Giá Băng
Chap 13: Hãm hại!
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống. Lạnh!!! Mỗi khi đêm về, cảm xúc trong nó lắng đọng. Cũng không biết từ khi nào nó lại thấy yêu cái màn đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, cái màu đen huyền bí của màn đêm đến vậy. Phải chăng là từ hôm ấy? Từ cái ngày mà cuộc đời nó rẽ sang hướng khác – 1 bước ngoặt lớn mang tên “ĐAU THƯƠNG”? Nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần đến đêm là nó lại ôm chặt lấy mẹ, đôi vai nhỏ bé khẽ run lên từng đợt. Nó sợ bóng tối. Không biết đã bao nhiêu lần nó bật khóc khi ở trong bóng tối một mình và người xua đi nỗi sợ hãi trong nó là gia đình… mỗi lần nó khóc, mẹ thường ôm nó vào lòng, ba thường xoa đầu nó bảo:”Bảo bối của ta, đừng sợ, có chúng ta bên con rồi này!” và nụ cười hiền từ hiện lên trên khuôn mặt ba, riêng anh 2 sẽ làm trò khiến nó bật cười khanh khách. CHợt, nó nhếch môi. Nó đã ko sợ bóng tối nữa. Bởi dù sợ thì ai sẽ bên nó? Ai sẽ là người xua đi nỗi sợ đó cho nó đây?
…
Ngày mai sẽ thi đấu bóng chuyền, bóng chuyền? Nghe hay đấy chứ. Lần đầu tiên nó chơi nhưng nó sẽ thử xem sao.
…
Buổi đấu cuối cùng cũng đến. Nó đã đến nhà thi đấu của trường. Còn 250 người nên chia thành 50 đội, 1 đội 5 người. CHả hiểu vì trùng hợp hay sao mà nó và Quỳnh Anh cùng đội. Hay thật!
Phần thi này sẽ khác phần thi trước, 50 đội bốc thăm thi trong 25 ngày,loại còn 25 đội. Tiếp theo 25 đội này đấu với 25 đội bóng chuyền chuyên nghiệp cùng 1 ngày ở những phòng đấu khác nhau, mỗi phòng 1 giám khảo. Đội nào thua sẽ bị loại (tính 25 đội trong cuộc thi). Cứ vậy những đội thắng tiếp tục tranh tài với những đội tuyển bóng chuyền chuyên nghiệp trên khắp thế giới ( thế mới biết quy mô của cuộ thi lớn ra sao. ==!) và đến lúc còn 2 đội thì đấu với nhau, thành viên của đội thắng cuộc sẽ được lọt vào.
Giờ thi đấu đã đến. Đội nó đấu với 1 đội khác vào đúng hôm nay. Nó bước ra khỏi phòng thay đồ thì gặp Quỳnh Anh. Cô nàng tiến lại, cười khinh khính, tay chống hông nói:
-Chúng ta hợp tác lần này, chỉ lần này, nên cố mà thi cho tốt.
Nó đưa mát nhìn với vẻ hết sức bình thản – cái dáng vẻ luôn hiện hữu trên gương mặt nó. Chưa đầy 5 giây sau nó đã lướt qua cô bạn như ko nghe thấy gì. Tức giận, bất giác bàn tay cô vo thành nắm đấm.
-Chết tiệt! – cô khẽ gằn lên nhè nhẹ như chỉ để mình cô nghe. Đôi mắt cô dần chuyển sang màu đỏ:
-Ngọc Yến? Mày là cái thá gì mà dám lơ ta? Không phải vì muốn cả tao và mày cùng vào vòng trong thì tao cũng chả thèm cùng đội với mày đâu. Hừ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...