Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................!
Liệt Vân Thánh Lôi đỏ cam đan xen, bên trong lôi hỏa mãnh liệt, bạch y nhân nhanh chóng xuyên qua.
Nhưng dòng chảy tại Thượng giới và Hạ giới khác biệt, mười lăm phút bên trên đã bằng hơn trăm ngày phía dưới.
Khi y băng qua ngọn lửa, thời gian chỗ Sở Tê cũng trôi qua nhanh chóng.
Hôm nay hắn sơ ý, bị thương không nhẹ.
Chống cơ thể bò vào một sơn động, nhịn xuống cảm xúc, bắt đầu chữa thương.
Nhưng gương mặt sư phụ không ngừng hiện lên trong lòng, Sở Tê không cách nào ngưng tụ linh lực được.
Hắn nghĩ tới lúc sư phụ Trợ Tu cho mình, đã từng có một lực lượng định chống lại hắn.
Hắn không ngờ rằng đó là sư phụ đang chuẩn bị cưỡng ép gián đoạn Trợ Tu.
Sư phụ bị hắn giết chết.
Sư phụ bị hắn...!cưỡng ép rút cạn toàn bộ tu vi.
Tan hết tu vi, chính là chết.
Về Phá Thế Thiên Cư...!chính là đã chết.
Cảm xúc của hắn không ổn định, khí đen điên cuồng thu phóng, trong động khi thì hung tàn hiểm độc, bóng đêm bao vây không kẽ hở, khi thì ánh mặt trời chiếu rọi an bình dịu êm, mãi tới khi khí đen bỗng nổ tung về bốn phía.
Cõi lòng Sở Tê thoáng chốc trở nên yên bình.
Hắn nghĩ thông suốt.
Nếu sư phụ chết rồi, hắn sẽ đi giết Minh Đạm, bước lên Liệt Vân Thánh Lôi, đâm thủng trời nơi đó, dẫn vô số lôi hỏa xuống, để Tam giới chôn cùng.
Sau đó giết Thiên Đạo, vò vạn sự vạn vật thành một nùi, sau đó tổ chức lại lần lượt.
Sở Tê chữa trị vết thương ổn thỏa, khi mở mắt ra lần nữa đã không biết hôm nay là hôm nào.
Khí đen ẩn sâu bên trong cơ thể, con ngươi hắn đen láy, cả người ướt sũng, linh hồn cũng như thấm đầy nước.
Hắn từ từ ra khỏi sơn động, giẫm chân trần lên vùng đất khô cằn, ngước mắt nhìn quanh, chỉ thấy cây cối điêu tàn, hoa cỏ chết héo, khung cảnh tiêu điều.
Nơi này bị oán khí oán niệm khổng lồ cất giấu trong thân thể hắn tụ thành khí đen ăn mòn.
Hắn kéo y phục, phát hiện vạt áo vốn vừa người giờ đã không che được mắt cá chân.
Hắn cao lên.
Lúc này từ từ bước đi trên hành trình tu tâm dài, tĩnh tọa không biết thời đại.
Có lẽ thế gian đã qua mấy năm.
Hắn không về Thần điện nữa mà tiến đến Ma Vực.
Những nơi đi qua như liệt hỏa lan tràn, đất khô vàng, cỏ cây héo úa, thỏ hoang không kịp chạy trốn, nằm thẳng đơ trên mặt đất không nhúc nhích.
Con ngươi Sở Tê nhàn nhạt.
Ngay cả sư phụ hắn còn giết được, mấy con kiến còn lại đã tính là gì.
Nhìn từ trên xuống, oán khí đang lấy Sở Tê làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn tại nhân gian.
Có người bị oán khí cảm nhiễm, như đồ tể phát bệnh, hùng hổ giơ dao mổ lên với người bên cạnh.
Nhóm chính khách xé gương mặt giả dối xuống, lộ rõ sự tham lam, các nô lệ vứt bỏ sự nhẫn nhịn trước ức hiếp hàng năm, nha hoàn bị chủ nhân làm nhục cầm kéo lên, gã sai vặt bị chủ tử trách đánh nhặt cục đá lên, công nhân bần cùng tầng chót giơ cây đuốc...!
Nhân gian nhanh chóng mất đi trật tự, biến thành một cuộn chỉ rối.
Đây mới là nhân sinh.
Những nơi oán khí đi qua, cảnh tượng luyện ngục đều bị linh thức của Sở Tê bắt được.
Vì sao phải nhịn?
Hắn nói với nha hoàn nắm chặt kéo: Giết hắn.
Hắn nói với gã sai vặt nhặt cục đá lên: Đập nát đầu hắn ra.
Hắn nói với các công nhân bần cùng tầng chót hàng năm chịu áp bức: Thiêu rụi toàn bộ đi.
Báo thù đi.
Giết chóc đi.
Chết thì chết.
Giống như ma quỷ trên đời, con ngươi đen láy của hắn lặng lẽ mở to, ngưng tụ ác ý đặc quánh, khe khẽ mê hoặc: Giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Sống như vậy mà là sống sao?
Oán hận đi.
Dựa vào đâu oán giận lại bị người ta khinh thường? Dựa vào đâu người nhận hết bắt nạt phải sợ hãi cả ngày? Dựa vào đâu kẻ hành hạ lại có thể nghênh ngang hưởng thụ tất cả?
Sư phụ...!ngài xem, đây là Tam giới của ngài đó.
Không chỉ mình ta có oán khí, không chỉ mình ta cảm thấy phẫn nộ muốn xé bỏ hết thảy!
Trên đời này có vô số Sở Tê, vô số Minh Đạm.
Giữa chúng ta đã định sẵn sẽ có một cuộc chiến, một cuộc chiến như máy xay thịt, cuốn vô số kẻ mà ngài cho là vô tội vào.
Tất cả mọi người đều dập nát, máu thịt nhuyễn đặc.
Ngài thấy được không sư phụ? Ngài có sợ không?
Vậy ngài...!có sẵn sàng tới gặp ta hay không?
......!
Sở Tê đi tới Ma Vực.
Nhìn thoáng qua bầu trời lần cuối.
Nếu sư phụ thấy, sẽ không thể nào không ngăn cản.
Không có sự ngăn cản, sẽ chính là chết.
Chết nha.
Hắn đi vào Ma Vực, có kẻ nhạy bén sợ hãi hắn từ bản năng, cũng có kẻ vẫn tham lam nhìn hắn chăm chú.
Lúc này Sở Tê không chịu đựng nữa.
Hắn duỗi tay, móc con mắt đối phương ra, để lửa ma trong không khí cắn nuốt nó.
Trên đường phố tiêu điều, yêu ma đồng loạt tỏ ra sợ hãi, tháo chạy bốn phía, nấp trong chỗ tối nhìn quanh thăm dò.
"Ngươi đi đâu vậy Sở Tê? Về Thần điện một chuyến mà về tận mấy năm?"
Yêu Tác vội vàng chào đón, nói: "Ngươi biết không, ở nhân gian đã xảy ra một đợt biến hóa lớn, một cỗ ma khí không biết tới từ đâu đang..."
Hắn ta thấy rõ mặt Sở Tê.
Khuôn mặt Sở Tê đã nảy nở rất nhiều, mất đi chút trẻ con kia, đôi mắt sáng trong ngây thơ lộ ra sự điên cuồng mà không tự biết.
Hắn nói: "Ta đã trở về, chúng ta giết lên Thiên giới đi."
Yêu Tác lui về phía sau hai bước, tim đập liên hồi: "Ngươi...!ngươi sao vậy?"
"Sư phụ đã chết." Sở Tê lướt tới trước người hắn ta, ánh mắt tràn đầy nhớ nhung hồi tưởng: "Ta giết ngài ấy, toàn bộ ngài ấy đều ở trong thân thể ta, trên linh hồn ta..."
"Ta muốn dẫn ngài ấy đi xem một độ hoa nở hoa rơi."
Hoa máu nơi nhân thế nở rộ.
Sở Tê chợt nghĩ tới gì đó, lông mày tinh tế nhẹ nhàng rũ xuống: "Ngài ấy chết rồi, ta luôn muốn...!phúng viếng một lần."
Vậy nên ta chuẩn bị một đợt phúng viếng long trọng nhất, dùng máu tươi Tam giới, xối lên phần mộ không xác định của ngài ấy.
Sư phụ người như vậy, không giữ được Tam giới thì còn sử dụng làm gì đây?
Nhân thế thiên biến vạn hóa, Thiên giới cũng mới chỉ qua mấy ngày, đi tiếp lên trên, thậm chí chỉ bằng mấy canh giờ, mấy khắc thời gian.
Bóng trắng xuyên qua Vô Cực Quá Hư.
Thời điểm nhìn lại Sở Tê, đối phương đã thay hồng y, dẫn theo trăm vạn Ma tộc giết tới trước cửa Thiên giới.
Thiên tướng canh gác tiến lên: "Người tới có gì..."
Quái Khí xoay tròn cắt cổ hắn ta, sau đó cọ qua cổ họng một Thiên binh khác.
Khi Quái Khí lần nữa về tay hắn, Lâm Uyên bên cạnh khẽ run đầu lông mày, năm ngón tay co rụt lại.
Sở Tê vốn điên khùng, hiện giờ mất đi sư phụ quả thực đã điên tới đỉnh điểm.
Giờ đây hắn trở thành người thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, người thức thời đôi chút đa phần đều không dám làm trái lại hắn.
Sở Tê đứng thẳng người, trên khuôn mặt tinh xảo chứa chút ý cười, trường thân ngọc lập, dịu dàng nói: "Được, chúng ta có thể vào rồi."
Lâm Uyên trầm giọng: "Chỉ sợ vẫn có kết giới."
"Vậy các ngươi cứ đi theo ta."
Lâm Uyên không nói, Sở Tê tiến lên một bước, phía sau bỗng nhiên có trưởng lão Ma Vực buồn bực nói: "Sở công tử, một lời không hợp liền đại khai sát giới liệu có..."
Vẫn chưa nói hết lời.
Xung quanh lập tức xao động một đợt rất nhỏ.
"Đừng ngỗ nghịch với ta." Sở Tê ngắm nghía Quái Khí biến hóa đa dạng trong tay, nghiêng đầu nhìn Lâm Uyên, cười ngọt ngào, ẩn chứa ý đe dọa: "Bằng không ta sẽ giết ngươi luôn."
Lâm Uyên: "......"
Ta nghe lời như vậy, ngươi đe dọa ta làm gì?
Nhưng ông ta cũng rõ ràng bản thân là người dẫn đầu Ma Vực, lời này của Sở Tê chẳng khác nào đang đe dọa toàn bộ Ma Vực.
Nhưng oán khí Sở Tê tích lũy vạn năm thật sự khiến người ta khó mà coi khinh.
Nếu hắn là Lệ quỷ thì chỉ sợ Tư Đạo phải đích thân tới mới thu về được.
Sở Tê tung người, Quái Khí hóa thành trường đao, hung hãn chém rách kết giới cửa trời.
Hành động này thành công đánh động các thần tiên, mọi người ào ào ra ngoài.
Sở Tê đã giơ trường đao dẫn đầu giết vào, hắn trông cực kỳ tà tính, tiến quân thần tốc, ánh mắt đảo khắp mọi nơi, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tất cả những người tới hỏi hắn là ai đều chưa kịp nói xong đã bị một đao chém chết.
Dường như những tồn tại đó cản trở tốc độ tìm người của hắn vậy.
Không muốn nhiều lời, dù sao chỉ cần giết hết đám đang đứng thì sót lại chắc chắn sẽ là mục tiêu hắn muốn tìm.
Đôi mắt Yêu Tác đỏ lên, hỏi thay hắn: "Minh Đạm ở đâu?! Để hắn ra đây!!!"
Lâm Uyên quát lớn: "Quan tâm hắn làm gì! Giết hết là được."
