Gấu ơi! Giúp anh!


Lúc máy bay hạ cánh thì đêm đã khuya.

Thư Hoán theo dòng người ra khỏi máy bay, đến đại sảnh.

Những người được đón đều ôm nhau, hoặc bắt tay, sau đó cùng rời đi; những người biết mình cần đi đâu cũng kéo va ly ra ngoài bắt taxi; chỉ có cô vẫn đang hoang mang khoác túi đứng trong sảnh.
Thư Hoán cầm bản đồ, tìm chỗ ngồi xuống, có phần thấp thỏm bất an.

Cô vẫn chưa nghĩ ra phải tìm khách sạn thế nào, bản thân lại mù đường, ở một nơi xa lạ thế này cũng không dám đi lung tung.
Bụng đã đói lắm rồi, cả ngày cô không ăn gì.

Thư Hoán ngồi lại sân bay ăn một bát mì thịt bò sáu mươi tám tệ vẫn đói, nhưng cô đã nghèo đến nỗi không dám gọi thêm nữa, thế là cô lại càng thêm bối rối.
Thư Hoán tiếp tục ngồi thẫn thờ, ngẩng lên nhìn tấm bảng điện tử lạnh lùng.

Lúc quảng cáo hiện lên, cô bỗng nhớ ra Đoạn Kỳ Nhã ở thành phố này.
Số điện thoại Đoạn Kỳ Nhã để lại, cô vẫn luôn giữ gìn như vật báu, cô vẫn nghĩ Đoạn Kỳ Nhã công việc quá bận rộn, sẽ không có thời gian nói chuyện nên chưa bao giờ dám quấy rầy cô ấy.
Lúc này cô mang tâm trạng thử một lần cho biết, gọi vào số đó.
“Xin chào”.
Nghe được giọng nữ quen thuộc, dịu dàng luôn được lưu trong máy MP3 của mình, Thư Hoán nhất thời xúc động lại căng thẳng: “Chào…chào chị, em…em là Thư Hoán, a, chính là người … người mà trước đây chị từng gặp …”
Đối phương cười to: “Chị biết là em mà, trí nhớ của chị vẫn chưa tệ đến mức đó”.
Đoạn Kỳ Nhã nhớ, Thư Hoán càm thấy muốn khóc.
“Nói ra thì, số điện thoại chị cho em lâu như thế mà vẫn là lần đầu em gọi nhỉ.

Sao nào, có chuyện gì thế?”
“Em … em vừa xuống máy bay, muốn hỏi một chút là quanh đây có khách sạn nào thích hợp không …”
Đoạn Kỳ Nhã nói: “Wow, em đến T à?”.
“Vâng …”
“Một mình sao, hay đi cùng Vĩ Trạch?”
Nghe thấy cái tên đó, Thư Hoán có phần buồn bã: “Một mình ạ …”.
“À, muộn thế rồi em đừng đi lung tung thì hơn.

Đợi một chút, khoảng nửa tiếng nữa chị sẽ đến đón em.”
Cúp máy rồi, Thư Hoán vẫn còn sung sướng.

Cô chỉ muốn thử vận may, trò chuyện với Kỳ Nhã vài câu, trong lòng cũng có chút an ủi, nào ngờ lại được đích thân cô ấy đến đón.

************************************************************
Quả nhiên đứng ở cổng sân bay đợi một lúc trong bóng đêm đã có một chiếc xe màu đen lặng lẽ lướt đến gần, sau đó dừng trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, Thư Hoán nghe thấy bên trong gọi cô một tiếng bèn vội chui vào.
Đoạn Kỳ Nhã mặc một bộ váy đen hở vai, mắt to mày sáng, da trắng như tuyết, đôi chân thon dài tuyệt đẹp lộ ra, rất cá tính nhưng cũng không kém phần kiều diễm.
Thấy Thư Hoán ngồi vào xe, Đoạn Kỳ Nhã liền đưa cánh tay thon dài ra đóng cửa giúp cô, cười nói: “Dáng vẻ em đứng đợi thật là ngoan, giống như một con thú nhỏ đi lạc vậy.

Vĩ Trạch sao nỡ để em ở ngoài một mình thế?”
Nhìn tận mắt thần tượng của mình lần nữa, Thư Hoán đã thấy vơi bớt phân nửa nỗi buồn trước đó, trong tích tắc như quên hết những chuyện vừa xảy ra, mặt đỏ lên, lắp bắp: “Nhã….

Nhã… Nhã…”.
Cô “cục tác” một lúc lâu, Đoạn Kỳ Nhã lại nhìn cô: “Ôi, hình như em mặc đồ hơi nhiều, chỗ em lạnh lắm à?”
Phía dưới chiếc áo chiffon trắng của cô là một chiếc quần jeans ống đứng, bên ngoài là áo vest mỏng, trên cổ còn quấn thêm chiếc khăn len tự đan.

Tuy là kiểu ăn mặc mùa hè nhưng quá kín đáo, ngoài tay và mặt ra thì không lộ thêm tí da thịt nào nữa.
Thư Hoán đành gật đầu: “Vâng”.
“Đúng rồi, sao lại bay khuya thế, đến chơi hả? Hay là vì công việc?”
Thư Hoán không biết nói dối, cũng chẳng thể giải thích, nên đành ậm ừ cho qua: “Đến.

..

đến chơi …”.
Thấy cô khó xử Đoạn Kỳ Nhã cũng hiểu ý không hỏi nữa, chỉ cười nói: “À, chị biết rồi, em đặc biệt đến đây thăm chị, nên Vĩ Trạch không đi cùng, cậu ta còn bận ở nhà ghen tuông chứ gì”.
Thư Hoán cảm kích sự thân thiện ân cần của Đoạn Kỳ Nhã từ tận đáy lòng.

Kỳ Nhã quả nhiên là một người phụ nữ đẹp cả ngoại hình lẫn tâm hồn.
Có điều hễ nhớ đến Từ Vĩ Trạch là Thư Hoán lại cảm thấy đau lòng.

Tuy cô giận anh muốn chết, nhưng vẫn không thể không để tâm đến cảm xúc của anh.
Không biết bây giờ anh thế nào, sau khi về nhìn thấy tờ giấy đó, chắc anh rất buồn.

Ít nhất thì phần lẩu chua cay đó anh cũng không ăn nổi rồi.
Lúc này cô lại nhớ đến mọi ưu điểm của Từ Vĩ Trạch.

Khi vừa tốt nghiệp cô chưa tìm được việc, tiền thuê nhà và ăn uống đều do Từ Vĩ Trạch cho cô “mượn” trước, mỗi tuần anh đều viện cớ mời cô đi ăn một lần.


Nửa đêm cô bị đau dạ dày, chỉ một cú điện thoại thôi là anh đến còn nhanh hơn cả xe cấp cứu, bế cô chạy đến bệnh viện, ngồi suốt đêm trước giường bệnh, và luôn nắm lấy tay cô.
Hai chữ “tuyệt giao” cô viết trong nước mắt.

Họ đã có tình cảm sâu đậm đến thế, đã từng là bạn bè không thể thiếu của nhau, tin tưởng lẫn nhau như người trong gia đình vậy.
Nhưng vẫn bị chính tay anh phá hoại hết.
Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt cô, trong lúc cảm kích Thư Hoán cũng cảm thấy bản thân sắp mất mặt quá rồi, sau đó cô nghe Đoạn Kỳ Nhã nói với giọng như đang dỗ dành cún con: “Đến nhà chị nhé, có chocolate rất ngon đấy”.
Chiếc xe lái thẳng đến chỗ Đoạn Kỳ Nhã ở.

Thư Hoán nắm hai tay lại, mang tâm trạng cảm ơn theo Kỳ Nhã vào tòa nhà chung cư, e dè thấp thỏm bước vào thang máy, sau đó rụt rè nhìn Đoạn Kỳ Nhã lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Mời vào trong”.
Thư Hoán vội cởi giày ở bậc thềm, rồi dè dặt bước vào.
“Xin lỗi nhé, chị không dọn dẹp gì cả, đừng để tâm.”
Ánh đèn pha lê dịu dàng, phòng khách rộng rãi toàn màu trắng, sofa và thảm kiểu Anh đồng bộ, gối tựa vứt lung tung, trên bàn uống nước đầy những tạp chí và đĩa nhạc, màn cửa ở khung cửa sổ lớn hé mở một nửa, tuy không thể gọi là ngăn nắp nhưng rất sạch sẽ.
Sự thoải mái như vậy lại khiến người ta thấy dễ chịu, nếu chỉn chu ngăn nắp quá thì cô lại thấy căng thẳng tới mức ngồi cũng không dám ngồi.
Thư Hoán rụt rè ngồi ở một góc trên sofa, cảm ơn rối rít và nhận trà hoa quả Kỳ Nhã rót cho, lúc này cô mới sực nhớ ra phải xin lỗi: “À, lúc nãy chắc chị đang bận mà còn đến đón em, liệu em có làm phiền chị không?”
Đoạn Kỳ Nhã cầm hộp chocolate, ngồi xuống: “Không đâu, ban nãy chị đang ở hộp đêm với bạn.

Thực ra chơi mãi cũng chỉ có thế, đi nhiều cũng thấy chẳng ý nghĩa mấy”.

Chuẩn bị chocolate xong, Kỳ Nhã rót hai ly rượu vang rồi nhìn cô: “Ủa, áo khoác và khăn choàng cổ của em vẫn chưa cởi ra, không nóng sao? “.
“A…”
“Lát nữa chị sẽ thay áo ngủ đó, trong nhà chị rất thoải mái.

Ở độ cao này paparazzi không chụp được, em mặc bikini cũng không sao.”
Thư Hoán hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng: “Em không nóng…”
Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu vẻ nghi ngờ: “Hay là em vẫn để tâm đến chuyện đó? Chúng ta đầu là phụ nữ, mặc ít một tí cũng không sao đâu”.
Thư Hoán càng ngại ngùng, chỉ đặt tay lên đầu gối, trên trán mồ hôi túa ra, nhíu mày.
Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, hơi cau mày rồi bỗng đưa tay kéo khăn quàng cổ của cô xuống, trong lúc Thư Hoán đang sửng sốt luống cuống, Kỳ Nhã lại cởi luôn áo khoác của Thư Hoán ra, sau đó trong tích tắc vẻ mặt trở nên nghiêm khắc.
“Em gặp phải chuyện đó rồi?”
Dấu vết Từ Vĩ Kính để lại cũng không đến nỗi nhưng Từ Vĩ Trạch lại giày vò cô thêm lần nữa, trên dấu cũ còn có thêm dấu răng, từ cổ xuống ngực, không chừa tấc nào.
Thư Hoán giờ không còn đau, nhưng vết thương trong lòng lại bí khoét sâu thêm, nhớ lại mấy tiếng đồng hồ tối qua bị Từ Vĩ Trạch giày vò, cô muốn khóc to lên.
“Chuyện lớn như vậy sao em không nói sớm? Em có biết càng để lâu càng nghiêm trọng không?”

Thư Hoán lại rưng rưng nước mắt, căng thẳng: “Em, em…”
“Báo cảnh sát chưa?”
Thư Hoán hoang mang lắc đầu.
“Vậy thì đi”.

Đoạn Kỳ Nhã tỏ ra tức giận: “Loại người đó làm sao có thể dễ dàng tha thứ được? Em phải biết bảo vệ bản thân, không có gì phải sợ cả, luật sư thì chị sẽ mời cho em, bảo đảm sẽ kiện cho hắn phải cởi cả quần ra!”
Nghe bảo phải gặp nhau ở tòa và cả Từ Vĩ Trạch phải cởi quần, Thư Hoán khoát tay lia lịa: “Không … không cần đâu ạ”.
Đoạn Kỳ Nhã cau mày: “Không phải chị trách em, nhưng những người yếu đuối như em quá nhiều nên mới khiến bọn đàn ông xấu xa kia làm bậy.

Tại sao không kiện? Người bị hại chẳng có gì phải xấu hổ cả, chẳng lẽ em còn sợ bọn họ nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ?”
“Em …em….”
Thư Hoán không biết phải giải thích làm sao.

Cô không phải dạng cừu non để người ta bắt nạt, gặp kẻ quấy rối trên xe bus, tuy vóc dáng cô bé nhỏ nhưng cũng đánh cho hắn ta phải kêu lên oai oái vì đau, còn bẻ ngoặt tay hắn đè xuống sàn xe, khiến hắn khóc lóc cả xe đều nghe thấy.
Bạn thân Nhan Miêu của cô càng lợi hại hơn, túm cổ áo tên đó lôi xuống xe: “Muốn cùng tôi đến công ty gặp sếp của anh, báo ông ta biết anh là dâm tặc trên xe bus không? Nếu không muốn thì đưa tiền đây!”.

Sau đó họ còn có thể thu hoạch được mấy trăm tệ tiền trà nước.
Nhưng lần này không phải ai khác, mà là Vĩ Trạch.

Anh khác những người khác.
Đoạn Kỳ Nhã thở dài: “Thôi, em cũng đừng để tâm.

