Lúc này đây, Đan Vi có cảm giác người mình giống một khối thịt lớn, bị ném từ trên cao xuống. Cả cơ thể cô như thể bị một lực ép không tưởng đè nén xuống, vô cùng khó chịu. Thân người Đan Vi run lên, hai tay ôm chặt lấy Dương Chấn Phong, cô có cảm giác bản thân mình sắp văng ra, lại càng sợ hãi mà bấu chặt lấy hắn.
Thấy Đan Vi run rẩy, hai tay lại ôm chặt lấy mình, Dương Chấn Phong như muốn nghẹt thở, cau mày phàn nàn:
- Run cái gì! Bên dưới là một hồ nước!
Nghe Dương Chấn Phong nói vậy, cả người Đan Vi trong phút chốc được thả lỏng. Thì ra trước khi nhảy xuống, hắn đã biết bên dưới có một hồ nước, dù có rơi từ độ cao như vậy xuống thì người cũng không bị nguy hại đến tính mạng! Không ngờ hắn lại nhanh trí như vậy, nhảy xuống thì còn cơ hội sống, nếu tiếp tục ở trên đó, chắc chắn sẽ bị đạn găm vào đầu mà chết.
Thật ra ngay từ lúc bị Dương Chấn Phong ôm rồi nhảy xuống, Đan Vi đã sợ tới mức sắp khóc, nước mắt trực trào tuôn ra nhưng cô đã cố nén lại. Bẩm sinh từ lúc bé cho tới giờ, không hiểu sao Đan Vi rất ghét bị người khác nhìn thấy mình khóc. Cả khuôn mặt dán vào lồng ngực của Dương Chấn Phong, khẽ khịt khịt mũi, cô lẩm bẩm:
- Tôi đâu có biết bơi đâu!
- Sợ cái gì, tôi biết là được! – Dương Chấn Phong thản nhiên nói.
- Anh có nghĩ ở bên dưới có cá sấu không? – Đan Vi ngây ngốc hỏi.
- Cô nghĩ ở đây là Amazon chắc! – Không thể chấp nhận được câu hỏi ngớ ngẩn của Đan Vi trong tình thế đang rơi xuống như thế này, Dương Chấn Phong tức giận quát lên.
Đan Vi cũng thấy mình hỏi hơi ngớ ngẩn, chỉ là cô vẫn đang rất sợ, cả người vẫn đang rơi xuống như vậy, đột nhiên muốn hỏi lung tung. Dù biết phía dưới có nước, lại còn có Dương Chấn Phong ở đây, cô chắc chắn sẽ không sao. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng từng suýt chết đuối, nỗi ám ảnh sợ nước vẫn không thể nào biến mất được!
Bỗng cả người Đan Vi bị xoay một vòng, giật mình mở mắt ra, cô thấy tư thế hiện tại giữa cô và Dương Chấn Phong đã thay đổi. Lúc mới rơi xuống, tuy cả người được Dương Chấn Phong ôm chặt nhưng Đan Vi có thể cảm nhận được mình ở bên dưới, hắn bên trên. Giờ hắn lại dùng lực xoay ngược lại, hắn bên dưới, cô bên trên, có nghĩa là nếu như rơi xuống bên dưới, dù có va đập gì, thân thể Dương Chấn Phong sẽ chắn hết cho cô.
- Tùm! – Cả hai cùng rơi xuống nước, chìm dần…chìm dần.
* * * *
- Khụ! Khụ! Khụ! – Đan Vi ho lấy ho để, nước trong miệng ộc ra hết ngoài.
Do không biết bơi, lại bị ám ảnh sợ nước nên vừa rơi xuống nước Đan Vi đã hoảng loạn mà giãy giụa. Nhớ tới lúc đó Dương Chấn Phong có ôm chặt lấy cô để trấn an rồi đưa cô lên bờ nhưng tâm trí Đan Vi cũng không tốt nên chút nào, cô liên tục uống nước tới no luôn.
- Cuối cùng cũng chịu tỉnh? – Dương Chấn Phong nhíu mày nhìn Đan Vi, giọng điệu có vẻ rất khó chịu, nghĩ tới ban nãy phải vất vả lắm mới đem Đan Vi giãy giụa tứ tung lên được bờ, càng nghĩ hắn càng thấy bực mình…- Những người không biết bơi đều sợ nước như thế? – Dương Chấn Phong lại cau mày hỏi.
- Trước đây tôi từng suýt chết đuối. – Đan Vi thật thà kể. – Hồi đó đi chơi biển, trong lúc tắm biển cùng bạn, không biết bơi lại chủ quan có nhiều bạn bè bên cạnh, không mang theo phao, đúng lúc sóng mạnh kéo tôi ra xa, tí nữa mất mạng, nên tôi sợ nước.
Suýt chết đuối? Dương Chấn Phong kinh ngạc, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên cảm giác áy náy.
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác khó chịu trong lòng hắn cũng không phải vì Đan Vi giãy giụa làm hắn vải vất vả đưa cô lên bờ ban nãy, mà nguyên nhân là do hắn đang tự tức giận bản thân mình. Bắt đầu từ giây phút hắn ôm Đan Vi nhảy xuống, cảm giác người cô đang run lên và kinh hãi ôm chặt lấy hắn, trong lòng hắn đã dội đến một cảm giác khó chịu đến kì lạ. Đến khi hắn nhìn thấy cô sợ hãi vùng vẫy trong nước, Dương Chấn Phong lại nhớ đến lần hắn để mặc cô suýt chết trong bể bơi, nhớ đến lúc đó chắc chắn cô cũng sợ hãi như lúc này…lòng hắn…lại một trận đau đớn cùng áy náy dội đến. Những cảm giác kì lạ này…khiến hắn bức bối và bực bội vô cùng.
Đan Vi không còn hơi sức nhìn Dương Chấn Phong nữa, cả người ướt nhèm, xụi lơ nằm trên đất, một chút cử động cũng không có sức. Hai tay cô mềm nhũn, chắc có lẽ do khi bị rơi xuống, vì quá sợ hãi mà Đan Vi ôm chặt lấy người Dương Chấn Phong, mỏi cũng không buông tay nên mới dẫn đến hậu quả đau nhức như bây giờ. Lại quay sang liếc nhìn Dương Chấn Phong, cô cũng thấy người hắn ướt như chuột lột, tóc vẫn còn nước rủ rủ xuống, nhưng trông không xơ xác như Đan Vi, chẳng hiểu đầu óc cô thần kinh thế nào, giờ khắc này lại thấy hắn rất…đẹp trai…Haizz, lắc lắc đầu mình mấy cái, Đan Vi liếc ra chỗ khác không nhìn hắn nữa…tự trách bản thân hám trai không đúng lúc đúng chỗ!
Trời bây giờ cũng nhá nhem tối, cả người Đan Vi mệt lử rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng nay khi vẫn còn ở bãi cỏ rộng mênh mông kia, đoàn dã ngoại đã tiêu tốn rất nhiều thời gian. Nào thì phải tốn công tốn sức gọi “mấy con sâu ngủ” dậy, rồi lại chuẩn bị đồ ăn, ăn uống no nê xong mới chịu thu lều bắt đầu đi tiếp. Cho đến lúc đến địa điểm dã ngoại, lại chơi bời rồi dựng lều một lúc, vậy là trò chơi “đi tìm con dấu” bắt đầu khá muộn, lúc nhóm của Đan Vi bị bọn người sát thủ áo đen ám sát cũng đã chạm mốc chiều tà.
* * * *
Khẽ dụi dụi mắt, Đan Vi cuối cùng cũng tỉnh dậy. Sau một giấc ngủ ngắn, cô cảm thấy khá hơn rất nhiều. Mở mắt ra, Đan Vi đã thấy trời tối om, một đống lửa đang cháy ngay bên cạnh và Dương Chấn Phong thì ngồi đối diện.
- Sao anh đốt lửa được hay vậy? – Đan Vi ngạc nhiên hỏi.
- Trong ba lô của cô có rất nhiều thứ, tuy ướt nhẹp nhưng bật lửa vẫn dùng được. – Dương Chấn Phong thản nhiên đáp, lấy một quả đào ném vào người Đan Vi.
- Anh lấy thứ này ở đâu ra? – Đan Vi cầm lấy quả đào xoa xoa một chút rồi đưa lên miệng, rồi lại liếc nhìn chiếc ba lô của mình bị Dương Chấn Phong đổ lộn xộn. Cô biết đi leo núi rất dễ bị thương, rất dễ lạc đường nên đã chuẩn bị rất nhiều và nhét vào trong đó. Đồ cứu thương hay bật lửa và đồ ăn đều có đủ, chỉ tiếc là không ngờ trường hợp rơi xuống nước, đồ ăn cũng không thể dùng nữa.
- Trong lúc một “con sâu lười” trốn việc đi ngủ, tôi đã phải đi kiếm củi khô để đốt lửa, vô tình tìm thấy. – Dương Chấn Phong lại đáp.
Đan Vi khẽ trề môi, “con sâu lười” không phải đang ám chỉ cô sao!?
- Tại sao anh không gọi tôi dậy, chúng ta có thể tìm đường xuống núi mà? – Đan Vi nhíu mày bất mãn.
- Cô nghĩ còn có thể tìm được đường về chân núi nữa à? Chúng ta từ trên cao rơi xuống, không biết đang ở chỗ nào, càng đi sẽ càng lạc, tốt nhất nên ở đây chờ bọn Gia Bảo và Thiên Vũ. – Dương Chấn Phong đáp.
Nói Đan Vi mới nhớ, không biết hiện giờ hai Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ ra sao rồi, cô buột miệng lo lắng:
- Không biết họ có an toàn không nhỉ!
- Nếu họ dễ chết như vậy thì cũng sẽ không sống được đến hôm nay. – Dương Chấn Phong đáp.
Lời của Dương Chấn Phong nói rất đúng, bọn họ luôn luôn bị kẻ thù rình rập, người muốn giết cũng rất nhiều, nếu thật sự dễ chết thì quả thực không thể giữ được mạng cho đến bây giờ. Hơn nữa, Đan Vi nghe Hoài Đan nói, những người leo lên được vị trí lãnh đạo của Dương Long thì chắc chắn không phải dạng tầm thường. Thân thủ của Dương Chấn Phong hôm nay Đan Vi cô đã được nhìn thấy tận mắt, còn về phần Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ, họ là chủ nhân của một trong các vị trí lãnh đạo tối cao trong Dương Long, chắc chắn cũng không hề kém cạnh Dương Chấn Phong chút nào. Hơn nữa, nhìn có vẻ như bọn sát thủ áo đen ban nãy nhằm vào Dương Chấn Phong, ngay phát đạn đầu tiên đã nhắm thẳng đầu hắn như vậy, bọn chúng lại cố tình tách nhóm Đan Vi ra rồi tập trung số đông để đối đầu với Dương Chấn Phong, vậy thì có lẽ hai người Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ không có nguy hại gì.
Lại nói đến chuyện cả Đan Vi và Dương Chấn Phong đang lạc ở đây, tất cả đều là thành quả một tay tên đàn ông mặt đầy sát khí ban chiều hại mà ra. Cô nhớ Dương Chấn Phong đã nói cái gì đó anh trai hắn ta…?
- Này, Tôi nhớ lúc chiều anh có nói với tên sát thủ hại chúng ta, cái gì mà anh trai anh, cái gì…? –
Đan Vi không chịu được, tò mò buột miệng hỏi.
- Hắn là Huỳnh Đông, người của anh trai tôi. – Dương Chấn Phong lành lạnh đáp.
- Cái gì? Anh trai anh? Anh trai muốn giết em trai mình sao? – Cả người Đan Vi lập tức nhận được một trận lạnh run người, độc ác, quá độc ác!!
- Hắn không phải anh ruột, bố tôi nhận nuôi hắn từ cô nhi viện. – Dương Chấn Phong đáp.
- Thì ra là vậy. – Đan Vi thở phào, cô tưởng là anh trai ruột thì thế giới của những người giàu có thật quá tàn nhẫn đi!
Nói thêm được vài câu, cả hai lại rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói thêm với ai câu nào. Đan Vi cũng giật mình nhận ra, cô không còn giữ khoảng cách với Dương Chấn Phong như trước nữa.
Trời đã tối đen như mực, kể cả Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ không sao, nhưng làm thế nào họ tìm được Dương Chấn Phong và Đan Vi đây?
- Chúng ta rơi xuống đây, làm sao bọn người Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ có thể tìm thấy chúng ta? – Đan Vi không kìm lòng được mà cất tiếng hỏi.
- Nhờ vào nó! – Dương Chấn Phong giơ cánh tay của mình lên, chỉ tay về phía chiếc đồng hồ đang đeo trên tay trái.
- Hả? – Đan Vi nhìn chiếc đồng hồ, tỏ vẻ khó hiểu.
- Nó có gắn con chíp định vị. – Dương Chấn Phong đáp.
- Ồ! – Đan Vi kêu lên thích thú, hiện đại ghê, cô chỉ thấy những thứ tinh vi như vậy trong phim ảnh thôi, thật không ngờ có ngày ngoài đời lại có thể thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...