"Cậu ấy phải ở trước mặt ta nói?"
"Vâng" Trợ lý đứng cùng Hứa Ước tại cửa phòng bói toán, gật gật đầu.
"Vậy đợi thời điểm xem cậu ta nói gì đi" Hứa Ước chẳng để ý chút nào. Hắn so với đối phương lớn hơn nhiều lắm, coi cậu nhiều nhất là một đứa trẻ to xác, không làm nổi lên chút bọt nước.
Hiện tại đối với hắn mà nói nhìn thấy Trần Giai Tâm mới quan trọng nhất.
Đợi vị khách nhân lượt trước đi ra, bọn họ bước vào phòng.
Gian phòng không lớn, nền đất trải thảm mềm mại, màu cam cùng đỏ giao thoa chẳng nhìn ra hoa văn. Giữa phòng có chiếc bàn nhỏ, mặt trên đặt các quả cầu pha lê màu sắc khác nhau và nến thơm. Trần Giai Tâm ngồi đó, tướng mạo trẻ trung, trang phục thời thượng đang cúi đầu xáo bài.
Nàng nhìn Hứa Ước cùng trợ lý tiến vào, hỏi: "Là ai xem bói? Chỉ người đó được phép vào."
"Ta."
Hứa Ước liếc trợ lý, ra hiệu anh chờ bên ngoài.
Trần Giai Tâm nói tiếp: "Vị tiên sinh đây muốn xem gì?"
"Ta còn chưa nghĩ ra, bình thường mọi người sẽ xem điều gì?"
"Rất nhiều, xem vận thế năm nay năm xưa, bói ái tình hoặc sự nghiệp, nếu gần nhất gặp phải chuyện khó khăn muốn xin phương pháp giải quyết, cũng có thể" Trần Giai Tâm đem 78 lá bài trải trên bàn, "Chỉ cần đọc thầm vấn đề trong lòng rồi rút ba lá."
Hứa Ước nhìn bài: "Vậy nếu như... Ta nghi ngờ tử vong của một người, có thể biết sao."
Trần Giai Tâm sững sờ, ngược lại cười khẽ: "Điều này e rằng không thể, ngài nên tìm pháp sư thì hơn."
"Được" Hứa Ước chẳng miễn cưỡng. Giữa lúc hắn muốn đổi câu hỏi, Trần Giai Tâm đối diện mở miệng lần nữa: "Tôi có thể hỏi kẻ chết bị tiên sinh nghi ngờ là ai chăng?"
"Địch Hoả" Hứa Ước chẳng kiêng dè trả lời, "Trong khoảng thời gian này cô từng tiếp xúc với hắn chứ?"
Trần Giai Tâm ngẩn ra, lập tức ngạc nhiên: "Ngài là cảnh sát?" Ánh mắt nàng rơi xuống chiếc xe lăn của Hứa Ước, lại phủ định nói: "Không..... Ngài và vị phía ngoài, là ai?"
"Ta là chủ sòng bạc Davis" Hứa Ước giới thiệu, "Địch Hoả gần đây ở chỗ ta nợ số tiền lớn, ta muốn thu hồi lại phát hiện người đã chẳng còn, vì phòng ngừa hắn trốn nợ cố ý giả chết nên muốn hỏi chút. Bất quá quan hệ của Địch Hoả với đồng nghiệp tựa hồ không tốt, họ đều nói không quen hắn, vì thế ta nghĩ... hỏi người một chút cũng chẳng liên quan tới MYST - Trần tiểu thư cô."
Hứa Ước nói chuyện đàng hoàng lại thành khẩn, không vội thúc ép đối phương -- hắn biết với ai thì nên nói cái gì.
Trần Giai Tâm lẩm bẩm: "..... Bọn họ đương nhiên không tiết lộ cho ngài. Người ở nơi này lúc gặp chuyện đều hận chẳng thể khâu miệng bản thân lại."