Đây là chuyện của em, nếu em không muốn thì chị sẽ không nhúng tay vào”.
“Xin..xin lỗi chị…”.
Tuy khiến thần tượng thất vọng, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ Vĩ Trạch.
Trong lúc cả hai đều không biết nói gì thì điện thoại đổ chuông, Đoạn Kỳ Nhã tiện tay nghe máy: “A lô? Vĩ Trạch à, chuyện gì thế?”
Thư Hoán lập tức mở to mắt, cơ thể căng cứng.
“Thư Hoán?”, Đoạn Kỳ Nhã nghe thấy, hơi cau mày rồi quay lại.

Thư Hoán vội ra sức khoát tay, ra hiệu với cô.
Cuối cùng Đoạn Kỳ Nhã nói: “Không, cô ấy không liên lạc với tôi”.
Thư Hoán thở phào.
Cúp máy rồi, Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, hỏi với vẻ khó tin: “Chẳng lẽ là Vĩ Trạch làm?”.
Thư Hoán bị chọc trúng chỗ đau, nước mắt lưng tròng: “Em..em…”.
Đoạn Kỳ Nhã nổi giận: “Đầu Vĩ Trạch có bị kẹp vào cửa không vậy? Chẳng ra thể thống gì, có còn là người không? Em là bạn gái cậu ta, nếu muốn thân mật thì có thể nói với em, sao có thể …”
Thư Hoán đau buồn, nấc nghẹn nói: “Em..em không phải bạn gái anh ấy…Em, em chỉ giả làm bạn gái để lừa người nhà anh ấy.

Sau đó cũng không biết vì sao mà anh ấy bỗng nhiên lại tỏ tình, đương nhiên là em từ chối, sau đó thì …”
“…”
“Haizzz, thật ra anh ấy cũng không phải người xấu, chị cũng hiểu con người anh ấy mà…Có thể là chỉ vì…ôi… thực ra em, em cũng không biết…”

Lúc này còn nói tốt cho Vĩ Trạch, cô cũng thấy mình quá ngu ngốc.

Nhưng ai bảo anh là Từ Vĩ Trạch chứ.
Đoạn Kỳ Nhã xoa đầu cô: “Chị hiểu, nên em mới không định kiện cậu ta? “
“Đừng, ôi … Bọn em đã làm bạn thân bao năm… T_T”
Đoạn Kỳ Nhã nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu đã thế thì chị cũng nói.

Thực ra lúc đó thấy hai người, chị hoàn toàn không nghĩ là đang diễn kịch.

Vĩ Trạch ở cạnh em rất tự nhiên, hai người trông rất hạnh phúc.

Tại sao em không chấp nhận?”
Thư Hoán nước mắt lưng tròng, ngẫm nghĩ: “Bọn em luôn là…bạn tốt mà …”
“Chỉ là bạn bè khác giới thì sẽ có khả năng phát triển thêm bước nữa …”
“Không …không được”.

Thư Hoán vẫn nghẹn ngào, “Thế cũng quá kỳ quặc.

Em…em chưa bao giờ nằm trong phạm vi săn mồi của anh ấy, anh..anh ấy cũng thế.

Chính là dạng…dạng không thể ăn…”.
Phát sinh quan hệ thân mật với Vĩ Trạch, cảm giác như loạn luân ấy.
Đoạn Kỳ Nhã ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Không thể tiếp nhận thì đừng miễn cưỡng.

Cứ ở lại đây một thời gian để giải tỏa đi”.
“Vâng”
“Ở T này em không có chỗ ở đúng không?”
Thư Hoán gật đầu.
“Vậy ở luôn nhà chị nhé, chị có nhiều phòng lắm.

Vị trí này muốn đi đâu cũng tiện, về độ an toàn cũng được bảo đảm”.
“A..”
“Chỉ có điều gần đây chị khá bận, không thể dẫn em đi chơi được, đợi qua giai đoạn này rồi chị sẽ giới thiệu mấy chỗ thú vị cho em”.
Thư Hoán sung sướng: “Không…không cần đâu ạ, như thế liệu có quá phiền cho chị…”
“Không đâu, lúc chúng ta ở nhà họ Từ cũng xem như đã ở cùng phòng, rất hợp nhau.

Thói quen sinh hoạt của em cũng không khác với chị lắm, không cần lo.”
Thư Hoán cảm kích muốn rơi nước mắt.
“Hơn nữa tuy ở đây chị có thuê người quét dọn theo giờ, nhưng có thêm người giúp chị nấu cơm cũng hay lắm”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui