Cậu đi đến thư viện thành phố lấy ra toàn bộ những cuốn sách liên quan đến thảo dược, mỗi cuốn phải dày hơn 20 cm.
Những ngày sau đó cậu liên tục học thêm về những thảo dược mới, bắt đầu bào chế lại sữa tắm, cậu đếm từng ngày mình cố gắng, mỗi 7 ngày cậu cố gắng sẽ tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon.
Hai tháng cố gắng hết sức mình, cậu quyết định đem loại sữa tắm mới ra bán, cậu cũng đã hết tiền, nếu không bán được coi như cậu thua trắng.
Loại sữa tắm màu hồng sữa đựng tỏng chai thủy tinh hình đóa hoa hồng.
Cả một ngày không có ai mua, cậu đã hết tiền ăn, đến chỗ của Simon ăn nhờ cậu cảm thấy hơi ngại.
3 ngày hôm sau cậu đến những cửa hàng gần đó chào hàng với họ, họ chỉ nói những lời lịch sự rồi từ chối.
Không có tiền, cả nhuệ khí cũng bị gió mưa vùi dập, cậu thật sự không biết mình đã làm sai ở đâu, thật sự mơ hồ về bản thân, cậu tự tin về kiến thức mà mình có, ngay cả sữa tắm cậu làm ra cũng tốt hơn những loại bày bán ở cửa hàng, họ chẳng thèm nhìn lấy.
Laurey cảm thấy mệt mỏi, cậu mang tất cả những lọ sữa tắm đem cho không những người ngẫu nhiên trên đường, về đến phòng ngủ một giấc thật dài, 18 tiếng, ngủ nhiều đến mức cậu tỉnh như sáo vẫn nằm ỳ trên chiếc giường ở nhà căn nhà mới xây của Simon.
Cậu chẳng nghĩ được gì nghiêm túc, khi đang nghĩ buổi trưa sẽ ăn gì cậu nhớ ra bản thân đang ăn nhờ ở đậu vào Simon và Gavin.
Tuy tinh thần cậu vô cùng mệt mỏi nhưng cậu vẫn tắm rửa, thay vào bộ quần áo gọn gàng, mang tạp dề bước xuống tiệm.
Khi vừa thấy cậu Simon đã cười rất tươi: trông cậu đỡ hơn rồi đó.
Laurey tươi tỉnh đáp: ngủ đủ giấc thì tốt hơn thôi, để mình phụ cậu bán.
Gavin: sau để cậu phụ được, để tụi mình làm được rồi.
Laurey bước đến bàn bếp cầm chiếc đĩa Gavin đã nấu xong lên: mình muốn làm mà, đĩa này mang ra bàn nào?
Gavin: vậy nhờ cậu nhé, bàn số 12.
Gavin: cá và khoai tây chiên ở bàn 7.
Cả một ngày dài bận rộn đã chữa lành cho Laurey rất nhiều, cậu cảm thấy bản thân có ích hơn, hôm đó cậu có tâm trạng tốt nên xuống bếp chiên một ít cá để ăn khuya.
Simon mặc áo ngủ đi xuống cầu thang: cậu sợ văng dầu không?
Laurey: sợ cũng chiên được, chẳng lẽ để thua cậu.
Simon: chiên cho mình với, mình cũng thèm ăn.
Simon lục dưới bàn bếp lấy ra chai sốt.
Laurey bưng đĩa cá nóng hổi ra bàn, cậu xé cá chấm từng miếng thịt trắng tươi vào sốt.
Laurey: công nhận hai cậu nấu ăn ngon thật đó, cái sốt này chỉ có tương ớt và gia vị nhưng mà ăn không thể ngừng được.
Simon: cậu khen thì chắc là ăn được thật, tụi mình may mắn quen được những người đánh cá nhỏ, mua được rẻ hơn một chút.
Laurey: mình không muốn ở lại ăn bám hai cậu, nhưng thật sự mình đang không biết phải làm gì cả, mình không tìm được lối đi.
Simon: nếu cậu mượn tiền công mà không trả đúng kì hạn sẽ trở thành nô lệ bị mua lại, nên đừng vay của thành phố, nếu muốn vay tiền thì mình có thể cho cậu mượn.
Laurey: bây giờ thì không cần, không biết cách làm, cố làm cũng hết sạch tiền thôi.
Simon: vậy ở đây với tụi mình, chúng ta cùng kinh doanh quán ăn này.
Laurey: ừm, chắc mình không hợp làm ăn rồi.
Giữa tháng 11.
Nột ngày mưa nặng hạt, buổi sáng tối xanh, cơn gió tạt ướt cả ô, Laurey mang giày ủng lựa trái cây ở chợ.
Cả khu chợ mùa mưa ế ẩm nên họ buôn chuyện rôm rả để bớt chán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...