Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

“Xa xem núi hữu sắc, gần nghe nước vô thanh, xuân đi hoa còn tại, người đến điểu không kinh (sợ hãi)”

~_~?

“Dưới núi hỏi đồng tử (trẻ con), ngôn sư hái thuốc đi, chỉ tại trong núi này, mây mờ không biết chỗ.”

―^―//


“Xuân ngủ không hề biết, nơi nơi nghe điểu khóc, hôm đến tiếng gió mưa, hoa rơi biết bao nhiêu.”

>_<///

“Tiểu béo cầu! Con có biết hiện tại mới mấy giờ không?” Kỉ Tích như con cá chép quẫy mạnh, nhảy người lên, bá bước thành hai bước mở cửa phòng. Hí mắt nhìn xuống đứa cố ý kéo băng ghế nhỏ, ngồi trước cửa phòng hắn cùng Trần Trần, rung đùi đắc ý đối thơ cổ, Duyên Duyên.


Duyên Duyên không để ý tới Kỉ Tích nổi giận quát, ỷ vào thân hình thấp bé, lăn lông lốc từ cửa tiến vào phòng hôn ám, lao thẳng tới giường lớn. “Ca ca, ca ca! Thơ trước kia người dạy con, con đều thuộc hết rồi” Duyên Duyên ôm ôm người trên giường thành một đoàn, nhuyễn nhu nhu báo cáo.

“Phải không?” Tiêu Trần dụi dụi mắt, ngáp một cái, đưa tay mở chăn ra, sờ sờ đầu Duyên Duyên, nửa mơ nửa tỉnh khích lệ. “Duyên Duyên thật lợi hại.”

Một câu khen ngợi nhẹ nhàng như vậy, như thế nào thỏa mãn được Duyên Duyên một đêm chờ đợi. Tay béo của bé, nâng lên lay lay Tiêu Trần còn buồn ngủ, quấn người nói: “Tiêu ca ca, dậy đi thôi! Con lại đối một lần cho người nghe.”

>_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui