Chương 9
Đàn Ông Tự Nhiên Bốc Cháy
Sáng hôm sau, Hope uống cà phê và chiếu đôi mắt mơ hồ vào màn hình máy tính. Cô lướt qua hòm thư điện tử và mở một lá thư từ Walter - biên tập viên của cô. Anh ta thích câu chuyện về người ngoài hành tình và muốn nữa, điều này thật hoàn hảo, vì cô đã có ý tưởng cho bài báo về người ngoài hành tinh làm hướng dẫn viên du lịch ở vùng hoang dã. Cuối email, anh ta cảnh báo cô rằng Myron Lambardo đã liên lạc với tòa soạn và muốn biết cô đang sống ở đâu. Rõ ràng hắn ta đã phát hiện cô không sống trong căn hộ của mình và cũng có nghĩa rằng hắn đã vi phạm lệnh hạn chế.
Hope quyết định sẽ không làm gì với chuyện ấy vào lúc này. Cô không lo lắng. Myron không có cách nào tìm ra cô. Thậm chí hắn không thể nghĩ đến việc tìm cô trong vùng hoang dã của Idaho.
Cô đặt cốc lên bàn và bắt đầu bận rộn. Ngón tay cô hăng hái gõ khoảng nửa trang, rồi dừng lại. Hình ảnh Dylan đứng sau cô, bàn tay anh ôm bầu ngực cô xâm lấn vào đầu và làm cô dừng phắt lại. Cô cố gắng gạt bỏ ký ức ấy sang một bên và lôi tâm trí trở lại với công việc, nhưng cô không thể. Anh xuất hiện và ở lại trong đầu, ngăn cản dòng sáng tạo của cô.
Chỉ có một việc để làm. Đợi nó qua đi. Cô mở một chiếc hộp trang điểm nhỏ và với lấy lọ tẩy sơn móng tay và một túi bông tròn. Cô bôi kem dưỡng, cắt da quanh móng và sơn màu hoa cà bởi vì cô đang trong tâm trạng màu hoa cà.
Không thực sự tươi sáng và vui vẻ, nhưng cũng không ảm đạm. Ở giữa và kiểu như không chắc chắn. Giống như cuộc đời cô.
Trong khi sơn, cô cẩn thận lướt qua những thông tin cô đã thu thập về Hiram Donnelly. Như cô có thể nhận thấy, vị cảnh sát trưởng cũ đã say mê những trò thống trị và phục tùng. Trong ngày ông ta làm một người thích kiểm soát, nhưng về đêm, ông ta lại thích được thống trị. Từ những thông tin cô đã đọc, ngoài những gì được coi như là hành vi tình dục bình thường, một tôn giáo tôn sùng tình dục bất thường không phải chỉ có Thống trị và Phục tùng. Thực ra, những người đàn ông và đàn bà có quyền lực là lực lượng chính sau lưng mọi người đàn bà cầm đầu giáo phái thành công.
Cô cũng đọc những bài báo và lý luận học thuật về nguyên nhân có một số đàn ông nhất định thích thú với việc bị thống trị, nhưng viết một bài báo về tâm lý và bệnh lý của bệnh tôn sùng đấy không phải là điều cô muốn. Cô quan tâm nhiều hơn đến người đàn ông đã trở thành cảnh sát trưởng được bầu cử của một thị trấn bảo thủ trong hơn hai mươi năm, trong khi bí mật tưởng tượng những sai trái trong tình dục để rồi cuối cùng để nó khuất phục ông ta.
Khi móng tay của Hope đã khô, cô đi qua đường và đến thăm Shelly. Paul nói với cô rằng Shelly đã ngủ nhưng cô ấy có thể thức dậy trong vài tiếng đồng hồ nữa, vì thế hãy đến vào khoảng buổi trưa. Vì bây giờ mới là mười giờ, Hope cần giết nhiều giờ nữa nên cô sơn móng chân. Cô nghĩ đến những người ngoài hành tinh trong bài báo và rất nhiều phát triển cho những câu chuyện tương lai.
Cô cân nhắc chuyện nên thăm dò trước mấy tạp chí về bài báo Hiram Donnelly hay cứ viết đã. Nhung hầu hết thời gian cô nghĩ về Dylan và điều anh nói rằng anh đang sống như một thầy tu. Cô chỉ không thể hình dung được một anh chàng như anh lại kiêng rượu.
Cô nghĩ đến cách anh nhìn cô, ham muốn trong đôi mắt anh và giọng nói mượt mà thô ráp của anh đã bao bọc và làm nóng cả người cô. Cô cố gắng gắn ý nghĩa cho từng nụ cười, từng từ ngữ, từng cái vuốt ve. Cô thích nghĩ rằng anh quan tâm đến cô một chút, nhưng cô không biết. Và sự thật là, ngoại trừ cảm giác thích con người anh và ham muốn anh về mặt thể xác, cô cũng không biết cô cảm thấy như thế nào. Ngoài sự cô đơn và sức hấp dẫn không thể chối bỏ với nhau, cô không thể nói họ còn có điểm gì chung. Cô thậm chí cũng không biết cô có gặp anh vào ngày hôm nay, hoặc ngày mai, hay sẽ không gặp cho đến tuần tới.
Cô có muốn gặp lại anh không? Và anh có muốn không?
Cô cũng nghĩ về vợ cũ của Dylan. Nếu người đàn bà ấy là một bồi bàn thực sự, cô tự hỏi tại sao Adam không thể nói đến việc cô ta làm gì để sinh sống.
Có lẽ trừ ... cô ta là một bồi bàn thoát y. Một trong những phụ nữ làm việc trong câu lạc bộ của quý ông. Điều đấy giải thích được tại sao Dylan có thể không muốn con trai nhắc đến nghề nghiệp của mẹ nó với bất kỳ ai. Những thị trấn nhỏ có thể vẫn còn suy nghĩ hạn hẹp về chuyện như thế.
Buổi trưa, Hope gõ cửa hàng xóm, và Paul đưa cô vào phòng khách, nơi Shelly đang mặc chiếc váy vải hoa màu xanh lơ và ngồi trong một chiếc ghế tựa.
Tóc cô ấy bới lên đầu như một dòng suối màu đỏ và một bàn tay đang bị băng bó, chỉ có những đầu ngón tay thò ra. Dưới tác động của thuốc giảm đau và thiếu ngủ, Shelly có vẻ hơi váng vất và lấy làm buồn cho chính mình. Cô ấy không muốn nhận lời mời bữa trưa của Hope, nhưng đổi lại, vừa nhìn những móng tay của Hope, cô ấy liền quyết định rằng cô ấy muốn sửa móng tay.
Trong khi Paul rút lui về phòng ngủ để chợp mắt, Hope quay về nhà và lấy hộp trang điểm. Khi cô quay lại, cô ngồi vào một chiếc ghế đẩu cạnh ghế tựa của Shelly và cẩn thận bôi kem dưỡng và nhặt da trên cả mười ngón tay. Trong khi cô cẩn thận dũa móng tay thành hình vầng trăng lưỡi liềm hoàn hảo, cô lắng nghe Shelly kể lại sự việc kịch tính đêm qua. Căn nhà im ắng khác thường và cô tự hỏi Wally và Adam ở đâu.
"Tối qua các thằng bé thế nào?" Cuối cùng Shelly cũng lân la hỏi. Cô ấy đặt hộp trang điểm trong lòng và tí toáy với những lọ sơn móng tay xếp thành hàng bằng bàn tay lành.
"Khá ngoan, nhưng chúng rất thích đánh nhau," Hope trả lời. Cô nhẹ nhàng thổi bụi từ ngón tay của Shelly, rồi thêm vào, "Và đấu khẩu.".
"Phải, các cậu bé sẽ làm thế." Shelly nhấc lên một lọ màu Hot Pants Pink và đưa nó cho Hope. "Chị thích màu này. Nó giống như màu mà một ả điếm sẽ dùng.".
Nó không giống thế, nhưng Hope không muốn tranh cãi "Wally và Adam đâu rồi?".
"Hôm nay Dylan thuê một cô gái nhà Raney để trông chừng chúng ở nhà cậu ấy. Cậu ấy nghĩ chị có thể cần nghỉ ngơi.".
"Anh ấy thật tử tế." Hope lấy một lọ sơn không màu. "Em nghĩ là anh ấy cũng rất mệt," cô nói khi sơn lớp sơn nền lên móng của Shelly.
"Đâu mà, có thể cậu ấy không về đến nhà quá muộn.".
Hope biết rõ hơn và tập trung vào ngón tay cái trên bàn tay bị đau của Shelly.
"Hay cậu ấy đã?".
"Đã gì cơ?".
"Về muộn. Paul nói cặp sinh đôi đến bệnh viện khoảng mười rưỡi. Vì thế Dylan chắc hẳn đã về đến nhà em khoảng một giờ sau đấy. Sau khi túm lấy hai thằng bé, cậu ấy có thể về đến nhà chỉ khoảng mười một giờ bốn lăm.".
Anh có lẽ đã về đến nhà vào lúc ấy, nếu anh không ở lại hôn cổ và miệng cô, và nếu anh không quyết định rằng anh muốn vuốt ve bụng và kéo áo của cô lên.
Hope giữ ánh mắt tránh đi và nói với một tiếng thở dài tỉnh bơ. "Có lẽ là như thế." Cô vặn nắp lọ sơn không màu vào, sau đó lắc lọ Hot Pants Pink.
"Chuyện gì đã xảy ra?".
"Không có gì?".
"Vậy tại sao em có vẻ như đã có chuyện?".
Cuối cùng Hope cũng liếc lên. "Em không có.".
"Có em có. Cái thứ Percodan 1 này làm chị có cảm giác hoang mang, nhưng không phải chị hoàn toàn không biết gì." Lông mày đỏ của Shelly kéo xuống trên trán. "Và bên cạnh đấy, chị thấy hai người nhảy phắt ra khỏi nhau khi Paul và chị vào đến bếp. Chị đâm vào tay mình, không phải mắt. Hai người đang làm gì?
"Nói chuyện.".
"À, phải. Chị nghĩ cậu ấy thích em.".
Hope nhún vai và sơn những móng tay trên bàn tay lành của Shelly. "Em nghĩ Dylan thích phụ nữ - chấm hết.".
"Phải, cậu ấy thích phụ nữ. Luôn luôn thích, ngay cả ở trường học, nhưng cậu ấy nói chuyện với em hơi khác so với lúc nói chuyện với người khác.".
"Như thế nào?".
"Khi cậu ấy nói chuyện với em, cậu ấy nhìn vào miệng em.".
Hope cắn môi để ngăn mình mỉm cười. Cô đã không chú ý việc Dylan quan sát cô. À, có lẽ một hoặc hai lần.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với hai người?".
Lần cuối cùng Hope nói chuyện về đời sống tình cảm của cô với một người bạn, bạn cô đã dùng nó để đánh cắp chồng cô. Cô biết Shelly thì khác, và hơn nữa, những gì cô có thể nói với Shelly cũng không thể quay lại làm tổn thương cô. Cô không yêu Dylan, và anh cũng không yêu cô.
"Thực sự không có gì," cô trả lời, điều đấy cơ bản là sự thật.
"Chắc chắn không có vẻ là không có gì. Cậu ấy có thử dùng những mánh khóe rẻ tiền với em không?".
"Mánh khóe?".
"Ừ. Hồi lớp tám, cậu ấy thường giả vờ bị ngứa bụng để cậu ấy có thể vòng tay quanh một cô gái và làm ra vẻ như cậu ấy chỉ đang gãi ngứa ình.".
