Lúc Như Bích cô nương phê bình Ôn Tiểu Nhung rất là phiền muộn, cô nàng này toàn thân không có nhiều tật xấu lắm, chỉ ph ải cái là dễ mềm lòng, mềm lòng là bệnh, phải chữa!
Cái bệnh này, giờ đã bị Lâm Tuyển trị hoàn toàn sạch sẽ. Ôn Nhung kiên quyết chấp hành chính sách ba không, không liên quan đến Lâm Tuyển, không để ý đến Lâm Tuyển, không nghĩ đến Lâm Tuyển. Vậy nên, lớp vẫn đi dạy đều đều, cơm vẫn ăn hàng ngày, làm cuộc sống trở nên bận rộn, trái tim phập phồng mới có thể lắng xuống.
Nếu như bên tai không phải lúc nào cũng xuất hiện mấy câu “Thầy Lâm”, “Thầy Lâm”, thì sẽ tốt hơn nữa.
Hôm nay, Ôn Nhung lại chạy đến nhà bà nội Viên Viên giúp đỡ, lúc bữa trưa chị Vương mang chút đồ ăn qua, tiến tới bên cạnh Ôn Nhung hỏi: “Cô giáo Ôn, thằng nhóc nhà tôi nói thầy Lâm nhiệt tình lắm, hôm qua thầy ấy còn tặng cho cả lớp mỗi đứa một cái từ điển điện tử gì đó. Cô giáo Ôn, cô nói xem, thứ kia có đắt lắm không? Bao nhiêu tiền cơ chứ?”
Ôn Nhung gặm bánh bao, lắc đầu: “Không sao, anh ta có tiền, người đó nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền.”
“Cái gì? Vậy thầy ấy rốt cuộc là nghèo hay là không nghèo đây?” Chị Vương nghe mà hồ đồ.
“Tóm lại là, anh ta cho cái gì thì cứ việc lấy cái đó, không lấy là phí phạm.” Ôn Nhung chỉ nói sự thật.
Nhưng trong mắt thôn dân thì chuyện không phải như vậy, người có tiền sẽ đồng ý chịu khổ, chạy đến vùng núi non hẻo lánh chim cũng không thèm ỉa như chỗ họ làm giáo viên? Nếu không phải có một trái tim đầy nhiệt thành, sao có thể tốt bụng như vậy.
Vậy nên, hình tượng giáo viên Lâm Tuyển tự thân tự lực vì sự nghiệp từ thiện cao cả được dựng lên vững chắc, Ôn Nhung cảm thấy rất khó hiểu, tên Lâm cầm thú này chỉ dựa vào một bộ mặt tươi cười, một cái miệng đê tiện đã đánh bại hết cả thôn dân, từ lớn đến nhỏ đều bại dưới ống quần tây của anh ta. Bọn nhỏ thích nhất là thầy giáo Lâm lên lớp, người trong thôn thích nói chuyện phiếm với thầy giáo Lâm nhất, trưởng thôn nói có thầy giáo Lâm ở trong thôn, là may mắn của thôn bọn họ, giống như mấy hôm trước họ cũng từng dùng lời như vậy để nói về Tần Khiêm.
May mắn của mọi người, bất hạnh của tôi.
Ôn Nhung giúp bà nội của Viên Viên cho lợn ăn, bà nội Viên Viên nghỉ ngơi trong phòng. Trời tháng sáu, khí trời càng ngày càng nóng, Chuồng lợn cũng phải được dọn dẹp đúng lúc, nếu không đám lợn rất dễ bị nhiễm bệnh. Chuyện này đối với một cô gái thành phố mà nói thực sự là không dễ dàng, cũng may năng lực thích ứng của Ôn Nhung rất mạnh, không chê bẩn cũng không ngại mệt mỏi, nếu đổi lại là Đoạn đại tiểu thư, chắc có lẽ đã bị đám lợn hun cho ngất xỉu luôn rồi.
Aiz, cô chẳng nhớ gì cả, chỉ nhớ mỗi Bích Bích, nhất là cái miệng độc địa kia, lúc nào cũng đầy khí thế như vậy, cô đi mà không từ biệt như thế, Bích Bích nhất định sẽ rất tức giận đúng không.
“Quả nhiên em ở đây, chẳng lẽ đi điều dạy còn bao gồm cả dịch vụ cho lợn ăn nữa sao?”
