Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

OMG, đây là ra đòn sát thủ sao, phản ứng đầu tiên của Ôn Nhung.

Ngài khiêm tốn quá, tôi nào có xinh đẹp như hoa được như ngài, phản ứng thứ hai của Ôn Nhung.

Phản ứng thứ ba của Ôn Nhung là không có phản ứng, bình thường tiểu tam và EX khi đặt dấu chấm cho một câu vô cùng có lực sát thương, lực đe dọa, lực phá hoại xong, nhất định còn có vế sau, cô chỉ cần yên lặng theo dõi tình hình thôi. Ôn Nhung thực cảm tạ cái đầu bị ngâm trong tiểu thuyết giờ phút này có thể phát huy vượt xa người thường, duy trì hình tượng ung dung ôn hòa mà một giáo viên nhân dân bình tĩnh tự nhiên nên có.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Văn Lam hơi thương cảm vuốt vuốt mái tóc dài, nói tiếp: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi liền nhớ ngay đến bản thân khi mới vào công ty, khi đó tôi cũng tầm tuổi cô bây giờ vậy, đối với mọi việc cũng tương đối đơn giản, có ảo tưởng, có ước mơ, đến khi lần đầu tiên tôi gặp Lâm Tuyển, tôi cảm thấy rất romantic. Nhất là, ba năm sau tôi có thể trở thành thư ký của anh ấy, sớm chiều ở chung với anh ấy trọn vẹn sáu năm, năm nay là năm thứ mười.”

Ôn Nhung cầm đũa chọc rau cải trong bát, rau cải đã nát bét gần như không nhận ra nguyên hình, lộ ra một mảnh nhão nhoẹt.

Giọng nói của Văn Lam vẫn êm ái, nhẹ nhàng như mây, mềm mại như nước, giống như đang dốc hết tâm sự với tình nhân: “Tôi vẫn cho là cuộc sống như vậy sẽ kéo dài rất lâu rất lâu, cho đến khi cô xuất hiện.”

Cuối cùng cũng nhắc đến cô, Ôn Nhung đưa mắt từ đám rau nhão chuyển qua gương mặt Văn Lam.

“Dĩ nhiên, nếu như không có chuyện kia, có lẽ cuộc sống sẽ cứ kéo dài như vậy mãi. Nhưng không có gì để hối hận cả, giờ có cô thay tôi ở bên cạnh anh ấy, tôi cũng không tiếc nuối nữa.”

Lúc Văn Lam cười lên rất giống thiếu nữ, Ôn Nhung tự than là không bằng.

Sau đó, Ôn Tiểu Nhung vẫn chưa hề phát biểu, uống một hớp trà, thấm giọng một cái, cảm thấy hứng thú hỏi: “Lần đầu tiên cô gặp Lâm Tuyển, lãng mạn thế nào?”

Văn Lam lập tức chìm đắm trong ký ức ngọt ngào, độ cong của khóe miệng cũng dính đầy mật ngọt: “Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, anh ấy tặng tôi một bó hoa, tôi còn nhớ rõ như in đó là một bó hoa trắng hồng đan xen.”

“Phải không?” Ôn Nhung cười cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, “Lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta không tặng hoa cho tôi.”

“Anh ấy chưa tặng hoa cho cô ư... ”

“Nhưng mà, anh ta tặng tôi một căn nhà.” Ôn Nhung từ từ nói.

Văn Lam sửng sốt: “Cái gì?”

Ôn Nhung nhún nhún vai: “Nhà cửa thì không lãng mạn như hoa, nhưng mà tương đối thực tế.”

Cung thể thao, nói gì cũng tính là thuộc về nhà cửa, cô cũng đâu có khái quát nhầm đúng không.

Ôn Nhung múc một chén canh, cũng múc cho Văn Lam một chén, tự mình vừa húp vừa nói: “Năm đó hai người xảy ra chuyện gì sao?”

“Phải, khi đó... ”

Văn Lam vừa mở đầu, Ôn Nhung thiện giải nhân ý nói thay cô ta: “Khi đó nhất định là Lâm Tuyển không tốt, chị Lam, tôi có thể gọi chị như vậy chứ, chị nghĩ thông là tốt rồi, tái ông mất ngựa chưa chắc không phải là phúc, giờ có tôi tiếp nhận cục diện rối loạn như anh ta, chị cũng bớt lo, tiết kiệm sức, vứt bỏ ông chủ lớn như anh ta, bên ngoài vẫn còn cả một cánh rừng lớn.”