Hope cười phá lên. "Không ngứa bụng.".
"Chị nên cảnh báo em tránh xa Dylan.".
"Tại sao, anh ấy có gì không đúng?".
"Không có gì. Chỉ là cậu ấy có cái ý tưởng trong đầu là lúc này cậu ấy không thể dính líu vào một phụ nữ. Cậu ấy nói cậu ấy phải đợi cho đến khi Adam lớn hơn, nhưng cách cậu ấy nhìn em ... Ừm, chị chưa từng thấy cậu ấy nhìn chằm chằm theo một phụ nữ lâu như thế. Không kể từ khi cậu ấy thường quan sát Kimberly Howe chạy một trăm mét.".
Shelly dừng lại để thổi móng tay và cẩn thận đưa cho Hope bàn tay bị thương. "Em phải thừa nhận rằng, cậu ấy trông hay hơn nhiều so với hầu hết những cậu chàng ẻo lả dán trên những bảng thông báo, và không phải mọi người đàn ông có thể trông đẹp như thế trong chiếc quần jeans.".
Điều ấy là thật.
"Paul có một cái mông dẹt.".
Hope cũng đã nhận thấy thế. "Nếu Dylan tuyệt vời như thế, tại sao chị không kết hôn với anh ấy?".
Mũi Shelly nhăn lại như thể có mùi lạ đã lan vào căn phòng. "Chắc chắn là, nhìn Dylan giống như là nhìn vào một tác phẩm nghệ thuật, nhưng việc em biết tôn trọng vẻ đẹp của nó không có nghĩa là em muốn có nó ở trong phòng khách." Cô ấy lắc đầu, rồi nói thêm, "Chị biết chị muốn Paul Aberdeen từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy ở lớp một. Chị đã mất mười năm để câu được anh ấy.
Nhưng ngay kể cả nếu ngày mai Paul ra đi, chị cũng không bao giờ quan tâm đến Dylan theo cách ấy. Bọn chị đã biết nhau quá lâu, và cái kiểu cậu ấy làm một số việc khiến chị phát điên.".
"Như việc gì?".
"Cậu ấy chỉ giặt giũ khi mọi thứ trong nhà đã bẩn.".
Vì Hope cũng làm như thế, cô không nghĩ có gì không bình thường về việc đấy.
"Cậu ấy đặt giày lên bàn uống nước, và nếu cậu ấy và Adam có một cọng rau xanh trong bữa tối, đấy là một điều kỳ diệu. Dylan nghĩ nếu ăn một quả chuối hay một quả táo mỗi tuần, thì không cần rau nữa.".
Hope hoàn thành việc sơn móng tay của Shelly, cô ngồi xuống và đợi chúng khô. "Adam trông khỏe mạnh và hạnh phúc.".
"Ít nhất là khỏe mạnh." Shelly quan sát bàn tay bị thương. "Nó sẽ rời khỏi đây vào thứ Sáu để đến thăm mẹ. Nó luôn có vẻ hơi lạ khi trở lại.".
"Lạ như thế nào?".
"Hơi thu mình và rất tội nghiệp. Nó nghĩ nếu mẹ và bố nó chỉ cần dành một chút thời gian bên nhau, tất cả bọn họ có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau.".
Shelly nhún vai. "Nhưng chị cho rằng điều ấy cũng bình thường.".
"Cậu bé thường đi bao lâu?".
"Hai tuần, sau đấy phải mất cả một tháng để thằng bé ổn định trở lại trạng thái thường ngày. Chị chưa bao giờ gặp mẹ Adam, nhưng cô ta chắn hẳn cực kỳ nuông chiều thằng bé. Vì khi nó quay lại, nó ngủ quá muộn và nói dối quanh co như một con ốc sên.".
