Tranh thủ thời gian làm việc Đàm Việt nhờ thư ký tìm kiếm các tài liệu về du lịch.
Đã đi tuần trăng mật ở Hawai, Tokyo là thành phố đô thị hóa, Châu Âu thì quá xa, hành trình trước mắt của anh rất bận rộn không thể nào có thời gian đi quá xa được.
“Maldives thì có thể suy tính một chút.”
Chọn một hồi lâu, cuối cùng anh chọn hành trình đến Kyoto. Anh biết bà xã vô cùng thích hoa anh đào, trong phòng vẽ tranh của cô có rất nhiều tác phẩm liên quan đến cảnh vật tự nhiên, thì hoa anh đào đã chiếm một nửa. Thời tiết này hoa anh đào ở Kyoto đã nở, nếu dẫn Nhã Mạn đến đây thưởng thức thì cô ấy sẽ rất vui mừng.
Đàm Việt đang định gọi thư ký đặt phòng khách sạn, đang định cầm điện thoại lên gọi nội bộ thì thư ký đã gõ cửa. Không đợi anh lên tiếng đã vội vã tiến vào phòng làm việc của anh.
“Chủ tịch, ngài có khách quan trọng!”
“Ai?” Đàm Việt liếc nhìn thư ký một cái rồi cúi đầu nhìn vào quyển hành trình mà anh đã nhờ thư ký chuẩn bị. Vị khách quan trọng không hẹn trước này chỉ có thể là người thân, ba mẹ anh đang ở Ấn Độ làm tình nguyện viên, một người em đang ở Los Angeles, một người em khác nữa đang ở Frankfort, thời gian này Nhã Mạn vẫn còn đang dạy vẽ, huống chi cô đến công ty sẽ không đùa giỡn thông báo thế này. Cho nên Đàm Việt cũng không xác định được vị khách đặc biệt này là ai.
“Việt, là em.” Một giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên trong văn phòng.
Đàm Việt bỗng nhiên ngây dại, cả thế giới này gọi anh như thế, chỉ có một người……….
Ngẩng đầu lên, anh từ từ bỏ tài liệu trong tay, chậm rãi đứng lên, Đàm Việt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng sau lưng thư ký, sau hồi lâu mới lên tiếng: “Nhược Ly.”
Vị khách đó là Triệu Nhược Ly, người phụ nữ đã từng tay trong tay với anh mười một năm. Sau đó cùng anh ly hôn thì chưa từng gặp lại và bây giờ đứng trước mặt là vợ trước của anh.
“Lisa, cô chưa tan ca à.”
Xong tiết học Tôn Nhã Mạn khoát ba lô vẻ mặt vui vẻ đi tới công ty của ông xã, dừng lại ở trước mặt thư ký thì dừng lại.
“Ách, còn chút việc chưa làm xong.”
“Vậy sao, tôi không làm phiền cô nữa, tôi vào trước đây.” Tôn Nhã Mạn vốn định nói chuyện phím vài câu rồi mới vào tìm ông xã, nhưng người ta đã bận như vậy thì để dịp khác vậy. Dù sao cô vẫn thường xuyên đến công ty, còn rất nhiều cơ hội đế nói chuyện phím.
“Nhã Mạn, chờ một chút!”
Tiếng kêu hơi vội vàng làm Tôn Nhã Mạn dừng bước chân lại.
“Thế nào? Có chuyện gì sao?”
“Ách, cái đó…………..”
Thật là làm khó người ta muốn chết, ông chủ cùng vợ cũ đang ở trong phòng làm việc ôn lại chuyện cũ, cô không thể để cho bà chủ đương nhiệm bước vào được. Cô chỉ sợ nếu lỡ như Nhã Mạn bắt gặp hai người họ đang hôn gì gì đó thì sẽ không tốt cho lắm.
Trên phim không phải đều diễn như vậy sao? Sau khi bắt gặp hồ ly tinh và nam chính ở trong phòng làm việc, kết quả bình thường là nữ chính sẽ nói mình đi nhầm và khóc lóc chạy đi, chính là đau khổ muốn cùng đối phương chia tay.
Aiz, Triệu Nhược Ly là vợ cũ của ông chủ, không nên gọi cô ấy là hồ ly tinh được. Không đúng, xưng hô như thế nào không phải là trọng điểm, quan trọng là cô rất thích Tôn Nhã Mạn tính cách thẳng thắn này làm bà chủ. Cô không hy vọng bà chủ xinh đẹp này nhìn thấy những cảnh không nên nhìn.
“Chủ tịch không có ở đây.” Lisa nhắm mắt nói láo, trước mắt qua cửa ải trước mắt rồi nói sau. Dù sao Nhã Mạn cũng chỉ tới chờ ông chủ về nhà, không có việc gì quá quan trọng.
“Nhã Mạn, trước mắt cô nên trở nên về nhà đi.” Định đứng lên, vòng qua bàn làm việc tiễn Tôn Nhã Mạn ra tận cửa. “Hôm nay rất bận, có thể chủ tịch sẽ làm việc đến khuya mới về nhà.”
“Đó, nhưng ta………..” Rất rảnh rỗi, có chờ lâu một chút cũng không sao.
Tôn Nhã Mạn không rõ nội tình được thư ký cung kính tiễn đến cửa thang máy, cô ngơ ngác nghĩ chắc là việc ở công ty rất vội, cô ở lại chắc sẽ làm họ vướng tay vướng chân trễ nãi thời gian làm việc.
“Được rồi, tôi đi về trước, cô giúp tôi nói một tiếng với Đàm Việt nhé.”
“Không thành vấn đề, cô nhanh về đi.”
Thế là tối hôm đó rất khuya Đàm Việt mới về tới nhà.
Tôn Nhã Mạn thầm nghĩ chắc là công ty lại tiến vào thời gian bận rộn, trước đây khi ra mắt sản phẩm mới hay đơn đặt hàng nhiều quá làm không xuể thì Đàm Việt còn ngủ lại ở công ty. Vì vậy, cô tự nhận mình là một người vợ dịu dàng, nên mấy ngày gần đây cô không làm ầm ỹ với ông xã.
Vì cô xấu hổ phải quấn lấy một người, thời gian rảnh rất nhiều, chán nản vì không có việc gì để làm. Nên liền hứng chí liền chạy qua phòng tranh của đàn chị La Duy Chân.
***
“Chỗ nào cũng không bỏ qua…”
Giọng nữ trong trẻo, khoái trá sai khiến nữ giúp việc tự động chui đầu vào.
“Còn nữa, chén bát trong bồn cũng tiện tay rửa hết đi……….”
“Chị!” Tôn Nhã Mạn cầm cây lau nhà, bất đắc dĩ nhíu mày.
“Em không thích lau nhà, cũng không thích rửa chén….”
“Ừm, chị cũng không thích.”
Tôn Nhã Mạn muốn nổi điên, đàn chị rất quá đáng, tự nhiên lại giao hết mọi việc trong nhà cho cô làm.
“Đừng cau có nữa, cũng không phải việc gì khó, em đường đường là một bà chủ của gia đình, còn không ứng phó được sao?” Sờ sờ vào đầu đàn em, La Duy Chân thuận tiện giao phó công việc: “Chị đi vẽ tranh đây, đừng quên tưới nước cho cây cỏ ở sau hè đó.”
Nữ giúp việc đau khổ nhìn đại họa sĩ bước ra phòng khách, lẩm bẩm lầu bầu: “Em ở nhà không có lau sàn, chén bát cũng có máy rửa, em không cần ứng phó những thứ này.”
Oán trách vài câu Tôn Nhã Mạn vẫn ngoan ngoãn làm xong nhiệm vụ mà đàn chị đã giao phó. Hết cách rồi, ai bảo đàn chị cần thời gian để sáng tác, cô chỉ có thể tốt bụng giúp được bấy nhiêu hay bấy nhiêu thôi.
Đợi La Duy Chân dự trù xong kế hoạch, tính toán làm sơ sơ một lúc rồi nghỉ ngơi, Tôn Nhã Mạn đã quét dọn phòng ốc rất sạch sẽ, tay chân linh hoạt cô còn tới cắt trái cây để trong tủ lạnh.
“Cảm ơn.” Ra phía sau hè La Duy Chân đã tìm được đàn em, đưa lon bia ướp lạnh cho Tôn Nhã Mạn đang bận rộn lau chiếc Motorcyles.
“Không có gì.” Tôn Nhã Mạn nhận lấy lon bia, rồi lại để lon bia sang một bên.
“Không thích nhãn hiệu này sao?” La Duy Chân thấy thế nhướng mày hỏi.
“Đàm Việt không thích em uống rượu.” Cô thành thật nhận tội.