Dĩ nhiên ông ta cũng có lòng riêng, vất vả lắm mới tấn công lên được Thiên giới, không chừng ngày sau có thể thoát khỏi Ma Vực.
Tìm Minh Đạm đã không còn là trọng điểm, chiếm lĩnh Thiên giới mới là việc cấp bách.
"Đế quân Minh Đạm không ở Thiên giới!"
Lão Thần tiên đang giao đấu với Sở Tê chật vật lủi trốn.
Ông ta không quen Sở Tê, nhưng nhận ra Quái Khí, vừa thở dốc vừa nói: "Mấy ngày trước ngài ấy ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về."
Một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian, mấy ngày trước chính là lúc gã hợp lực với Tư Ác giết Sở Tê.
"Nếu gã không tới." Sở Tê mở miệng, buồn bã nói: "Ta sẽ giết hết các ngươi."
Quái Khí đột nhiên sinh sôi tựa quái vật, thoắt cái đã cuốn lấy cổ lão Thần tiên, Sở Tê không chút lưu tình hung hăng vung tay áo, ngay đây thôi là có thể vặn gãy cổ đối phương.
Một giọng nói đột ngột vang lên: "Sở Tiểu Thất!"
Sở Tê ngước mắt nhìn, Y tiên Khô Hoằng đang chạy vội từ phía trên tới, bóng dáng bạch y phiêu dật kia thoáng chốc làm Sở Tê cảm thấy quen thuộc.
Chỉ ngẩn người một lát, Khô Hoằng đã cứu được lão Thần tiên, đánh một chưởng vào ngực Sở Tê.
Hắn làm nghề y cứu người, y thuật lợi hại nhưng công lực lại không cao thâm.
Sở Tê lui về sau nửa bước, trên mặt lộ vẻ quái lạ.
Khô Hoằng bảo vệ mọi người phía sau, vẻ mặt không thể tin nổi: "Ngươi đang làm gì thế?"
"Ta tìm Minh Đạm." Sở Tê suy nghĩ, nói tiếp: "Còn cả ngài."
"Ngươi muốn tìm ta thì cứ gọi Thanh Thủy tới.
Dẫn ma đầu kia tới đây làm gì?!"
Lâm Uyên híp mắt cười lạnh: "Dĩ nhiên là tới công thành đoạt đất."
Sở Tê không quan tâm lời phóng rắm của ông ta.
Hắn thu sự tàn độc dày đặc quanh người về, thái độ cung kính hơn chút: "Y tiên chớ bực, ta muốn hỏi rõ về chuyện của sư phụ ta."
"Ngươi chuẩn bị hỏi như vậy?"
Tiếng chém giết đằng sau vang lên không ngừng, Sở Tê cũng cảm thấy hỗn loạn.
Hắn nâng tay áo rộng, tà áo phiêu dật tung bay, cuốn về phía sau thần lực vô lượng.
Những người ở đó ào ào ngã xuống, Yêu Tác lui về sau vài bước, Lâm Uyên hơi ngửa mũi chân ra sau, gượng mình đứng vững.
Giữa một vùng lặng ngắt, Sở Tê chậm rãi nhẹ nhàng nói: "Yên lặng."
Lâm Uyên dè chừng nhìn Khô Hoằng, Khô Hoằng cũng không ngờ Sở Tê lại cho mình mặt mũi như vậy.
Hắn nhấp môi, tránh thoát ánh mắt âm u của Ma chủ, nói: "Ngươi để bọn họ dừng tay trước, chúng ta qua kia nói."
Sở Tê liền nói: "Nghỉ ngơi tại chỗ."
Người Ma Vực mở to đôi mắt.
Bọn họ đang giết đến hứng khởi, nói nghỉ ngơi tại chỗ là nghỉ ngơi tại chỗ luôn? Ngươi đang thả rắm gì đấy?
Nhưng không ai dám nói ra lời trong lòng.
Ma chủ sa sầm mặt, đi nhanh về một bên, ôm kiếm đứng đó.
Sở Tê theo Khô Hoằng tới bên trụ trời, thái độ đoan trang cung kính, không chút thất lễ, so với kẻ tà ác vừa nãy như hai người hoàn toàn khác nhau.
Thái độ của Khô Hoằng phức tạp: "Vì sao ngươi cho ta mặt mũi như vậy?"
"Ta nói rồi." Sở Tê rũ lông mi, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ mãi mãi nhớ rõ ân tình của Y tiên."
"Vậy ngươi có thể tha cho Thiên giới không?"
"Ta chỉ cần mạng của Minh Đạm."
"Đế quân thật sự không ở Thiên giới."
"Vậy gọi gã về đi."
"Nếu không gọi về được thì sao?"
"Vậy thì làm phiền chư vị Thiên giới...!đi chết một lần."
"......Ngươi quả thực, quả thực cuồng vọng!!"
Sở Tê chớp chớp mắt, nói: "Ta sẽ không giết Y tiên."
"Bọn họ đều là đồng liêu của ta!"
Sở Tê nghe không hiểu, hắn nói: "Sống chết của người khác liên quan gì đến ngài?"
"Nếu có người muốn giết sư phụ ngươi, ngươi cũng sẽ nói không liên quan tới ngươi sao?"
"Tiểu Thất chỉ có một sư phụ."
"Nhưng ta có rất nhiều đồng liêu, tầm quan trọng của bọn họ với ta hệt như sư phụ ngươi với ngươi." Dù khoa trương nhưng Khô Hoằng biết không nói vậy thì Sở Tê sẽ không hiểu.
Sở Tê nghĩ một lát, nói: "Nhưng sư phụ chết rồi."
Hô hấp của Khô Hoằng cứng lại, nhìn con ngươi đen láy thấu đáo của hắn, mấp máy môi.
Sở Tê nói: "Ta chỉ có một sư phụ.
Sư phụ chết rồi, ta vẫn còn ổn.
Vậy mấy đồng liêu của ngài chết đã tính là gì?"
"...!Sao ngươi lại không hiểu được chứ?"
Sở Tê cũng chẳng hề muốn hiểu, hắn nói: "Chuyện sư phụ vì ta mà Cấy Linh, vì ta mà Chịu Thay là thật sao?"
"Đúng vậy."
"Sư phụ bị ta giết chết...!cũng là thật sao?"
"Ta xem qua Thiên kính..." Khô Hoằng nói: "Nhưng không thể trách ngươi chuyện này, ta tin sư phụ ngươi cũng sẽ không trách ngươi."
Sở Tê bỗng rơi nước mắt.
Hắn vẫn nhìn Khô Hoằng không rời, nước mắt đọng tại cằm, hắn nói: "Nếu ta tới Phá Thế Thiên Cư thì còn tìm được ngài ấy không?"
"...!Không thể nào, Tiểu Thất à, ngươi hẳn nên sống tốt những ngày tháng của chính mình."
"Được." Sở Tê nói: "Đa tạ Y tiên, ta biết rồi."
Sở Tê đứng đó một lúc lâu.
Rõ ràng thỉnh cầu của hắn, nâng gót quay về, nhàn nhạt nói: "Ta cho các ngươi thời gian một ngày.
Phái người xuống tìm gã, không tìm được thì cùng đi gặp sư phụ ta đi."
"Khỏi cần."
Phía sau vang lên tiếng động, Đế quân áo bào trắng chậm rãi đi tới.
Hắn ta nhìn Sở Tê bằng vẻ mặt không cảm xúc, nói: "Ta đã sớm biết ngươi sẽ nhập ma.
Hiện giờ nhân gian đã thành luyện ngục.
Ngươi định đền tội này thế nào đây Sở Tê?"
Còn tội gì?!
"Đầu gã là của ta."
Sở Tê không thèm liếc Lâm Uyên lần nào, nâng bước đi tới.
Quái Khí hóa thành trường đao, Sở Tê đột nhiên bay lên trời, tóc dài bay múa, hung hãn chém về phía Minh Đạm.
Hai người lập tức giao chiến tại chỗ.
Hai bóng dáng đỏ trắng đan xen mơ hồ trên không trung, mỗi khi mọi người nghe thấy tiếng động ở nơi này thì hai người đã dịch chuyển tới nơi khác, ra tay nhanh như điện.
Ánh mắt Sở Tê tàn độc, từng chiêu đều nhắm về nơi trí mạng của đối phương.
Vẻ mặt Minh Đạm âm u, không thể không dốc lòng ứng đối.
Nhưng Sở Tê bí mật mang theo oán khí vạn năm tới báo thù, lệ khí khó tan, lại dùng hết toàn bộ khí thế không sợ sống chết.
Hai người đánh đến đất trời tối tăm.
Tóc dài của Sở Tê đột nhiên bị cắt đứt một sợi, nhưng hắn cũng cắt một vết lên cánh tay Minh Đạm.
Minh Đạm bỗng nhiên bỏ chạy về một phía, lập tức rời xa đám người.
Sở Tê đuổi theo không tha, Quái Khí hóa thành roi dài cuốn lấy mắt cá chân hắn ta.
Minh Đạm bỗng nhiên bị kéo về, kinh nghiệm tác chiến của hắn ta phong phú, khi bị roi kéo về bỗng trở tay.
Sở Tê tránh thoát chưởng này, thân thể lóe về một bên, tiếp tục lao lên phía trước, rồi lại chợt lui về sau một bước.
Minh Đạm xoay người, chậm rãi đáp xuống từ phía trên.
Hắn ta nhìn Sở Tê bị cầm tù trong một tấc vuông, nói: "Đây là một điện lao, chuyên đúc ra vì loại lệ quỷ oán khí quấn thân như ngươi.
Nếu ngươi dám động đậy thì cả người sẽ cháy đen."
Sở Tê không nói một lời, nhìn chằm chằm hắn ta.
Thật ra Minh Đạm cũng đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn ta không thể không gồng mình chống chọi.
Lòng bàn tay Sở Tê tiếp xúc với kết giới, lôi điện trên đó thoắt cái lập lòe, đốt lòng bàn tay hắn đau đớn.
Sắc mặt Sở Tê trắng bệch, khí đen vô biên bùng nổ, quỷ khí dày đặc toát ra từ tròng mắt đen càng nhiều hơn, tóc dài điên cuồng bay múa ───
"A a a a aaaa ────!"
Hắn giống như không biết đau đớn, dùng hết sức lực toàn thân, dồn thành một nhát mạnh nhất của Quái Khí, điện lao lập tức bị đập nát.
Hắn phi thân, Quái Khí hóa thành trường kiếm, đâm thẳng về phía Minh Đạm, máu tươi nhuộm đỏ hàm răng trắng tinh, thời điểm hắn nhe răng xông tới, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, hàm răng đỏ máu như vừa ăn thịt sống.
Đồng tử Minh Đạm co rụt lại, bỗng nhiên rút một khối tinh thể trong suốt ra ngăn trước trái tim mình, vừa bị Sở Tê ép lui về sau vừa quát: "Đây chính là tâm tinh Thiên Đạo! Sở Tê, nếu ngươi vẫn muốn sống, thọ cùng thiên địa..."
Máu cuộn trào nơi cổ họng hắn ta, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, nói: "Thì cần thiết phải có vật này.
Nếu không dù ngươi có thể chất đặc biệt thì khi thoát khỏi tâm tinh ắt vẫn sẽ chịu ảnh hưởng.
Nó vỡ ngươi vỡ! Chết không chỗ chôn!"
Cuối cùng hắn ta cũng hết đường lui, trường kiếm của Sở Tê không hề nhân nhượng đâm thẳng về phía tâm tinh.
Tiếng sấm bỗng đùng đoàng phía trên, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên: "Sở Tê, đừng ───"
Ảo giác chết tiệt.
Minh Đạm cho rằng trò xiếc như vậy vẫn có thể lừa hắn lần thứ hai sao?
Một tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.
Tiếng vang thanh thúy tựa suối nước róc rách, lại như phỉ thúy rơi xuống châu ngọc.
Tâm tinh chia năm xẻ bảy.
