Giá Băng
Chap 19: Sinh nhật.
Chuông reo lên, các thí sinh của 2 đội đứng thành 2 vòng. Sau khi thực hiện 1 số nghi lễ,, cuộc đấu bắt đầu.
2 bên có vẻ không cân sức. mặc dù bên đội nó chỉ có Quỳnh Anh là người giỏi nhất trong clb bóng chuyền nữ còn 3 người kia ( nó đứng quan sát Quỳnh Anh vì đâu biết chơi đâu) cũng chơi kha khá nhưng còn hơn đội kia có vẻ như tất cả đều là nghiệp dư. Thế là cuộc đấu kết thúc 1 cách nhanh chóng và nhàm chán. Nhiều người ra về đều chung suy nghĩ: “Có thật đây là 1 trận đấu bóng chuyền ko?”
-Thắng vinh quang nhỉ? – Hoàng Ân cười cười tiến lại chỗ nó với Quỳnh Anh đang đứng.
- Chúc mừng nha! – Tuấn Phong cũng xuất hiện kèm theo cái nháy mắt.
Các cô gái xung quanh đứng ngẩn ngơ ngắm 2 trong 3 thành viên của 3HB. Họ hận ko thể lại gần và bắt chuyện với các anh khi có mặt Quỳnh Anh
Quỳnh Anh cười tười. Nó gật nhẹ đầu, toan bước đi thì một giọng nói giữ chân nó lại.
-Vòng sau 2 người cố lên nhá! – Hắn bây giờ mới xuất hiện, nụ cười tỏa nắng lại hiện diện trên gương mặt điển trai. Không hiểu sao trong phút chốc nó lại thấy mình như bị say nắng trc nụ cười đó.
-Hay mình đi ăn đi? – Quỳnh Anh hỏi.
-Uk, đi ăn đi! – Tuấn Phong đồng ý ngay.
- Được đấy! – Hoàng Ân và hắn cùng nhau đồng thanh.
- Cô… cũng cùng đi chứ? – Quỳnh Anh quay sang nó, thái độ có phần e dè hỏi. Không phải là vì sợ mà là vì ngại. Nói trắng ra thì nếu ko vì Hoàng Ân cô cũng ko ghét nó mà còn thấy nó thú vị vì rất lạnh lùng cơ.
Khá bất ngờ nhưng vỏ bọc lạnh lùng của nó đã che giấu điều đó một cách hoàn hảo. Lắc nhẹ đầu, nó đeo túi rồi bước đi. Nó trả lời QUỳnh Anh lần này, ko lơ cô lần này vì nó thấy sự chân thật trong Quỳnh Anh, nó biết cô là cô gái tốt nhưng chỉ bị tình yêu làm mù quáng.
-Chắc em ấy mệt rồi, dù gì cũng còn 24 ngày nữa để đi chơi mà… - Nói rồi, Hoàng Ân chạy đuổi theo nó. Anh đâu biết cảm giác hụt hẫng đag xâm chiếm lấy QUỳnh Anh…
Cuối cùng đã đuổi kịp, cầm lấy tay nó, anh hỏi:
-Em về hả? Anh đưa em về nhé?
Nó nhìn rồi gạt tay anh ra. Quay đi nó lấy cái ipod từ trong túi và đeo tai nghe vào một cách chậm rãi. Nhìn bóng lưng nó cô độc làm sao… 1 lần nữa anh lại chạnh lòng.
Chân nó bước, lòng nó đau, tim nó đóng băng, nó nhớ mẹ…
-Có chuyện gì buồn à?
Tiếng Phong từ đâu vang lên.
-Liên quan tới anh?
Nó dừng bước, ngước nhìn người con trai tuấn tú trước mặt, vẻ đầy khó chịu.
-À… ờ không. Chỉ là… là quan tâm nên mới hỏi thôi! – Phong bối rối, cười gượng gạo.
-Chuyện của tôi… không cần ai xen vào. Đừng tự ình cái quyền đó! – Nó nói, ngữ điệu băng lãnh, nhấn mạnh từng chữ, người toát ra hàn khí không hề nhẹ. Xong, nó lại bước.
Phong đơ người… lần đầu tiên anh thấy mình thật vô duyên.
…
Nó bước lên chiếc xe bus để đi tới mộ mẹ.
…Trên đường đi, nó tạt vào cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng màu trắng – loài hoa mẹ yêu nhất. Mẹ bảo, mẹ thích màu trắng bởi nó tinh khiết và tươi sáng. Lúc ấy, nó cười ngây dại, vô tư hỏi: Vậy mẹ có yêu Yến, anh 2 và ba không?
Mẹ véo má nó, cười dịu dàng, ánh mắt mẹ chứa đâỳ sự yêu thương:
-Mẹ không yêu Yến, anh 2 và ba thì còn yêu ai được nữa?
-HiHiHi… - Nó cười trong trẻo khi thấy nụ cười xinh đẹp của mẹ. Mẹ như thiên thần ấy. Mẹ nó quả thực rất đẹp… rất đẹp. Đẹp về ngoại hình lẫn tâm hồn.
… Nhưng tất cả chỉ là quá khứ… là 10 năm về trước. Bây giờ nó đâu còn được nhìn thấy nụ cười ấy nữa… có chăng cũng chỉ là những kí ức nó cố gắng lưu giữ về hình ảnh mẹ. Đã bao lần nó tự hỏi: Liệu có phải vì mẹ là thiên thần nên mới rời bỏ ba con nó để quay trở về bầu trời không? Trên đó có gì thú vị mà lại có thể khiến mẹ rời bỏ nó?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...