"Mẹ nó!" Sắc mặt người đàn ông dẫn đường thoắt cái trắng bệch, nhìn chằm chằm cánh tay như ẩn như hiện kia, lùi về phía sau, lảo đảo không vững mà té lăn ra đất, "Đây là người, tay người?"
"Đúng," Trả lời xong câu hỏi của người đàn ông, Cố Tây Châu lấy điện thoại ra.
"Đúng vậy, có phát hiện, không, vẫn chưa thể xác định có phải là Từ Vĩ hay không, tôi mới chỉ đục ra được một phần nhỏ, thấy một bàn tay." Cố Tây Châu nói với người bên kia đầu dây điện thoại, "Mau điều thêm người đến đây!"
Tưởng Quân bên kia sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giất, thấy Cố Tây Châu gọi điện thoại mới như từ trong mộng tỉnh lại, lấy di động ra gọi về công ty.
Một lát sau, mấy xe cảnh sát đi vào thiển thủy hoa viên, ánh chiều tà đổ xuống lại nặng nề thêm mấy phần.
Vàu phút sau, cảnh sát tới giăng giới tuyến màu vàng xung quanh, giữ nguyên trạng hiện trương, sau đó một và chuyên gia căn cứ vào bản vẽ thảo luận vị trí đặt thi thể này sau khi đục ra có ảnh hưởng đến tính ổn định của toàn thể khối kiến trúc hay không.
Cố Tây Châu cầm hai chai nước khoáng, một chai đưa cho Phương Chấp. một chai khác nhét vào tay Tưởng Quân.
"Chỗ này không chống thấm tốt, lúc trước ngấm nước mưa lâu ngày dẫn tới lớp bên người bong ra, cho nên mùi bên trong mới thoát ra ngoài."
"Cố đội, chúng tôi đã xem bản thiết kế, vị trí đặt thi thể không phải là kết cấu chịu lực, sẽ không ảnh hưởng đến kiến trúc thượng tầng." Một chuyên gia nói.
Cố Tây Châu tặc lưỡi: "Tốt, vậy thì nhanh đem thi thể ra."
Hắn đang nói dở, lúc này người của công ty kiến trúc cũng chạy tới hiện trường, đồng thời còn có một chiếc Mayback màu đen tao nhã, sau khi tài xế xuống xe còn rất chuẩn mực bước ra mở cửa cho ông chủ ngồi ở hàng ghế sau.
Tư Dư xuống xe nhưng không bước vào bên trong giới tuyến màu vàng mà vẫy tay với Cố Tây Châu, hai người ăn ý mười phần, chờ Cố Tây Châu lại đấy xong, Tư Dư hỏi: "Là Từ Vĩ?"
"Cũng chưa chắc chắn là anh ta, thế nhưng tôi nghĩ là đúng." Cố Tây Châu gật đầu nói.
"Sau cậu tìm được?"
Cố Tây Châu thuận miệng nói: "Vừa ngửi liền thấy mùi hương quen thuộc, mùi tử thi."
Tư Dư hơi nhếch khóe miệng hỏi: "Cậu thuộc họ chó à?"
Cố Tây Châu giải thích: "Nếu như anh thường xuyên tiếp xúc với mùi thi thể thối rữa thì anh cũng sẽ đoán được thôi."
"Cố ca, có phát hiện!" Phương Chấp hô lên, " Có thể là hung khí."
Cố Tây Châu tạm biệt Tư Dư, vội vào chạy tới, vừa kịp thấy hóa ra bên trong tường còn có một cái rìu.
Trực giác mách bảo bọn họ, đây chính là hung khí!
Cảnh sát chuyên chụp ảnh hiện trường thấy vậy lập tức lấy máu ảnh ra chụp lại, thi thể không đầu nhìn mà rợn gáy dần dần xuất hiện hoàn chỉnh trước mặt mọi người.
Trong lúc các đồng sự xử lý thi thể, Cố Tây Châu trực tiếp lái xe về cục cảnh sát, Chu Nhất Quang trong phòng thẩm vấn nhàm chán đến nghịch ngón tay, hỏi: "Sao? Đồng chí cảnh sát lại muốn hàm oan tôi giết người?"
Cố Tây Châu nhếch khóe miệng cười, "Chúng tôi đã xác định thân phận nạn nhân, là ông chủ tiền nhiệm của một công ty kiến trúc, tên là Từ Vĩ."
"Mặt khác," Cố Tây Châu kéo dài âm cuối, "Chúng tôi đã tìm được phần còn lại của thi thể, ở nơi giấu xác cũng phát hiện được hung khí, hung khí là một cái rìu."
Theo từng lời Cố Tây Châu nói ra, vẻ mặt trước kìa vẫn luôn cà lơ phất phơ của chi nhất quang trở nên xanh mét, hai tay vặn xoắn nhau đến mức nghe được cả tiếng khớp xương kêu răng rắc.
"Có được kết quả giám định chỉ tốn nhiều nhất là hai ngày." Cố Tây Châu lấy ảnh ra, lạnh nhạt nói, "Anh muốn khai bây giờ hay là để đến lúc đó rồi khai?"
Chu Nhất Quang trầm mặc.... Cuối cùng mở miệng thở dốc.
"Tôi không ngờ các người có thể tìm được thi thể....." Chu Nhất Quang nói, "Sao các người phát hiện được?"
Cố Tây Châu nói: "Anh giấu thi thể trong bức tường, chống thấm không tốt, do thời tiết mưa dầm, tường bên ngoài tróc ra làm cho không khí tiến vào, hơn nữa bản thân xi măng cũng không phải bịt kín tất cả, bên trong có rất nhiều lỗ nhỏ, mủi thi thể theo đó lộ ra."
Chu Nhất Quang nghe vậy, mặt không cảm xúc gật đầu nói: "Các người biết người chết là Từ Vĩ, hẳn là cũng tra được quan hệ giữa chúng tôi đi?"
"Đặng Mai đã nói rồi, thế nhưng chúng tôi càng muốn chính anh kể lại."
"Ờm... Mười sáu năm trước, tôi làm công ở công trường quen biết hắn, bởi vì trong số công nhân ở đó Từ Vĩ cũng xem như là thông minh có khả năng nên tôi luôn có đánh giá khá tốt về hắn." Chu Nhất Quang nhớ lại. "Tôi cùng hắn xưng huynh gọi đệ, sau khi cha tôi trúng gió liệt giường, ban đầu tôi vẫn kiến trì ở lại công trường làm như bình thường, nhưng trong nhà không có tôi thì không ổn... Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác đành phải lựa chọn từ chức về nhà."
"Sau khi về nhà tôi mở một quán chè để có thể có nguồn thu nhập ổn định để chăm sóc cha mẹ, hàng xóm trong tiểu khu đều rất tốt, nếu không nhờ có họ, quán chè của tôi cũng không thể nào duy trì lâu đến vậy, mỗi ngày đều có vài bàn mạt chược, tuy rằng không được nhiều tiền lắm nhưng bởi vì thời gian tôi ở nhà nhiều, rất tiện chăm sóc cha mẹ nên tôi vẫn vô cùng hài lòng.
"Đầu óc Từ Vĩ quả thực rất tốt, sau khi tôi rời đi, hắn có tìm tôi một lần, nhờ vả tôi tìm đến các đồng nghiệp cũ ở công trường đánh tiếng để hắn làm nhà thầy, lúc đó các người cũng biết, công nhân đến lúc về quê ăn tết vẫn không nhận được tiền lương là chuyện phổ biến...
"Năm đầu tiên hắn làm nhà thầu không hề nhận được chi trả từ chủ đầu tư, đầu năm lại cần tuyển thêm người, cần phải bàn giao được công việc thì công ty mới chịu thanh toán cho hắn toàn bộ tiền, vì vậy hắn tìm tôi nhờ hỗ trợ, tôi cho hắn vay 5000 tệ, lúc ấy cảm thấy quan hệ không tôi nên không bắt hắn làm giấy vay nợ.
"Tôi cũng không vỗi vã tìm hắn đòi tiền, chỉ nói bao giờ hắn có tiền thì trả.
"Qua mấy năm, tôi thấy hắn càng ngày càng phát đạt, còn mua được cả xe hơi, liền nhịn không được hỏi hắn, kết quả hỏi hai lần, hắn trực tiếp mất kiên nhẫn mà dứt khoát không tiếp điện thoại của tôi nữa..."
Chu Nhất Quang bình đạm kể lại: "Sau đó tôi cố tình tìm đến, hắn trực tiếp trở mặt, tôi thấy xem ra hắn thực sự không trả liền từ bỏ."
"Vậy sao anh lại giết anh ta?" Phương Chấp nghi hoặc hỏi.
"Mùa đông năm ngoái, mẹ tôi ốm nặng phải nằm phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi ngày tốn một ngàn, tôi nào có nhiều tiền như vậy? Đột nhiên nhớ tới 5000 Từ Vĩ nợ tôi kia, tôi cũng hỏi thăm rồi, hiện tại hắn đã sớm phát đạt, tài sản trong tay cả trăm triệu, tôi tận mắt nhìn thấy hắn vào cửa hàng 4S mua cho mấy người phụ nữ ngoài luồng kia chiếc xe cả mấy chục vạn, mắt cũng chả thèm chớp một cái...."
Chu Nhất Quang tiếp tục nói: "Tôi chặn xe hắn, yêu cần hắn trả tiền, tôi còn nghĩ rằng có là 5 vạn đi nữa thì cũng chẳng phải là con số to lớn gì, 5000 tệ từ 15 năm năm trước đến giờ cũng phải đáng 5 vạn, hắn cũng đâu thiếu gì chút tiền đó... Thế nhưng Từ Vĩ thấy tôi trực tiếp đá tôi một cước, kêu tôi cút đi, còn nói không quen biết tôi. Trông hắn lúc đó rất tức giận, sau đó tôi mới suy nghĩ cẩn thận, hẳn là hắn thấy mất mặt.
"Lúc ấy tiền thuốc men rất gấp, tôi liền quỳ xuống, cầu xin hắn... Hắn lập tứ móc 5000 tệ từ trong ví ra ném vào mặt tôi, còn nhổ nước miếng lên người tôi, nói tôi là đồ ăn xin chết giẫm."
"5000 kia chỉ đủ cho mẹ tôi trụ được 5 ngày, kỳ thật cũng chỉ nộp bù được một phần tiền nợ thôi, muốn tiếp tục ở lại...căn bản không có tiền, lúc ấy bác sĩ của mẹ tôi ứng ra 5000 tiền thuốc men giúp tôi, nói thật, tôi vô cùng cảm kích vị nữ bác sĩ kia!"
"Không được bao lâu... Mẹ tôi không còn."
Chu Nhất Quang hít sâu một hơi, nói tiếp: "Sau khi mẹ tôi chết, cha tôi vẫn luôn tự trách tất cả đều là lỗi của ông, nếu không phải ông ây liên lụy tôi, tôi đã không phải sống như vậy, từng này tuổi rồi vẫn không lấy được vợ, ngày đó cha nói với tôi ---- ông ấy muốn chết.
"Ông ấy cũng thực sự chết đi, tuyệt thực mà chết, lần cuối cùng ôm ông ấy, ông ấy nhẹ bẫng, rất nhẹ, rất nhẹ."
Giọng Chu Nhất Quang run rẩy, ngay sau đó Cố Tây Châu nghe thấy một tiếng khóc đè nén.
Anh ta trải qua bất hạnh nhường ấy, đã sớm bị mài mòn tất cả góc cạnh. Anh ta chấp nhận hết thảy, chịu thương chịu khó, người cha vì không muốn liên lụy con mà tuyệt thực chết, tất cả đau xót toàn bộ vỡ tung, biến thành vết thương dữ tợn, tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim.
Chu Nhất Quang khóc hồi lâu, Cố Tây Châu và Phương Chấp cũng không an ủi mà ngồi một bên yên lặng chờ anh ta ổn định cảm xúc.
Thấy cảm xúc đã bình ổn một chút, Cố Tây Châu hỏi: "Vậy vì sao anh giết Từ Vĩ?"
"Sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, tôi tính không thể nào bán quán chè cả đời liền ra ngoài nhận lời mời đi làm," Chu Nhất Quang nức nở nói, "Trước kia tôi là quản lý công trường, cho nên muốn tìm một công việc tương tự.
"Vất vả lắm mới tìm được một công trường ở vùng ngoại ô cần tôi, vừa mới đi làm ở đó đó được hai ngày đã bị mời cuối gói, lúc ấy tôi còn nghĩ là do tôi quản lý không tốt nên mới như vậy, sau này mới biết là di Từ Vĩ làm, tất cả lửa giận trong lòng phút chốc bùng nổ, lúc ấy trong đầu tôi chỉ có ý muốn hắn chết đi! Sau đó tôi liền tìm giết hắn."
Nhắc đến Từ Vĩ, mặt Chu Nhất Quang nháy mắt trở nên dữ tợn, Cố Tây Châu hỏi: "Vì sao anh không để đầu của anh ta cùng với thi thể trong tường?"
Chu Nhất Quang nói, "Lúc tôi giết hắn, vung rìu một cái đầu hắn liền rời khỏi thân thể, sau khi bỏ thân thể vào tưởng xong, đầu hắn tôi ném vào thùng xi măng mang đi... Kỳ thật tôi cũng không biết chính mình lúc ấy nghĩ gì, có lẽ trong tiềm thức tôi chắc chắn mình sẽ không bị phát hiện, lại có thể thật ra tôi kỳ vọng có thể có ai đó phát hiện ra đi...."
Sau khi phạm nhân khai báo toàn bộ, cô tây châu ra ngoài liền nghe thấy mấy đồng nghiệp nhỏ giọng nói chuyện.
"Mịa, nợ người ta thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa*! Sao lại có loại người không biết xấu hổ như vậy?"
*Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.
"Xã hội bây giờ á, thiếu tiền mới là ông cố nội, người cho vay tiền là thằng cháu hết."
"Anh ta cũng đáng thương quá, cha anh ta..."
Trong phòng thẩm vấn vang lên tiếng khóc thảm thiết, âm thanh kia tựa như tiếng than đỗ quyên*, cảnh sát bên ngoài không ai dám đi vào, không khí trong phòng thẩm vấn áp lực đến không sao thở nổi.
*Tiếng than đỗ quyên: sự tích hoa đỗ quyên, tiếng hót của chim quyên như tiếng kêu than, tuyệt vọng.
So với vẻ mặt não nề bi thương của những người khác, Cố Tây Châu bình tĩnh hơn nhiều, trực tiếp đi đến phòng pháp y gõ cửa hỏi Hướng Nguyên: "Bao giờ có thể đưa báo cáo giám định cho tôi?"
"Chờ hai tiếng nữa, tôi vừa mới nhìn qua thấy cấp dưới của cậu tất cả đều mặt ủ mày ê, thẩm vấn án tử xong khó chịu trong lòng?"
Cố Tây Châu lắc đầu, buông tay nói: "Không có gì đau lòng, tôi chỉ quan tâm kết quả."
Hướng Nguyên nhìn Cố Tây Châu đầy cổ quái, Cố Tây Châu để ý thấy ánh mắt đó, nhướng mày hỏi: "Gì mà cứ nhìn tôi như thế?"
"Trước kia lúc thẩm vấn án tử cho dù cậu giả vờ không đau lòng không khó chịu, kỳ thực tôi biết trong lòng cậu không hề thoải mái," Hướng Nguyên bổ sung, "Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu không giống trước kia."
"Chỗ nào không giống?"
Hướng Nguyên nói: "Trước kia lúc tra án, không tìm được hung thủ cậu hút thuốc, tìm được hung thủ cậu cũng hút thuốc, chính là bởi vì cậu khó chịu, vì những phạm nhân đó mà đau lòng, nhưng mà bây giờ cậu không hút thuốc, ngay cả lúc nói chuyện ánh mắt cậu nhìn tôi cũng không né không tránh, chứng tỏ lời cậu nói là thật.
"Cậu thật sự không quan tâm."
Cố Tây Châu sờ sờ mũi.
Hướng Nguyên vỗ vai hắn, trêu chọc, "Thật ra như vậy cũng tốt, trước kia tôi luôn nghĩ --- cậu mà chết, nếu không phải chết trong lúc phá án thì chính là chết vì ung thư phổi! Ít nhất hiện tại hẳn là cậu sẽ không chết vì ung thư phổi."
Cố Tây Châu: Huynh đệ quả nhiên nhìn xa trông rộng, Cố Chi Chi chính là chết trong lúc phá án. Cảnh sát hình sự tuyệt đối là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...