Hôm Hướng Dương Viễn trở về, Hùng Hạo Nhiên việc nghĩa chẳng từ xông xáo đến đón người. May mà đã vào hè, không khí ban đêm có chút mát mẻ, ngồi sau xe máy cũng không đến đông lại vì lạnh.
Tiểu biệt thắng tân hôn, tuy là hai người họ yêu nhau không giống như những cặp đôi bình thường khác nhưng đối với câu này vẫn có thể áp dụng được.
Hùng Hạo Nhiên không trưng cầu ý kiến của Hướng Dương Viễn mà trực tiếp đem cả người lẫn hành lý về nhà mình. Đây là kết quả của việc đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu hoặc là âm mưu đã quyết định từ trước. Nếu như đưa cậu về ký túc xá thì đảm bảo việc đầu tiên cậu làm sẽ là quét tước vệ sinh chứ không phải tâm sự với mình….
Sĩ quan cảnh sát Gấu, anh xác định là tâm sự chứ không phải lăn giường chứ?
Vừa vào cửa, anh quăng đống hành lý lên sô pha, còn mình quay lại, áp cậu lên cửa, hùng hùng hổ hổ gặm người kia.
“… Anh đúng là không biết kiên nhẫn là gì…” Cậu bất đắc dĩ vừa hôn vừa bó tay với chuỗi hành động này: “Tốt xấu thì cũng phải chờ em rửa mặt đã chứ. Ngồi tàu mệt lắm rồi.”
“Em biết là anh không thể chờ được nữa mà. Sau này đừng có vừa đi đã đi luôn 3 tuần.” Hùng Hạo Nhiên bất đắc dĩ thả người ra nhưng vẫn cố mổ mổ thêm mấy phát: “Nếu không thì lần sau em mang anh theo đi. Hai chúng ta làm hai đứa trẻ lớn, ngày nào cũng gặp nhau.” (Không hiểu lắm về chỗ hai đứa trẻ lớn, nguyên văn là 俩当大宝 đương đại bảo)
“Nằm mơ đi cưng!” Cậu một chưởng ném bay người kia: “Anh không muốn sống nữa nhưng em vẫn muốn sống đó.”
Hùng Hạo Nhiên cười ha ha, khi cậu đang vào nhà tắm thì anh đi đến vỗ vỗ mông cậu: “Đồ đệ ngoan, tắm nhanh chút nha.”
“Biết rồi!” Sau khi đóng cửa, Hướng Dương Viễn thấy mặt mình nóng bừng.
Tắm nước nóng thật thoải mái, cậu hạnh phúc híp mắt nhảy lên giường.
Hùng Hạo Nhiên lần đầu tiên thấy cậu nhiệt tình như vậy mà cực kỳ vui vẻ, sau đó trợn mắt nhìn cậu xoay người, kéo chăn đắp kín người, bắt đầu ngủ…
“Này, Hướng Thang Viên!”
“Hả?” Giọng mũi mơ hồ, làm người ta muốn phạm tội.
“Em làm thế có phải không được hay lắm không hả?”
“Cái gì mà hay với chả không hay?” Cậu miễn cưỡng mở một bên mắt, thấy Hùng Hạo Nhiên đang tiến gần, cách mặt mình có mấy cm, sắc mặt không hề tốt. Tốt bụng vỗ vỗ mặt anh mấy cái rồi ngáp: “Em nói rồi, ngồi tàu mệt lắm, có gì sáng mai làm tiếp nha. Ngủ ngon.”
Hùng Hạo Nhiên hùng hổ bắt móng vuốt đang vỗ loạn kia nhưng không dám nắm chặt: “Hướng Thang Viên kia! Không được ngủ!”
“Hửm? Ngoan nào, đừng ồn nữa…”
“Anh chờ em ròng rã hai mươi ngày đó. Em đối xử với anh thế sao?”
“Hai mươi ngày cũng chờ được rồi thì chờ thêm chục tiếng nữa có sao đâu…” Cậu lại ngáp cái nữa: “Nếu không phải vì anh thì em về sớm một ngày làm gì. Đại nghịch bất đạo.”
“…” Hùng Hạo Nhiên cực kỳ phiền muộn lại không làm được gì, chỉ có thể bất mãn thả tay cậu ra, xoay người tắt đèn: “Bị em làm tức chết rồi. Ngày mai em thì nghỉ nhưng anh còn phải đi làm a…”
Mặc dù một bụng bất mãn nhưng cậu ngồi tàu lâu làm cả người mệt mỏi cũng là sự thật. Hùng Hạo Nhiên lại nghĩ, cũng chưa khao khát đến mức đi làm người yêu lúc nửa mơ nửa tỉnh.
— Hơn nữa, anh còn đang chột dạ cái kia…
Thôi, ghi sổ sau này tính.
Một hồi yên tĩnh bỗng nghe thấy tiếng Hướng Dương Viễn cười khúc khích từ trong chăn. Do bị chăn che lấp nên nghe qua còn tưởng cậu đang nghẹn ngào.
“Hướng Thang Viên?”
“Haiz” Cậu gạt chăn ra, không nhịn được mà cười lớn: “Thì ra chỉ cần mạnh mồm, thực sự quá sướng rồi!” (Nguyên văn là Ra khẩu ác khí nhưng mò baidu cũng không ra nên chém bừa là mạnh mồm)
“Tiểu tử thúi, dám trêu anh sao? Em chỉ làm được thế thôi hả!” Hùng Hạo Nhiên vươn người đè lên cậu, Hướng Dương Viễn không kịp chuẩn bị, bị ép hết khí trong phổi, suýt ngất.
“Ai bảo anh chỉ toàn trêu em cơ.” Hướng Dương Viễn mắt sáng ngời, ánh mắt hiện ý cười: “Đã bảo không được vỗ mông em rồi mà, sau này còn dám…”
Hùng Hạo Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng dùng môi ngăn lời đang nói dở.
“Chắc chắn chứ? Thật sự không muốn ngủ nữa?” Hùng Hạo Nhiên vừa hỏi vừa xoa nắn khắp thân thể đối phương.
“Cứ như này thì ngủ kiểu gì?” Hướng Dương Viễn thấp giọng nói.
“Vậy sao? Để thầy cưng xác nhận chút xem nào.” Hùng Hạo Nhiên cười thô bỉ, đưa tay xuống phía dưới. Quả nhiên cách lớp vải mỏng phía dưới đã phác hoạ hình dáng vật đang thức tỉnh, Hướng Dương Viễn mặt nóng lên, như chặn như không, lúng túng mắng: “Lưu manh!”
“Giờ mới biết là quá muộn rồi.” Hùng Hạo Nhiên cắn mấy cái lên cổ cậu, lại nhẹ nhàng liếm cằm với khoé miệng cậu: “Đùa dai là phải trả giá đắt đó nha, đồ đệ ngoan.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...