"Cố ca, anh nhìn gì thế?" Phương Chấp vừa đuổi đến nơi, đứng sau Cố Tây Châu hỏi: "Đây, đây là..." Cậu chỉ vào thứ Cố Tây Châu vừa vớt trong nồi ra, sắc mặt thoắt cái trắng xanh.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hét của Vưu Thiên Dật, sắc mặt cậu ta trắng bệch, run run rẩy rẩy đi từ trong phòng ngủ ra, nửa người dưới quấn băng gạc như thể quấn tã, cậu ta đi vào trong bếp, thấy thứ đặt trên thớt, hiểu ra, liền trực tiếp lăn ra ngất.
Cậu trai lập trình viên cũng đi vào trong bếp, giọng khẽ run run nói: "Đây không phải là thứ tôi nghĩ đến đúng không?"
Cố Tây Châu không trả lời câu hỏi của cậu, vội vàng lấy di động ra định gọi 120, nửa người dưới Vưu Thiên Dật còn đang chảy máu, cậu ta cần được cầm máu kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Nguyễn Thục Vân đứng bên cạnh, thấy Cố Tây Châu cầm di động thì lạnh nhạt nói: "Không cần gọi, trước khi các anh vào tôi đã gọi 120, còn cảnh sát, các anh ở đây, tôi cho rằng không cần gọi báo án nữa đi?"
Nói xong câu này, Nguyễn Thục Vân đi thằng vào phòng khách, ngồi xuống.
Tất cả mọi người đứng đây đều ngây ra, Cố Tây Châu dưới sự trợ giúp của Phương Chấp, nâng Vưu Thiên Dật đặt lên sofa xong, quay đầu nhìn Nguyễn Thục Vân, "Lúc chúng tôi tới, cô là đang cố ý, cố ý đưa chúng tôi vào phòng, cố ý nói cậu ta không khỏe, cô đang đợi nước sôi!"
Nguyễn Thục Vân không phản bác, khoanh tay ngồi trên sofa.
"Cô cũng thật giỏi." Cố Tây Châu cảm giác chính mình bị người ta dắt mũi, chỉ vào Nguyễn Thục Vân tức giận cười.
"Các anh cũng rất giỏi, kỳ thật tôi vẫn luôn cho rằng các anh không thể bắt được tôi," Nguyễn Thục Vân nhếch khóe miệng, cười khinh thường, "Tôi cho rằng phải đợi đến ngày tôi tự thú, các anh mới bắt được tôi, không ngờ tôi mới cắt được có ba người, các anh đã tìm đến đây."
"Sao các anh lại để ý tới anh ta? Anh ta còn không ngủ với mấy con đó đến lần thứ ba, vẫn luôn che giấu rất khá, ngay cả người bên gối như tôi còn bị lừa gạt."
"Bây giờ là tôi hỏi cô, không phải cô hỏi tôi," Cố Tây Châu nói, "Chúng tôi chỉ là gặp mặt cậu ta ở văn phòng, sao cô biết chúng tôi là cảnh sát?"
Nguyễn Thục Vân rũ mắt nhìn thoáng qua Vưu Thiên Dật còn đang hôn mê, sau đó dời ánh mắt đi nơi khác.
"Không phải chỉ có cảnh sát các anh mới giỏi quan sát, da dẻ hai người các anh màu lúa mạch khỏe mạnh, tôi đoán các anh thường xuyên phải bôn ba bên ngoài, cánh tay lại cơ bắp, không giống mấy người ngồi văn phòng bọn họ."
"Đó có thể chỉ là do tôi thích vận động, không có gì kì quái."
Người phụ nữ gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, nhưng anh có nhớ lúc ở trong văn phòng suýt chút nữa tôi làm đổ nước không? Cộng sự của anh đã tiếp được rất vững vàng, thân thủ của cậu ấy rất tốt."