Văn Lam nâng chén, nửa ngày mới phản ứng lại nói: “... Ai nói là không phải đây.”

“Rất nhiều bạn bè của tôi đều bắt đầu yêu đương từ khi còn là sinh viên, nhưng cuối cùng đều chia tay.” Ôn Nhung tiếc hận lắc đầu, “Chị biết tại sao không?”


“Tại sao?”

“Yêu lâu quá, xảy ra vấn đề.” Ôn Nhung nghiêm túc nói, “Đau nhức bốn năm, bảy năm ngứa ngáy, aiz.”

Văn Lam nhìn Ôn Nhung, ánh mắt có chút nghi ngờ, cô ta cười cười: “Cô chưa từng yêu đương đúng không, chuyện tình cảm ấy, không phải đơn giản như vậy, chỉ sợ dù chia tay,” cô ta dừng một chút, nhẹ nhàng nói, “Kỷ niệm vẫn không thể xóa nhòa.”

Ôn Tiểu Nhung không cho là đúng gật đầu, lại giúp cô ta rắc chút hạt tiêu vào trong canh, “Húp canh đi, lạnh rồi sẽ mất ngon”

Một bữa cơm trôi qua, hình như không có đao quang kiếm ảnh, nhưng nội thương không ít, cũng may không phải là bị đơn phương. Văn Lam thanh toán tiền, hai người đứng trước cửa tiệm nói tạm biệt với nhau, Ôn Nhung quay lại đón Tử Hào tan lớp, Văn Lam đi trước.

Ôn Nhung nhìn bóng lưng của Văn Lam, từ từ thu hồi nụ cười, lại chậm rãi lắc đầu.

Nhớ có một lần, cô và Đoạn Như Bích châu đầu vào xem phim Hàn, quên mất là bộ nào rồi, chỉ nhớ là nữ thứ trong phim đó, thủ đoạn trêu chọc thù hận đều là số một, nhưng tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta mê hoặc.Khi đó, Như Bích cô nương đã nói, sau này nếu mà có mốc meo mãn kiếp, đụng phải đối thủ loại này, năm chữ châm ngôn, giả ngu phóng ám tiễn. Mình mềm, người khác sẽ bóp chết mình, mình cứng rắn, cô ta càng có cơ hội lợi dụng, cho nên không mềm không cứng mới là vừa vặn, vũ khí lớn nhất của phụ nữ có thể là nước mắt, có thể là nụ cười, cũng có thể là giả ngu, người cho mình là ngu mới là kẻ ngu, mình không ngu, cứ từ từ chơi cùng cô ta, cô ta nóng nảy, tự nhiên sẽ để lộ ra dấu vết.

Hôm nay Văn Lam hạ liều lượng quả thực rất đầy đủ, cái gì mà khoảnh khắc lãng mạn, cái gì mà sớm chiều ở chung, cái gì mà cuộc sống kéo dài, cái gì mà kỷ niệm không thể xóa nhòa, đúng, mạnh nhất là câu nói kia: tôi vui vẻ yên tâm. Nếu Như Bích cô nương ở bên cạnh, nhất định con bé sẽ lật bàn bùng phát tại chỗ, chỉ vào mũi người kia rống một câu: Vui mừng cái em* cô ấy! Cánh cung phản xạ của Ôn Nhung tương đối dài, giờ nghĩ lại, mới cảm thấy có chút tức tức, nhưng mà, cô nhanh chóng dập tắt ngọn lửa nhỏ đó.

*nhĩ muội: một từ mắng chửi người rất thịnh hành của các bạn trẻ Tung Của bi giờ :)), chả biết chuyển thế nào cho hay, thôi thì cứ để nguyên rồi phang chú thích.

Hình như có một câu nói như thế này: Tưởng thật bạn sẽ thua.

Ôn Nhung niệm những lời này đúng mười lần, vừa lúc Lâm Tử Hào đi ra.

Cậu nhóc ngó dáo dác bốn phía một phen, chân mày nhỏ nhăn lại: “Bà cô kia đi rồi?”

“Ừ, chỉ có cô thôi, đi, đưa em về nhà... ”

Di động đột nhiên vang lên, Ôn Nhung nhấc máy, là Phó Tô?

“A lô, Phó Tô?”

“Giờ em đang ở đâu?” Giọng nói đầu kia nghe rất gấp gáp, không giống tính tình của Phó Tô.

“Em?” Ôn Nhung nhìn cột mốc đường, “Đường XX.”

“Em nhanh đến bệnh viện Nhân dân đi, bà nội em đang cấp cứu ở đây.”

Giống như bị người ta đánh mạnh một cái vào trán, Ôn Nhung sửng sốt: “Anh nói gì?”

Đầu bên kia rất ồn ào, giọng nói Phó Tô đứt quãng: “... Trong điện thoại không nói rõ được... Em tới đây trước rồi nói.”

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Nhung ngây ngẩn tại chỗ, Lâm Tử Hào khó hiểu chọc tay cô: “Cô sao vậy, ngốc rồi?”


Ôn Nhung bỗng nhiên hồi hồn, bất thình lình vươn tay ôm lấy Lâm Tử Hào, đón một chiếc xe taxi, cô ôm Lâm Tử Hào ngồi vào trong xe, không nói hai lời, chạy thẳng tới nhà Lâm Tuyển.

Lâm Tử Hào chưa từng bị người ôm chặt như vậy, ngây ngẩn nửa ngày, vội vàng đẩy Ôn Nhung ra: “Bà cô xấu xa, cô làm gì vậy!”

“Cô đưa em về trước.” Ôn Nhung tâm phiền ý loạn đặt cậu bé qua một bên, “Nghe lời.”

Lâm Tử Hào nhận ra sắc mặt Ôn Nhung không ổn, không cáu kỉnh nữa, lại chọc chọc cô: “Cô không sao chứ?”

Ôn Nhung cắn ngón tay, lẩm bẩm nói: “Không sao, không sao... ”

Đường không tắc, xe vừa mới dừng hẳn trước cửa nhà Lâm Tuyển, Ôn Nhung lập tức dắt Lâm Tử Hào xuống xe, Lâm Tuyển từ trong nhà đi ra, thấy cô có chút ngoài ý muốn: “Sao lại là em đưa nó về?”

Ôn Nhung không kịp nhiều lời nữa, vội vàng lên xe: “... em có việc, đi trước.”

“Từ từ.” Lâm Tuyển kéo cô, “Chuyện gì mà vội như vậy.”

Ôn Nhung không có thời gian nói linh tinh với anh ta: “Bà nội em vào viện rồi.”

“Bác tài, bác đi đi.” Lâm Tuyển trả tiền, nói với tài xế.

Ôn Nhung phát cáu: “Này, anh làm gì vậy?”

“Tôi đưa em đi.”

Lâm Tuyển lái xe tới: “Lên xe.”

Ôn Nhung ngẩn người, lập tức ngồi lên: “Cám ơn.”

Dọc theo đường đi, Ôn Nhung đứng ngồi không yên, gắt gao cắn ngón tay, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô khẩn trương đều như vậy, cô rất ít khi lộ ra vẻ mặt lo âu như vậy, Lâm Tuyển kéo tay cô xuống: “Đừng nên như vậy.”

Nhưng một lát sau, cô lại bắt đầu cắn, ngón trỏ bị cô cắn ra hai vệt máu, cô cũng không biết, Lâm Tuyển lại kéo tay cô xuống, nắm chặt không buông.

Ôn Nhung kịp phản ứng lại: “Em không cắn nữa, anh tập trung lái xe đi.”

Lâm Tuyển lái xe rất nhanh, vừa đến bệnh viện, Ôn Nhung nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy vào, sau đó cô thấy người đứng thành một vòng trước phòng cấp cứu, cha Ôn, mẹ Ôn, em gái cô, còn có Phó Tô.

“Tình hình thế nào?”

“Sao bây giờ chị mới đến!” Ôn Tuyết nghiêm mặt, “Vẫn còn đang cấp cứu!”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại như vậy?”


“Lúc ấy tôi ở đó.”

Ôn Nhung lập tức ngẩng đầu nhìn Phó Tô, kinh ngạc nói: “Là anh đưa bà nội em đến viện? Sao anh lại ở nhà bà nội?”

“Đi ngang qua, thuận đường qua thăm một lát.” Phó Tô nói đơn giản, “Có thể bà nội bị trúng gió, lúc đầu bà nói bị tê tay, sau đó nửa người không thể cử động.”

“Thật không biết cậu đến nhà mẹ tôi làm gì.” Cha Ôn tức giận nói, “Ai mà biết có phải cậu nói gì với bà, để bà tức đến phát bệnh hay không.”

“Cha, Tô Tô sẽ không!” Ôn Tuyết vội vàng đứng ra bảo vệ người đàn ông của mình.

Phó Tô không có phản ứng gì, anh vẫn nhìn Ôn Nhung, cũng không nói câu gì an ủi, chỉ đơn giản nói: “Em đừng lo lắng quá.”

Ôn Nhung gật đầu qua loa, theo bản năng lại muốn cắn ngón tay, đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu lại tìm người, nhưng phía sau đã không thấy bóng dáng Lâm Tuyển đâu. Lúc này cô cũng không có tâm tư nào suy nghĩ nhiều, cúi đầu đi đi lại lại trước cửa phòng mổ.

“Này.”

Ôn Nhung sửng sốt, ngẩng đầu lên, Lâm Tuyển đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trong tay còn cầm một cốc cà phê, cô đón lấy, nói cám ơn, sau đó lập tức có người đi tới, nhiệt tình tiếp đãi Lâm Tuyển: “Lâm tiên sinh, sao cậu lại ở chỗ này?”

“Tôi đưa Ôn Nhung tới.” Lâm Tuyển uyển chuyển biểu đạt sự ân cần của mình, “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng không cần lo lắng, tôi quen viện trưởng chỗ này, mới vừa đi lên chào hỏi một tiếng, yên tâm đi.”

Cha Ôn nhất thời cảm động rớt nước mắt: “Cám ơn cậu!”

Lâm Tuyển giống như khiêm tốn cười cười, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía Phó Tô, Phó Tô lãnh đạm dời tầm mắt.

Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Ôn Nhung vội vàng bước lên: “Bác sĩ, bà tôi thế nào rồi?”

Trước khi bác sĩ mở miệng, Ôn Nhung nôn nóng đến mức huyết dịch toàn thân dường như đều tắc lại, sau đó, bác sĩ chỉ Phó Tô nói: “May có cậu thanh niên này đưa tới kịp thời, nếu chậm chút nữa thôi sợ là sẽ nguy hiểm. Bà cụ giờ tạm thời không sao, nhưng cần ở lại viện để tiếp tục theo dõi.”

Ôn Nhung thở phào nhẹ nhõm một hơi, có cảm giác như hồi sinh vậy, cô vội vàng xoay người, tay tự nhiên bắt lấy cánh tay Phó Tô: “Cám ơn, nếu không có anh, lần này bà nội chắc lành ít dữ nhiều.”

Phó Tô sửng sốt, cúi đầu nhìn tay cô: “Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm.”

“Chị có cần kích động thế không hả.”

Ôn Tuyết đi tới, dùng sức kéo lấy Phó Tô, Ôn Nhung lúc này mới ý thức được mình có chút thất thố, còn chưa kịp buông ra, Lâm Tuyển đã đi tới bên cạnh cô, kéo tay kia của cô qua.

Anh ta nắm chặt lấy cổ tay cô, nói: “Đi thăm bà nội đi.”

Tuy anh ta cười nói với cô, nhưng Ôn Nhung cảm thấy ánh mắt anh ta có điểm lạ. Nhưng mà trước mắt cô không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, bước theo bác sĩ tiến vào phòng bệnh.

Bà nội vẫn chưa tỉnh lại, sáu người vây quanh giường bệnh, bác sĩ giảng giải bệnh tình cho cha Ôn, Ôn Nhung lắng nghe, lúc bác sĩ hỏi tối nay ai ở lại trực đêm, Ôn Nhung lập tức nói: “Tôi, tôi ở lại.”

Mẹ Ôn gật đầu một cái: “Được rồi, sáng mai mẹ tới thay con.”

“Có chuyện gọi điện cho cha mẹ.” Cha Ôn không yên lòng nói.

“Con biết rồi.”


“Một mình em ở lại được không?” Phó Tô chợt nói, “Nếu không tôi cũng ở lại.”

“Anh ở lại làm gì.” Ôn Tuyết nhảy ra, “Lâm tiên sinh còn chưa nói ở lại cùng chị ấy.”

Phó Tô hờ hững liếc cô ta một cái, Ôn Tuyết mím môi mất hứng.

Lâm Tuyển đúng dịp nói: “Đúng là tôi nên ở lại cùng với Nhung Nhung, mọi người về trước đi.”

“Không cần, em ở một mình được rồi, sáng mai em không có tiết, xin nghỉ phép là được.” Ôn Nhung chần chừ một lát, nói, “Để Tử Hào ở nhà một mình không được đâu, anh về đi.”

Lâm Tuyển suy nghĩ một chút, thấy cô nói cũng có lý, vậy nên nói: “Được rồi, vậy sáng mai tôi tới đón em.”

Những người khác ở lại một lúc mới chịu đi, Ôn Nhung lại đi mua thêm một cốc cà phê, định thức đêm kháng chiến. Bà nội nằm yên bình trên giường bệnh, giống như đang ngủ, nhìn không giống vừa mới trải qua một kiếp nạn sinh tử tí nào. Ôn Nhung cầm lấy tay bà, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay, lúc này mới an tâm một chút, hồi tưởng lại một khắc lúc nhận được điện thoại kia, cô vẫn còn thấy sợ, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi nếu như người thân yêu nhất của chính mình rời khỏi thế gian này thì sẽ ra sao, cũng may cứu chữa kịp thời, tạm thời hữu kinh vô hiểm.

Y tá cách một khoảng thời gian sẽ tới kiểm tra tình hình, Ôn Nhung tán gấy mấy câu với cô ta, nghe thấy cô ta nói: “Bà của cô lần này thật là may mắn, nếu như bà cụ ở một mình, không có người phát hiện, chỉ sợ đã... Nhờ có cái cậu cao cao lúc nãy cả, lúc cậu ta đưa bà nội cô đến, hình như cũng bị thương.”

Ôn Nhung cả kinh: “Anh ấy bị thương?”

“Ừ.” Y tá chỉ chỉ cánh tay, “Hình như là lúc cõng bà cụ vào bị thương.”

“Vừa rồi anh ấy cũng không nói gì.”

Cũng đúng, lấy tính cách của Phó Tô sao lại chủ động nói ra mấy thứ này, lúc nãy khi cô túm lấy cánh tay anh, hình như anh có chút sững sờ, chẳng lẽ cô đụng phải vết thương rồi? Ách... Ôn Nhung bỗng thấy áy náy, ngày mai nhất định phải cảm ơn anh ấy tử tế, ân cứu mạng, không thể không báo, mời anh ấy một bữa cơm đi.

Đang suy nghĩ, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, Ôn Nhung ngẩng đầu nhìn lại, nghĩ gì tới nấy, Phó Tô đang đứng ở cửa.

Phó Tô bước tới: “Tôi vẫn không yên tâm, quay lại nhìn một chút.”

Ôn Nhung vội vàng kéo một cái ghế qua. “Anh ngồi đi.”

Hai người sóng vai ngồi bên giường, nhìn người nằm trên giường bệnh, trong lúc nhất thời im lặng.

Hình như những lúc bọn họ ở cùng một chỗ, không khí luôn trở nên có chút áp lực, giống như có thứ gì đó ngăn ở chính giữa, khiến cho bọn họ không thể vui vẻ nhẹ nhõm như lúc bé. Suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, giờ bọn họ mỗi lần nói chuyện cũng đều lấy phương thức không vui vẻ gì kết thúc.

Trầm mặc quá lâu, tư thế ngồi của Ôn Nhung cũng bắt đầu cứng ngắc, cô không nhịn được hỏi: “Tay anh sao rồi?”

Phó Tô không ngờ cô sẽ hỏi cái này: “Không sao.”

“Có thể cho em xem một chút chứ?”

“Không cần, không sao cả.”

“Để cho em xem một chút, băng bó vết thương chưa?”

Trong lúc nói chuyện, Ôn Nhung đã vén ống tay áo của Phó Tô lên, vết thương đã được quấn băng trắng, nhìn qua thì không nhỏ, quả nhiên, lúc đó cô đụng trúng phải vết thương của anh.

Ôn Nhung ảo não một hồi: “Ngại quá, em không biết... ”

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa lần nữa, hai người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn lại, Lâm Tuyển tựa bên cửa, cười như không cười nhìn bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui