Vương Ngạo nhìn Cố Tây Châu nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ đi đến trước bàn làm việc xé một tờ giấy ghi chú, viết một dãy số điện thoại sau đó đưa cho Cố Tây Châu nói: "Đây là số điện thoại của Lý Diệu Lâm, ông ấy là đồng sự của ta, cũng chính là vị cảnh sát xử lý án này.
"Nhưng mà ông ấy từ chức lâu rồi, cháu có thể gọi điện hỏi ông ấy tình hình ngay lúc đó, ghi chép khẩu cung lưu trong cục cảnh sát cháu cũng xem rồi, trong đó không có khuất tất gì."
"Cảm ơn Vương thúc!" Cố Tây Châu nói.
"Ta không ngăn nổi cháu, cháu tra đi." Vương Ngạo thở dài nói, nhìn bóng dáng Cố Tây Châu rời đi, bàn tay nhẹ nhẹ xoa mi tâm.
Cố Tây Châu trở về văn phòng, không do dự trực tiếp gọi điện thoại, hắn thẳng thắn nói với Lý Diệu Lâm lý do mình tìm ông.
Lý Diệu Lâm nghe vậy, thống khổ nói: "Cháu cứ hỏi đi."
"Lúc chú đi xử lý án, cha mẹ Đồng Giai có gì bất thường không?" Cố Tây Châu hỏi.
"Ta nhớ rõ lúc ấy nhận được điện thoại báo nguy, ta cùng với hai anh em nữa chạy tới hiện trường, nhà Đồng Giai ở tầng 12, cháu có thể tưởng tượng được dáng vẻ con bé ngã xuống thảm thiết nhường nào... Mọi người chung quanh cũng không dám nhìn, khi đó ta mới làm cảnh sát không bao lâu, nói thật nhìn cũng thấy thực sợ hãi.
"Hôm đó mẹ Đồng Giai ở nhà, cha con bé thì không... Người báo nguy không phải mẹ Đồng Giai mà là bảo an của tòa nhà... Kỳ thật lúc ấy thẩm vấn bảo vệ tòa nhà ta cũng thấy có chút kỳ quái.
"Căn cứ theo lời bảo an, Đồng Giai ngã lầu gây ra âm thanh rất lớn, cho nên rất nhiều người trong tiểu khu đều biết."
"Vậy chú thấy chỗ nào kỳ quái ạ?" Cố Tây Châu hỏi, "Có thể nói cho cháu không?"
Nghe chuyện của Cố Tây Châu xong, Lý Diệu Lâm có lẽ là có chút thương cảm với Đồng Giai, kể lại càng thêm tỉ mỉ: "Cô ta không gọi 120."
"Đương nhiên chuyện này không loại trừ được lúc ấy nhất thời quên gọi 120," Lý Diệu Lâm ở đầu dây bên kia nói, "Còn có chính là... lúc cô ta khóc cũng rất kỳ quái, làm cho chú cảm thấy... cô ta không hề thực sự đau lòng."
"Vậy các chú không tiếp tục tra nữa ư?" Cố Tây Châu hỏi.
"Có tra chứ, lúc ấy cũng chính bởi vì điều này mà chúng ta thậm chí còn hoài nghi là cô ta giết, thế nhưng sau đó lại tìm được một hộ gia đình trong tiểu khu, nhà họ ở tòa nhà đối diện với nhà Đồng Giai, theo như khẩu cung chứng thực là Đồng Giai tự mình trèo qua ban công nhảy xuống dưới." Lý Diệu Lâm thở dài bổ sung, "Vì chuyện này mà chúng ta còn tra xét hộ gia đình này có quan hệ gì với cha mẹ Đồng Giai hay không, xác nhận hai bên không hề quen biết.
"Chủ yếu là ngoài gia đình này còn có một người qua đường đi dưới sân cũng thấy Đồng Giai nhảy lầu, lúc ấy cậu ta hoảng sợ quá, nhưng mà cũng nói lúc Đồng Giai ngã lầu không nhìn thấy trên ban công kia còn ai khác đứng, cuối cùng chỉ có thể kết luận là nhảy lầu tự sát."
"Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú bằng lòng trả lời cháu, đùng rồi, thi thể Đồng Giai có gì bất thường không ạ?"
"Không, không có, lúc ấy bởi vì hoài nghi mẹ Đồng Giai, chúng ta có kiểm tra thi thể, trên thi thể không có vết thương trí mạng, không có tình trạng trúng độc," Lý Diệu Lâm nói, "Khẳng định được nguyên nhân tử vong là do ngã cao, lúc ấy pháp y có làm báo cáo giám định."
"Vâng, cháu biết rồi ạ, thực sự vô cùng cảm ơn chú," Cố Tây Châu nói: "Cảm ơn chú nguyện ý giải đáp thắc mắc của cháu."
"Khách khí rồi."
Cố Tây Châu không nói gì nữa, hắn trầm mặc bắt đầu tự ngẫm lại những gì Lý Diệu Lâm vừa nói, từng thứ từng thứ lần lượt bày ra loại trừ khả năng mẹ Đồng Giai giết người, Cố Tây Châu ý thức được vụ án của Đồng Giai khó tra hơn hắn tưởng tượng, rốt cuộc vì sao Đồng Giai lại tự sát, Đồng Giai không còn nữa, muốn có được đáp án là quá khó.
Khi đã ý thức được vấn đề này, hắn đột nhiên thấy chính mình thực ngu ngốc, Cố Chi Chi vì cái chết của Đồng Giai mà tự trách nhiều năm như vậy, bản thân cậu ấy cũng là cảnh sát, chắc chắn cũng đã từng điều tra.
Cố Chi Chi nói đã sớm từ bỏ nguyên nhân Đồng Giai tử vong, không phải bởi vì cậu ấy không muốn tra, mà là bởi vì Cố Chi Chi đã từng tra rồi nhưng thất bại, trong sự việc Đồng Giai tử vong này mẹ Đồng Giai là nhân vật trung tâm, bất kể hắn có phỏng đoán trăm ngàn khả năng cũng đều là tốn công vô ích.
Thấy Cố Tây Châu không nói gì, Lý Diệu Lâm ở bên kia đầu dây mở lời: "Lúc trước lão Vương cũng gọi cho ta rồi... Con trai à, cái gì qua rồi hãy để cho nó qua đi, mọi sự đều đã rồi, nghĩ quá nhiều cũng không có ý nghĩa gì, chẳng bằng quý trọng hiện tại."
"Cháu hiểu, cảm ơn Lý thúc."
Sau khi trò chuyện xong, tâm tình Cố Tây Châu không tốt lắm, hắn còn tưởng rằng mình có thể giúp Cố Chi Chi giải quyết chuyện này, không ngờ án kiện này còn có nhân chứng mục kích chứng minh Đồng Giai tự sát.
Cố Tây Châu cất di động, dựa vào ghế, cân nhắc trong chốc lát, đứng dậy đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì gặp Mã Kỳ ở hành lang.
"Đi cùng không, ăn một bữa cơm?" Mã Kỳ hỏi.
"Được chứ," Cố Tây Châu nói, "Anh mời à?"
"Đương nhiên rồi," Mã Kỳ nâng khoe miệng nói, "Muốn ăn gì?"
"Tùy."
Mã Kỳ bất đắc dĩ nói: "Vậy tự cậu phải dẫn tôi đi rồi."
Cố Tây Châu tính toán trong lòng một chút, cảm thấy mình hẳn cũng nên vặt Mã Kỳ một bữa, hắn nhớ gần đây có một quán ăn không tệ lắm.
Hai người ngồi trong quán ăn, Cố Tây Châu gọi không ít đồ mới trả thực đơn lại cho người phục vụ, Mã Kỳ không nhịn được hỏi: "Giữa trưa gọi nhiều như vậy, cậu ăn hết được á?"
"Thế giới trước, suýt chút nữa tôi đói chết đấy," Cố Tây Châu bĩu môi, nhỏ giọng nói, "Đến bây giờ tôi hãy còn chưa có hoàn hồn lại đây."
Mã Kỳ tỏ vẻ hiểu rõ, hắn hiểu ý Cố Tây Châu, thế giới nhiệm vụ nhiều quy tắc cổ quái hiếm lạ là thật.
Ăn cũng hòm hòm, Cố Tây Châu nói đến biệt danh của Mã Kỳ, "Cái biệt danh này của anh cũng thú vị đấy, lão Mã thần kỳ... Cảnh sát phòng chống ma túy các anh còn nguy hiểm hơn cả cảnh sát hình sự, có phải ngày nào cũng bắn nhau bùm bùm không? Nghĩ lại cũng kích thích ghê."
"Kích thích?" Mã Kỳ lắc đầu cười khổ nói, "Chỉ là ỷ lại vào có thể thấy được thời gian sinh mệnh đếm ngược, biết chính mình sẽ không chết, mới dám yên tâm mà lớn mật như vậy, kết quả mỗi lần bắn nhau tôi đều không làm sao... nhưng những cộng sự đó của tôi cứ đổi hết người này đến người khác, bây giờ cầm súng bắn lũ buôn ma túy tôi chẳng sợ nhưng tiến vào thế giới nhiêm vụ lại sợ."
Cố Tây Châu gật đầu tán thành, Mã Kỳ nói rất có đạo lý, nào có gì là kỳ tích, mà là bởi vì biết chính mình sẽ không chết nên mới dám dũng mãnh xông pha như vậy, ngược lại thời gian sinh mệnh đếm ngược kết thúc, tiến vào thế giới nhiệm vụ, chỉ cần sai một bước, phía sau chính là vực thẳm.
Cố Tây Châu đổi đề tài hỏi Mã Kỳ: "Sao anh lại đến chỗ chúng tôi, xa xôi quá."
"Không còn cách nào khác," Mã Kỳ không tình nguyện nói, "Ai mà không muốn ở thành phố nơi mình sinh ra chứ? Lần này có mấy đồng sự hy sinh nhưng chúng tôi cũng phá được một vụ lớn, trùm thuốc phiện kia bị bắt, cảnh sát phòng chống ma túy buộc phải điều đi, ở lại địa phương rất dễ xảy ra chuyện."
Cố Tây Châu tưởng tượng một chút liền hiểu rõ, cảnh sát hình sự là bắt tội phạm giết người, còn cảnh sát phòng chống ma túy là bắt tội phạm giết người có súng ống, giá trị vũ lực giữa hai bên không giống nhau, cảnh sát phòng chống ma túy cũng là người, cũng sợ bị xã hội đen trả đũa, điều đi cũng là vì không còn cách nào khác.
Hai người tùy ý hàn huyên đôi câu, Cố Tây Châu không nhắc gì về Tư Dư và Phương Chấp với Mã Kỳ, thế nhưng từ cuộc nói chuyện với Mã Kỳ, Cố Tây Châu biết Mã Kỳ cũng có đội riêng của mình, giống như tổ đội ba người Cố Tây Châu, Phương Chấp, Tư Dư, hắn cũng có những người đồng hành cố định, qua lời Mã Kỳ Cố Tây Châu cũng có thể cảm giác được Mã Kỳ rất tin tưởng những người kia.
"Cậu thế mà ăn hết được thật," Hắn nói, "Cố Nhiễm... À ừ... Cố Tây Châu, bây giờ tôi thực sự tin tưởng cậu không phải là cố ý chỉnh tôi mà là thật sự đói bụng."
"Nói thừa," Cố Tây Châu nhún vai, "Đói gần 4 ngày, suýt chút nữa chết đói cơ mà."
Cố Tây Châu liếc nhìn thời gian trên di động, dùng khăn giấy lau miệng, nói: "Đi thôi, còn nữa tiếng nữa, bây giờ về ngay còn có thể ngủ được một lát."
"Được."
Hai người một trước một sau trở về, Cố Tây Châu vừa tạm biệt Mã Kỳ, đi tới cửa kiền gặp Phương Chấp cũng vừa trở về.
"Cố ca, anh đoán xem em có gì này!" Phương Chấp thần bí hề hề thò đầu qua nhỏ giọng hỏi.
Cố Tây Châu liếc qua một cái, "Cái gì?"
"Bằng lái!"
Phương Chấp lấy từ trong ví ra tấm bằng lái vừa mới nhận được.
Cố Tây Châu nghe thấy lời này, tâm tình không tồi, vỗ vỗ vai Phương Chấp, "Được đấy nhỉ, sau này ra ngoài cậu lái xe, rốt cuộc anh có thể nghỉ ngơi rồi."
Phương Chấp vỗ ngực nói: "Vâng, Cố ca!"
Ngay sau đó Cố Tây Châu liền nghe thấy tiếng bụng Phương Chấp réo lên một tiếng, Cố Tây Châu cười cười nói: "Cậu vẫn còn chưa ăn cơm à? Mau đi ăn đi."
"Vâng!" Phương Chấp rời đi nhanh như chớp, Cố Tây Châu nhìn về phía bóng dáng Phương Chấp, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cố Tây Châu trải qua mấy ngày này cũng còn coi là an ổn, ngoại trừ bắt mấy kẻ ăn trộm này nọ ra thì không hề xuất hiện một cái thi thể nào, hắn thực vừa lòng với quãng thời gian không tăng ca vui sướng ngắn ngủi này.
Sáng sớm, Cố Tây Châu lái xe đón Phương Chấp đi thẳng đến biệt thự cao cấp nhà Tư Dư, đem xe vào sân xong, hắn trực tiếp nhập mật khẩu đi vào trong nhà Tư Dư, hai người lên lầu, Tư Dư đang nhắm mắt dưỡng thần tỉnh dậy đảo mắt, ý bảo bọn họ ngồi xuống ghế.
Cố Tây Châu kể cho Tư Dư chuyện của Mã Kỳ, Tư Dư chưa nói gì thế nhưng Phương Chấp ngồi một bên vẻ mặt đầy quẫn bách.
Hai bàn tay ôm lấy ly nước, cậu hỏi: "Cố ca, anh đang nói Mã, Mã phó cục, cũng giống chúng ta sao?"
"Đúng vậy, bằng không cậu thật sự nghĩ rằng vận khí anh ta tốt như vậy ư, viên đạn bị một mảnh ô tô vỡ ngăn trở, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết." Cố Tây Châu thuận miệng nói.
Phương Chấp ừm một tiếng, nhẹ giọng nói: "Nói như vậy, chẳng phải chỉ cần thời gian còn đang đếm ngược.... Chúng ta có làm gì cũng không chết được... Nhảy lầu cũng sẽ không?"
"Về mặt lý luận là như vậy." Tư Dư nói, "Đương nhiên trên thực tế, bản thân chuyện của Mã Kỳ đã chứng minh lý luận này."
"Nói thế nghĩa là có cái đồng hồ đếm ngược này ở đây, muốn chết cũng khó." Cố Tây Châu cười nhẹ nói, "Cái thứ phiền phức này còn có chút hữu dụng."
Tư Dư ừ một tiếng, lại hỏi Phương Chấp: "Thời gian đếm ngược của cậu còn bao lâu?"
"Còn mười phút." Sau khi trải qua vài thế giới, hiển nhiên Phương Chấp không còn co ro bất an như trước kia, tố chất tâm lý tiến bộ vượt bậc.
"Mười phút à," Cố Tây Châu ngược lại đáng thương vô cùng nhìn về phía Tư Dư nói: "Tư tổng, tôi muốn uống café, cái loại đắt nhất ấy."
Tư Dư: "....."
Động tác xoay người lấy café của Tư Dư có chút khựng lại, dường như anh đã quen với gia hỏa không biết xấu hổ Cố Tây Châu này, người này chỉ có mỗi lần cần đi vào thế giới nhiệm vụ mới liên hệ anh, không vào thế giới nhiệm vụ thì đến cả bóng người cũng không thấy, chính vì điểm này mà anh có chút bực bội, chỉ là anh nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân chính mình bực bội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...