"Quan trọng nhất chính là Vưu Thiên Dật, trưa nay lúc ăn cơm, anh ta nhận điện thoại của anh xong nói rằng bệnh cảm mạo vẫn chưa khỏi hẳn, sợ lây bệnh cho tôi, muốn ăn riêng.
"Trước đó có lẽ tất cả đều chỉ là suy đoán, nhưng lúc anh ta bảo ăn riêng, tôi liền biết các anh không phải là đối tác mà là cảnh sát."
Nguyễn Thục Vân càng bình tĩnh phân tích, Cố Tây Châu càng hối hận: Nếu hắn không gọi cuộc điện thoại nhắc nhở kia, Vưu Thiên Dật đã không xảy ra chuyện, chính bởi sự nhắc nhở của hắn mà Vưu Thiên Dật mới đưa ra đề nghị ăn riêng.
"Không, anh không cần cảm thấy là anh sai." Nguyễn Thục Vân lạnh nhạt nói, trông cô như một người đứng xem, quan sát rõ ràng tất cả mọi thứ, thậm chí có thể nhìn thấu Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu nghe thấy những lời này, trong lòng tê rần, hơi híp mắt, đánh giá Nguyễn Thục Vân trước mặt, hung thủ trước mặt hắn bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, dường như có thể nhìn thấu nhân tâm.
"Không phải kinh ngạc, tôi học y, thời đại học chọn học tâm lý học," Nguyễn Thục Vân nói, "Nếu anh không gọi, tôi sẽ thẳng tay giết anh ta, chứ không phải chỉ chặt mỗi cái chân giữa không thôi đâu."
Cố Tây Châu: "....."
"Anh gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nói muốn ăn riêng với tôi, nên tôi mới không giết anh ta. Có lẽ trong lòng anh ta còn có tôi đi, nhưng tôi lại không hiểu vì sao rõ ràng trong lòng đã có tôi rồi, lại muốn ở ngoài làm ra loại chuyện quan hệ nam nữ dâm loạn như thế.
"Các anh có biết lúc tôi phát hiện ra chính mình bị HIV, tôi nghĩ gì không? Tôi đã suy nghĩ rất lâu, có phải lúc làm phẫu thuật vô tình phơi nhiễm từ dịch thể của bệnh nhân, nghĩ mãi không ra, tôi đã nghĩ tất cả các khả năng, nhưng không hề nghĩ tới lại là anh ta."
Nguyễn Thục Vân đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Vưu Thiên Dật chết ngất dưới đất, mãi cho đến khi xe cứu thương đến đem Vưu Thiên Dật đến bệnh viện, Nguyễn Thục Vân cũng không nói thêm một câu nào.
Áp giải người đến cục cảnh sát, Cố Tây Châu ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn Nguyễn Thục Vân không nói một lời,
"Có thể cho tôi một điếu thuốc không?" Người phụ nữ cúi đầu hỏi.
Cố Tây Châu gọi một hình cảnh bên ngoài đưa thuốc lá vào, châm lửa rồi đưa cho Nguyễn Thục Vân, động tác của cô không thuần thục chút nào, hiển nhiên là lần đầu tiên hút thuốc, rõ ràng là hút thuốc lại bị sắc đến trào nước mắt.
Hút trong chốc lát, tàn thuốc rơi xuống, Nguyễn Thục Vân cuối cùng cũng mở miệng, trả lời câu hỏi của Cố Tây Châu, rốt cuộc cô xác định mục tiêu như thế nào.
"Sau khi nhận được chẩn đoán HIV xong, tôi cũng đã suy xét một vòng các khả năng liền bắt đầu quan sát anh ta, quả thực anh ta rất cẩn thận, nhưng khi mà một người phụ nữ đã nghi ngờ một người, cô ấy chính là Holmes, một chi tiết nhỏ cũng có thể bán đứng một người.