“Oa………..” Giống như đang nhìn thấy động vật quý hiếm cần được bảo vệ vậy, La Duy Chân cẩn thận lướt nhìn cô đàn em này qua một lần.
“Chị, có chuyện gì cứ nói ra chứ giấu trong lòng cũng chẳng dễ dàng gì đâu, như vậy không phù hợp với phong cách độc mồm độc miệng của chị tí nào cả.”
La Duy Chân tức giận liếc nhìn cô một cái, Tôn Nhã Mạn tiếp tục khom người lau chùi chiếc xe bảo bối của cô.
“Lời nói thật mà xem là độc mồm độc miệng sao? Chị trước sau đều thủy chung như một, ai giống như em, sau khi kết hôn thay đổi không ít nha. Trước kia thì yêu điên cuồng thích tung hoành ngang dọc, còn hiện tại thì trở nên nhu thuận chăm chỉ làm việc nhà như con mèo nhỏ.” Ngay cả một ngụm rượu cũng không dám đụng vào, chậc, hơi bị ngoan ngoãn đấy.
“Có sao? Em nhu thuận chăm chỉ làm việc nhà à?” Đàn chị đang nói cô dịu dàng hiền thục sao? Cảm thấy được khen ngợi nên người nào đó nở nụ cười ngọt ngào, hoàn toàn không muốn biết hàm ý trong lời nói của La Duy Chân là gì.
“Đúng rồi, đúng rồi.” Không thèm nói đến con người ngốc nghếch này nữa! Mặc kệ con người có IQ thấp này đi. La Duy Chân mở lon bia trên tay từ từ đưa lên miệng uống một ngụm bia lạnh.
“Aiz……….”
Trên mặt cô vẫn còn nét cười, bỗng nhiên hơi cao hứng.
La Duy Chân liếc xéo cô một cái tiếp tục uống bia.
“……….. Aiz”
Cô lại thở dài mặc kê người kia đang giả điếc! Bất đắc dĩ để lon bia trong tay xuống, La Duy Chân mở miệng hỏi tới tấp vị đàn em này. “Xin cho tôi hỏi vị bà chủ của gia đình này, rốt cuộc có chuyện gì làm cho cô phiền não vậy?”
“Về chuyện đứa bé.” Nói xong, Tôn Nhã Mạn lại than nhẹ một tiếng.
“Em mang thai sao?” La Duy Chân hơi ngạc nhiên hỏi.
“Mới không có.”
Tôn Nhã Mạn buồn bã kể chuyện buồn trong lòng ra, miệng mặc dù độc địa nhưng La Duy Chân vẫn quan tâm cô nhưng khi nghe xong lại cảm thấy không có chuyện gì, ngược lại còn hơi cười cười.
“Đàm Việt hắn đang đau lòng cho em thôi.” Năm đó cô còn trêu đùa đàn em này gả đi làm heo mẹ, không ngờ tên kia lại bắt chước đàn em đi làm kiểm tra xét nghiệm. Xem ra đoạn hôn nhân của hai người bọn họ rất hài hòa.
“Nhưng mà quá khoa trương, người khác có thể chịu đựng được các đợt kiểm tra, anh ấy lại nói em không được.”
Đàm Việt cảm thấy cô rất yếu rớt nên không muốn cô tiếp tục làm các đợt kiểm tra xét nghiệm sao?
“Em rất muốn sinh con cho Đàm Việt.”
“Nếu hắn không cho phép, em liền lén hắn đến khoa phụ sản.” Biện pháp rất đơn giản có gì đâu mà phải phiền não chứ.
“Sao có thể được chứ? Là vợ chồng với nhau chuyện gì cũng nên thẳng thắn, em không nên lén lút tự mình đi.”
“Thẳng thắn sao?” La Duy Chân sững sờ, lời nói lạc hậu này lại được phát ra từ miệng của vị đàn em phòng khoáng không thích chấp vặt này sao.
“Nhã Mạn, em mau nói đi từ khi nào đã trở nên cứng nhắc thế này chứ?”
“Không phải cứng nhắc, Đàm Việt nói là vợ chồng phải thẳng thắn với nhau, hôn nhân mới có thể bền vững được. Em cảm thấy lời anh ấy nói rất chính xác.”
La Duy Chân im lặng, sao cô em này có bị tẩy não quá trầm trọng hay không?
