Ghen Ghét Muốn Nổi Điên
Nhưng dường như anh đã sớm quen rồi.
Trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia dường như chứa đựng quá nhiều thứ, làm cho người ta không nhịn được muốn thăm dò.
Bạn học xung quanh cũng xì xào bàn tán: "Từ Diệp Khiêm thật xui xẻo.
”
"Còn sao nữa, bình thường mỗi ngày cậu ta đều chôn chân trong thư viện, trong mắt ngoại trừ học tập thì không còn gì khác, làm sao có thể đi dụ dỗ bạn gái người ta.
"
“Cậu ấy thoạt nhìn không giống kiểu người biết nói chuyện với nữ sinh.
”
“Lạnh lùng như địa ngục.
”
Giang Trĩ Ninh yên lặng nghe, cơ bản đã hiểu rõ tình huống, cô vốn có tính tình thẳng thắn dám yêu dám hận, huống hồ nam sinh này lại khiến cho cô hứng thú.
Cô chạy qua hai bước, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh có chứng cứ gì không?”
“Hay chỉ cần đẹp trai là người ta sai rồi?”
“Cút.
”
Lý Hướng Dương đang nổi nóng, lại thấy một nữ sinh tùy tiện tới chỉ trích mình, lập tức muốn đẩy ngã cô.
Ngay sau đó lại bị Từ Diệp Khiêm bắt được.
Giọng điệu của anh không chút ấm áp: "Cậu có tin tôi báo cáo với giáo viên không?”
Trong bất cứ thời điểm và hoàn cảnh nào anh đều rất trầm ổn, không chút hoang mang, cũng không sợ hãi.
“Được, mày được lắm.
”
Lý Hướng Dương trừng mắt liếc anh một cái, chạy từ căn tin ra ngoài.
Cậu ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ giáo viên gọi điện thoại cáo trạng với cha mình, cắt sạch thẻ của cậu ta.
Trò khôi hài này cũng dần dần tiến vào hồi kết, người xem xung quanh đều tản ra, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Bởi vì dựa vào có chút gần, Giang Trĩ Ninh mơ hồ ngửi được mùi cơm, còn có mùi thơm ngát sạch sẽ nhẹ nhàng của nước giặt quần áo.
Rõ ràng nên chật vật không thôi, nhưng ánh mặt trời chiếu rọi ở trên người anh lại như được rát thêm lớp bụi vàng.
“Cảm ơn cậu đã đứng ra giúp tôi.
”
Bên tai truyền đến một câu lạnh nhạt như vậy.
Thậm chí Từ Diệp Khiêm còn khom lưng cúi chào, rất khách sáo lễ phép.
Trong lúc nhất thời, Giang Trĩ Ninh có chút ngượng ngùng, thậm chí giọng nói của thiếu nữ to gan nhiệt tình ngày xưa cũng trở nên lắp bắp: "Không! không cần cám ơn.
"
Khoảng cách gần, lúc này cô mới thấy rõ ràng, trên khóe môi của anh còn có một nốt ruồi đỏ sẫm, nằm trên khuôn mặt lạnh lùng có vẻ hết sức mê hoặc.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhìn anh tỉ mỉ dọn dẹp sạch sẽ cái bàn, lại dùng khăn giấy lau nước canh bị bắn tung tóe trên người, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Ma xui quỷ khiến, Giang Trĩ Ninh cảm giác mình nên làm gì đó.
Một người chưa từng gặp mặt lại vừa vặn hợp mắt cô, còn khiến trái tim cô rung động như vậy.
Cô chạy chậm vài bước đuổi theo anh, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng tràn đầy thấp thỏm và chờ mong.
“Đàn… Đàn anh, có thể kết bạn wechat không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...