Hope muốn đến chết để dụ Shelly kể với cô mọi thứ cô ấy biết về vợ cũ của Dylan, nhưng cô không muốn Shelly biết rằng cô quan tâm. Ngay cả nếu Hope đã có thể chia sẻ cảm giác của mình, cũng còn quá sớm và quá mới để nói về những cảm giác rối bời đang giằng xé cô bất cứ khi nào Dylan vô tình cười với cô.
Hope nhớ những lúc ngồi tán dóc với những phụ nữ khác nói về đàn ông, cuộc sống và tình dục. Cô nhớ cái mối liên hệ phát triển theo thời gian. Một mối quan hệ sâu sắc với ai đấy hiểu sự bất bình đẳng đặt ra đối với phái nữ và sự bất công khi chạm mặt với người yêu thời trung học vào một ngày ảm đạm. Cô nhớ được thảo luận những vấn đề nóng hổi như chăm sóc sức khỏe, hòa bình thế giới, giày giảm giá ở Neiman hay bất kỳ vấn đề to nhỏ nào.
Cô lại muốn như thế. Cô muốn nói về những rối rắm của cô, những cảm xúc của cô và cuộc đời cô. Cô muốn kể cho Shelly nghe lý do vì sao cô khó có thể nói về mình như thế, vì sao cô khó có thể tin vào một người bạn như thế.
"Em đang viết chuyện gì cho tạp chí của em?" Shelly hỏi qua một tiếng ngáp.
Cơ hội để cởi mở đã qua và Hope với lấy bàn tay lành của Shelly. "Những người ngoài hành tinh giả trang thành con người trong một thị trấn hoang vu,".
cô nói khi sơn lớp thứ hai. "Họ chơi khăm những khách du lịch.".
Mắt Shelly nhướng lên. "Em đang viết về Gospel à?".
"Một thị trấn giống với Gospel.".
"Ôi Chúa tôi! Chị có thể trở thành một người ngoài hành tinh không?".
Hope nhìn người bạn mới của mình, mái tóc đỏ của cô ấy bới ngược lên, mắt mở to và đờ đẫn, và thực sự tiếc rằng cô không thể sử dụng Shelly. Cô ấy sẽ trở thành một người ngoài hành tinh tốt bụng. "Xin lỗi, nhưng kể từ Myron, em không sử dụng người thật nữa.".
"Chán chết.".
Khi Hope nhẹ nhàng thổi đầu ngón tay của Shelly, cô nhìn vào ánh mắt chịu tác động của thuốc giảm đau của cô ấy. Có thể bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất dể hỏi Shelly về nhà Donnelly. Không phải khi cô ấy đang kích động và thả lỏng lưỡi vì ma túy, nhưng có lẽ chỉ vài câu hỏi đơn giản cũng không hại gì.
Nếu Shelly không thoải mái để thảo luận về người hàng xóm cũ, Hope sẽ không dồn ép vấn đề này. "Chị biết rõ về Minnie Donnelly không?" Cô hỏi.
"Sao thế?".
Vì chuyện này không có gì bí mật và nửa thị trấn cũng đã biết rồi, cô thú nhận, "Em đang viết một bài báo về chuyện đã xảy ra với Hiram.".
Shelly chớp mắt và vẻ e dè làm mắt cô ấy nhíu lại. "Cho tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần?".
"Không, em sẽ gửi đề nghị đến những ấn phẩm chính thống. Cô nói với Shelly về ý tưởng của mình, và khi cô đã giải thích rằng cô không có hứng thú với việc viết một bài báo tục tĩu dâm ô về tình dục quái dị, Shelly thả lỏng và cởi mở.
"Hiram có thể là một tên khốn thực sự, và chị không thích ông ta lắm.
Nhưng chị vẫn không thích nhìn thấy đời sống tình dục của ông ta bị khai thác vì lợi ích của những tờ báo," Shelly nói. "Cuộc đời ông ta còn nhiều thứ khác nữa hơn là con người mà ông ta đã biến thành. Hơn là những ả thích bạo lực tình dục, câu lạc bộ tình dục và sách báo khiêu dâm. Hỏi bất kỳ ai trong thị trấn, và tất cả họ đều kể một câu chuyện khác nhau về ông ta. Họ cũng sẽ kể với em rằng ông ta đối xử với mọi người như nhau." Shelly nói về Minnie và về việc làm thế nào bà ta trở thành một kẻ quái gở biết kiểm soát thực sự. "Mọi người nghĩ bà ấy là một vị thánh. Nhưng chị sống đối diện qua một con đường với bà ta, và chị biết bà ta thống trị ngôi nhà với một nắm đấm sắt. Chị có thể nghe thấy bà ấy la hét và gầm rú suốt. Không có gì để thắc mắc khi những đứa con của bà ta ra đi và không bao giờ trở lại. Không có gì phải băn khoăn là sau khi bà ta chết, Hiram cảm thấy mất mát vì không có ai đánh đập ông ta.".
Hope cẩn thận cầm lấy bàn tay bị thương của Shelly và sơn lớp sơn trên cùng. "Dường như chị cảm thấy thương hại ông ta.".
"Chết tiệt! Không. Ông ta là một kẻ đồi bại cỡ bự để chị có thể cảm thấy thương hại. Vào thời gian cuối, ông ta thuê những cô gái chỉ vừa mới qua sinh nhật mười tám. Chị không cảm thấy thương hại ông ta và chị không hiểu, nhưng chị có thể nhìn nhận sự việc và hiểu nó xảy ra như thế nào. Thoát khỏi ngón tay cái điều khiển của Minnie, ông ta đúng là lao khỏi tầm kiểm soát.".
"Nhiều tuần trước chị nói với em rằng, vào thời gian cuối cùng, Hiram bất cẩn và mang những cô gái về nhà. Chị từng nhìn thấy điều gì đáng ngờ không?".
"Không." Shelly đưa bàn tay băng bó lên và nhìn vào móng tay của mình.
"Khi nào em sẽ viết bài báo đấy?".
Hope không tin cô ấy nhưng cô để vấn đề qua đi. "Em đang đợi báo cáo của FBI. Khi em xem xong, em sẽ quyết định bắt đầu từ đâu," cô trả lời. Nhưng trước tiên cô cần hoàn thành câu chuyện cô đang được trả lương để viết, và để làm thế, cô phải nghĩ về người ngoài hành tinh chứ không phải một anh chàng cao bồi ăn nói trơn tru nào đấy. "Em hy vọng chị có thể chỉ cho em thác nước mà chị với Paul đã nói. Em muốn chụp vài tấm ảnh cho bài báo người ngoài hành tinh tiếp theo." Hope nhún vai. "Nhưng em không thể chờ đến lúc chị cảm thấy khỏe hơn.".
"Bảo Dylan đưa em đi. Cậu ấy biết chúng ở đâu, nhưng hỏi trước thứ Sáu nhé, bởi vì cậu ấy luôn nghỉ phép khi Adam đi." Shelly ngả lưng lại trên ghế.
"Cậu ấy ở Double T, giúp đỡ mẹ và anh rể. Nếu em không hỏi trước khi cậu ấy đi, có khả năng là em sẽ không gặp cậu ấy trong đôi tuần.".
Hai tuần. Trong hai tuần cô không phải lo lắng về việc gặp Dylan hay nghĩ về cái vuốt ve chầm chậm của bàn tay anh hay cái miệng đói khát của anh trên miệng cô. Hai tuần sẽ cho cô thời gian để dọn sạch đầu óc và tập trung vào công việc. Đấy là lý do tiên nhất để cô đến Gospel. Bây giờ sự nghiệp của cô đã trở lại đà cũ, cô cần tập trung và đẩy mạnh về phía trước. Nhưng đột nhiên công việc trở nên không đủ và hai tuần dường như là một thời gian rất dài.