“Chị à, chị có đề nghị gì khác không?” Chuyện này kéo dài từ hồi đầu năm mới đến nay vẫn không có chút tiến triển nào, cô thật sự rất phiền não.
“Nếu không em để cho tên Đàm Việt đó đưa em đến chỗ bác sĩ thêm vài lần xem, cố gắng sau một thời gian nữa. Nếu như vẫn không được em liền buông tha không nên miễn cưỡng nữa, hai bên đều nhường nhịn một chút, như vậy rất công bằng!” Nói xong, La Duy Chân lại phát hiện bản thân lại đi trông nom chuyện nhà người ta, đáng ghét, nghề nghiệp của cô chính là vẽ tranh, không phải là người tư vấn hôn nhân.
“Aiz, chuyện vợ chồng hai người thì tự mình giải quyết, đừng đến hỏi chị!”
“Nhưng ý kiến của chị nghe cũng rất hay.” Tôn Nhã Mạn trầm ngâm nói, hai bên nhường nhịn một chút, đạo lý đơn giản như vậy mà không nghĩ ra. Rất có thể Đàm Việt sẽ chấp nhận việc này.
Kỳ lạ, cô không thể ngờ được? Đàn chị rất giỏi nha, lúc đầu khi cô vừa mới kết hôn đàn chị cũng khai thông đầu óc của cô là vợ chồng đóng cửa có nhau nên không cần băn khoăn đến hình tượng. Chẳng qua tuổi của cô chỉ kém đàn chị có một tuổi thôi, nhưng đàn chị lại hiểu rõ nhiều chuyện hơn so với cô!
“Sao chị còn độc thân mà so với người đã có gia đình lại hiểu rõ như vậy chứ?” Cô có nên kiểm điểm lại bản thân một chút không nhỉ?
“Ai nói chị độc thân……….” Liếc nhìn cô em này một cái, La Duy Chân lẩm bẩm nói.
“Chị, chị vừa nói cái gì?” Tôn Nhã Mạn không nghe rõ trừng mắt hỏi.
“Chị nói chị đói bụng rồi, hôm nay em lại rất rảnh rỗi liền ở lại nấu cơm cho bà đây ăn đi!” La Duy Chân đánh trống lãng, lại mở miệng sai khiến cô đàn em ngốc này.
“Nấu cơm à!” Chị nói chuyện hơi quá đáng rồi đó.
“Có gì không đúng sao?” Nhìn bộ dạng cô đàn em phồng má trợn mắt như trẻ con, La Duy Chân cười cười, cố ý chọc thêm: “Được rồi, được rồi, tôi chịu uất ức một chút em là người giúp việc thiếu phụ luống tuổi đã có chồng.”
Thật là quá đáng, hôm nay cô tốt bụng giúp đàn chị làm việc nhà, dáng vẻ hiện giờ có chút lộn xộn, cũng không đến nỗi rối bù lên, vậy mà lại bị đàn chị trêu đùa thành thiếu phụ luống tuổi đã có chồng.
“Này, em đi đâu đó?” La Duy Chân thoải mái nhìn cô chân dài sải bước lên xe máy chuẩn bị mở máy đi đâu.
“Osin muốn đi siêu thị, không muốn ai đi cùng. Chủ nhân ở nhà vẽ tranh cho tốt!”
“Ha ha ha……..”
Cưỡi mô tô đi siêu thị, hơi bị cá tính nha! La Duy Chân nhìn bóng dáng đàn em nghênh ngang rời đi, ầm ĩ cười một lúc.
Cô nhẹ nhàng thong thả trở về phòng vẽ tranh, không ngờ 40 phút sau nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến làm La Duy Chân không cười nổi.
“Cái gì? Làm sao lại……… Ở đâu……..Được, chị lập tức đến ngay!”
Vội vàng cầm ví tiền, cửa cũng quên khóa, La Duy Chân nhanh chóng đến bệnh viện trong lòng ngầm tự trách bản thân. Tất cả là tại cô, sớm biết đã không trêu chọc cô đàn em này. Lỡ như có chuyện gì, cô sẽ làm ba mẹ của đàn em rất thất vọng.
“Nhã Mạn!”
Trong phòng cấp cứu, La Duy Chân đứng một góc trước giường bệnh, khẽ gọi Tôn Nhã Mạn sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.
“Chị, chị đã đến rồi………….” Đôi mày thanh tú khẽ cau lại, cô yếu ớt mở mắt.
