Tô Mộc Nhiên nhìn thấy hết thảy, nàng không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Khổ sở chật vật, thất lạc mất mác, kinh ngạc đều có.
Thích người mà muội muội mình cùng thích..
Tô Mộc Nhiên lựa chọn không quấy rầy các nàng, một người lẳng lặng rời đi.
Tô Mộc Nhiên muốn đi giải sầu một chút, cũng không nói cho bất luận kẻ nào liền một người ra khỏi phủ.
Không mục đích đi trên đường, Tô Mộc Nhiên không muốn nói chuyện, bị người khác đụng cũng không phản ứng, chỉ biết đi về phía trước.
Trong lúc vô tình, một người trong rừng cây đi tới.
Chợt nghe phía sau truyền tới một tiếng Ai! Tô Mộc Nhiên cả kinh, quay đầu hỏi: Ai?!
Chỉ thấy Cố Hành đầy bụi đất mà từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên mặt ngượng ngùng nói: Hì hì, ta một lúc thì không nhìn đường, không cẩn thận bị té.
Thấy Tô Mộc Nhiên không tin, Cố Hành rất sợ nàng hiểu lầm, vội vàng khua tay giải thích: Ngươi đừng hiểu lầm! Ta không phải là theo dõi ngươi! Ta chỉ là...!Dừng một chút, nói năng lộn xộn, lại nói tiếp: Ta chỉ là, nhìn tâm tình ngươi không tốt, sợ ngươi gặp chuyện...!
Tô Mộc Nhiên bật cười: Ngươi là sợ ta tự sát?
Cố Hành vội nói: Ta không phải có ý này! Ý của ta là, ngươi tinh thần không tốt, hơn nữa một người chạy đến cũng không an toàn, vẫn có ngươi đi theo tốt hơn
Tô Mộc Nhiên hướng Cố Hành cảm kích cười một tiếng, chỉ là cười có chút đắng chát.
Tim một nơi ngồi xuống, Tô Mộc Nhiên mở miệng hỏi: Ngươi đều biết, phải không?
Cố Hành gật đầu một cái.
Tô Mộc Nhiên trầm mặc một hồi, chần chờ hỏi: a, hắn? Hắn có biết?
Cố Hành muốn nói nàng biết, lại không tin, lại sợ Tô Mộc Nhiên bi thương, chỉ có thể nói: Nàng..
chắc là không biết
Tô Mộc Nhiên gật đầu, không nói.
Cố Hành cũng không biết nói gì, ở cách Tô Mộc Nhiên không xa ngồi xuống, bầu không khí nhất thời lúng túng.
Hồi lâu, Tô Mộc Nhiên dường như đang cùng Cố Hành nói chuyện, tựa nhe lầm bầm nói: Ta có phải hay không rất ngốc? Ta cho là hắn cũng có y với ta.
Bây giờ nghĩ lại, hắn theo ta học đàn, chẳng qua là đơn thuần muốn học mà thôi, mà lần đó hắn cứu ta, cũng là bởi vì hắn tốt bụng, đổi thành bất cứ người nào, hắn cũng sẽ như vậy, là ta tự mình đa tình...!Sau đó càng nói càng nhỏ, Cố Hành hầu như không nghe rõ lời của Tô Mộc Nhiên nói.
Chờ Tô Mộc Nhiên nói xong, Cố Hành nói: Ta nghĩ, loại cảm tình này, còn là duyên phận.
Phần lớn con người bị cảm tình làm cho bi thương, lại khổ sở, nhưng là, muốn tình cảm có hi vọng, tỉnh lại đi, mới có thể tìm được chính xác người kia
Tô Mộc Nhiên ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng, nhưng không thể nén được rơi xuống.
Khóe môi cong, nhìn trong mắt Cố Hành đau lòng nhẹ gật đầu: Ta biết, ta cùng với hắn là vô duyên, ta cần một chút thời gian mà thôi
Cố Hành cho Tô Mộc Nhiên một nụ cười khuyến khích, không nghĩ nàng vẫn một mực vùi lấp cảm tình vào loại tâm tình này, Cố Hành đổi chủ đề: Đây là địa phương nào?
Tô Mộc Nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía, dường như trong ý ức, rất lâu mới chậm rãi mở miệng nói: Ở đây a, là nơi mẫu thân thường dẫn ta tơi.
Nương rất yêu thích nơi này, nói chỗ này để cho nàng cảm thấy yên tịnh.
Về sau..
mẫu thân qua đời, ta cũng rất ít tới.
Hôm nay, không hiểu sao đến nơi này
Cố Hành gật đầu hỏi: Nương ngươi, là một người rất ôn nhu?
Tô Mộc Nhiên nghĩ đến hình dạng mẫu thân, trên mặt có chút vui vẻ: Đúng vậy, nương rất ôn nhu, tính tình rất tốt, khi còn bé ta và Linh nhi phạm sai lầm, cha muốn giáo huấn chúng ta, chúng ta liền núp ở phía sau mẹ, nương trước giáo dục cho ta, khiến cho chúng ta hiểu rõ làm sai chỗ nào, lại ôn hòa khuyên cha không nên tức giận, cha luôn là không có biện pháp.
Cố Hành trước mắt như xuất hiện một bức tranh, một nhà bốn người hòa thuận ấp áp, rất đơn giản, rất bình thường, nhưng cả đời này nàng vô pháp có được.
Cố Hành thực hâm mộ, nhưng không có nghĩa là nàng đắm chìm trong tâm tình của chính mình.
Thấy Tô Mộc Nhiên hứng thú nhưng có phần suy sụp, nàng liền chủ động mở miệng nói khi còn bé, cuối cùng cũng chọc cười Tô Mộc Nhiên.
Tô Mộc Nhiên cảm thấy tâm tình khá hơn chút, cũng mong muốn nói nhiều chút.
Chủ động hỏi: A Hành, vậy mẫu thân ngươi thế nào?
Cố Hành sững sốt, sau đó nhếch miệng trả lời: Ta không biết.
Ta và a Ngôn, đều là ở cô nhi viện lớn lên
Tô Mộc Nhiên mặc dù chưa từng nghe qua từ này, vậy do Cô nhi haii chữ, cũng có thể đoán được là có ý gì, áy náy nói: Xin lỗi, a Hành, ta nhắc đến chuyện thương tâm của ngươi
Cố Hành cười lắc đầu: Không có gì, nhiều năm như vậy, đã thành thói quen Không tiếp tục đề tài này, lại bắt đầu nói nhiều chuyện lý thú.
Qua hồi lâu, Cố Hành hỏi: Ngươi hiện tại thế nào?
Tô Mộc Nhiên gật đầu, hướng Cố Hành cảm ơn một tiếng: Đã tốt hơn nhiều, cám ơn ngươi
Cố Hành nói tiếp: Không cần cám ơn, cùng ngươi nói chuyện phiếm ta rất vui a.
Đã khuya lắm rồi, không bằng chúng ta trở về thôi? Không sợ cha ngươi lo lắng sao?
Tô Mộc Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thật sự ánh trăng đều đã đi lên
Tô Mộc Nhiên vội nói: Không xong rồi, trong phủ có người gác cổng, hiện tại trễ thế này, cha phải tức giận
Cố Hành đứng dậy, đối với Tô Mộc Nhiên nói: Chúng ta mau trở về thôi, cẩn thận nhìn đường, chớ làm rớt Sau đó đi trước Tô Mộc Nhiên, dùng chân đá văng vật có thể là trượt té người nào đó.
Trở lại Tô phủ đã là giờ Tuất, vừa vào cửa, thấy sắc mặt Tô Tín tái mét ngồi ở đại sảnh, thấy các nàng trở về thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hòa hoãn không ít, nhưng vẫn còn chút tức giận
Hứa Ngôn Tô Tinh Linh đứng ở một bên, Tô Tinh Linh liều mạng hướng hai người bọn họ chỉ chỉ Tô Tín.
Cố Hành thấy vậy đã hiểu, các nàng về trễ, Tô Tín rất tức giận.
Nói khẽ với Tô Mộc Nhiên: Như thế này ngươi đừng nói chuyện, để ta nói Tô Mộc Nhiên không biết nàng muốn làm gì, chỉ đành ra hiệu hiểu rõ.
Tô Tín nói: Cha tự có chừng mực.
Hành nhi, ngươi mang theo Nhiên nhi ở bên ngoài trễ như thế mới về, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải làm sao bây giờ? Hơn nữa còn làm trái với gia pháp, phạt ngươi đêm nay không được ăn cơm, ở đốc tư đường một đêm, ngươi có thể nhận phạt?
Cố Hành cúi đầu hành lễ: Cố Hành nhận phạt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...