Cánh cửa xe từ từ mở ra, một đôi chân trắng mịn cùng với đôi giày thể thao màu đỏ xuất hiện. Đan Vy bước ra khỏi xe, vào trường, không quên gật nhẹ đầu chào bác tài xế xe một cái. Cái gật đầu đó, làm bác tài xế xe ngẩn người một lúc mới chịu lái xe rời đi, bởi, cô chủ Đan Vy kiêu ngạo của ông lại chào ông một cách lễ phép và thân thiện đến kì lạ. Đặc biệt hơn nữa, rằng cô chủ Đan Vy của ông, sau khi mất trí nhớ lại mất luôn khả năng lái siêu xe thuộc hàng cao thủ của mình, thậm chí còn chịu để ông đưa đến trường. Bác tài xế xe chưa từng nghe ai nói, mất trí nhớ lại có thể thay đổi hoàn toàn một con người như vậy. Thật kì lạ quá!
“Đây là Dark Star ư? Lớn quá!’’ Đan Vy Thầm nghĩ, cô đã mường tượng từ trước, tối qua cũng lên mạng xem ảnh rồi, vậy mà cũng không thoát khỏi ngỡ ngàng trước sự đồ sộ của ngôi trường quý tộc này. Nó thật lớn, thật đẹp và thật rộng, nó khiến cô không thể kiềm chế nổi và muốn hét lên! Thế nhưng, Đan Vy đã tự nhắc nhở bản thân không được làm mất mặt “Đan Vy thật”, vậy nên cô đành phải cố gắng che giấu sự ngỡ ngàng của mình vào bên trong, không để lộ ra ngoài. Và tất nhiên một người cẩn thận lại thông minh như Đan Vy hoàn toàn có thể nhận ra có hàng nghìn đôi mắt đang nhìn mình.
Cô từ từ đi vào ngôi trường quý tộc xa lạ, ngôi trường này đúng là rất đẹp, rất tuyệt, nhưng Đan Vy…vẫn yêu ngôi trường cũ hơn, ở trường cũ, bạn bè của Đan Vy sẽ không nhìn Đan Vy bằng ánh mắt ghét bỏ như thế.
…
Ngồi nhìn màn hình cỡ lớn, Dương Chấn Phong nghiêng nghiêng đầu, nhàn hạ dựa vào ghế sofa nhìn hình ảnh của vị hôn phu hiện trên màn hình ti vi cỡ lớn. Hắn hôm nay tâm tình rất tốt, Hoàng Đan Vy đã mất trí nhớ rồi, hắn nhất định sẽ khiến cô ta hối hận vì việc mình đã làm, nhớ ngày đó Hoàng Đan Vi một mực phủ nhận chuyện mình gây ra, nhớ hình ảnh người con gái hắn yêu mắt nhắm nghiền nằm im trong vũng máu – Nếu không phải bị sự kìm hãm bởi thế lực của gia đình hai bên, hắn thề hắn đã giết chết Hoàng Đan Vi từ một năm trước!
- Đừng mừng vội như thế chứ! – Lăng Thiên Vũ ngồi bên cạnh Dương Chấn Phong, tay lắc lắc li rượu nhỏ đỏ.
- Cậu nói thế là có ý gì? – Dương Chấn Phong lập tức tắt nụ cười, quay lại nhìn bạn tốt.
- Cậu không thấy Hoàng Đan Vy có cái gì đó khác khác sao? – Lăng Thiên Vũ đáp, miệng nhếch lên thành nụ cười.
Dương Chấn phong nhíu mi:
- Khác?
- Phải rồi, Hoàng Đan Vy vừa rồi hình như cúi đầu chào tài xế xe trước khi vào trường! – Đinh Gia Bảo hét lên – Không chỉ có thế, cô ta có bao giờ để người khác động vào “xe cưng” của cô ta đâu!
Lăng Thiên Vũ gật đầu, ra vẻ “đúng rồi đấy!”, còn Dương Chấn Phong thì ngạc nhiên tột độ, người như Hoàng Đan Vy kiêu ngạo hống hách là vậy, lại chịu…cúi đầu ngoan ngoãn chào tài xế xe của chính mình trước khi vào trường hay sao? Lại…còn nhờ tài xế chở mình đi học bằng chiếc xe không một ai cô ta cho động vào từ trước đến nay nữa! Không thể nào!
- Tớ có một linh cảm…sẽ có một sự thay đổi lớn nào đó! – Lăng Thiên Vũ cười bí hiểm, nhìn Dương Chấn Phong đang loay hoay tua lại để nhìn rõ xem, hai đứa bạn thân của hắn có nhìn nhầm hay không.
…
Đan Vy từ từ tiến vào, mọi người ai nấy nhìn thấy cô cũng tự động tránh đường sang một bên, không ai dám cản lối. Đan Vy nhận ra, học sinh trong trường quý tộc này rất sợ cô, cũng đúng, nghe bác quản gia kể, “Đan Vy thật” trước đây “oanh liệt” thế cơ mà! Nhưng họ sợ chỉ là một phần, mà nhất định là họ ghét “Đan Vy thật” lắm! Có người ghét đến nỗi cắt phanh xe của cô ấy đấy thôi! Nhưng Đan Vy có một cảm giác, rằng “Đan Vy thật” không hề xấu xa đên mức độ như thế! Nhất định phải có nội tình!
Đang mải suy nghĩ, Đan Vy vô tình va phải một ai đó khiến người ta ngã ngửa về sau, còn cô thì theo đó mà lùi lại vài bước. Đan Vy chưa kịp phản ứng gì, người kia vội vàng ngồi dậy rồi cầu xin cô:
- Đan Vy, xin lỗi, tớ không cố ý, thật đấy, không cố ý va vào cậu đâu.
Đó là một nữ sinh, phải, một nữ sinh nhìn rât quen, rất quen, như thể Đan Vy đã gặp được ở đâu đó nhưng hiện tại cô không thể nào nhớ ra nổi. Thấy Đan Vy lặng thinh không nói gì, nữ sinh kia càng cảm thấy sợ, năn nỉ van xin rối rít:
- Đan Vy, xin cậu tha cho tớ, tớ thật sự không cố ý va vào cậu đâu!
Đan Vy thấy thật kì lạ, cô chưa kịp làm gì mà cậu ta đã rối rít van xin như vậy rồi sao? Xem ra, “Đan Vy thật” trước đây thực sự ra tay rất “thẳng!”. Đan Vy vốn chưa đánh người bao giờ, nhìn cô bạn nữ sinh kia xinh đẹp lại trông có vẻ ngây thơ như vậy, cô thật không nỡ đánh, thôi vậy, hơi khác “Đan Vy thật” một chút có lẽ chẳng ai nghi ngờ đâu nhỉ?
* * * *
Ngồi trong phòng với chữ “Vương” độc nhất, “bộ ba” Dương Chấn Phong cùng hai tên bạn thân của hắn vẫn đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, nhìn vào màn hình ti vi lớn, quay cận cảnh vụ va chạm vừa rồi.
- Trịnh Kiều Anh giả vờ va vào Hoàng Đan Vy sao? Con người cô ta chẳng giống chị cô ta chút nào! – Đinh Gia Bảo liếc Dương Chấn Phong.
- Đừng nói cô ấy như vậy! – Dương Chấn Phong nhíu mày khó chịu.
- Cậu đừng tin tưởng Trịnh Kiều Anh quá, cô ta không phải người bình thường trong sáng hồn nhiên như cậu nghĩ đâu! – Đinh Gia Bảo hất cằm nhìn Dương Chấn Phong, một mực tỏ ra ác cảm đối với người tên Trịnh Kiều Anh kia.
- Cậu….- Dương Chấn Phong nghẹn lời, hắn thật không hiểu,người gây ra tội lỗi một năm trước là Hoàng Đan Vi, vậy tại sao hai tên bạn thân của hắn lại nảy sinh ác cảm với Trịnh Kiều Anh?
- Vậy cũng tốt! Để thử xem Hoàng Đan Vy khác như thế nào vậy, cô ta từ trước đến nay có bao giờ tha cho ai đụng vào mình? Kể cả một cái chạm tay, Hoàng Đan Vy cũng sẵn sàng đập người đó bầm dập, hơn nữa, người đó lại là Trịnh Kiều Anh!– Lăng thiên Vũ đáp.
Dương Chấn phong lập tức đứng dậy, định rời khỏi...
- Cậu định đâu vậy? – Đinh Gia Bảo nghi hoặc hỏi.
- Phải đi ngăn Hoàng Đan Vy lại, nếu không cô ta sẽ đánh chết Trịnh Kiều Anh mất! – Dương Chấn phong trả lời.- Hoàng Đan Vy rất ghét Trịnh Kiều Anh, đúng thật là trước nay cô ta chưa bao giờ đánh cô ấy, nhưng đó là do tôi đe dọa, lần này Hoàng Đan Vi lại mất trí nhớ, có thể Kiều Anh sẽ bị đánh một trận thê thảm.
- Đó là vì Trịnh Kiều Anh, cô ta quá ngu ngốc, cậu nên nhớ, cô ta không phải Trịnh Kiều Dương, con người đó tính cách cũng khác hoàn toàn, chỉ giống mỗi khuôn mặt thôi! Nếu tính cách có giống cũng chỉ là giả tạo lừa người!– Lăng Thiên Vũ lắc đầu nhìn bạn.
- Rốt cuộc là tại sao hai cậu lại ghét Kiều Anh, cô ấy không hề làm gì nên tội cả! – Dương Chấn Phong tức giận quát.
- Tôi chỉ cảm thấy cô ta quá giả tạo, không “nai tơ” như cậu vẫn thường thấy. – Lăng Thiên Vũ nhún vai rồi quăng điều khiển xuống ghế.
Bên cạnh đó, Đinh Gia Bảo cũng gật đầu tán thưởng. Nhớ ngày đó khi tang lễ của Trịnh Kiều Dương đang diễn ra, cả Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ đều thấy Trịnh Kiều Anh nén nút cười trộm. Trong khi đó, họ vừa thấy cô ta khóc như mưa bên linh cữu chị gái mình.
Dương Chân phong nghe đến đây thì ngồi phịch xuống ghế sofa, không nói năng thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình ti vi tiếp tục theo dõi. Có vẻ như hắn thật sự cảm nhận được điều gì đó kì quặc ở Trịnh Kiều Anh, nhưng hắn vẫn nhân nhượng và bao bọc cô ta cho đến bây giờ…đơn giản chỉ vì cô ta là em gái Trịnh Kiều Dương.
* * * * *
Đan Vy quyết định không đánh đập hay chửi mắng, những việc này cô thật sự không quen chút nào. Nhìn nữ sinh ngây thơ trước mặt một chút xem bản thân có nhớ ra cô ta là ai không, cuối cùng kết quả vẫn là không, vậy là Đan Vy lướt qua người cô ta, tìm lớp theo hướng dẫn của bác quản gia đã nói với mình.
“Đoàng!” – Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu của tất cả những người đang chứng kiến cảnh này. Chuyện quái gì đang xảy ra chứ? Hoàng Đan Vy bị thần kinh sao, cô ta vốn trước giờ có hiền lành như thế đâu? Có thể loại mất trí nhớ mà thay đổi luôn tính cách con người ư? Không thể nào!!
Lại một lần nữa, tin tức được lan truyền nhanh đến chóng mặt, bao phủ toàn trường Dark Star rộng lớn. Kẻ đang ăn miếng bánh cũng ngạc nhiên đến mức miếng bánh đang cắn dở rơi khỏi miệng, kẻ đang nhảy nhót cũng cứng đờ người và ngã “rầm!” xuống sàn, kẻ đang dựng đứng cuốn sách để đọc cũng ngồi yên bất động để cuốn sách từ từ đổ xuống. Sau cùng, không ai tránh khỏi ngạc nhiên mà hét lên chói tai: “Không thể nào! Hoàng Đan Vy lại tốt thế ư?”
* * * *
Dương Chấn Phong kinh hãi nhìn vào màn hình lớn trước mặt, riêng Đinh Gia Bảo tay vô thức đưa lên chỉ màn hình ti vi, miệng khó khăn lắm mới mở ra được để nói:
- Hoàng…Hoàng…Đan Vy…cậu ta…thực đã thay đổi? Không thể nào! – Đinh Gia Bảo lắc đầu quầy quậy.
- Tôi đã nói cô ta có gì đó khác khác rồi mà! – Lăng Thiên Vũ nghiêng đầu nói.
* * * * *
“Phù!” Thở một cái thật sảng khoái, Đan Vy tự hào cười với bản thân mình, ngôi trường rộng khủng khiếp như vậy mà Đan Vy cô, chỉ trong chốc lát, nghe theo lời hướng dẫn của quản gia Hoàng, đã tìm thấy được lớp 11A. Cô quả là thiên tài mà! Đan Vy tự khen mình, sau đó vui vẻ vừa cười vừa bước vào lớp theo thói quen. Bỗng Đan Vy khựng lại, nhìn mọi người trong lớp, họ đang nhìn cô chằm chằm, thấy cô quay đầu nhìn lại họ liền lập tức quay về công việc mình đang làm, vờ như chưa hề nhìn cô. Đan Vy thở dài nhớ ra, đây không phải là lớp mình, có lẽ đối với mấy người trong cái trường này, chuyện “Đan Vy thật” cười vui vẻ như cô lúc mới vào lớp là hoàn toàn không có. Phải rồi, thảo nào họ lại nhìn cô! Quản gia Hoàng đã từng nói, càng lớn lên, “Đan Vy thật” lại càng ghét cười mà.
“Chỗ ngồi của mình đâu nhỉ?” Đan Vy thầm nghĩ, cô tự trách bản than mình ngốc nghếch, quên không hỏi luôn quản gia Hòang chỗ ngồi của mình trên lớp. Ôi thật là! Thôi được rồi! Không biết thì hỏi! Đan Vy hít một hơi rồi cất tiếng thật lớn:
- Các bạn! Cho tớ hỏi, chỗ ngồi của tớ ở đâu vậy?
