Gấu ơi! Giúp anh!


Chương 1
Thư Hoán lê bước cùng đôi mắt thâm đen xuống lầu mua thức ăn, thực ra đã trưa rồi nhưng cô vẫn chưa ăn sáng.
Công việc hiện tại của cô là thiết kế gấu bông, cả căn phòng đầy ắp những con thú bông to nhỏ khác nhau, chúng là người bạn thân thiết sống cùng cô bấy lâu, cùng cô thức đêm, phác thảo, tạo những mẫu thủ công dưới ánh đèn vàng vọt.
Để giao kịp hàng hôm nay Thư Hoán phải thức trắng đêm, không hề chợp mắt, đầu đau mắt cay, bước đi có cảm giác như đang bay.
Cô đi thẳng đến quầy hàng bán điểm tâm, mắt lờ đờ: “Ông chủ, ột phần bánh trứng chiên, một phần sữa đậu nành, nhiều sữa chút nhé”.
Ông chủ dễ tính gói cho cô phần bánh gồm hai trứng chiên, một ly sữa đậu.
Thư Hoán lờ đờ trả tiền, nửa tỉnh nửa mê vừa ăn bánh, uống sữa, vừa lên lầu, như thể đang bước đi trên mây.
Trạng thái bay bổng như lên thiên đường nhanh chóng bị tiếng chuông di động thức tỉnh, người gọi cho cô là anh “bạn trai” theo đúng nghĩa đen, đại thiếu gia Từ Vĩ Trạch.

Rất nhiều cô gái thấy cái tên này nhấp nháy trên màn hình di động thì phản ứng sẽ là tim đập rộn ràng, sung sướng hạnh phúc. Nhưng Thư Hoán đã miễn nhiễm từ lâu rồi.
“A lô.”
“Gấu Hoán, em chuẩn bị đi chưa?”
Thư Hoán vẫn như đang nằm mơ: “Đi đâu?”.
Bên kia im lặng ba giây, sau đó là một tiếng quát inh tai: “Chắc em không quên rồi đấy chứ!!!”.
Tai Thư Hoán ong cả lên, phải dựa vào tường: “Quên gì cơ?”.
“Chuyện đi gặp phụ huynh của anh ấy, chẳng lẽ em muốn hại anh phải đi xem mắt cô nàng kia hay sao?”
Thư Hoán sực nhớ ra, vì cô đã ăn miễn phí một phần beefsteak nên bị cưỡng ép nhận lời giả làm bạn gái của Từ Vĩ Trạch để ứng phó với ông anh trai nghiêm khắc của anh.
Trò “giả dạng” này chẳng có chút lãng mạn nào. Từ Vĩ Trạch gần như đã đến tuổi phải ổn định, nhưng lại hoàn toàn không có ý đó. Anh nổi tiếng đào hoa, tiếng thơm lừng lẫy, phong lưu đa tình gây ra biết bao nhiêu tai họa, đến nỗi gia đình bất đắc dĩ phải ra lệnh cho anh thu dọn tàn cuộc, kết hôn để tạ tội.
Thư Hoán cũng cảm thấy người như anh vẫn nên kết hôn sớm để khỏi gây họa cho thế gian nữa: “Đi xem mặt thì có gì là không ổn đâu, người ta xinh đẹp lại dịu dàng, con nhà danh giá nữa, rất xứng với anh mà…”.
Đầu dây bên kia phản ứng dữ dội: “Anh không muốn! Xem mặt như thế rồi hai tháng nữa đính hôn, một tháng sau đã kết hôn, thêm một tuần nữa là em có thể đến tham dự tang lễ của anh rồi đấy”.
“=_= Hôn nhân cũng đâu phải là mồ chôn anh đâu.”
“Dù sao chuyện này em nhất định phải giúp anh. Nếu không tối nay anh sẽ treo cổ chết trước nhà em.”
“…”
“Một tiếng nữa anh đến dưới lầu đón em, giờ em mau đi tắm rửa, thay quần áo đi, nhớ phải trang điểm.”
Thư Hoán vẫn cố chống cự: “Anh không nhờ người khác được à? Anh quen bao nhiêu cô gái, sao cứ phải là em?”.

