Edit: 笑顔Egao
16
Hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Lâm Húc không nói gì, vươn tay tắt máy tính.
Mà Tô Trừng thì há miệng hít vào thở ra liên tục, nỗ lực làm nhạt đi nồng độ không khí dưới mông.
Hai người đều cảm thấy lúng túng.
Nhưng lúng túng của Tô Trừng phải gấp trăm lần so với Lâm Húc.
Tô Trừng điên cuồng quạt mông, trong lòng vui buồn lẫn lộn.
Vui là nam thần hóa ra thầm mến mình.
Buồn là mộng đẹp thật vất vả mới trở thành sự thật, khi biết mình được nam thần thầm mến thì bản thân đã biến thành một con chó!
Hơn nữa còn là con chó động một chút là đi vệ sinh với thả rắm…
Cũng không có cánh nào lập tức cùng nam thần HE rồi tiến đến màn này nọ í é…
“Phải rồi.” Lâm Húc đột nhiên mở miệng phá vỡ im lặng, tựa như muốn giảm bớt bầu không khí ngột ngạt: “Em đói bụng không? Từ sáng đến giờ em vẫn chưa ăn gì.”
Tô Trừng gian nan nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.
Vốn rất đói bụng, nhưng vừa mới hút đầy một bụng rắm rồi.
Vì thế bây giờ cũng không muốn ăn gì.
Lâm Húc thấy cậu lắc đầu, lập tức nói: “Không phải thức ăn cho chó, tôi làm thứ khác cho em ăn.”
Tô Trừng:….
Kể cả khác cũng không muốn ăn…
Nhưng Lâm Húc vừa nói xong đã đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn qua cũng không giống như vội vã làm đồ ăn cho Tô Trừng, giống như bị ngạt hơn.
Tô Trừng tuyệt vọng co quắp trên ghế, đau lòng không ngôn ngữ nào diễn tả được.
…nam thần cùng tui song phương thầm mến bị rắm của tui hun ngạt chạy mất rồi.
Đau lòng mấy giây, Tô Trừng cuối cùng cũng nhảy xuống ghế, chạy đến nhà bếp.
Lâm Húc mở tủ đá, ngồi xổm xuống, kéo ra hộp vuông phía dưới cùng.
Tô Trừng lại gần xem thử, bên trong hộp vuông tràn đầy đùi gà ướp sẵn, từng cái đều được bọc túi nylon bảo quản.
Lâm Húc lấy ra một cái, dùng nước rửa qua, tháo túi bảo quản bên ngoài ra, đặt đùi gà lên đĩa, cho vào lò vi sóng ấn nút rã đông, sau đó thuần thục lấy khay nướng, phủ kín một lớp giấy bạc, quết dầu làm nóng liền một mạch.
Tô Trừng khiếp sợ nhìn nam thần.
…chuyện gì thế này, chứng cuồng đùi gà?
Lâm Húc khoang tay trước ngực đứng cạnh lò nướng, quan sát tình hình đùi gà trong lò, rất có phong độ của một bếp trưởng.
Tô Trừng cảm thấy choáng váng.
Bởi vì cậu vừa nhớ ra, Lâm Húc hình như là kiểu người sẽ không nấu ăn.
Theo Tô Trừng quan sát, ngày nghỉ ở nhà Lâm Húc ba bữa sớm muộn đều gọi thức ăn ngoài, túi rác trước cửa toàn là vỏ hộp nhãn mác của các cửa hàng thức ăn nhanh.
Vì thế…
Ngày ấy Tô Trừng làm món sườn xào chua ngọt sở trường cùng với cá om cà, nấu thêm ít cơm trắng, dùng ba hộp giữ nhiệt xếp vào, thấp thỏm bất an gõ cửa căn hộ nhà Lâm Húc.
Lâm Húc xuất hiện sau cửa, nhìn thấy Tô Trừng, ngẩn người.
Tô Trừng mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Tôi làm, làm hai món này…làm hơi nhiều, mình tôi ăn không hết…anh có muốn…nếm thử không?”
Càng nói thanh âm càng nhỏ đến mức gần như không nghe được.
“Cảm ơn, thơm quá.” Lâm Húc nhận hai hộp giữ nhiệt, mỉm cười nói: “Cùng ăn được chứ?”
“A…Được.” Tô Trừng hạnh phúc tới mức muốn nổ tung ngay tại chỗ, tiến vào nhà Lâm Húc, tựa như mộng du cùng Lâm Húc ăn bữa cơm mình làm.
Ngày ấy Tô Trừng phát hiện trong nhà Lâm Húc thậm chí đến cái nồi cũng không có, hiển nhiên là chủ nhân nhà này chưa bao giờ nấu cơm.
Từ đó về sau, khi Tô Trừng nhàn rỗi không có gì làm liền nấu vài món sở trường đến gõ cửa nhà Lâm Húc…
Kì quái.
Tô Trừng ver Teddy nghiêng đầu chó nhìn Lâm Húc.
Không phải là nam thần sẽ không nấu ăn sao, sao lại quen thuộc cách làm đùi gà quay như vậy?
Lâm Húc cúi đầu nhìn Tô Trừng một lát, lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, trượt tay trên màn hình vài cái, sau đó đưa màn hình đến trước mặt Tô Trừng.
Tô Trừng hồi thần nhìn lại, trước mắt là weibo mình viết một tuần trước.
Thời gian là một giờ sáng, Tô Trừng thức đêm viết bản thảo bị cơn đói hành hạ, giữa đêm khuya viết một cái weibo —— “Cứ đến nửa đêm lại muốn ăn đùi gà quay, lớp da nướng đến vàng óng giòn tan, gia vị ướp vừa miệng, cắn một miếng là thấy được lớp thịt tươi mọng nước, mỡ gà không ngấy ngon miệng, hương vị đậm đà đến mức đầu lưỡi cũng muốn tan ra… A a a ước gì hiện tại có người ship cho tui một cái đùi gà quay đến đây! Tui có thể viết thêm 10 ngàn chữ!”
Phía dưới kèm theo bức ảnh một đĩa đùi gà quay.
“Hiểu chưa?” Lâm Húc lắc lắc điện thoại di động, đáy mắt hiện lên ý cười.
Tô Trừng:…
Hiểu.
Nhưng cũng chẳng có cái trứng gì dùng*. (nguyên văn là từ viết tắt “nhiên cũng trứng”, có hai nghĩa, trong truyện mang nghĩa chế giễu, Tô tiểu thụ biến thành chó rồi mong ước mới thành sự thật.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...