Mọi người trong lớp trợn mắt ngạc nhiên nhìn cô. Trời! Hoàng Đan Vy tử tế thế sao? Đáng lẽ cậu ta phải nói: “Chỗ ngồi?” mới đúng chứ!
Thấy thái độ kinh ngạc của mọi người, Đan Vy chỉ muốn tự đánh mình một cái, “Đan Vy thật” sẽ không bao giờ nói như thế, ôi trời!
- Ở đây này! – Một nữ sinh đứng lên, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh cô ta và mỉm cười với Đan Vy.
Đan Vy nhìn cậu ta, khuôn mặt này…là cô bạn nữ sinh cô mới va vào vừa rồi sao? Đúng rồi! Một lần nữa, Đan Vy quả quyết trong đầu, cô nhất định đã gặp cô ta ở đâu đó rồi! Chắc chắn! Vừa nghĩ, Đan Vy vừa tiến lại gần chỗ ngồi của mình, nơi cuối lớp, gần cửa sổ, chỗ ngồi bên cạnh nữ sinh kia.
- Cậu là người va vào tớ lúc sáng? – Đan Vy ngồi xuống hỏi.
- Đúng vậy! Tớ là Trịnh Kiều Anh, biết tin cậu mất trí nhớ, tớ buồn lắm! Trước đây bọn mình chơi rất thân với nhau, cậu nhớ không? – Trịnh Kiều Anh cười híp mắt, nhìn khuôn mặt cô ta vừa ngây thơ lại vừa xinh đẹp.
Tất cả mọi người trong lớp đều nhìn Trịnh Kiều Anh bằng ánh mắt khinh bỉ. Đùa gì vậy, nếu hỏi trong trường này người Trịnh Kiều Anh lớp 11A ghét nhất là ai, thì chắc chắn tất cả vài nghìn học sinh trường Dark Star sẽ nói: “Là Hoàng Đan Vy!” Thân thiết ư? Quá “vi diệu” rồi! Trịnh Kiều Anh, không phải vì thấy Hoàng Đan Vy có chút thay đổi mà âm mưu kết thân đấy chứ? Rốt cuộc cô ta đang có âm mưu gì? Chẳng phải Hoàng Đan Vi đã giết chị gái cô ta sao? Lại còn kết thân? Chắc chắn là có ý định báo thù. Con người này, từ trước đến nay có bao giờ tốt đẹp, nhìn khuôn mặt tỉ lệ nghịch với lòng dạ bên trong. Trước mặt Dương Chấn Phong thì làm ra vẻ trong trắng ngây thơ lắm, nhưng khi Trịnh Kiều Anh đứng trước mặt họ thì sao? Cậy thế có chỗ dựa vứng chắc là Dương Chấn Phong, làm mưa làm gió trong trường, thật quá đáng! Nhưng, họ tuyệt nhiên không nói hay phản đối gì, bởi Trịnh Kiều Anh dựa vào cái bóng của Trịnh Kiều Dương mà tác oai tác quái. Hơn thế nữa, họ cũng chẳng nói ra cho Hoàng Đan Vy biết, vì họ cũng đâu ưa gì nữ sinh máu lạnh lại ngang tàng đó. Cô ta chẳng phải đã giết người sao?
Cười qua loa với cô bạn nữ sinh cùng bàn tự nhận là bạn thân của “Đan Vy thật” kia một chút, Đan Vy lập tức quay lại trạng thái thái trầm ổn và suy nghĩ, rốt cuộc cô đã gặp cô bạn này ở đâu? Chẳng lẽ vì cô ta là bạn thân thật của “Đan Vy thật”, lại chơi quá thân với cô ấy nên khiến cô bây giờ ám ảnh? Không thể! Ngay lập tức khuôn mặt Đan Vy trở lên đen hơn bao giờ hết. Cô đã nhớ Trịnh Kiều Anh là ai, chính là người cắt phanh xe của “Đan Vy thật”, chẳng trách, nhìn cô ta…quen đến như vậy, vừa mới hôm qua Đan Vy nhìn thấy ảnh của cô ta trong tập hồ sơ kia mà. Xem ra “Đan Vy thật” bị cô ta hại không ít, biết cô mất trí nhớ, thấy cô có chút thay đổi, không ngang tàn như trước là cô ta liền kết thân! Thật đáng sợ! Quá đáng sợ! Quá nham hiểm! “Hoàng Đan Vy thật” trong mắt mọi người tuy có ngang tàng đáng ghét, nhưng tuyệt đối không thể nham hiểm bằng nữ sinh mặt nai kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...