"Anh ta có hai cái di động giống nhau như đúc, có một lần anh ta về nhà cầm nhầm di động, đã khóa màn hình thì căn bản không biết được cái nào là di động thường dùng, tôi bật màn hình thì phát hiện cái di động kia là khóa mật mã chứ không phải khóa vân tay, ngay lập tức biết đây không phải là cái di động trước kia anh ta dùng.
"Thỉnh thoảng anh ta bận đến mức không có thời gian nhập mã mở máy, khóa vân tay là mở nhanh nhất, tôi ở bên anh ta lâu như vậy, đã quá hiểu anh ta."
Cố Tây Châu nghe vậy, nhíu mày: "Cô biết mật mã?"
Nguyễn Thục Vân trầm mặc nhìn Cố Tây Châu trong chốc lát, nói: "Là sinh nhật tôi."
"....." Cố Tây Châu và Phương Chấp đều nói không nên lời, Vưu Thiên Dật cậu ta đặt mật khẩu cho chiếc điện thoại chuyên dùng để hẹn chịch, thế mà lại dùng sinh nhật của vợ.
Mở chiếc điện thoại chuyên dùng để hẹn chịch ra - nhập sinh nhật vợ - bắt đầu hẹn chịch...
Một quy trình như vậy, Cố Tây Châu nghĩ mà thấy to cả đầu.
"Anh ta quả thực rất kỳ khôi đúng không?" Nguyễn Thục Vân cười tự giễu, "Hôm nay lúc anh ta muốn ăn riêng, trong nháy mắt, tôi cảm giác tất cả đều có thể tha thứ."
"Cô tiếp tục nói về vụ án đi."
Nguyễn Thục Vân gật đầu, "Sau khi tôi mở khóa điện thoại, dùng số di động này của anh ta đăng kí một tài khoản wechat, sau đó lục tục có người add friend tôi, ngày càng nhiều càng nhiều người..."
"Đường Tiếu hẹn gặp hắn, tôi nhắn wechat đáp ứng yêu cầu của cô ta, sau đó ở dưới lầu nhà cô ta, dùng thuốc mê làm cô ta ngất đi, rồi dùng dao phẫu thuật cắt đi bộ ngực."
Phương Chấp ngắt lời nói: "Nhưng mà sáng nay, Vưu Thiên Dật nói với chúng tôi hai buổi tối hôm mà Đường Tiếu và Hồ San San kia chết, hai người ở nhà với nhau mà."
"Đấy là anh ta cho là tôi ở nhà mà thôi."
Cố Tây Châu trầm mặc một chút, nói: "Cái này thì thật ra tôi cũng đoán được, cô là bác sĩ gây mê, tính liều thuốc gây mê rất chuẩn xác, để cho Vưu Thiên Dật cảm thấy chính mình chỉ ngủ 5 phút không có gì là khó."
"Không sai, lúc ấy tôi dùng thuốc gây mê cho anh ta, sau đó gặp Đường Tiếu khoảng một tiếng rưỡi, trở về thì chỉnh tất cả đồng hồ, sau khi Vưu Thiên Dật ngủ lại thì dùng cách tương tự gây mê anh ta, rồi chỉnh lại tất cả thời gian trở về."
Cố Tây Châu liếc nhìn cô một cái, "Dù sao cô cũng giết cậu ta, sao còn phải tạo chứng cứ ngoại phạm cho chính mình?"
"Nếu người chết nhiều lên, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ phát hiện những người này đều có quan hệ với mình, chắc chắn đầu tiên anh ta sẽ nghi ngờ tôi, dù sao tôi cũng là bác sĩ gây mê, tôi không phải là chứng minh với các anh tôi không ở hiện trường, mà là muốn làm cho anh ta nghĩ tôi không ở hiện trường."
Nguyễn Thục Vân nói, mấy vị cảnh sát của cục cảnh sát Kim La đứng ngoài nghe đều hít hà một hơi, từ lúc bắt đầu cô đã muốn một lưới bắt hết, không phải chỉ muốn đơn giản giết vài người là xong.
Nếu không phải Cố đội bọn họ nhanh chóng khoanh vùng theo dõi Vưu Thiên Dật, người này sẽ còn tiếp tục giết!
"Cố đội, anh ra đây một chút." Lúc này lão Quách mở cửa nói với Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu rời khỏi, hỏi: "Chuyện gì?"
"Điện thoại từ bệnh viện, người bị hại muốn gặp anh."
Cố Tây Châu tiếp điện thoại, người bên kia trầm mặc hồi lâu, Cố Tây Châu có thể nghe thấy từ bên kia tiếng nức nở kiềm nén.
"Đồng chí cảnh sát, có phải cô ấy vì tôi mà giết người không?.... Bởi vì tôi lêu lổng ở bên ngoài, tôi lây cho cô ấy, có phải không?"
"Mấy tháng trước cô ấy đã được chẩn đoán xác định rồi."
Vưu Thiên Dật ngồi trên giường, trong tay cậu ta là kết quả xét nghiệm, HIV dương tính, cậu ta cũng vừa mới được chẩn đoán chính xác là bị bệnh.
"Xin lỗi... Xin lỗi..."
Cố Tây Châu nghe đầu bên kia truyền đến tiếng khóc ngắt quãng, còn có tiếng nam nhân vẫn liên tục xin lỗi, Cố Tây Châu không hiểu rốt cuộc Vưu Thiên Dật nói xin lỗi này là xin lỗi ai.
Sau khi Nguyễn Thục Vân nhận tội, giải quyết các chi tiết của vụ án xong, cô đưa ra một yêu cầu, hy vọng bọn họ liên hệ với bệnh viện cô làm việc, để cho những người cô từng tiếp xúc đến viện kiểm tra, xác nhận xem có nhiễm hay không.
Lái xe rời khỏi cục cảnh sát đã là 10h khuya, Cố Tây Châu dừng xe dưới tiểu khu, mưa to tầm tã, tiếng mưa rơi trên nóc xe ầm ĩ như hạt châu rơi trên mâm ngọc, trái ngược với khoảng không tĩnh lặng bên ngoài.
Lúc này tiếng thông báo trên điện thoại của Cố Tây Châu vang lên.
Tư Dư: Án tử sao rồi?
Cố Tây Châu: Hung thủ đã quy án rồi.
Tư Dư: Vậy là tốt rồi.
Cố Tây Châu: Cảm ơn.
Tư Dư: Cảm ơn cái gì?
Cố Tây Châu: Không có anh hỗ trợ, khả năng tôi còn phải lâu la thêm mấy ngày.
Tư Dư: À, không cần cảm ơn, lần sau tìm tôi hỗ trợ không cho phép mời ăn mì nữa.
Cố Tây Châu: Ý anh là tôi có thể tùy thời tìm anh hỗ trợ, chỉ cần đừng có mời anh ăn mì?
Tư Dư: Coi như tôi chưa nói gì.
Cố Tây Châu: Tiếp đến lúc nào phải vào (thế giới)?
Tư Dư cầm di động ngồi ở phòng khách nhà mình, nghĩ nghĩ, "Cậu nghỉ ngơi một thời gian đi, tôi không vội."
Cố Tây Châu: Được.
Tư Dư: Ừm.
Cuộc nói chuyện của hai người dừng lại ở một chữ "Ừm", Cố Tây Châu vừa định cất điện thoại vào túi thì tiếng chuông lại vang lên.
Hướng Nguyên: Mọe nó nha, án tử như này mà ba ngày đã phá, cậu lợi hại thế từ bao giờ vậy?
Cố Tây Châu: Ai chả có lúc thông minh đột xuất?
Hướng Nguyên: Haha, không đùa với cậu nữa, tinh dịch trong cơ thể nạn nhân thứ ba đã giám định xong, các cậu chuẩn bị điều tra đi.