"Trần tiểu thư, cô cũng biết gì đó ư?"
"Tôi..... tôi không biết."
Hứa Ước mỉm cười. Hắn đổi khách thành chủ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước động viên: "Vừa nãy cô nói đến MYST vẻ mặt trông thực sự phức tạp, giống như có nhiều lời muốn nói. Nếu bây giờ cô giấu giếm ta điều gì, muốn che đậy sự tình nào đó thì cùng bọn họ chẳng khác gì nhau, phải không?"
"MYST bề ngoài là quán bar, nhưng thực tế chính là điểm giao dịch ma tuý, đúng chứ?" Hứa Ước nói.
Ở không gian thinh lặng hoàn toàn, Trần Giai Tâm chậm rãi gật đầu.
Hứa Ước tựa lưng ra sau, làm ra thủ thế "mời nói".
Huân hương trong phòng lẳng lặng thiêu đốt, hoàn toàn bất đồng với sàn nhảy náo động bên ngoài. Trần Giai Tâm nhìn bộ bài Tarot trên bàn, nhẹ giọng bày tỏ: "Tháng trước tôi được mời tới MYST làm việc. Ban đầu cùng giám đốc hợp đồng chỉ làm một tuần, bất quá ngày thứ ba..... Tôi không cẩn thận bắt gặp nhân viên nơi này, len lén mời một số khách VIP tiêu thụ ma tuý. Địa điểm rất bí mật, chẳng phải sảnh tiếp khách phía trước, mà là sau khu phòng VIP, tôi.... có chút mù đường" Trần Giai Tâm ấp a ấp úng, "Bình thường không thể nào nhớ nổi phương hướng. MYST lại rộng lớn, đủ mọi màu sắc dưới ánh đèn rất khó nhận biết lối đi. Lúc đó tôi từ phòng bói toán đi ra, thừa dịp vắng khách muốn đến nhà vệ sinh, kết quả vừa quay sang liền quên mất đường về, đi mãi đi mãi...thì tới khu phòng VIP, vừa vặn chứng kiến màn giao dịch kia."
"Không có bảo an ở đấy?" Hứa Ước nắm lấy lỗ thủng, hỏi.
"Có" Trần Giai Tâm nói, "Nhưng khi đó vài khách nhân bên ngoài đột nhiên gây sự, hẳn do phê thuốc, hết thảy bảo an đều đi duy trì trật tự, chẳng ai chú ý tôi....". Nàng nhỏ giọng nói tiếp: "Ngày ấy tôi cũng chưa nghĩ là người chơi ma tuý, chỉ thấy say rượu đơn thuần."
"Địch Hoả thì sao? Các người trước đây quen biết?"
"....." Nói đến đây, trên mặt Trần Giai Tâm chợt xuất hiện rạng mây đỏ ửng, "Lúc mới tới tôi có tiếp xúc với anh ấy, anh ấy đã nói cho tôi những việc cần chú ý tại MYST. Nhưng trừ vài lần đó cũng chẳng giao lưu gì nữa. Có thể do liên hệ ma tuý đặc thù, nhân viên nơi này bình thường đều một mực giữ yên lặng."
Hứa Ước "ừm" một tiếng, lại hỏi: "Cô có thể nói cho tôi nghe thêm vài thứ về Địch Hoả chứ?"
"Tôi....." Đôi mắt Trần Giai Tâm nhấp nháy mấy cái, chần chờ nói: "Anh ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi. Người này rất tốt, nói chuyện hài hước, ở quán rượu vô cùng được hoan nghênh. Tôi mỗi ngày sau khi xong việc luôn nhìn thấy anh ấy và vài nữ sinh đùa giỡn."
"Kia.... cô từng theo dõi hắn sao?"
Hứa Ước vừa dứt lời, Trần Giai Tâm lập tức ngẩng đầu, hơi tức giận nhìn hắn. Hứa Ước giải thích: "Tôi nói chưa rõ ràng. Nếu như theo cô miêu tả Địch Hoả là nam nhân được hoan nghênh, một mình tiếp đãi các nữ sinh mới tới thì có thể... cô sẽ ấn tượng tốt với hắn, âm thầm muốn cùng hắn tiếp xúc nhiều hơn. Cô từng nhớ lần nào vô tình gặp qua hắn và người khác giao dịch ma tuý chăng?"
Trần Giai Tâm bình tĩnh lắng nghe, đáp: "Không có, làm ngài đây thất vọng rồi. Tôi mặc dù đối với anh ấy hảo cảm, nhưng sẽ không mãnh liệt tới mức mất khống chế theo đuổi đến thế". Nàng dừng mấy giây, nhỏ nhẹ nói: "Bất quá tôi quả thật cố hết sức tiếp cận Địch Hoả. Anh ấy tại lần say rượu nọ cùng tôi nói chuyện, bảo rằng mình bị giám đốc rút thăm trúng, muốn anh ấy giao dịch với một người tên Tống Ngô, để đối phương tìm ngày nào đó đem 20kg ma tuý xuất ra thị trường."
Nói tới chỗ này, cả người Trần Giai Tâm bỗng nhiên cả kinh, nàng bất tri hậu giác hỏi: "Lẽ nào các người vì chuyện này mà đến?"
"Ừm" Hứa Ước gật đầu, "Trần tiểu thư chưa xem tin tức sao, sáng nay có người ở khu giải trí phát ma tuý, khiến hơn 300 người sốc phản vệ nhập viện."
"....." Trần Giai Tâm lặng im vài giây, "Có chuyện gì cần tôi giúp một tay ư?"
"Có" Hứa Ước nói, "Cô còn nhớ phòng VIP kia ở đâu chứ?"
"Nhớ, tôi cũng bởi vì đi nhầm vào nơi đó mới bị giám đốc áp chế, buộc ở lại làm việc không công một tháng" Trên mặt Trần Giai Tâm xuất hiện vài tia căm ghét, "Bói toán tại loại địa phương này với tôi quả thực sỉ nhục, vì thế sau khi về nhà tôi nghiên cứu lối đi tối nọ rất nhiều lần. Nếu như các vị cần, tôi sẽ vẽ ra giấy."
Hứa Ước nhíu mày: "Hiện tại hết mù đường rồi?"
Trần Giai Tâm đỏ mặt, nhỏ tiếng phản bác: "Tôi cũng chẳng phải muốn...."
Hứa Ước gọi trợ lý vào, dặn dò anh gọi vài chục người đến MYST.
Trợ lý biết ông chủ đêm nay muốn làm chút chuyện tại quán rượu, thế nhưng..... "Nếu chính chúng ta động thủ, chẳng phải quá rõ ràng sao."
"Cần gọi cho Lục thiếu chứ?" Anh hỏi thêm.
Hứa Ước không mặn không nhạt liếc anh: "Tạp chủng kia hai ngày nay rất lắm chuyện, nếu hôm nay cái cọc này cũng rơi xuống đầu nó, Lục thị sẽ hoài nghi, như vậy giao dịch trước đó giữa ta với nó liền vô nghĩa" Hắn trầm ngâm chốc lát, "Long An cục hôm nay phái người đến khu nhà giàu điều tra chuyện Tiểu Sửu phải không?"
"Đúng, là Trình Diên Huy và Đàm Hồng Diệu. Nhưng vì chúng ta đã gọi cho Lưu Dĩ Nam đem hai anh em họ Tống về cục trước, nên bọn họ tay không mà về."
"Tay không mà về?" Hứa Ước quay đầu nhìn Trần Giai Tâm đối diện, nở nụ cười: "Trần tiểu thư, cô nghĩ sẽ từ vũng bùn MYST này thoát thân sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...