Đến KTV đã là 8 giờ, Hạ Dã vừa định mở cửa, cửa đã bị được mở từ bên trong.
Giang Tịch Xuyên từ trong phòng đi ra.
Trên người cậu có mùi rượu rất nồng, ánh mắt mê mang, trên mặt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.
Cổ áo mở rộng, có thể nhìn thấy xương quai xanh, cúc áo cũng bị người mở ra vài cái.
So với bình thường, nhiều hơn một tia gợi cảm của người trưởng thành.
Giang Tịch Xuyên như bị choáng, cả người không xương tựa vào người Hạ Dã.
Mặt Hạ Dã đỏ lên, định đẩy Giang Tịch Xuyên ra, nhưng khi tay chạm vào thân thể ấm áp của cậu lại không đành lòng, cuối cùng vẫn chuyển thành vuốt lưng cho cậu.
Giang Tịch Xuyên vùi đầu vào hõm vai Hạ Dã, nói lẩm bẩm gì đó, còn như đang nức nở.
Giống như một chú chó lớn đang quấn lấy cô, Hạ Dã trong lòng mềm như nước, quay đầu nghe xem cậu nói gì.
Đúng lúc này, Giang Tịch Xuyên đột nhiên ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người chợt ngắn lại, cơ hồ là mũi chạm mũi.
Hạ Dã lại nghĩ đến buổi trưa hôm ấy…
Nhưng không đợi cô nhớ lại, Giang Tịch Xuyên đột nhiên nắm lấy cằm cô, lực rất lớn, Hạ Dã bị đau, không nhịn được kêu “A” một tiếng.
Giang Tịch Xuyên đột nhiên mạnh mẽ cúi đầu, cả người đè lên.
Chuyện xảy ra đột ngột, Hạ Dã còn chưa kịp phản ứng, Giang Tịch Xuyên cũng chưa thỏa mãn môi chạm môi, dùng đầu lưỡi chạm vào khớp hàm Hạ Dã.
Hạ Dã rốt cục đã phản ứng lại, giãy dụa trong lòng Giang Tịch Xuyên.
Giang Tịch Xuyên phát hiện người trong lòng muốn chạy trốn, mày nhíu lại, một bàn tay đưa ra sau lưng Hạ Dã ôm lấy cô, tay còn lại giữ lấy gáy Hạ Dã.
Khí lực cậu rất lớn, Hạ Dã bị ép ngẩng đầu, nhận lấy xâm lấn của cậu.
Đợi khi Giang Tịch Xuyên rốt cuộc cũng buông Hạ Dã, cô đã bị hôn đến mức hai chân nhũn ra.
Giang Tịch Xuyên giữ cô đứng vững, để cô dựa vào mình, miễn cưỡng giúp cô không ngã xuống.
Ánh mắt thiếu niên trong suốt, nhìn cô ngây ngô cười, giống như con mèo trộm được cá, đắc ý dào dạt.
Cậu bỗng dưng vùi đầu vào hõm vai Hạ Dã, nói một câu đã ngủ mất.
Lúc này, Hạ Dã rốt cuộc cũng nghe rõ lời cậu, cậu nói: “Tớ thích cậu.”
Trái tim không khống chế được điên cuồng nảy lên, như muốn giãy dụa nảy khỏi cơ thể, đại não hoàn toàn dừng lại, không nghĩ được gì.
Cô thậm chí còn hoài nghi mình đang nằm mơ, hoặc là nghe nhầm.
Cô vui sướng đến choáng váng không thể kiềm chế, chân tay luống cuống để tại chỗ, mà kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này lại nằm trên người mình ngủ say sưa.
“Ô này! Dã ca, sao cậu lại ở đây, còn Giang ca nữa, hai người ở đây làm gì thế?” Cố Nhất Phàm đột nhiên xuất hiện, dọa Hạ Dã nhảy dựng.
Hạ Dã như thấy cứu tinh, nói với Cố Nhất Phàm: “Giang ca của cậu uống rượu, cậu gọi người trong nhà đến đón cậu ấy nhé, tớ có việc đi trước.”
Nói xong chạy như ma đuổi khỏi KTV.
Trống ngực vẫn đập thình thịch như vừa nhảy bungee xong.
Hạ Dã, đừng mừng vội, cậu ấy uống rượu, có lẽ đã nhầm mày thành người khác rồi.
Đúng, nhất định là vậy.
Hạ Dã mất mát hai phút, lại không nhịn được nghĩ không chừng là vậy thật, ngộ nhỡ là thật thì sao.
Hạ Dã cả đêm không ngủ.
Hôm sau phải đến trường từ sớm, Hạ Dã một buổi sáng cũng không nhìn Giang Tịch Xuyên.
Buổi sáng ước chừng rất lâu, lễ tốt nghiệp gần như là đến tối mới diễn ra.
Hạ Dã được chọn làm MC, giữa trưa trường học ngoại lệ cho MC về nhà thay đồ, mẹ Hạ Dã đã chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục màu trắng, còn tỉ mỉ làm tóc.
Lần này Giang Tịch Xuyên không chơi đàn, tiết mục của ban bảy là Tương Miểu Miểu và vài nữ sinh nhảy múa.
Phần Hạ Dã phải lên sân khấu không nhiều lắm, rất nhanh đã hoàn thành, đang ở cánh gà thu dọn này nọ, đột nhiên cánh tay bị bắt lấy, là Giang Tịch Xuyên.
Giang Tịch Xuyên không mặc đồng phục mà là áo da đen, khiến Hạ Dã nhớ đến côn đồ ở cổng sau trường thu phí bảo vệ.
Tên côn đồ bí bí mật mật kéo cô đi, đi đến gần cổng sau trường mới dừng.
Giang Tịch Xuyên hơi tránh ra một chút, Hạ Dã liền thấy xe máy phía sau cậu.
Xe cao chừng nửa người, rất lớn rất oai vệ.
Hạ Dã vừa định hỏi Giang Tịch Xuyên định làm gì, cậu đã thần thần bí bí đưa cô một chiếc mũ bảo hiểm, chỉ nói: “Lên xe.”
“Nhưng lễ tốt nghiệp còn chưa xong…”
“Chúng ta bỏ trốn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...