Gấu Qua Lại Phải Chú Ý

2h30p sáng, hai vị cảnh sát của chúng ta quấn quần áo lên người, chuẩn bị đi đến ngoại thành xử lý một vụ đánh nhau nhỏ.

Nhiệt độ ngoài trời đã xuống dưới 0 độ, trời vừa mưa nên trên mặt đất còn vụn băng, bước chân lên là nghe răng rắc. Hướng Dương Viễn vừa ra khỏi cửa đánh cái hắt xì, vội vàng hà hơi vào lòng bàn tay rồi úp lên tai.

Hùng Hạo Nhiên nhìn cậu lạnh đến hai má đỏ bừng, trong lòng có chút ngứa ngáy.

“Hướng Thang Viên.”

“Gì?”

“Cậu thật đáng yêu.”

“Hả?!”

Một giây sau, Hùng Hạo Nhiên trực tiếp dùng hành động để biểu thị tình cảm của mình, chính là ── thò tay vào cổ cậu.

“Tên khốn! Anh làm trò gì thế!!!” Hướng Dương Viễn quả nhiên giật nảy mình, nhảy ra xa, đứng một bên hận không thể bóp chết con gấu kia.

Hùng Hạo Nhiên phát huy phong cách vô sỉ của bản thân đến cực điểm, cợt nhở nói: “Sính lễ cũng đã đưa mà cũng không được sờ chút nào sao?”

“… Không thể.”


“Tôi lại càng muốn sờ.”

Hướng Dương Viễn vội né, tức giận nói: “Thích đùa giỡn kiểu lưu manh đúng không!”

“Chuyện đều là hai bên tình nguyện làm sao có thể gọi là lưu manh được cơ chứ?” Hùng Hạo Nhiên bày vẻ cây ngay không sợ chết đứng, trông vào lại tưởng đã cưới người ta vào cửa rồi ấy chứ.

“Ngại ghê, tôi đây một chút cũng không tình nguyện…”

Hùng Hạo Nhiên làm bộ không nghe thấy, mạnh mẽ vỗ vai Hướng Dương Viễn: “Ài, hơn nữa sính lễ cũng đã nhận, tiếp theo có phải nên là động phòng?”

“Nằm mơ, còn chưa bái đường đâu!”

“Vậy lúc nào cậu mới bái đường với tôi?”

“Kiếp sau. Anh đầu thai làm mỹ nữ thì tôi sẽ cân nhắc một chút.”

“Kiếp sau lâu quá, tôi sợ cậu không nhớ nổi. Bây giờ tuy tôi không phải là mỹ nữ nhưng ít ra cũng là mỹ nam. Thôi thì cậu dùng tạm đi.”

“Không thể!”

“Đồ đệ ngoan…”

“Làm nũng cũng không được!” Hướng Dương Viễn ngạo kiểu ngẩng đầu nhìn thấy tên kia đang đứng dựa vào tường, bộ dáng chán nản thì trong lòng hiếm có cảm giác đắc ý khi chiếm thế thượng phong.

Nhưng cũng không duy trì được lâu thì cậu lại bắt đầu buồn bực. Thế mà mình lại ấu trĩ đi cãi nhau, coi như thắng cũng không vui nổi a.

Ài, ở cùng tên khốn này một thời gian thì quả nhiên IQ cũng bị tổn thương…

Hướng Dương Viễn nhớ tới 27 tháng trước, lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, đi xử lý một vụ quần ẩu.

Khi đó, cậu còn chưa tu tới cảnh giới cái gì cũng kệ như bây giờ, mà mới chỉ là sinh viên khoa văn hay ngại ngần. Lần đầu tiên được nhìn quần ẩu bằng vũ khí ở khoảng cách gần như thế, bị doạ đến mức không dám xuống xe cảnh sát.

Ban đầu Hùng Hạo Nhiên còn có chút bộ dáng trưởng bối, đứng bên ngoài cửa khuyên cậu, dùng lý lẽ khuyên, khuyên khuyên khuyên, khuyên đến mức không nhịn được, trực tiếp mở cửa lôi cậu ra.

Hướng Dương Viễn cuống lên chợt thốt ra câu: “Thầy Hùng à, nhà tôi chỉ có mình tôi là con trai thôi!”


Hùng Hạo Nhiên ngẩn người, rồi hỏi: “Nên?”

“Tôi chưa muốn bố mẹ nhanh chóng lĩnh tiền liệt sĩ như thế này a!” Hướng Dương Viễn oà khóc, nói: “Nhà chúng tôi không thiếu mấy đồng kia a!!!”

Hùng Hạo Nhiên dở khóc dở cười, nhìn cậu một lúc lâu rồi vỗ hông mình bảo: “Nhìn xem đây là gì?”

Hướng Dương Viễn liếc môt cái, đáp: “Súng á…”

Khẩu súng 64 tiêu chuẩn của cảnh sát, nhìn qua rất uy phong.

Hùng Hạo Nhiên gật đầu nói: “Đồ đệ ngoan đừng sợ. Nếu có ai dám chạm vào cậu, thầy cậu thay cậu cho đầu hắn nở hoa.”

“…”

Mặc dù biết lời đó phần lớn là để lừa cậu nhưng trong lòng cậu thấy kiên định hơn một chút,

Đây chính là cái gọi là… ‘Cảm giác an toàn’ đi.

Cho nên mãi đến tận ngày hôm nay, sau 27 tháng, mặc dù thái độ mù quáng sùng bái với Hùng Hạo Nhiên đã chả con dư lại mấy, thì cậu vẫn theo thói quen, khi bản thân không chắc chắn thì nhìn khẩu súng bên hông, nghĩ lại câu lừa người ngày đó, rồi tự thuyết phục bản thân kiên định đi về phía trước.

“Này, anh cứ đứng nhìn như thế sao?”

Mấy mấy phút để đến hiện trường, kẻ gây chuyệnt hấy xe cảnh sát liền tản đi, chỉ còn dư lại hai tên thanh niên còn đang cứng đầu quần nhau, không ai nhường ai.

Mà Hùng Hạo Nhiên cứ đứng một bên nhìn say sưa…


“Này, hỗn đản!”

“Sao?”

“Đi tách bọn họ ra…”

“Không vội.”

“Cho tôi xin bộ dáng cảnh sát cái.”

“Suỵt, tuỳ cơ ứng biến.”

“…” Hướng DươngViễn nghiến răng tức giận: “Anh không đi thì tôi đi! Nếu như bị ngộ thương…”

Lời còn chưa dứt, Hùng Hạo Nhiên nhanh chân bước đi, mặt nghiêm, hàm bạnh ra, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng bình chân như vại hóng chuyện lúc nãy: “Làm gì thế hả! Đang làm gì hả! Còn không dừng lại! Muốn ngồi xổm trong trại tạm giam đúng không!”

Hướng Dương Viễn đi sau tên kia, nhìn bóng dưng đó, đột nhiên phát hiện ra một điều.

Ô Chẳng lẽ vô tình mà nắm được điểm uy hiếp được anh ta sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui