Hạ Dã thi vào trường cấp ba ở địa phương, vừa khéo lại cùng trường với Trương Trú Diên, lại trùng hợp bị phân tới lớp bảy.
Hạ Dã nghĩ đến thiếu niên kia, cô vẫn nhớ không quên được cậu ấy.
Đi cửa sau vào lớp, Hạ Dã tìm bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, bên ngoài có tiếng ve kêu.
Cô lại nghĩ đến mùa hè đầu tiên gặp cậu ấy.
Trên bục giảng có học sinh đang tự giới thiệu.
“Tớ là Giang Tịch Xuyên, sở thích là chơi đàn.”
Vẫn là những lời giống nhau, được giọng nói y hệt nói ra.
Hạ Dã tưởng như lại là ảo giác của mình.
Nhưng cô vẫn không thể kiềm được mà ngẩng đầu lên, lại lần nữa cùng cậu đối mắt.
Giang Tịch Xuyên cũng thấy cô, ánh mắt cong lên, hướng cô làm khẩu hình: “Đã lâu không gặp.”
Lúc này, Hạ Dã không nhớ được tên bạn học nào khác nữa.
Vất vả đợi đến lúc tan học, Hạ Dã chuẩn bị đi tìm Giang Tịch Xuyên, cậu lại đến trước mặt Hạ Dã trước.
Hạ Dã ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, qua một kỳ nghỉ hè, cậu không thay đổi nhiều lắm, khuôn mặt cùng mùi bồ kết quen thuộc khiến cô nhớ nhung suốt hai tháng.
Cô hồi hộp không biết nên nói gì, trong lòng có bao điều muốn nói.
Hai tháng kia dường như mỗi ngày đều nhớ đến Giang Tịch Xuyên, khi cùng em trai chơi đùa, khi trằn trọc không ngủ, khi nhìn thấy cảnh đẹp muốn chia sẻ với cậu, khi buồn bã trong lòng muốn được cậu an ủi.
Cô thực sự nhớ cậu.
Hai tháng, Hạ Dã vốn định nhân cơ hội này quên cậu đi, nhưng quyển vở từng cùng cậu thảo luận bài, cây đàn violon trong phòng, xà phòng rửa tay, thậm chí cả làn gió đêm trên sân thể thao, tất cả tất cả đều khiến cô nhớ đến Giang Tịch Xuyên.
Cậu ấy tốt như vậy, Hạ Dã dùng hết may mắn cả đời mới có thể gặp được cậu, đời này cô khó mà gặp được công tử như ngọc nào khác.
Đó lần lần đầu động tâm của cô.
Mong muốn của Hạ Dã khi vào trường, là có một khởi đầu mới.
Nhưng toàn thế giới đều đẩy cô quay về với cậu ấy.
Rất không đúng lúc, cô còn ở lớp bảy, còn ngồi chỗ cạnh cửa sổ, vẫn là mùa hè, vẫn là Giang Tịch Xuyên.
Nai con trong lòng bừng tỉnh, Hạ Dã lần nữa trộm nhìn sang chỗ Giang Tịch Xuyên.
Dường như thay đổi, dường như lại không.
Có lẽ Giang Tịch Xuyên đã không còn là Giang Tịch Xuyên ấy nữa, nhưng Hạ Dã vẫn là Hạ Dã ấy.
Cô vẫn còn thích Giang Tịch Xuyên.
Bắt đầu thầm mến rồi.
“Trường học mới đã hòa nhập được chưa?” Mẹ Hạ một bên lái xe hỏi.
“Rồi ạ.”
“Có quen được bạn mới không?”
“Vâng, có một chút.”
Hạ Dã đầu tiên làm quen với bạn cùng bàn.
Ngồi cùng bàn là nữ sinh tên Tương Miểu Miểu, cũng là bông hoa giao tiếp, hầu như quen cả ban.
Tin tức linh thông, quen thuộc rất nhiều nữ sinh bên ngoài.
Tương Miểu Miểu nhanh chóng đưa Hạ Dã vào vòng giao thiệp của mình, Hạ Dã cũng biết được rất nhiều bạn mới.
Trường cấp ba này có phát cơm trưa, vì thế toàn ban đều thống nhất ăn trưa ở trường.
Giang Tịch Xuyên hồi mới khai giảng vẫn dấy lên bàn tán không nhỏ, mà Hạ Dã khá quen thuộc với Giang Tịch Xuyên liền trở thành đối tượng được các bạn học nữ lấy lòng để có thể thường xuyên lộ mặt trước Giang Tịch Xuyên.
Hạ Dã rất không thích như vậy, lén nói với Tương Miểu Miểu, Tương Miểu Miểu phụ trách nói lại với mấy nữ sinh này, thường xuyên như vậy cũng dần dần không còn nữ sinh nào quấn lấy Hạ Dã nữa.
Trương Trú Diên tuy không cùng lớp với Hạ Dã nhưng quan hệ vẫn tốt như trước, thường xuyên hẹn ra ngoài chơi.
Giang Tịch Xuyên cùng bạn cùng bàn Cố Nhất Phàm trở thành bạn tốt, Cố Nhất Phàm thành tích tốt, cũng giỏi chơi, đối nhân xử thế nhiệt tình.
Có lần Hạ Dã tìm Giang Tịch Xuyên nói chuyện phiếm, Cố Nhất Phàm cũng nhiệt tình chào hỏi.
Hạ Dã vui vẻ nhận nhiệt tình ấy, rất nhanh ba người trở thành bạn bè.
Thời điểm thi học kỳ, các học sinh cũng gần như quen thuộc nhau.
Nhiều bạn học nữ nhờ Hạ Dã đưa thư tình, Hạ Dã cũng chưa từng từ chối.
Trong lòng cô tuy khổ sở nhưng mỗi bức thư đều là tâm ý của một cô gái.
Cô tuy nhát gan, không thể thổ lộ lòng mình, nhưng cô muốn Giang Tịch Xuyên được hạnh phúc.
Nhưng khiến Hạ Dã vui mừng là, Giang Tịch Xuyên chưa từng đồng ý ai.
Tuy hồi cấp hai cũng đã thêm cách liên hệ, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không dám không biết xấu hổ mà tìm cậu ấy.
Hiện tại gặp lại nhau, cũng có lý do nói chuyện phiếm, tuy vậy Hạ Dã vẫn không dám chủ động tìm cậu.
Nhưng Hạ Dã không nghĩ đến Giang Tịch Xuyên lại chủ động đến tìm mình.
Tối hôm đó, Hạ Dã vừa tắm xong, tình cờ nhìn thấy WeChat có tin nhắn mới, cô tưởng là Trương Trú Diên, mở ra một phát mới biết là Giang Tịch Xuyên.
Cậu chỉ nói một câu: “Còn chơi game không?” Hạ Dạ đã lâu chưa chơi game, mẹ nói học tập mệt mỏi thi thoảng có thể thả lỏng một chút, nhưng cô vẫn không dám mở Liên Minh Huyền Thoại nữa, vì không muốn nhìn nhân vật của Giang Tịch Xuyên.
Vài lần ngẫu nhiên mở ra, có thể thấy Giang Tịch Xuyên online, cô biết cậu còn chơi nhưng vẫn không dám chủ động đi tìm cậu.
Có vài thứ đã hạ quyết tâm, cuối cùng lại tìm cho mình rất nhiều lý do để trì hoãn.
Giống như một kẻ ngốc.
Cô bây giờ vẫn ngốc, tóc vẫn còn nhỏ nước nhưng đã ngồi xuống máy tính.
Một tin nhắn nhập rồi lại xóa, do dự xem nên hay không nên thêm cái emoji.
Chính là vì thích cậu, tớ mới trở thành kẻ ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...