Cố Tây Châu nhìn tin nhắn của Hướng Nguyên, đau đầu xoa xoa giữa chân mày, án cắt ngực giết người và cưỡng gian là hai án tử khác nhau, theo như Nguyễn Thục Vân nói, cô không trực tiếp giết người.
Sau khi cắt đi bộ ngực của ba người phụ nữ xong, chỉ là ném người ở bụi cỏ ven đường, một mình cô cũng không thể làm ra hành động xâm hại tình dục, Cố Tây Châu bọn họ suy đoán sau khi nạn nhân thứ ba - Tào Lệ - bị cắt ngực xong... kỳ thật được người qua đường phát hiện, nhưng đối phương không cứu người, ngược lại thấy người hôn mê mà sấn vào cưỡng gian.
Điều tra, bọn họ đương nhiên phải điều tra.
Cố Tây Châu ném mọi chuyện ra khỏi đầu, đi thẳng lên lầu, trước tiên tắm rửa, đặt tài liệu tiến độ tra án lên bàn cho Cố Chi Chi xem, tắm rửa xong trực tiếp lăn ra giường ngủ.
Ngủ đến nửa đêm mơ mơ màng màng nghe thấy trong phòng có tiếng động... có quỷ đang đóng cửa sổ.
Nhưng mà Cố Tây Châu không thấy được quỷ, hắn trở mình, nói: "Cảm ơn Chi Chi."
Đối phương không thèm để ý hắn, đóng cửa sổ xong, Cố Chi Chi yên lặng đứng trong bóng đêm nhìn chằm chằm Cố Tây Châu trong chốc lát sau đó đóng cửa ra khỏi phòng.
Hai ngày tiếp theo, Cố Tây Châu bọn họ tra xét khu vực xung quanh nơi phát hiện nạn nhân thứ ba - Tào Lệ - tử vong. Qua hai ngày, rốt cuộc tìm được chủ nhân của chỗ tinh dịch, một người nhặt rác gần đó.
Sau khi phát hiện Tào Lệ bị gây mê cắt đi bộ ngực, người đàn ông này không cứu Tào Lệ, ngược lại thấy đối phương hôn mê thì thực hiện hành vi cưỡng gian, hành động man rợ làm người ta không rét mà run.
Cố Tây Châu cuối cùng cũng giải quyết xong án giết người liên hoàn này, bỗng nhiên có người gõ cửa tiến vào, Hướng Nguyên hấp tấp vọt tới.
"Lão Cố, cậu không đoán được ai vừa với cục cảnh sát chúng ta đâu!" Hướng Nguyên nói.
Cố Tây Châu nhướng mày, ý bảo cậu đừng có úp úp mở mở nữa, có gì nói mau.
"Vưu Thiên Dật kia đến cục cảnh sát chúng ta, nói hắn không khởi tố Nguyễn Thục Vân!"
"Hắn khởi tố hay không khởi tố cũng như nhau," Cố Tây Châu nhàn nhạt nói, "Nguyễn Thục Vân giết ba người, chắc chắn là tử hình."
Hướng Nguyên phụ họa, "Đúng vậy, nhưng cậu không thấy người này rất mâu thuẫn sao? Ra ngoài tìm người phụ nữ khác là hắn, lây bệnh cho vợ cũng là hắn, bây giờ bị xẻo rồi lại tỏ vẻ thông cảm không khởi tố cũng là hắn."
Cố Tây Châu nghĩ: Vưu Thiên Dật kì dị cũng đâu chỉ có mỗi mấy cái đó, kì thật hắn tò mò mỗi lần Vưu Thiên Dật nhập mật khẩu di động, trong đầu cậu ta nghĩ cái gì!
"Được rồi, cậu đừng hóng hớt nữa." Cố Tây Châu nói.
"Cốc cốc cốc."
Có người gõ cửa, Hướng Nguyên đứng dậy ra mở, thấy Mã Kỳ cầm một vài thứ trong tay, đi vào.
"Tôi quấy rầy các cậu à?" Mã Kỳ hỏi.
Hướng Nguyên uống một ngụm trà kỷ tử táo đỏ, nói, "Không đâu, tôi đi trước, các anh có việc thì nói chuyện đi!"
Đợi Hướng Nguyên tời đi, Mã Kỳ nói.
"Cảnh sát phòng chống ma túy bên kia đã xem qua tài liệu cậu gửi cho bọn hắn, đã xác định những nhân viên phục vụ có tham gia buôn bán ma túy trong Kim phấn Thế gia, bọn họ nhờ tôi gửi lời cảm ơn cậu."
Tuy rằng vô tình liên quan đến án ma túy, thế nhưng những gì Cố Tây Châu bọn họ tra được qua video theo dõi quả thực rất hữu dụng, đã cho bên kia một ân huệ lớn.
Mã Kỳ đang nói chuyện với Cố Tây Châu, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng mấy cậu cảnh sát.
"Nữ sĩ, cô không được vào!"
"Sao lại không được vào? Á à, tôi hiểu rồi, có phải anh ta biết tôi mang thai rồi, không muốn nhìn thấy tôi ư?"
"Không, không phải, ý cô là cô mang thai con của Cố đội? Nhưng mà bụng cô..." Thật phẳng nha! Có chỗ nào giống người mang thai?
Cậu hình cảnh không dám nói nốt đoạn tiếp theo, dù sao người phụ nữ trước mặt này cũng thật xinh đẹp, nói không chừng thật sự có quan hệ gì đó với Cố đội!
Mã Kỳ chỉ chỉ bên ngoài, ý là cậu không đi xem xem à.
Mọe nó, tôi làm người ta mang thai lúc nào? Sao đến chính tôi còn không biết?
Cố Tây Châu ba bước làm hai, đầy cửa đi ra, sau khi nhìn rõ người phụ nữ ngoài cửa, hơi sửng sốt, cau mày: "Là cô? Tôi vậy mà lại không nhớ rõ tôi với cô có quan hệ hữu nghị đặc biệt sâu rộng gì, chuẩn xác mà nói đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau."
Người phụ nữ ừ một tiếng, không có ý phản đối, bước lên phía trước một bước, nói: "Trước kia tôi giúp anh hai lần rồi, anh giúp tôi một lần cũng là công bằng."
Cố Tây Châu nhướng mày, nói ra thì đúng là người phụ nữ này đã giúp hắn hai lần, lần đầu tiên là án phanh thây ở núi Phượng Hoàng, lần thứ hai là án cắt ngực này.
"Cô muốn tôi giúp cô cái gì?"
"Xin anh hãy đi cùng tôi tới thế giới tiếp theo, anh là hy vọng duy nhất của tôi, tôi không muốn chết."
"Cái gì hy vọng cơ?"
Nghe cô nói, Cố Tây Châu liếc nhìn người phụ nữ này, cô cũng phải trải qua thế giới nhiệm vụ để tiếp tục sống sót giống như bọn họ, thế nhưng những lời kia của người phụ nữ này, hắn nghe một chữ cũng không hiểu, cả đầu ong ong.
Người phụ nữ tiến thêm một bước, túm lấy cổ tay Cố Tây Châu, nói: "Xin lỗi, sắp tới giờ rồi, đếm ngược ba phút."
Mã Kỳ định làm cô buông tay, không ngờ ba phút mà cô nói là giả.
Người phụ nữ túm lấy Cố Tây Châu, Mã Kỳ túm lấy cô.
Mã Kỳ trải qua một trận choáng váng quen thuộc, trong lòng chỉ có mấy chữ "Đm cả lò nhà mài".
Đến khi Cố Tây Châu mở mắt ra một lần nữa, chung quanh hắn thật ồn, thật hỗn tạp, có rất nhiều âm thanh.
Nơi này là....
Công viên giải trí?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...