Muốn lập tức dời trạng thái từ ưu tư buồn tình sang lãnh đạm chán ghét, thực đúng là một kỹ năng sống hạng khó. Ôn Nhung nghiêng người, thấy Lâm Tuyển đứng bên ngoài chuồng lợn, mệt anh ta ở trong hoàn cảnh khốn khổ như ở đây còn có thể mặc cái áo sơ mi trắng ra phong vị ngọc thụ lâm phong, cảm giác phong thần tuấn lãng được. Ôn Nhung nhìn mà nhức cả mắt, không để ý tới anh ta, quay đầu lại tiếp tục làm việc.
Lâm Tuyển trái lại cũng không để ý đến thái độ của cô, sự kiện dẫm chân lần trước cũng coi như không hề phát sinh, cười hỏi: “Em định ở chỗ này ngây ngốc bao lâu? Hai tháng? Nửa năm? Một năm?”
Ôn Nhung sét đánh cũng bất động, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng nghĩ tới làm sao để cho hai chú lợn này ăn được béo trắng múp míp.
“Tôi đã điều tra lại chuyện kia một lần.” Lâm Tuyển một tay gõ rào chắn, giống như đang đắn đo tìm từ ngữ. “Là Văn Lam và em gái em dùng thủ đoạn giá họa cho em. Lúc đó tôi quá mức tức giận, nhất thời không khống chế được tâm trạng mới như vậy.”
Ôn Nhung ngửa đầu mở trừng hai mắt, để mồ hôi chảy ra ngoài khóe mắt, lại cúi đầu, cẩn thận thu dọn, xách hai chiếc thùng con đi ra.
“Tôi biết em rất khó để tiếp nhận được chuyện đó, tôi có thể cho em thời gian.”
Ôn Nhung mắt nhìn thẳng tiếp tục đi, Lâm Tuyển đi theo phía sau cô, tiếp tục nói: “Em nói tôi chỉ muốn chiếm hữu, không sai, tôi nghĩ nếu như chiếm được em, em sẽ không phản bội tôi, trong nháy mắt đó, trong đầu tôi cũng trống rỗng, chỉ có duy nhất một ý nghĩ như vậy.”
Chợt, Ôn Nhung dừng bước, nặng nề đặt chiếc thùng xuống, xoay người.
“Tôi không muốn nói nhảm với anh nữa, anh rốt cuộc muốn thế nào, đây không phải là chỗ để đại gia nhiều tiền như anh giải trí.”
Cô tựa như không nghe lọt một câu nào của hắn, hoặc là, một câu cũng không muốn nghe.
Lâm Tuyển tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Tôi hi vọng em trở về cùng tôi.”
“Sao?” Ôn Nhung nhìn trời một chút, “Lâm Tuyển, anh muốn một công cụ trong kế hoạch của anh trở về để làm gì?”
Lâm Tuyển sửng sốt, chợt nhớ tới lời mình đã nói đêm đó.
“Anh thật đúng là chỉ biết sống trong thế giới của mình.” Ôn Nhung quay đầu, nhẹ bẫng nói, “Tôi không muốn nhắc lại chuyện đó, cũng không cần anh cho tôi thời gian, tôi chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình một lần nữa, một cuộc sống không có anh.”
Lâm Tuyển trầm mặc, nói: “Chúng ta đã đính hôn.”
“Đó chẳng qua chỉ là một tuồng kịch, anh tìm một lý do tùy tiện cũng có thể cho qua, tôi không ngại anh lấy bất cứ cớ gì.”
Ôn Nhung nhấc chiếc thùng lên lần nữa, tay lại bị Lâm Tuyển níu lại: “Tôi không hề nói không lấy em.”
“Tôi không hề nói sẽ lấy anh.”
Người này đúng là vô liêm sỉ vô địch thiên hạ, đến bây giờ mà vẫn có thể nói ra những lời như vậy! Ôn Nhung đẩy tay anh ta ra, cuối cùng còn chán ghét chà chà trên người.
“Em muốn tôi phải làm sao, nói cho tôi biết.”
Lâm Tuyển sống đến ngần này tuổi, lần đầu tiên hạ mình theo đuổi phụ nữ, bộ dạng này mà để Bành Duệ nhìn thấy nhất định sẽ bị chế giễu: ra ngoài lăn lộn, kiểu gì cũng bị ăn miếng trả miếng.
Ôn Tiểu Nhung không thể hiểu nổi, anh già này cứ cuốn lấy cô rốt cuộc là còn muốn lấy thứ gì trên người cô nữa? Cô đã không còn gì để anh ta lợi dụng. Thế là, Ôn Nhung suy nghĩ một chút, cầm cái muỗn to đùng múc từ trong thùng ra một muỗng thức ăn cho lợn, ước lượng cái đống sắc hương vị đều đủ cả này, sau đó, mắt cũng không chớp lấy một cái, hất tay đem cái thứ rất giàu hàm lượng kia đổ lên vài Lâm Tuyển.
Xong chuyện, cô vỗ tay một cái, đặt cái muỗng xuống, quay đầu nhìn người nào đó mặt đầy ẩn nhẫn nói: “Có phải thấy tởm lắm đúng không? Anh có thể tha thứ cho tôi không, tôi không cố ý, vừa rồi tôi chẳng qua là nhất thời tâm trạng mất khống chế.”
Sau phút kinh ngạc lúc ban đầu, Lâm Tuyển lập tức hiểu ra tại sao cô lại làm vậy, cho nên hắn nhìn cũng không nhìn đến vết bẩn trên vai, nói: “Tôi có thể tha thứ.”
“Phải, đúng rồi, anh có thể tha thứ, đây đã là cái gì, chẳng qua chỉ là bẩn bộ quần áo, giặt một cái là xong, hoặc là trực tiếp vứt đi mua bộ mới cũng được, bởi vì anh đâu có đau lòng.”
“Tôi biết em muốn nói gì, cho nên, tôi mới nói xin lỗi.”
Hắn càng ngày càng cảm thấy trước mặt cô, vốn từ trở nên thật nghèo nàn, giống như có rất nhiều lời không nên nói như vậy, nhưng lúc nói ra nghe vào trong tai lại gượng gạo như vậy.
Ôn Nhung lắc đầu: “Anh không hiểu, anh cho rằng nói thật xin lỗi xong thì chuyện gì cũng xóa bỏ được sao, đừng có lấy tiêu chuẩn của anh để đánh giá người khác. Lòng người không dễ dàng thu mua như vậy, cũng không dễ dàng chữa trị như vậy. Anh nói anh đã điều tra lại lần nữa, nhưng bây giờ làm những thứ này thì có ích lợi gì nữa, tôi đã chẳng quan tâm.”
Con người sẽ thay đổi, sau khi đã trải qua một vài chuyện xong. Bạn hối hận, không có nghĩa là người khác sẽ vẫn còn đang chờ đợi bạn, giống như cô ấy đã bị tổn thương, cũng sẽ không để ý đến bạn có hối hận hay không.
Lâm Tuyển bỗng dưng có chút phiền não: “Cho nên tôi mới nói, làm sao thì em mới tha thứ cho tôi?”
“Tha thứ anh, có thể.” Ôn Nhung bĩu môi, “Chờ đến khi nào anh bất lực.”
Chân mày Lâm Tuyển giật một cái: “Tôi đang nói thật.”
Ôn Nhung liếc anh ta: “Tôi cũng đang nói thật. Nhớ anh đã từng nói, có thể tha thứ tôi một lần, nhưng không thể tha thứ cho tôi nhiều lần. Mặc dù tôi không biết tôi có gì phải cần anh tha thứ, nhưng bây giờ, tôi muốn nói, tôi có thể tha thứ cho anh nhiều lần, nhưng lần này tôi không muốn tha thứ cho anh, cho nên, mới đi cho.”
Một chữ “Mời” khiến cho khoảng cách giữa hai người cách xa một vạn tám ngàn dặm, giống như có một cái rãnh sâu thẳm vắt ngang trước mắt, không có cách nào vượt qua.
Ôn Nhung xoay người muốn đi, Lâm Tuyển vòng lên trước người cô, cố gắng ngăn cản cô, nề hà Ôn Nhung tay chân linh hoạt hơn hắn nhiều, lắc mình một cái đã lách qua hắn: “Anh không thấy phiền sao.”
Lâm Tuyển cúi đầu, giống như nghĩ đến điều gì, ánh mắt bỗng trở nên mềm mại, rồi lại giống như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống: “Tôi cũng không biết khi đó em thích tôi.”
Một câu nói khiến cho Ôn Nhung bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục chết cứng, sau đó khiến cho cả người như bị đánh tiết gà từ lòng đất sống dậy: “Lâm Tuyển, anh có biết ba chữ không biết ngượng viết như thế nào không hả!”
“Tôi cai thuốc, trước bắt đầu từ chuyện này.”
Lại một câu ném Ôn Nhung vào trong ao, lửa giận toàn thân toàn tâm xèo xèo biến thành khói xanh. Nhưng không lâu lắm, lửa cũ lại bừng cháy, thực sự không thể nói chuyện với người này được, chỉ cần nói một lần, tất cả sự bình tĩnh của cô đều bị ném ra ngoài chín tầng mây. Ôn Nhung vừa muốn mở miệng, Tần Khiêm bước tới, anh ta thấy Ôn Nhung cùng Lâm Tuyển thì nhất thời sửng sốt, nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm này, có chút không chắc chắn không biết có tới đúng lúc hay không.
Song, Ôn Nhung vừa thấy Tần Khiêm, đột nhiên nảy ra ý hay, cô hất Lâm Tuyển ra, chạy đến bên cạnh Tần Khiêm, hít một hơi, đưa tay kéo lấy tay thầy tiểu Tần: “Lâm Tuyển, đính hôn gì đó trong lòng chúng ta đều rõ đã xảy ra chuyện gì, chuyện đó không trói buộc tôi được. Giờ tôi đã có cuộc sống mới, nếu như anh còn có một chút xíu áy náy với tôi, thì đừng nên tới phá hoại.”
Hồn Tần Khiêm lơ lửng một lúc lâu, cho đến khi bị Ôn Nhung lặng lẽ nhéo vào lòng bàn tay, anh ta mới hồi hồn lại, khuôn mặt thanh tú dâng lên một tầng đỏ nhạt, anh rất thông minh, không nhiều lời, để mặc Ôn Nhung kéo tay mình.
Lâm Tuyển biến sắc, nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của bọn họ, bóng sáng chìm nổi trong lòng mắt, vẻ mặt bất định, một lúc sau cuối cùng cũng tỉnh táo lại, từ từ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ôn Nhung, chuyện này không hề thú vị.”
Ôn Nhung cũng nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Anh cho rằng tôi và thầy Tần cùng được điều đến đây dạy chỉ là do trùng hợp?”
Lâm Tuyển đột nhiên nheo mắt lại, viền môi cứng đờ.
Ôn Nhung không nhìn anh ta nữa, kéo Tần Khiêm đi ra ngoài: “Chúng ta đi thôi.”
Chờ đi được một đoạn, quay đầu lại thấy Lâm Tuyển không đi theo, Ôn Nhung mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức buông Tần Khiêm ra, hai tay làm thành hình chữ thập, lạy nói: “Ngại quá, mới vừa rồi tình thế cấp bách mới có hạ sách này, cám ơn anh không vạch trần tôi.”
“Không có gì,” Tần Khiêm tốt bụng cười cười, “Cô và anh ta đang cãi nhau mâu thuẫn sao?”
“Nếu chỉ là mâu thuẫn thôi thì đã tốt.” Ôn Nhung cười khổ.
“Không có biện pháp để giải quyết sao? Tôi thấy anh ta vì cô mà đến tận đây, coi như có lòng.”
“Chuyện của tôi và anh ta không thể nói rõ trong một câu được. Tóm lại, mới đầu là người nhà ép tôi đính hôn với anh ta, sau đó anh ta làm chút chuyện tổn thương đến tôi, tôi không muốn tha thứ cho anh ta.” Ôn Nhung thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẫm nghĩ xong, nói: “Thầy Tần, anh có thể giúp tôi một chuyện chứ?”
“Cô nói đi.”
Chuyện như vậy bảo người ta giúp một tay quả thực rất khó mở miệng, hành vi lợi dụng người ta thực sự không được quang minh lỗi lạc, nhưng giờ không cho thuốc mạnh thì không được, huống chi với tên kia cũng chẳng có gì mà phải nói nhân với nghĩa, Ôn Nhung cắn răng một cái, nghĩ xong, bất chấp tất cả nói, “Giống như lúc nãy ấy, có thể làm bộ như chúng ta đang kết giao chứ, không cần thời gian quá dài, chỉ chờ đến khi anh ta đi là được.”
Tần Khiêm không đáp lại ngay, sờ sờ cằm giống như đang suy nghĩ:, Ôn Nhung hồi hộp nhìn anh ta, thấy anh ta chậm chạp không trả lời, thở dài: “Thôi bỏ đi, đây quả thực là làm khó anh….”
“Cô giáo Ôn, cô vừa nãy nói tôi và cô cùng được điều đến đây dạy không phải là trùng hợp.” Tần Khiêm nhìn cô cười nói, “Cô nói đúng rồi đấy, đây quả thực không phải là sự trùng hợp.”
“Sao?”
“Tôi cố ý tới đây dạy, bởi vì cô ở đây.”
Ôn Nhung kinh ngạc, lời này nghe có chút mập mờ làm sao.
Tầng đỏ ửng trên mặt Tần Khiêm còn chưa rút đi, lại nói từng câu từng chữ cực kỳ nghiêm túc: “Ôn Nhung, nếu như cô quyết định chia tay với anh ta, vậy có thể cho tôi một cơ hội được chứ? Không phải là kiểu làm bộ đó, mà là thực sự kết giao.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...