Hành hạ một lúc xong, tiễn vị khách chân đã mềm nhũn kia đi, bác Từ thở dài, nói với vẻ tiếc nuối: “Đáng lẽ phải thiến thằng nhóc đó rồi mới cho đi được”.
Thư Hoán rùng mình.
Còn bác Từ vẫn hòa nhã: “Nhưng con mềm lòng như thế chắc cũng không muốn nhìn thấy cảnh máu me đâu.
Giáo huấn nhẹ nhàng là được”.
“…”
“Đúng rồi, con muốn khi nào mới gả vào nhà họ Từ vậy?”
“…” Chủ đề chuyển nhanh quá.
“Đừng trách bác quá sốt ruột, mọi người thực sự rất muốn có cháu bế rồi.”
“…”
“Từ Diễn thì bác không nói nó nữa, dù sao bác cũng chẳng hy vọng được gì ở nó.” Từ Triết Nam càng nói càng nổi giận.
“Chê đàn ông nhà bác còn chưa đủ nhiều hay sao”.
Từ Diễn ngồi đối diện nhướng mày, uống một ngụm trà.
“Từ Nhiên thì chỉ lo công việc, hoàn toàn không đả động gì đến chuyện kết hôn.
Cả hai đứa đều kém cỏi.” Bác Từ ngoài đau lòng ra thì còn tràn ngập niềm mong đợi, nhấn mạnh, “Thư Hoán à, đến khi con gả vào nhà bác, lúc rảnh rỗi thì bớt chút thời gian sinh thêm nhiều con gái nhé, đừng sinh con trai…”.
“…”
Nãy giờ Từ Nhiên không nói gì bỗng ho một tiếng như cảm thấy mất mặt.
Từ Diễn cũng đặt ly trà xuống, nghiêm túc nói: “Bố, bố đang cố tình dọa cho người ta sợ bỏ chạy đấy ạ?”.
Thư Hoán đã đỏ mặt tía tai, choáng váng đến độ không ngẩng đầu lên nối.
Sau đó Từ Diễn nhìn cô, nói với vẻ trịnh trọng: “Trọng trách sinh con nối dõi tông đường phải nhờ em rồi! Đương nhiên tốt nhất là sinh nhiều vào, sẽ có nhiều lợi ích lắm, đến lúc đó thì cân nhắc cho anh một đứa nhé.
Con trai hay con gái đều được, anh không kén chọn”.
“…”
Quả là bố con.
“Đúng rồi, Vĩ Kính, bao giờ Thư Hoán gả vào nhà chúng ta, hai đứa có kế hoạch chưa?”.
Thư Hoán bỗng đỏ cả mặt, toàn thân như bốc lửa.
Sau đó cô nghe Từ Vĩ Kính nói: “Có kế hoạch rồi, nhưng cụ thể phải đợi Vĩ Trạch và cô ấy bàn bạc với nhau”.
Thư Hoán bỗng ngẩng phắt lên, nhìn anh.
Bác Từ vẫn nói: “Cũng phải, chuyện người trẻ, bác muốn gấp cũng không được”.
“Ngày mai con đưa Thư Hoán về.
Đợi Vĩ Trạch và cô ấy có tin tức gì, nhất định sẽ thông báo cho bác biết ngay.”
Sau đó bọn họ còn nói những gì nữa, Thư Hoán hoàn toàn không nghe thấy.
Cô như đang mơ, giấc mơ Từ Vĩ Kính giới thiệu với trưởng bối rằng cô là vợ anh.
Mà mở mắt ra thức dậy, anh đứng trước mặt cô nhưng lại giữ một khoảng cách với cô.
Con dâu tương lai nhà họ Từ, đó chỉ là để đòi lại công bằng cho cô, tạm thời cho cô mượn thân phận.
Hơn nữa còn với danh nghĩa Từ Vĩ Trạch.
Giống như cô từng giúp Từ Vĩ Trạch, bây giờ thân phận ấy giúp lại cô.
Đến khi vở kịch này hạ màn, cô cởi nó ra, giữa họ vẫn không có gì dính líu.
Ra khỏi nhà họ Từ, Từ Vĩ Kính đưa cô về khách sạn.
“Sáng sớm mai bay, tối nay em không cần về chỗ Kỳ Nhã nữa.
Anh đặt thêm một phòng cho em.”
Thư Hoán không nói gì, chỉ nhìn ngón tay mình.
Từ Vĩ Kính cúi đầu nhìn cô: “Vĩ Trạch rất lo cho em”.
Thư Hoán thấy nước mắt đang dâng lên.
“Anh mong em có thể tha thứ cho nó.”
“…”
“Về với anh đi.”
Thư Hoán nổi giận, ra sức đánh anh: “Em không về! Anh tránh ra, tránh ra!”.
Từ Vĩ Kính bỗng ôm chầm lấy cô, Thư Hoán chỉ thấy xương cốt mình như gãy rời.
Nhưng chỗ đau của cô không phải ở đó.
“Anh xin em…”
Mặt cô áp vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim anh đang đập.
“Anh thực sự không thể, xin em hiểu…”
Cô cảm nhận được sức mạnh cực hạn của vòng tay anh và cả sự nhẫn nại nữa.
Thư Hoán nấc nghẹn.
Cô bỗng hiểu ra, cô đã hết hy vọng.
