Mấy người Cố Tây Châu lại một lần nữa đánh xe đến tiểu khu nơi hai vị lão nhân sinh sống, lễ phép gõ cửa, một lát sau rốt cuộc cửa cũng mở.
"Muốn gì?" Lão gia tử mở cửa thấy bốn người liền nhíu mày không vui.
"Chúng tôi muốn nói chuyện với bác về con trai bác...."
"Đừng có nói với tôi, tôi không muốn nghe, tôi chả biết cái gì hết, dù sao người cũng đã mất tích nhiều năm như vậy, tôi đã sớm coi như không có đứa con này."
Lão nhân xua tay, mất kiên nhẫn nói.
"Một tuần trước, anh ta, chết rồi." Cố Tây Châu nói.
Lão gia tử dường như không nghe rõ Cố Tây Châu nói, vẫn tiếp tục: "Muốn chết thì chờ nó chết, tôi...."
Lão nhân mới nói được một nữa liền ý thức được những gì Cố Tây Châu nói không giống những gì mình nghĩ.
"Cậu nói ai, ai chết?"
Cố Tây Châu lắc lắc báo cáo trên di dộng, nói: "Con trai bác. Khoảng một tuần trước, chúng tôi phát hiện một cỗ thi thể ở núi Phượng Hoàng thành phố Ninh Khánh, hôm qua chúng tôi đã dùng DNA trên tàn thuốc của bác để giám định, các định người chết có quan hệ cha con với bác."
"Một tuần trước?" Lão nhân hỏi ngược lại.
Cố Tây Châu gật đầu, "Hiện tại bác đã đồng ý cho chúng tôi vào nói chuyện được chưa?"
Lão gia tử tóc hoa râm nghẹn lời nhìn chằm chằm Cố Tây Châu nửa ngày không thốt ra được lời nào, một lúc sau ông buông bàn tay chắn cửa, trong nháy mắt dường như già nua đi rất nhiều, lúc này lão nãi nãi hôm qua mở cửa bọn bọn họ vươn tay đoạt lấy tư liệu giám định trong tay Cố Tây Châu.
"Đã chết... Nó..." Lão nãi nãi cả người phát run, choáng váng đứng không vững.
Lão gia tử bên cạnh nhìn về phía người bạn già một lúc lâu, nói: "Chết rồi ha, thằng súc sinh này! Chết thì tốt!"
"Ông...." Lão nãi nãi vươn tay chỉ ngón trỏ vào mặt lão gia tử, miệng mấp máy, lại không phát ra bất luận âm thanh nào.
Lão nhân để cho mấy người Cố Tây Châu vào phòng khách, lúc này mới kể: "Nếu các cậu đã đã định người chết chính là con trai tôi, tôi đây cũng ăn ngay nói thật."
"Bảy năm trước, thằng súc sinh kia lái xe đưa A Cường về nhà thăm hai ông bà già chúng tôi, trên đường đi, thằng súc sinh kia nói công ty có việc gấp, bảo A Cường lái xe mang đồ qua đây cho chúng tôi, kết quả chiếc xe kia phát nổ trên đường, A Cường nhà tôi chết...đã chết...."
"A Cường trong lời bác là con trai thứ Triệu Cường?" Tống Càn nhíu mày xác nhận.
Lão gia tử gật đầu, âm thanh có chút nức nở, nói: "Đúng vậy, người chết bảy năm trước là con trai nhỏ nhà tôi."
"Vì muốn lừa tiền bảo hiểm nên mới nói là con lớn chết sao?"
Lão nhân lắc đầu: "Mới đầu tôi cũng không biết là hai đứa nó cùng nhau trở về, cũng cho rằng người chết chính là thằng súc sinh kia, trên xe nó có bằng chứng, cả đứa con dâu Phùng Điềm kia cũng nói quần áo đó chính là của thằng súc sinh kia, tôi liền tưởng nó đã chết thật, sau đó đứa nhỏ là mất tích, tóc chúng tôi đều bạc hết, khóc lóc, mệt mỏi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật đau lòng....
"Chính là có một hôm tôi đi tìm Phùng Điềm liền thấy trên đường có người lớn lê rất giống con cả của tôi Triệu Quốc, tôi liền đi theo nó, gọi nó....Tôi tưởng là mình bị ảo giác, nhưng mà tôi càng gọi, nó càng chạy.
"Lúc ấy tôi đã cảm thấy không thích hợp, liền đi hỏi Phùng Điềm, Phùng Điềm lắc đầu nói không biết, nhưng hôm đó tôi thấy có mấy người đến nhà con bé đòi nợ, thế mới biết thằng súc sinh kia ở ngoài đánh bạc vay mượn nặng lãi, nợ 80 vạn. Tôi thấy Phùng Điềm bị mấy người kia vây quanh đánh đập..."
Cố Tây Châu lạnh nhạt nói: "Sau đó thì sao?"
"Vốn dĩ tôi định bán nhà cho Phùng Điềm trả tiền vay nặng lãi, Phùng Điềm cự tuyệt nói trước kia Triệu Quốc có mua cho chính mình một phần bảo hiểm thương nghiệp, khoản bồi thường khoảng 100 vạn tệ, chờ nhận được bồi thường trước trả hết nợ, còn lại trích ra một phần biếu chúng tôi.
"Nói thật...Con bé Phùng Điềm này tốt lắm, chỉ là xui xẻo, dính phải cái thằng súc sinh kia!"
Hai lão nhân mắt đẫm lệ, nói chuyện đứt quãng, "Sau khi nhận được khoản bồi thường, Phùng Điềm trả hết nợ, gọi điện thoại cho tôi nói đem 20 vạn còn dư đều biếu tôi với bà nó, nói rằng hai ông bà già chúng tôi, con trai lớn đã chết, con trai nhỏ lại mất tích, cuộc sống sau này không biết ra sao. Lúc ấy con bé vừa gọi điện thoại vừa nói, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nó hét chói tai gọi tên thằng súc sinh kia.
"Đợi đến lúc tôi và bà nó chạy đến nơi, liền thấy thằng súc sinh kia ở nhà....Lúc ấy tôi liền hỏi nó vậy người chết kia là ai! Lúc này nó mới nói ngày nó hắn và lão nhị cũng nhau trở về.
"Lúc ấy tôi liền cảm thấy không đúng, liền hỏi nó...."
Cũng không khác lắm so với những gì Cố Tây Châu bọn họ đoán, có điều cũng có khác biệt, người thực sự tử vong bảy năm trước là Triệu gia lão nhị - Triệu Cường, bởi vì lúc ấy không có ai nghi ngờ, lại không kiểm tra DNA nên công ty bảo hiểm trực tiếp nhận định người chết là lão đại Triệu gia mà bồi thường.
"Nó quỳ trên mặt đất, dập đầu với chúng tôi, cầu xin chúng tôi đừng báo cảnh sát, nó còn dập đầu với Phùng Điềm, đến vỡ đầu chảy máu, Phùng Điềm vốn không đành lòng, vừa nghe nó xin tha cũng nhìn hai ông bà già chúng tôi.
"Làm cha mẹ, nhìn con mình như vậy, đưa nó đến đồn cảnh sát, tôi không làm được, lại cảm thấy khó lòng đối mặt với cái chết của lão nhị liền nói đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, không bao giờ muốn gặp lại nó.
"Bây giờ nó chết rồi, chính là báo ứng!"
Lão nhân nói rồi đưa tay lau nước mắt, hai người đồng thời lã chã rơi lệ, không khí trong phòng tức khắc trở nên nặng nề.
Đám người Cố Tây Châu rơi vào trầm tư, nói như vậy, người chết Triệu Quốc là một người không có hộ khẩu, đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, bởi vì lửa tiền bảo hiểm mà giết hại em trai ruột, tới nay đều chưa từng liên hệ với bạn bè trước kia, khả năng cao Triệu Quốc vẫn luôn ở tại biệt thự của Phùng Điềm.
"Có phải sau này Phùng Điềm vẫn luôn sống cùng nạn nhân không?" Cố Tây Châu hỏi.
Lão nhân gật đầu: "Hẳn là vậy, từ sau sự việc kia, 20 vạn còn lại đều để lại còn Phùng Điềm, thằng súc sinh kia làm người không ra gì, thế nhưng khá có đầu óc buôn bán, cầm tiền đi đầu tư, kiếm lời không ít....
"Tôi cũng chỉ là nghe bạn bè nói, con bé cũng có tới vài lần biếu chúng tôi tiền nhưng chúng tôi chưa bao giờ nhận."
Cố Tây Châu nhìn lão nhân, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Mấy năm nay Phùng Điềm và Triệu Quốc có con ư?"
"Con?" Sau một hồi kinh ngạc, lão nhân nói cực kì khẳng định: "Không có!"
"Không có?"
Lão gia tử không do dự nói thẳng: "Thằng súc sinh kia có sinh con thì cũng không có lỗ đuýt..... Nó có chứng chết t*ng trùng."
"Vậy sao."
Phương Chấp bên cạnh ghi nhớ tin tức quan trọng, hai ông bà cũng không rõ lắm tình hình sinh sống của Phùng Điềm với Triệu Quốc, hoàn toàn không biết tình trạng của con mình, Cố Tây Châu gật đầu.
"Việc chúng tôi đến tìm các vị, tạm thời đừng để lộ cho bất kì ai, tránh khiến cho hung thủ cảnh giác." Tống Càn dặn dò hai vị lão nhân trước khi rời đi.
Hai người liên tục gật đầu.
"Đồng chí cảnh sát, các vị nhất định phải tìm được hung..." Lão thái thái vừa cất lời đầy bất an liền bị lão gia tử bên cạnh ngắt lời.
"Hừ, tìm cái gì mà tìm, chính là đáng đời!" Mỗi lần lão thái muốn nói đến chuyện này, lão gia tử bên cạnh liền hung tợn trừng mắt liếc bà một cái, "Bà đau lòng cái thằng súc sinh kia, vậy A Cường của chúng ta thì sao? Lúc bà nói ra lời này có nghĩ tới cảm nhận của A Cường không? Nếu như nó nghe được sẽ khổ sở biết bao!"
Lão tháo nghe vậy, nhìn lão gia tử, nghẹn một hồi lâu cũng không nói ra được, khóc lóc đi vào trong phòng.
"Chúng tôi đi trước."
Ba người Cố Tây Châu rời đi, vừa mới ngồi vào xe, thắt dây an toàn kỹ càng, Tống Càn bên cạnh nói: "Cậu nói... có khi nào là lão gia tử ra đại đại nghĩa diệt thân không? Hở?"
".............Nghĩ nhiều quá rồi đấy."
Tống Càn: "Sao tôi lại nghĩ nhiều chứ? Cậu xem lão gia tử kia, nhắc đến nạn nhân cái là tức giận đến không kiềm chế được, dáng vẻ như một giết người tới nơi!"
"Nếu như ông ta thực sự có ý đó, còn cần chờ 7 năm mới giết người?" Cố Tây Châu lạnh nhạt nói: "So ra thì mặt khác, khả năng Phùng Điềm giết người lại càng cao thếm một chút, chugns ta vừa đi khỏi cô ta liền đi tìm cha mẹ mình, khi con người ta cần trợ giúp, đầu tiên đều sẽ nghĩ đến cha mẹ."
Nói rồi Cố Tây Châu bọn họ lại một lần nữa lái xe đến cửa nhà Phùng Điềm, đợi khoảng chừng hơn 40 phút Phùng Điềm mới từ ngoài trở về.
"Xin chào, Phùng tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói với Phùng Điềm vừa mới về nhà.