Tối thứ Tư, Dylan gấp những quần áo đã giặt cuối cùng của Adam và xếp chúng vào trong vali. Adam nhìn chằm chằm vào anh qua đôi mắt xanh lục to, miệng nó mím lại với vẻ dè dặt. Khoảng thời gian này hàng năm, sự phấn khích của Adam giảm đi và chuyển thành lo lắng.
"Năm nay con sẽ không khóc, đúng không?" Dylan hỏi con trai.
"Không. Bây giờ con lớn rồi.".
"Tốt, vì con sẽ làm mẹ con cảm thấy cực kỳ buồn khi con làm thế." Mọi năm Adam hứa không khóc, và mọi năm nó kìm nén cho đến lúc thả tay Dylan ra.
"Ngày mai, sau khi cắt tóc chúng ta cần đi đến Cửa hàng Hansen và mua đồ lót cho con," anh nói và đặt vali lên nóc tủ.
"Và một cái ống thở mới. Con vô tình đánh vỡ cái của con rồi.".
Dylan ra lệnh cho con chó của Adam ra khỏi giường trước khi anh để con trai chui vào dưới chăn. Anh không biết tại sao cái ống thở lại đột nhiên trở nên quan trọng, nhưng Adam có thể có lý do của nó. "Cho nó vào danh sách của con." Anh gạt lọn tóc mềm ra khỏi lông mày của Adam và hỏi. "Con đã tìm thấy ẹ con một hòn đá đặc biệt chưa?".
"Rồi, nó màu trắng.".
Dylan cúi xuống và hôn vầng trán phẳng mịn của Adam. "Hãy mơ những giấc mơ đẹp.".
"Bố à?" Dylan biết Adam sẽ hỏi gì từ giọng điệu của nó. Thằng bé vẫn hỏi hàng năm. "Đi với con lần này đi.".
"Con biết là bố không thể mà. Ai sẽ ở lại đây và chăm sóc con chó của con?".
"Nó có thể đi với chúng ta. Bố, con, mẹ và Mandy. Sẽ rất vui.".
Dylan đi đến cửa phòng ngủ và tắt đèn. "Không, Adam," anh nói và quan sát con trai quay nghiêng người, xoay lưng về phía anh.
Dylan ghét tháng Bảy. Tuyệt đối ghét nó. Anh ghét trở về nhà và không phải nhằm vào những đồ chơi anh đã bảo Adam cất đi. Anh ghét sự yên tỉnh của ngôi nhà và sự trống vắng của phòng Adam. Anh ghét ăn tối một mình.
Rất nhiều ván sàn kẽo kẹt khi Dylan đi qua hành lang ngắn và vào phòng ngủ của anh. Qua những thanh mành mỏng để mở, ánh trăng chiếu dọc chân giường và tủ, trải lên cả tường. Những dải sáng cắt qua ngực khi anh kéo chiếc áo sơ mi qua đầu. Anh ném nó về phía một chiếc ghế có tay cũ và trượt. Sáng mai anh sẽ đưa Adam đi mua quần áo lót mới. Ngày hôm sau, anh sẽ đưa nó đến sân bay ở Sun Valey và quan sát thằng bé lên máy bay riêng với Julie. Anh nhìn cô ấy đưa thằng bé đi.
Anh ghét việc ấy hơn tất cả. Anh ghét ánh mắt chia tay Adam luôn ngoái đầu ném lại, lời cầu xin cuối cùng trong đôi mắt long lanh của nó như thể Dylan có quyền lực ban cho nó điều nó mong muốn nhất.
Nhưng anh không thể, và vài ngày hay hai tuần sẽ không cho Adam điều nó thực sự ước muốn. Một người mẹ và một người bố sống cùng nhau. Một người mẹ giống với người phụ nữ nó xem trên tivi hàng tuần nhiều hơn là người phụ nữ nó gặp một lần một năm. Một thiên thần quan tâm đến nó giống như quan tâm đến những kẻ không nhà, người già, hoặc những đứa trẻ mồ côi cô ấy cứu tuần trước. Một người mẹ mà nó có thể nói với những đứa bạn.
Dylan ngồi ở chân giường và kéo bốt ra. Cả anh và Julie đều không có ý định giữ Adam chia cắt với cuộc sống của cô quá lâu như thế. Họ không bao giờ có ý định biến cô trở thành một chủ đề thằng bé không thể chia sẻ. Họ không bao giờ có ý định ngăn không cho cậu bé biết một bí mật không ai biết. Nó chỉ là cứ xảy ra, và bây giờ họ không biết phải làm gì.
Adam mới chỉ lên hai khi Julie được nhận vai diễn nổi tiếng trong Thiên đường trên Trái đất. Dylan và Adam đang sống ở Gospel, xa khỏi ánh đèn sân khấu mà Julie khao khát. Với khuôn mặt xinh đẹp, làn da trong ngần, và vài chiến dịch báo chí khôn ngoan, công chúng ngay tức khắc đã phải lòng cô ấy.
Trong thời gian một tháng, cô ấy đã vươn lên từ một nữ diễn viên đang sống chật vật không ai biết thành một thiên thần trên thiên đường. Bỗng nhiên, cô ấy trở thành khách thường xuyên trên những chương trình đối thoại và một mẫu mực của chương trình về Cơ đốc giáo. Mọi người tin rằng thiên thần đẹp từ trong ra ngoài. Người Mỹ muốn tìm một biểu tượng của lòng tốt, và họ tìm thấy nó ở Juliette Bancroft.
Trong những mùa hè đầu tiên của cô ấy với Adam, cô ấy đưa nó về trang trại nhỏ của bố cô ấy vì cô ấy cần một khoảng nghỉ trong cuộc sống, một nơi cô ấy có thể tập trung vào thằng bé. Ngôi nhà nơi cô ấy được nuôi nấng đã mang lại điều ấy, và cũng là một sắp xếp tốt đẹp cho Adam làm quen với số ít họ hàng vẫn còn sống ở vùng đấy.
Bây giờ, năm năm sau, cô ấy đưa thằng bé đến đấy bởi vì cô ấy có rất ít lựa chọn. Làm thế nào cô ấy có thể đột ngột nói với cả thế giới rằng cô ấy có một đứa con trai mà cô ấy chỉ gặp một lần một năm? Điều đấy sẽ trông như thế nào?
Điều đấy sẽ tác động đến chương trình như thế nào, và những người Cơ đốc giáo đã tán thành cô ấy sẽ như thế nào? Điều đấy sẽ tác động gì đến hình ảnh thiên thần của cô ấy?
Quan trọng hơn với Dylan là, những tờ báo lá cải sẽ phản ứng như thế nào với tin tức rằng Juliette Bancroft không những có một đứa con mà cô ấy không nuôi và hiếm khi nhìn thấy, mà còn cô ấy chưa bao giờ kết hôn với bố của con trai mình? Điều đấy sẽ tác động gì đến Adam? Điều đấy sẽ tác động gì đến cuộc sống yên tĩnh của anh với Adam?
Bây giờ Adam đã bảy tuổi. Đủ lớn để thấy rằng cuộc sống của nó khác với những đứa trẻ cùng tuổi khác. Đủ lớn để băn khoăn tại sao nó không thể luyên thuyên về mẹ nó. Đủ lớn để bị tổn thương bởi sự thật, nhưng giữ kín sự thật với thằng bé lâu hơn cũng chỉ làm tổn thương nó nhiều hơn. Thằng bé phải được biết sớm. Adam Taber là đứa con ngoài giá thú của thiên thần nước Mỹ. Dylan chỉ hy vọng rằng Adam sẽ hiểu, nhưng anh sẽ không nói vào hôm nay. Cũng không phải ngày mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...