Thực ra Từ Vĩ Kính thật lòng thích cô, đã thích đến mức không còn phát triển được nữa.
Dù cô có lấn cấn mãi giữa anh cũng vô ích.
Anh có thể làm nhiều việc vì cô, đối xử với cô tốt hơn bất kỳ ai.
Thậm chí trên thế gian này không có người đàn ông nào chăm sóc, bảo vệ cô, bỏ ra rất nhiều thứ vì cô lại không đụng đến một ngón tay nào của cô mà không cần báo đáp như Từ Vĩ Kính.
Nhưng anh sẽ không lấy cô làm vợ.
Tình cảm của anh, cho dù mãnh liệt đến mấy thì cũng không bao giờ bằng được trách nhiệm làm anh của anh, không bằng được tình cảm anh em với Từ Vĩ Trạch, thậm chí không bằng được rất nhiều thứ.
Anh không chọn cô, có lẽ có ngàn vạn điều bất đắc dĩ.
Nhưng tóm lại không phải vì điều gì khác, chỉ là vì không thể.
Có lẽ anh yêu cô, nhưng trong thế giới của anh, tình yêu không phải thứ quan trọng nhất.
Cuộc đời anh không đơn giản như cô, anh không thể bất chấp mọi thứ để mong cầu một mối tình.
Anh đã cho cô tất cả những thứ anh có thể cho.
Còn cô vẫn cố chấp, miễn cưỡng anh như vậy.
Thư Hoán nức nở, cuối cùng không giằng co nữa, chỉ ôm lấy anh.
Trong nỗi tuyệt vọng khi đã hiểu ra mọi thứ, cô cũng bất đắc dĩ tỉnh lại khỏi giấc mộng thiếu nữ của mình.
Sáng sớm hôm sau, Thư Hoán vai khoác túi, theo Từ Vĩ Kính lên máy bay.
Cô không khóc cũng không phá rối, chỉ đờ đẫn nhìn về phía trước bằng đôi mắt to khác thường bởi sự mệt mỏi mấy ngày nay.
Mấy chục phút sau đó, cô rũ rượi ngồi trong vòng tay Từ Vĩ Kính.
Anh đắp chăn cho cô, nắm lấy tay cô.
Đó là sự dịu dàng nhất mà anh cho phép bản thân mang lại cho cô.
Máy bay đã hạ cánh, chầm chậm dừng lại, hai người họ tự động tách ra.
Thư Hoán không còn cảm thấy ấm ức hay không cam tâm nữa, cô theo sau Từ Vĩ Kính, nhìn bóng dáng cao lớn của anh.
Anh vẫn rất mạnh mẽ, nhưng cô đã không còn vì sự mạnh mẽ ấy mà cố chấp muốn trở thành gánh nặng cho anh.
Tình yêu không liên quan đến dục vọng của anh đã khiến cô trưởng thành hơn chỉ trong một đêm.
Trong sảnh đợi sân bay trong nước, Từ Vĩ Trạch đang đứng đợi họ.
Rất lâu rồi Thư Hoán không gặp anh, khi chưa kịp nhìn rõ mặt anh cô đã lúng túng, không biết làm gì.
Sau đó khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, bốn mắt họ nhìn nhau.
Trong sự ngượng ngập lạ lùng ấy, Từ Vĩ Trạch rụt rè cười trước: “Hi…”.
Anh vẫn đẹp trai như ngày nào, vết thương trên mặt đã biến mất như chưa từng có.
Còn cô sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cũng đã có thể không so đo việc đêm ấy xảy ra nữa.
Trong tích tắc, Thư Hoán cũng cảm thấy rất bình tĩnh, cô cũng nở nụ cười đáp lại: “Từ Vĩ Trạch”.
Cô đã từng đau lòng, phẫn nộ nhưng không hận anh.
Giữa họ khó mà có cảm xúc xấu về nhau, cho dù có thì cũng dần dần tan biến theo thời gian.
Thực ra anh vẫn là người cô quan tâm nhất.
“Em chịu quay về là tốt rồi”, Từ Vĩ Trạch để lộ lúm đồng tiền trên má, “Anh rất lo cho em”.
Sự lo lắng của anh là thật lòng.
Anh cũng có thể là người duy nhất yêu cô chân thành.
“Anh không mong em tha thứ cho anh nhưng hy vọng em có thể cho anh cơ hội bù đắp.” Từ Vĩ Trạch xoa đầu cô, “Còn nữa, em đừng cảm thấy áp lực.
Anh sẽ không cưỡng ép em phải đón nhận anh nữa”.
Thư Hoán ngẩng lên nhìn anh: “Hở?”
Từ Vĩ Trạch cười, nhìn cô: “Anh có bạn gái rồi”.
Thư Hoán nhìn anh.
Nụ cười của anh bỗng có phần xa lạ, đến nỗi bất giác cô chớp mắt một cái.
Sau đó nhìn kỹ lại mới nhận ra đó vẫn là Từ Vĩ Trạch.
Anh vốn dĩ là thế.
Chỉ là bản thân cô vì một số việc mà có ảo giác khác về anh nên mới cảm thấy bất ngờ như vậy.
“Chúc mừng anh nhé.”
Từ Vĩ Trạch lại cười: “Đừng khách sáo.
Thế nào, có phải nhẹ nhõm hơn nhiều không?”.
Thư Hoán cũng gật đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...