“Này, cảm giác như thế nào? Có khỏe không?” La Duy Chân khom lưng đến gần cô, nhớ tới một giờ trước còn rất sôi nổi, nhưng bây giờ vì bị tai nạn xe mà tổn thương đến cơ thể.
“Rất tốt…….” Tôn Nhã Mạn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, âm thanh rất nhỏ nghe rất yếu ớt.
La Duy Chân đưa tay sửa sang lại mái tóc dài của Tôn Nhã Mạn, nhỏ giọng hỏi thăm: “Có chỗ nào còn đau không? Muốn uống nước sao?”
“Khá tốt, không cần.” Một hơi trả lời hai vấn đề mệt quá, nhưng từ trước đến giờ chưa thấy đàn chị dịu dàng như thế bao giờ, cô cảm thấy rất thỏa mãn.
“Nhưng chị muốn giúp em đấm lưng, em sẽ rất vui.”
Còn có thể nói đùa, xem ra cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng của cô.
“Tốt, nếu chịu được một quyền của chị rồi nói tiếp.” La Duy Chân nhàn nhạt nói, sắc mặt lo lắng đã giảm xuống.
“……… Chị, em muốn về nhà.” Mím môi một cái, Tôn Nhã Mạn mở miệng yêu cầu.
“Không được, bác sĩ nói não em bị chấn động nhẹ, cần ở lại bệnh viện để quan sát.” La Duy Chân vừa hỏi bác sĩ cấp cứu, trên người cô em chỉ bị thương vài chỗ, nhưng lại có dấu hiệu chấn thương sọ não. Tình hình thế nào thì cần phải ở lại bệnh viện để quan sát thêm.
“Sao lại bị té xe?” Lúc bệnh viện gọi điện tới, chỉ nói người bị xe đụng. Sau khi xác nhận đàn em không có gì đáng ngại, La Duy Chân mới ân cần hỏi đến quá trình.
“Không phải lỗi của em………..” Tâm trạng Tôn Nhã Mạn còn sợ hãi kể lại sự việc.
Thì ra do cô tránh chiếc xe đạp lao ra từ trong hẻm mà bị chiếc xe đi phía sau đụng phải. Cô chạy xe rất chậm, chiếc xe hơi kia chạy cũng không nhanh, nếu không cũng không bị thương nhẹ thế này.
“Chị, em phản ứng rất nhanh, đi chiếc xe đạp là một người bạn nhỏ không bị làm sao cả.” Kể lại toàn bộ quá trình xảy ra, Tôn Nhã Mạn an ủi cười cười.
“Người bạn nhỏ không bị làm sao nhưng em thì có sao.” Hôm nay vận khí của cô rất tốt, ngộ nhỡ chiếc xe phía chạy nhanh thì lại nguy hiểm. May mắn là cô em này chỉ bị thương nhẹ, hai tròng mắt La Duy Chân tràn đầy cảm ơn.
“Đúng rồi, Nhã Mạn, em có nói Đàm Việt chuyện em bị té xe chưa?”
“Còn chưa nói.”
“Như vậy đi, em cho chị số, chị giúp em gọi điện thoại.” Ba lô của đàn em vẫn còn để ở chỗ cô, khi bị đụng xe bên người cũng không có điện thoại, mà điện thoại di động lại không phải vật tồn tại trong sinh hoạt của La Duy Chân. Nếu cô muốn một tay gọi điện thoại, thì phải ra bên ngoài gọi điện thoại công cộng.
“Không cần…….. Chúng em rất tốt.” Gần đây Đàm Việt rất bận, một chút thương tích nhỏ cũng không nên làm phiền đến anh ấy.
“Nhã Mạn, Đàm Việt là chồng của em, em nên nói cho hắn biết chứ.” Ba mẹ Tôn Nhã Mạn đều ở Đài Nam, không để cho lão nhân gia ở nhà biết được. Thứ nhất, vì khoảng cách xa xôi. Thứ hai, người xem như không sao cũng không nên để hai lão nhân gia lo lắng. Nhưng Đàm Việt không giống như vậy, vợ xảy ra tai nạn xe, một nửa kia không biết rõ tình hình, nói như thế nào cũng không hợp lẽ.
“Vậy chị nói với Đàm Việt là em không bị làm sao, nói anh ấy không cần đến đây.” Nghe theo lời khuyên của đàn chị, Tôn Nhã Mạn đồng ý gọi điện thoại báo cho Đàm Việt biết.
“Được rồi.” La Duy Chân định ở lại bệnh viện giúp đàn em, thông báo cho Đàm Việt biết cũng là chuyện bình thường. Dù sao đàn em cũng không có việc gì, hắn ta có đến hay không cũng không quan trọng.
Hai mươi phút sau, vẻ mặt Đàm Việt đầy lo lắng lao phòng cấp cứu.
“Nhã Mạn!”
Một thân hình cao lớn vội vã bước vào phòng cấp cứu. Anh hỏi thăm nhân viên y tế, cặp mắt nhanh chóng quét qua tất cả các giường bệnh, rất nhanh tìm được chỗ của bà xã.
Cô không có việc gì!
Trừ sắc mặt có chút tái nhợt, hai bên cánh tay dán vài miếng gạc, thì người cô không sao. Đôi mắt thủy tinh trong suốt đang kinh ngạc khi nhìn thấy anh, ý thức rõ ràng rất tỉnh táo.
Tâm trí đang giữa không trung bỗng nhiên được hạ xuống, mặc dù trong điện thoại La Duy Chân đã cường điệu nói bà xã của anh không sao, nhưng khi Đàm Việt tự nhìn thấy người thật thì mới yên tâm được.
“Nhã Mạn…….. Em có khỏe không?” Sải bước đến bên cạnh giường của bà xã, anh đưa tay khẽ vuốt gương mặt tái nhợt của cô.
“Đang yên đang lành tại sao lại bị đụng xe?”
Tôn Nhã Mạn ngây ngốc đưa mắt nhìn anh có chút ngượng ngùng.
“Cũng không có gì, do em né một bé trai lao từ trong hẻm ra………..”
Xảy ra chuyện không may cũng không phải do kỹ thuật lái xe của cô kém, mặc dù đầu còn hơi choáng váng, nhưng cô nhớ rõ nếu như cô không phản ứng nhanh nếu không thì bé trai đó nhất định bị cô đụng phải.
“Em không sao mà, không phải bảo anh đừng lo lắng sao, tại sao còn chạy tới đây?” Công ty anh gần đây bận rộn nhiều việc, anh chạy tới đây nhìn cô, còn công việc phải làm sao?
“Nói cái gì đó!” Đàm Việt trách cứ nhìn cô.
“Anh là chồng của em, em nên cho anh biết đầu tiên mới đúng đó.”
Oa, cùng một dạng với đàn chị, bọn họ rất ăn ý nha, đôi mắt ngấn nước nhìn Đàm Việt, lại nhìn về đàn chị đang đứng ở bên cạnh, Tôn Nhã Mạn khẽ mỉm cười.
“Mọi người quá lo lắng, chỉ là tai nạn nhỏ thôi mà, em không bị sao cả.” Chống người lên, cô nghĩ muốn xuống giường để chứng minh mình bình yên vô sự.
“Em cảm thấy em có thể xuất viện……..”
Chưa nói xong câu, có cảm giác buồn nôn ứa lên từ dạ dày.
“Em muốn nôn……..” Tôn Nhã Mạn lấy tay che, suy yếu dừng lại động tác xuống giường.
“Ngoan, không nên cậy mạnh!” Vội vàng cùng hộ lý lấy túi plastic đợi, Đàm Việt vuốt lưng vợ, nhẹ nhàng dụ dỗ cô nên an phận ở giường bệnh.
“Nhưng em muốn về nhà!” Cô thật sự không thích bệnh viện.
“Không được.” Đàm Việt không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, người muốn ói vậy mà muốn về nhà, thật không biết nặng nhẹ.
“Em………..” Đang định mở miệng cãi lại lại bị ánh mắt hung dữ của ông xã ngăn lại. Đầu bị choáng váng, buồn nôn, lại bị cự tuyệt, cơ thể khổ sở như đòi mạng, không khống chế được cảm xúc khóc thút thít.
“Em chẳng qua bị thương có tí xíu vậy mà bắt phải nằm viện, ô……. Em thật đáng thương……”
“Nhã Mạn………..” Thấy bà xã khóc Đàm Việt lại mềm lòng, ánh mắt nghiêm túc, anh dịu dàng nói: “Em đừng khóc, thân thể còn chỗ nào khó chịu không?”
“Chỉ cần ở lại bệnh viện toàn thân em đều không thoải mái!” Nói tóm lại, cô chính là muốn về nhà.
Bị nước mắt của bà xã khuất phục, Đàm Việt không thể làm gì khác là đi hỏi bác sĩ có xuất viện được không. Cuối cùng, ở lại bệnh viện quan sát thêm hai giờ, anh mới cẩn thận từng chút một đưa bà xã trở về nhà.
“Mệt quá………….”
Tối qua sau khi về nhà, phạm vị hoạt động của cô bị hạn chế trong phòng ngủ, trừ việc đi vệ sinh, gần như cả ngày cô đều ở trên giường ngủ.
“Thế nào? Có chỗ nào khó chịu?” Ngồi ở một bên, Đàm Việt đang vùi đầu làm việc thì nghe bà xã nỉ non, liền vội vàng đứng dậy bước đến sờ sờ trán của cô.
“Không có, chỉ là ngủ nhiều nên hơi mệt.” Cô ngồi dậy tựa đầu vào gối đưa bàn tay nhỏ bắt lấy bàn tay đang đặt lên trán của cô, Tôn Nhã Mạn cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài của ông xã, than thở nói: “Aiz, ngủ lâu như vậy, em giống như một con heo vậy.”
“Việc chính của em bây giờ là phải nghỉ ngơi thật nhiều.”
Sau khi cô ngủ anh thường cách một khoảng thời gian sẽ gọi cô tỉnh dậy, đó là do bác sĩ đã căn dặn muốn xác định tâm trí của cô có phải do não bị chấn động mà chuyển biến xấu đi không. Vì vậy giấc ngủ bị phân tán lẻ tẻ, nên Đàm Việt nghĩ là cô nghỉ ngơi chưa đủ.
“Nghỉ ngơi thêm nữa thì xương cốt em rã rời mất.” Hơi chu miệng, Tôn Nhã Mạn nhìn mặt ông xã nói: “Đầu em không còn choáng nữa, cũng không có cảm giác muốn nôn, tất cả di chứng của chấn thương sọ não đều biến mất. Ngày mai anh có thể đến công ty làm trở lại.”
“Hãy nhìn đi!” Đàm Việt đưa tay vuốt mái tóc dài của cô.
“Em thật sự không sao.” Nhát mắt mấy cái, cô nghiêm túc đảm bảo nói: “Nếu như em không thoải mái, em sẽ gọi điện thoại cho anh nên anh có thể yên tâm đi làm.”
“Đó.” Anh vẫn giữ thái độ nghiêm túc.
“Đàm Việt!” Nghe ra ngày mai Đàm Việt vẫn muốn ở nhà chăm sóc cô, vẻ mặt cô muốn phát cáu.
“Em muốn lên lớp, không cần lo cho em!”
Nhìn bà xã, Đàm Việt thở dài nói: “Như vậy em không thích được anh chăm sóc sao?”
“Thích chứ, điều kiện tiên quyết là anh không cần xem em như tội phạm, ngay cả việc em đi vệ sinh cũng đến canh chừng ngoài cửa.”
Cô cũng không phải là tội phạm đang bị bắt giam, trông nom nghiêm khắc như vậy làm gì chứ.
“Canh chừng ở ngoài cửa là sợ em ngất xỉu, nếu là em……….” Vừa mới nói được nửa câu thì thấy sắc mặt người nào đó thêm lúng túng.
“Nhã Mạn, em xấu hổ là vì đi vệ sinh bị anh nghe thấy âm thanh sao?” Cuối cùng Đàm Việt cũng biết được lý do vì sao bà xã không được tự nhiên.
“Mới không có!” Nghiêng đầu về phía bên kia, cô mở mắt nói mò.
“Nhã Mạn, con người ai cũng phải ăn phải ngủ, đi vệ sinh cũng là hiện tượng sinh lý tự nhiên, em không cần quá để ý.”
Hừ, người mất mặt cũng không phải anh, đi vệ sinh mới được một nửa thì cửa lại mở cũng không phải là anh. Anh đương nhiên có thể nói những chuyện như vậy rất tự nhiên.
“Mặc kệ, lần sau nếu em chưa lên tiếng, anh không được tự tiện xông vào.” Tuyệt không thể thừa nhận là cô ngủ gà ngủ gật nên không nghe thấy tiếng anh gọi, cũng không chịu thừa nhận di chứng của chấn thương sọ não nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.
“Dù sao anh không cần quá khẩn trương là được rồi.”
“Được, lần sau được em cho phép anh mới tiến vào.”
“Vốn là nên……….” Không đúng, ý của cô là không muốn anh đi vào.
“Anh nghe không hiểu em nói mà, ý tứ của người ta rất rõ ràng,….. Chính là……..”
Đáng ghét, không bị thương ở miệng, làm sao một câu nói đơn giản cũng không nói cho rõ ràng!
“Chính là…………” Càng nhanh thì càng khó thành lời, bị ngã đã rất xui xẻo, hiện tại bây giờ nói cũng không xong. Cảm giác bản thân là một người rất đáng thương, ngang ngược như vậy cũng không nói được gì ông xã.
“Anh………. Ô, anh khi dễ em………”
“Được rồi, đều là lỗi tại anh. Nhã Mạn, em đừng khóc.” Đàm Việt thấp giọng dụ dỗ cô, đôi mắt thâm thúy đầy đau lòng.
“Em nào có khóc!” Dùng sức hít hít lỗ mũi, nhất quyết không thừa nhận.
“Hãy nhìn đi, em đang cười, trên mặt em không có nước mắt.”
“Nhã Mạn………” Anh ôm bà xã vào trong lòng, Đàm Việt thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Chỉ cần em mau chóng khỏe lại, em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Nhìn sắc mặt của cô vẫn tiều tụy, cô vẫn chưa khôi phục lại vẻ mặt khỏe mạnh như mọi ngày. Anh thật sự rất lo lắng.
Vừa rồi vẫn còn rất bướng bỉnh, nghe giọng nói lo lắng của anh trong lòng cô rất cảm động, cảm xúc phập phồng vô cùng kịch liệt.
“Ông xã!” Mở rộng vòng tay ôm lấy ông xã, cô vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh mè nheo.
“Hay là ngày mai anh ở nhà với em?” Ôm một lúc lâu, anh hỏi ý kiến của cô.
“Ừm.” Than nhẹ một tiếng, mới vừa rồi cô vừa kêu không cần ai quản cô, rất cam tâm tình nguyện đồng ý. Hết cách rồi, khi Đàm Việt dịu dàng hỏi ý kiến của cô thì cô rất khó khăn giữ vững lập trường.
Bị bắt ở nhà không cho làm bất cứ việc gì trong ba ngày, thân thể khó chịu của Tôn Nhã Mạn đã hoàn toàn biến mất.
Đến tối ngày thứ ba, Đàm Việt đang ở trong bếp làm bữa tối, cô bị ép nằm trên giường đọc tiểu thuyết chờ đến lúc ăn cơm. Vì cảm thấy một mình ở trong phòng chờ đợi rất nhàm chán, đang định đi xuống lầu nhìn ông xã nấu cơm. Thì điện thoại di động của anh đang để ở bàn trang điểm đột nhiên vang lên.
“Alo.”
Mấy ngày nay vừa ở bên cạnh chăm sóc cô vừa làm việc, thư ký Lisa giúp anh mang tới vài sấp tài liệu để trong nhà. Mấy vị chủ quan cũng nhiều lần gọi điện thoại xin chỉ thị công việc, Tôn Nhã Mạn nhìn đồng hồ, cho là công ty chưa xong việc nên Lisa gọi điện tới. Vì vậy trực giác thay anh bắt máy điện thoại.
“Đây là điện thoại của Đàm Việt, xin hỏi ai đầu dây?”
Cô vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi phòng, trong lòng thầm nghĩ nếu đúng là Lisa gọi đến cô có thể tám chuyện mấy câu.
“Alo.” Không ai lên tiếng, tín hiệu có vấn đề sao?
Tôn Nhã Mạn nhìn màn hình một chút, xác định tín hiệu rất tốt, rồi cầm điện thoại lên hỏi.
“Xin hỏi ai đầu dây?”
Vẫn không có ai lên tiếng.
Đúng lúc cô định cúp điện thoại thì một giọng nói dịu dàng ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Tôi là………… Triệu Nhược Ly, Đàm Việt không có ở đấy sao?”
Tuy giọng nói có chút sợ hãi nhưng âm thanh cực kỳ êm tai.
Đang bước tới cầu thang Tôn Nhã Mạn định nói xin chờ một chút, chợt cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai.
“Anh ấy đang. Xin chờ một chút.”
Giọng nói êm tai kia còn chưa có lên tiếng, Tôn Nhã Mạn bỗng nhiên nhớ lại.
Ba chữ Triệu Nhược Ly này, không phải là vợ cũ của Đàm Việt sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...