Trường kiếm của Sở Tê phá nát tâm tinh, cắm thẳng vào trái tim Minh Đạm.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bị xé rách, dung nhan trắng sứ thoáng cái lộ ra dấu vết nứt toác.
Sở Tê nhìn vẻ mặt đau đớn khiếp sợ của Minh Đạm, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Minh Đạm chợt cười.
Trong mắt hắn dần dần tràn ra cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt.
Dạng Nguyệt à...!Cuối cùng ngươi...!cũng bằng lòng...!ở bên ta.
Bóng dáng bạch y giáng xuống từ trên trời.
Khi y đáp xuống, vạn vật xung quanh đều trở nên cực kỳ thong thả.
Ánh mắt y dừng trên tâm tinh đã vỡ ra, sau đó nhìn tới khuôn mặt đã có dấu vết bị xé mở của Sở Tê, môi khẽ run.
Tâm tinh đang rơi rụng về bốn phía bằng tốc độ mắt thường không thể cảm giác được.
Có lẽ cần hơn một ngàn năm nữa mới có thể rơi xuống đất.
Một giọt nước đang nhỏ xuống khỏi hoa sen trong hồ tiên, rõ ràng chỉ cách mặt nước nửa thước, nhưng chịu ảnh hưởng khi người thượng giới tới nên có thể nó cũng cần một ngàn năm nữa mới rơi xuống nước được.
Thần quân chậm rãi đi tới.
Y kiên nhẫn góp nhặt toàn bộ những mảnh vỡ tách rời của tâm tinh, bao gồm cả chút vụn băng tinh tung tóe.
Sau đó hắn ôm Sở Tê đang nhếch môi, yên lặng như em bé tĩnh mịch lên, bế hắn tới nhân gian, ngồi xuống một tàng cây rất lớn.
Y biết rõ thời gian tại đây sẽ trôi qua càng chậm hơn, hơn nữa có thần lực của y ảnh hưởng nên sẽ còn chậm được thêm chút nữa.
Y xoa nhẹ vết rạn trên mặt Sở Tê.
Rồi cầm lấy từng mảnh nhỏ tâm tinh, ghép nối vào nơi trái tim hắn, dùng thần lực hàn gắn.
Y có thời gian dài vô tận, có thể dùng để chữa trị cho...!vật nhỏ của y.
Y nắm giữ thời gian nhanh hơn vô số lần mọi người ở đây, vậy nên tốc độ tan vỡ chắc chắn sẽ không đuổi kịp tốc độ chữa trị của y.
Nhưng Sở Tê nói chuyện thế nào đây?
Sở Tê bỗng cảm giác mình thấy được Thần quân.
Chỉ vừa liếc qua, hắn bỗng bị kéo vào thời gian dài vô tận.
Đầu tiên hắn thấy được bả vai Thần quân, sau đó là tóc dài đen nhánh của Thần quân, sau đó nữa là góc nghiêng trên mặt Thần quân, từng chút từng chút, cuối cùng đối diện với ánh mắt Thần quân.
Còn tại thời gian duy độ của Thần quân, y tập trung chăm chú chữa trị tâm tinh, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện ánh mắt của Sở Tê dường như đang di chuyển về phía mình.
Y lẳng lặng đối mặt với Sở Tê, không dám thu tầm mắt về.
Y biết ở thời gian duy độ của mình muốn hoàn thành đối mặt ở thời gian duy độ của Sở Tê thì cần ít nhất trăm năm thời gian.
Y phải nhìn Sở Tê hơn một ngàn năm, mới có thể khiến Sở Tê xác định được một ánh nhìn kia.
Y phải dùng thời gian hơn ngàn năm, mới có thể để Sở Tê nghe rõ giọng mình: "Sư phụ đã về."
Đây đã chú định là một ngàn năm khó chịu đựng nhất.
Cũng chú định là khoảnh khắc trong phút giây lãng mạn nhất.
...........................................................!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: Nói cách khác, tốc độ ta bị hủy diệt không theo kịp tốc độ chữa trị của sư phụ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...