Nhóc mập đột nhiên hô to: “Anh! Có một bệnh viện thú cưng chưa đóng cửa!”
Lý Phá Tinh bế Điêu Điêu lên, trước khi đi lạnh lùng liếc Hàn Dương Ba: “Tế Tu buộc mày rời khỏi phòng thí nghiệm rồi đúng không? Tao nói cho mày biết, mày đừng mong sống yên ổn ở khu k7, nếu không mày đi học ở đâu, tao sẽ tới chặn chỗ đấy.”
Lúc ngồi trên xe, Cá hỏi: “Anh, tại sao anh cho rằng Tế Tu không làm chuyện này?”
Lý Phá Tinh cúi đầu nhìn Điêu Điêu, Điêu Điêu đã tỉnh táo hơn một chút, đôi mắt tròn tròn hơi hé như đường chỉ, rồi lại nhắm lại. Hắn nhẹ giọng nói: “Không thể nào có chuyện vậy được, sao Tế Tu có thể tổn thương Điêu Điêu chứ.”
Lúc hai bọn họ mới nhặt Điêu Điêu về, Tế Tu nom có vẻ rất bất đắc dĩ, song khi đã nuôi Điêu Điêu rồi, tình cảm Tế Tu dành cho nó còn lớn hơn những người khác. Có lần Lý Phá Tinh về muộn, nhìn thấy Tế Tu đang đọc sách, Điêu Điêu nghịch ngợm chạy toán loạn dưới chân y. Tế Tu đặt sách xuống, ôm Điêu Điêu vào lòng, nhỏ giọng nói với nó gì đó, Điêu Điêu sủa mấy tiếng đáp lại, Tế Tu liền xoa đầu nó cười.
Lý Phá Tinh ngừng lại, rồi thấp giọng nói: “Tế Tu không phải đứa bé hư thế đâu.”
Cá nhanh nhảu: “Sao lúc anh ở nhà hàng đấm người ta lưu loát như thế, thống khoái như thế, không hợp tình người như thế!”
Lý Phá Tinh: “…”
Hắn rốt cuộc cũng thừa nhận: “Là anh sai, là anh không có đầu óc, là anh thiếu thông minh được chưa!”
Nhóc mập đẩy đẩy Cá, thì thầm: “Mày cũng hiểu anh ấy mà, vừa thấy nữ Omega bị bắt nạt là dễ kích động.”
Lý Phá Tinh được bốn tuổi thì bố hy sinh.
Năm ấy, mẹ hắn chỉ mới 23 tuổi, đã buộc phải phẫu thuật cắt tuyến thể Omega, cơ thể cực kỳ yếu ớt. Bà vốn được chiều chuộng, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đâu ngờ chồng mất sớm, để bà sống khổ nửa cuộc đời.
Từ nhỏ, Lý Phá Tinh đã thấy mẹ mình bị bắt nạt không ít lần.
Lý Phá Tinh năm sáu, bảy tuổi nắm chặt nắm đấm, thầm nghĩ trong lòng rằng, nếu hắn trưởng thành, nhất định sẽ không để mẹ bị bắt nạt nữa.
Dần dần, phạm vi cũng rộng hơn: Nhất định không để nữ Omega xung quanh hắn bị bắt nạt.
***
Điêu Điêu ở bệnh viện thú cưng ba ngày, lúc được Lý Phá Tinh bế về, tinh thần của nó đã khá hơn nhiều. Lý Phá Tinh sợ bị giám thị phát hiện nên chọn đi đường nhỏ, nào ngờ vừa đi mấy bước đã thấy Cá đang ngó nghển, không biết đang nhìn gì.
“Cá, chú ở đây làm gì?” Lý Phá Tinh gọi.
Cá càng hoảng sợ, quay đầu lại, mất tự nhiên nói: “Ừm, em đâu làm gì đâu.”
Cá hít sâu một hơi: “Anh Tinh…”
Lý Phá Tinh: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
Cá: “Hàn Dương Ba bị thương rất nặng, phải nhập viện, nhưng bản thân gã làm chuyện vô liêm sỉ, không dám nói là anh đánh. Nghe nói nhà gã đã chuyển trường cho gã, là Ngũ viện khu k10. Vừa khéo em có bạn học ở đấy, em nói cho nhỏ chuyện Hàn Dương Ba hành hạ động vật đến chết, tới lúc gã xuất viện, cả trường khéo đều biết chuyện này.”
Lý Phá Tinh nhíu mày: “Sao chú âm hiểm thế.”
Cá cợt nhả: “Anh thấy em làm tốt không?”
“Tốt lắm.”
Với loại người chán ghét này cần phải dùng phương pháp như thế.
“Nhưng mà, anh Tinh này…” Cá cẩn thận tìm từ: “Ừm, dạo này quan hệ giữa anh và Tống Tịnh Nhiễm thế nào rồi?”
Lý Phá Tinh: “Thì cứ vậy thôi.”
Kỳ thực, không cần biết Tống Tịnh Nhiễm đổ tội cho Tế Tu có đúng là do bị Hàn Dương Ba uy hiếp hay không, thì chuyện cô ta nói mình bị sang chấn tâm lý vì Tế Tu, đích xác là nói láo. Lý Phá Tinh không muốn thấy mặt cô ta nữa, chỉ muốn tìm cơ hội xin lỗi Tế Tu.
Lý Phá Tinh đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa, một đôi nam nữ đứng mặt đối mặt, nữ sinh ôm cổ nam sinh, nhón chân, trao lên một nụ hôn ngây ngô.
Rõ rành rành là Tống Tịnh Nhiễm.
Vốn ban nãy Cá đã thấy hai người kia đang âu yếm, hắn ấp úng chính là vì không biết nói với Lý Phá Tinh chuyện này thế nào, giờ Lý Phá Tinh tự mình phát hiện cũng tốt. Cá nhìn Tống Tịnh Nhiễm, xoa tay: “Dám cắm sừng anh của em à, em phải đi giáo huấn bọn họ.”
Lý Phá Tinh ngăn hắn lại, thở dài: “Thôi bỏ đi.”
Cá: “Anh không tức à?”
Lý Phá Tinh: “Tức cái gì, hai bọn anh còn chưa chính thức hẹn hò.”
Không tỏ tình thì không tính là bạn gái, nói cho cùng Lý Phá Tinh chỉ là vỏ xe phòng hờ thôi. Lý Phá Tinh chợt nhớ ra mình vẫn luôn là vỏ xe phòng hờ, đợt trước Tống Tịnh Nhiễm hẹn hò với Hàn Dương Ba, hắn cũng đã ngốc nghếch nhận thân phận này. Lúc đó hắn đã nghe phong thanh vài lời đồn, nói gì mà Tống Tịnh Nhiễm tự nhiên thân thiết với hắn chỉ bởi đang trong giai đoạn ám muội với thực nghiệm sinh kia, muốn chọc cho người ta ghen. Tới lúc này, Lý Phá Tinh không có bất cứ cảm xúc gì, trái lại còn cảm giác mình không thích Tống Tịnh Nhiễm một chút nào.
Hoặc có lẽ, hắn căn bản chưa từng thực sự thích Tống Tịnh Nhiễm.
Học kỳ trước, hắn theo đuổi Tống Tịnh Nhiễm phần lớn là do phong trào, nhiều lần ăn cơm với các huynh đệ, hắn nghe người ta bảo rằng: Giờ này còn chưa yêu đương, nói ra mồm đúng là mất mặt. Vì vậy, hắn mới có ý định yêu đương.
Đúng tối hôm ấy, Tống Tịnh Nhiễm khiêu vũ trên sân khấu.
Nói thật, nếu lúc đó là một người khác khiêu vũ, người mà Lý Phá Tinh theo đuổi, ắt sẽ là người khác.
Tống Tịnh Nhiễm thân thiết với bạn trai đủ rồi, hoan hỉ quay người lại, tức thì cứng đờ tại chỗ.
Lý Phá Tinh hơi xấu hổ, vẫy tay lên tiếng chào: “Ồ, hai người cũng ở đây à.”
Nước mắt Tống Tịnh Nhiễm nhoắng cái đã rớt xuống.
“Lý Phá Tinh…” Cô ta khàn giọng kêu.
Tống Tịnh Nhiễm vẫn khóc điềm đạm đáng yêu, khiến người ta nhìn mà xót thương vô cùng, nhưng chẳng biết tại sao, Lý Phá Tinh chỉ thấy hơi chán ghét. Hắn phất tay: “Không cần giải thích không cần giải thích, hai người đẹp đôi lắm, sớm sinh quý tử ha.”
“Lý Phá Tinh.” Tống Tịnh Nhiễm nghẹn ngào: “Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi. Cậu rất tốt, chỉ là cảm giác của mình với cậu… Cậu hiểu không? Cậu khiến mình cảm thấy rất ấm áp, giống như một người anh trai vậy.”
Lý Phá Tinh đã chuẩn bị bình tĩnh rời đi rồi, nghe câu này không nhịn nổi nữa. Hắn xoay người, lạnh lùng nói: “Con mẹ nó cậu hỏi anh cậu là cậu và mẹ cậu rơi xuống nước thì cứu ai trước à?!”
Lý Phá Tinh có đạo đức và nhân phẩm chẳng ra sao, túm được ai là chửi mắng người ấy, nhưng hắn chưa từng nói nặng lời với một nữ sinh nào.
Tống Tịnh Nhiễm nghe câu này, đôi mắt càng ửng hồng. Cô ta không nói gì, chỉ cúi đầu lau nước mắt.
Lý Phá Tinh bình tĩnh quá đáng, song nam sinh bên cạnh Tống Tịnh Nhiễm lại không bình tĩnh nổi, vừa thấy mỹ nhân khóc là adrenalin tăng vọt, mở mồm ra là chửi: “Đ*t mẹ mày nói ai?!” Vừa nói vừa xoay tay muốn xử lý Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh nhìn gã, bỗng cảm thấy dáng vẻ ngu ngốc này giống hệt mình lúc xông lên đấm Tế Tu hơn tháng trước.
Gã vung nắm đấm lên mặt Lý Phá Tinh, bị Lý Phá Tinh nghiêng người tránh được. Lý Phá Tinh nhanh chóng đưa Điêu Điêu cho Cá, trước khi gã kịp vung đấm thứ hai, gọn lẹ đạp lên ngực gã. Nam sinh bị đạp lảo đảo, Lý Phá Tinh túm cổ áo gã, bật cười: “Vừa nãy mày mới nói cái gì?”
Vết sẹo nhỏ nhỏ ở khóe mắt Lý Phá Tinh hơi cong lên, vừa khinh miệt vừa ngoan lệ.
Tống Tịnh Nhiễm bị dọa, quên cả khóc. Gã nam sinh kia cũng run rẩy, kiên trì nói: “Tao nói đ*t mẹ mày —-“
“Bộp!” Lý Phá Tinh không chờ gã nói xong, đấm thẳng vào má phải gã, cười hỏi lại: “Mày chửi thêm câu nữa xem?”
“Đ*t —“
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Lý Phá Tinh xách đầu gõ tọng thẳng vào thân cây, mãi tới khi gã chảy máu mồm, mặt sưng vu, mắt nổ đom đóm mới thôi. Hắn đè đầu gã xuống balo, hỏi: “Còn chửi nữa không?”
Rốt cuộc, gã không nói gì nữa.
Lý Phá Tinh cười lạnh, buông tay ra, cơ thể gã lập tức nhũn như bùn, xiêu vẹo ngã xuống đất. Lý Phá Tinh ngồi xổm xuống, vỗ vai gã, đưa cho gã một tờ giấy: “Nào người anh em, lau mắt đi. Tao hỏi nhé, hai người hẹn hò bao lâu rồi?”
“….Hai, hai tháng.”
Lý Phá Tinh mỉm cười: “Vậy mày có biết hơn một tháng trước, Tống Tịnh Nhiễm vẫn hẹn đi xem phim với tao không?”
Gã nam sinh bị đánh sưng như đầu heo còn cười: “A, mày tưởng Tịnh Nhiễm thích mày thật à, Tịnh Nhiễm bảo cô ấy ngứa mắt Tế Tu nên chơi đùa với mày thôi, ha ha ha.”
Khuôn mặt Lý Phá Tinh biến đổi, hắn túm áo gã: “Con mẹ nó mày nói gì?!”
Nam sinh: “Tao nói mày bị chơi! Thằng ngu!”
Lý Phá Tinh lại đấm lên mặt gã, làm gã ngất lịm.
Tống Tịnh Nhiễm thấy Lý Phá Tinh đi về phía mình, sợ tới mức run rẩy cả người.
Lý Phá Tinh từng bước từng bước tiến lại gần cô ta, nửa ngồi xổm xuống, nhìn Tống Tịnh Nhiễm, hỏi: “Mấy câu cô nói ở nhà hàng là để trả thù Tế Tu? Để tôi đoán xem, thực ra chuyện hành hạ động vật đổ lỗi cho Tế Tu, không phải chỉ do một mình Hàn Dương Ba bày ra.”
Tống Tịnh Nhiễm run rẩy: “Xin, xin lỗi…”
Lý Phá Tinh vung nắm đấm, dọa Tống Tịnh Nhiễm sợ hét chói tai. Hắn cười cười, thả tay xuống: “Tôi không đánh con gái.”
Tống Tịnh Nhiễm che miệng, khóc không ngừng được, nhưng rõ ràng đã thở phào một hơi.
Lý Phá Tinh nói tiếp: “Nhưng mà tôi có một cô em kết nghĩa ở Ngũ viện, con bé không hiểu chuyện, đánh người cũng không biết nặng nhẹ.”
Tống Tịnh Nhiễm nước mắt như mưa: “Xin…Xin lỗi… Mình… Mình sai thật rồi…”
“Cô đừng nói với tôi, Tịnh Nhiễm à.”
Năm phút sau, Tống Tịnh Nhiễm gọi tới máy truyền tin của Tế Tu. Tế Tu lãnh đạm đáp: “Alo.”
Tống Tịnh Nhiễm nức nở: “Tôi… Tôi… Tôi là Tống Tịnh Nhiễm, xin lỗi, lúc đó tôi làm hỏng thuốc thử của cậu, xin lỗi… Tôi…. Tôi gây xích mích quan hệ của cậu và Lý Phá Tinh… Còn nói xấu cậu… Tôi sai rồi… Về sau, về sau tôi….sẽ không làm thế nữa.”
Đầu dây bên kia yên lặng một lát, sau đó lạnh lùng ngắt máy.
Lý Phá Tinh hài lòng đứng dậy: “Được rồi Tịnh Nhiễm, gọi xe cứu thương cho thằng bạn trai xui xẻo của cô đi.” Nói xong, hắn cũng đi.
Cá đứng cạnh lắc đầu, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi khuyên cô nên sớm chuyển trường đi. Cô biết đấy, anh Tinh ấy mà, tính tình không tốt lắm đâu.”
Tống Tịnh Nhiễm co quắp, bụm mặt khóc, trong lòng cực kì khó chịu. Bị người từng một lòng theo đuổi ép gọi điện xin lỗi Tế Tu, còn khiến cô ta thấy nhục nhã hơn khi bị Tế Tu đổ máu lên người.
Đương nhiên, cô ta không biết, ở một nơi cách đó không xa có một cô nhóc đã nhận được điện thoại của Cá, cô nhai kẹo cao su, hỏi: “Anh em nói xử lý thế nào?”
“Anh Tinh chưa nói, cứ theo cách của con gái các em đi, ôn hòa chút, đừng làm chuyện phạm pháp đấy.”
“Em thích tóc nhỏ, đẹp ghê á.”
“Vậy cạo đi, vừa khéo làm cho em bộ tóc giả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...