“Chuyện này không thể chọn bừa được”, Từ Vĩ Trạch nói với vẻ nghiêm túc, “Bọn họ chắc chắn sẽ yêu anh, đến lúc đó thì phải làm sao?”.
“=_= Anh vẫn còn tự sướng được à?”
“Hơn nữa lần này là trường kỳ kháng chiến. Thời gian tới phải nhờ em giúp anh chống đỡ, em có thể nói là em mắc chứng sợ hôn nhân, nếu may mắn có thể kéo dài được một năm rưỡi. Đến khi ông anh của anh bắt đầu ép hôn thì anh lại nói là đã bị em đá rồi, sau đó chữa trị vết thương lòng mất mấy tháng nữa, nhiều nhất là một năm, như vậy anh sẽ có thời gian tự do là hai năm rưỡi…”
Thư Hoán khóc không ra nước mắt, tên này nghiêm túc thật à.
“Nếu nhờ cô gái khác giúp đỡ dù không lằng nhằng về tình cảm, nhưng họ diễn với anh một vở kịch dài như thế, chắc chắn sẽ làm chậm trễ đường tình duyên của họ, như vậy không phải là vô đạo đức lắm hay sao?”
“Cũng đúng nhỉ.” Hiếm khi Từ Vĩ Trạch chịu suy nghĩ cho kẻ khác, Thư Hoán nhất thời thấy xúc động, mấy năm nay quả nhiên anh đã chín chắn hơn rồi.
Hử, khoan đã…
“Thế còn em? Tại sao em thì được?”
“Ủa, em cũng được xem là phụ nữ à?”
“…”
“Hơn nữa mấy năm nay có ai theo đuổi em đâu, một, hai năm chắc cũng vậy nhỉ. Ha ha ha ha.”

Nếu không phải đang nói chuyện qua điện thoại thì Thư Hoán đã cho anh ăn một cú đấm rồi.
Thực ra vóc dáng Thư Hoán nhỏ bé lại yếu ớt, cổ và tay chân đều nhỏ nhắn dễ thương, xắn gấu quần lên đứng đó trông như con chim nhỏ, sắc mặt hơi tái, lúc buộc tóc lại thì khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt luôn lờ đờ vì thiếu ngủ đã chiếm hết một nửa.
Nhưng sống một mình đã lâu nên cũng tiến hóa thành người độc lập và dũng cảm. Lúc dọn nhà, đồ đạc chiếm trọn một xe cũng do tự cô khuân lên lầu, khi đó chưa có thang máy; tường cũng do cô tự sơn, tự leo lên ghế dán giấy dán tường, thay bóng đèn.
Thường ngày trông cô có vẻ lơ đãng, đi đường cũng không vững, mua thức ăn thường xuyên đếm nhầm tiền, nhưng đến thời khắc quan trọng, cô sẽ biến thân thành một nữ King kong vô địch, đuổi đám sói háo sắc thay bạn, đập gián giết chuột, một tay làm hết.
“Đàn ông thấy em như thế sẽ sợ lắm đấy.” Lúc Từ Vĩ Trạch đợi cô trước cửa đã nói thế khi thấy cô đang xách thùng nước, hùng hục leo lên lầu.
Chính vì thế giới này tồn tại quá nhiều kiểu đàn ông ăn chơi, không thể tin cậy được như Từ Vĩ Trạch mà phụ nữ mới bị bức ép biến thành mạnh mẽ như thế =_=.
Thư Hoán kẹp ống nghe vào tai, Từ Vĩ Trạch vẫn đang cằn nhàu bên kia: “Em nhớ là phải trang điểm đẹp đấy, tốt nhất là làm tóc luôn đi, đừng kéo thấp tiêu chuẩn của anh xuống…”
“Được rồi, phiền phức quá >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận