Ngày thu gió lạnh dần, thổi tan từng cụm mây. Thái dương sắc vàng rực rỡ phát huy ánh sáng cùng nhiệt độ của bản thân, chiếu rọi mỗi một tấc đất. Trong vườn sau D đại trăm hoa khoe sắc, nụ hoa mềm mại cảm thụ được hào quang ấm áp, lớp sau tiếp lớp trước nở ra. Hoa quế năm nay lại khoan thai đến trễ, thẳng đến đầu tháng mười âm lịch, mới lặng lẽ nhú ra một sắc vàng nhạt. Gió nhẹ ngang qua, bí mật mang theo từng trận hương thơm, làm say lòng tâm hồn người.
Kỉ Tích cầm sách, dựa vào trên ghế đá, tắm ánh mặt trời. Nhan sắc lăng giác* phân minh, mày kiếm giương lên đặc trưng cho phát đạt, một đôi mắt lợi hại, giống như nhìn thấu nhân sinh, ẩn hàm ý cười nhè nhẹ. Mũi như đao cắt, xứng với đôi môi cánh hoa bạc tình, tuấn dật mà lạnh lùng như vậy. Hai tay khoanh trước ngực, Kỉ Tích nhắm mắt dưỡng thần, tự nhiên toát ra sự yên lặng tiêu sái cao quý, làm nữ sinh quanh thân âm thầm mơ mộng.
(*lăng giác phân minh cùng nghĩa với nhất thanh nhị sở, nghĩa là rõ ràng. Chữ lăng giác này có nghĩa là củ ấu, lúc edit search từ điển cũng không ra, sau này lên mục hỏi đáp trên baidu tìm mới biết =-=)
Bỗng nhiên, Kỉ Tích nhướng mi mở mắt, lấy ra di động trong túi quần, ấn nút trò chuyện. “Alô?”
“Kỉ Tích, là anh.”
Ánh mắt Kỉ Tích liền nhu hoà, duỗi người nói: “Trần Trần, ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi. Kỉ Tích, em hãy nghe anh nói. Sáng nay anh thức dậy, lúc muốn rời giường, em biết anh phát hiện gì không?”
Trần Trần tựa hồ thật cao hứng? Kỉ Tích gợn khóe miệng trêu ghẹo. “Chẳng lẽ, là Duyên Duyên tiểu gia hỏa này, trốn ở trong chăn?”
“Không phải Duyên Duyên. Nói ra cũng không dám tin, ở dưới gối đầu của anh, cư nhiên có hai con sóc chuột nhỏ trốn ở dưới.”
“Trần Trần, anh là đang vui mừng sao?” Kỉ Tích có chút không xác định.
“Đương nhiên rồi! Kỉ Tích, em không thích sóc chuột a?”
Không phải là con chuột sao? Trong đầu Kỉ Tích hiện lên con chuột trộm dầu bàn tay thật lớn, lông màu đen, miệng nhọn, kéo theo cái đuôi một thước. Quá ghê tởm, sinh vật nhiều nguy hiểm a? Tiếc rằng, vợ nói tốt, Kỉ Tích vẫn là trái lương tâm phụ họa.
“Trần Trần đừng nghĩ nhiều, anh thích, em sao có thể không thích được? Đúng rồi, con chuột biết cắn người, anh đừng tới gần a!” Kỉ Tích chuẩn bị cùng Trần Trần nói chuyện xong, lập tức bấm số lão Côn, bảo ông trộm đem con chuột có thể nguy hại sức khỏe Trần Trần xử lý. Trần Trần, nếu muốn thú cưng, hắn sẽ mua một con chó Shepherd (chó chăn cừu) hoặc Husky. Nghe nói Toy Poodle cũng rất tốt, nhưng vóc dáng nhỏ, không biết Trần Trần có thích hay không.
“Kỉ Tích, em buổi chiều mua lồng nhựa về. Cửa hàng thú cưng có, lồng chuyên nuôi hamster là được. Mua cái to chút, tốt nhất có trang bị vòng lăn. Anh hiện tại chỉ có thể tạm đem tiểu tử kia, bỏ trong hộp.
>_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...