Phùng Điềm khó chịu liếc Cố Tây Châu, có chút mất kiên nhẫn: "Đồng chí cảnh sát, hôm nay các bị lại đến tìm tôi làm gì? Tôi thật sự không biết gì hết, tấm vé kia tôi vứt rồi! Tôi không biết ai nhặt, cũng không biết tại sao trên người người chết lại có phiếu dừng xe của tôi!"
"Chúng tôi đã xác nhân nạn nhân chính là người chồng cũ đã tử vong 7 năm trước của cô." Cố Tây Châu lạnh nhạt nói.
Phùng Điềm ngây ra, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, thình lình đẩy mạnh Cố Tây Châu, xoay người bỏ chạy! Cố xoay người đụng vào Tống Càn, Tống Càn lảo đảo đứng không vững, ngã ra giữa đường.
Phùng Điềm tiếp tục đụng phải Phương Chấp, lập tức nhắm về phía ô tô của mình.
"Dừng lại!"
"Dừng----------"
Mọi thứ phát sinh quá nhanh, Phùng Điềm khởi động ô tô phi về phía trước, tàn nhẫn muốn đâm người, Cố Tây Châu mắt thầy xe đối phương sắp cán qua người Tống Càn,
Từ "lại" còn chưa kịp thốt ra, chỉ nghe thấy chiếc xe kia phát ra tiếng két kéo dài chói tai, Phùng Điềm dẫm phanh, ngồi trên xe khóc rống lên.
"Phù-------" Cố Tây Châu thở hắt một hơi, Phương Chấp bên cạnh đã bị dọa ngốc, mở miệng nhưng không kêu ra tiếng.
Tống Càn trên mặt đất cách mũi xe mới nãy phi băng băng đến chỗ hắn không đến một cánh tay, hai chân hơi phát run, đứng lên nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trong xe khóc thút thít nói: "Cô, cô xuống xe trước..."
Phùng Điềm ngồi trên xe lau nước mắt, lúc này Cố Tây Châu bước một bước dài đến bên xe, mở cửa xe ra, trực tiếp túm Phùng Điềm xuống khỏi xe.
Bời vì chuyện này, Tống Càn đến giờ vẫn còn có chút sợ hãi, chô nền lúc thẩm vấn tâm tình cũng không tốt lắm, nổi giận lôi đình,
"Cô cứ khóc như thế thì có tác dụng à? Nói, sao cô lại giết anh ta?"
Phùng Điềm ngồi trong phòng thẩm vấn lã chã rơi lệ, cũng không nói lời nào, chỉ khóc.
"Đệch, hôm nay lão Tống khó ở vậy?" Một vị cảnh sát địa phương nhỏ giọng hỏi.
"Có thể không khó ở sao? Thiếu chút nữa bị cô gái này lái xe cán qua người! Nếu không có Cố đội bọn họ đi theo, hôm nay chúng ta thấy chính là thi thể của lão Tống."
"Không....." Phương Chấp trầm mặc, chỉ vào Phùng Điềm bên trong phòng thẩm vấn nói, "Cô ta đạp phanh."
Trong phòng thẩm vấn, Cố Tây Châu ngồi bên cạnh vẫy tay với Tống Càn, nói: "Để cho cô ta khóc một lúc, cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi, bình tĩnh lại, đừng nóng giận."
Cố Tây Châu đưa cho Phùng Điềm một gói giấy, ngồi ở bên cạnh chậm rãi chờ Phùng Điềm khóc xong, chờ cô bình ổn cảm xúc.
Khóc tầm 20 phút, cảm xúc của Phùng Điềm mới bình ổn trở lại, đúng lúc cô chuẩn bị mở miệng, đột nhiên di động của Tống Càn vang lên, hắn vừa mới nhấc điện thoại nghe một chút liền buông di động, sắc mặt u ám nhỏ giọng nói với Cố Tây Châu: "Cậu ra ngoài cùng tôi một chút."
"Được." Cố Tây Châu liếc mắt nhìn Phùng Điềm một cái, cùng Tống Càn rời khỏi phòng thẩm vấn, sau khi đóng cửa lại, kì quái hỏi: "Làm sao thế?"
"Cha Phùng Điềm vừa mới đến cục cảnh sát tự thú, nói là ông ta giết Triệu Quốc...."
Cố Tây Châu nhướng mày: "Lý do?"
"Không muốn để Triệu Quốc tiếp tục làm con đỉa hút máu con gái mình." Tống Càn nhíu mày nói, "Mấy cửa hàng này đềm là tự Phùng Điềm đầu tư, Triệu Quốc kia bởi vì chỉ có thể ở nhà trốn đông trốn tây, tính khí càng ngày càng không ổn, gần đấy còn xuất hiện tình cảnh ẩu đả với Phùng Điềm."
"Cha Phùng Điềm nói chính bởi vì điều này nên ông ta mới giết Triệu Quốc." Tống Càn nói tiếp, "Sớm không tự thú, muộn không tự thú, bây giờ lại tự thú, khẳng định là không gọi được cho con gái, sợ hãi."
Cố Tây Châu nghe vậy, chỉ cảm thấy có chút phiền toái, nếu như cha Phùng Điềm kiên trì nói mình là kẻ giết người, lúc kết tội sẽ có ảnh hưởng.
"Cứ thẩm vấn Phùng Điềm trước, xem cô ta nói thế nào."
Hai người cùng nhau đi vào, lúc này cảm xúc Phùng Điềm đã bình ổn trở lại, thấy Tống Càn thập phần xin lỗi mà nói: "Vô cùng xin lỗi ngài cảnh sát, hôm nay thiếu chút nữa tôi đã tông vào anh."
Tống Càn xua tay, "Chuyện này không nhắc lại nữa, trước nói về cô đi, vì sao lại giết Triệu Quốc?"
Phùng Điềm nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi không hề giết anh ta, các vị đều biết người đó là chồng tôi.....hẳn là cũng biết người chết 7 năm trước không phải anh ta, là em trai anh ta, đúng không?"
"Ừm." Cố Tây Châu gật đầu.
"Bảy năm tước anh ta giết em trai lừa tiền bảo hiểm, sau khi nhận được số tiền đó, trả xong số nợ trước đó đi vay nặng lại, còn dư lại 20 vạn, vốn tính đem biếu cha mẹ anh ta, kết quả anh ta vì tiền lại xuất hiện trước mặt tôi.
"Lúc ấy anh ta quỳ dưới chân tôi, vẫn luôn dập đầu với tôi, tôi không đành lòng.... Cho nên không tố giác, ngược lại giúp anh ta giấu giếm, tôi biết tôi phạn vào tôi bao che, tôi nhận." Phùng Điềm nói chuyện hữu khí vô lực.
"Vậy anh ta chết như thế nào?" Cố Tây Châu hỏi.
"......Bảy năm nay anh ta vẫn luôn sống cùng với tôi, mỗi ngày ở nhà chính là xem TV, nhàm chán thì lại chơi game, anh ta không liên hệ với cha mẹ mình, chính là cha mẹ tôi vẫn luôn giục tôi tái hôn, sau này không còn biện pháp nào khác đành nói cho cha mẹ tôi, người chết không phải là Triệu Quốc, là Triệu Cường.
"Nhưng Triệu Quốc nói với cha mẹ tôi đó là tai nạn, lúc ấy lại cần số tiền này.... Cha mẹ tôi cũng hiểu cho. Về sau có lẽ bởi vì trốn đông trốn tây, tính khí hắn trở nên không tốt, đôi khi sẽ động thủ đánh tôi.
"Có rất nhiều lần tôi bị đánh đến nhập viện, cha tôi thực sự rất tức giận. Trước đó không lâu anh ta đánh tôi một lần, cha tôi bởi vì tức giận, đến nhà lại thấy anh ta đang chơi game, trong cơn thịnh nộ liền giết người." Phùng Điềm chậm rãi nói.
Cố Tây Châu và Tống Càn nghe cô nói là cha cô giết người, tức khắc nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến ngày bọn họ đến tìm Phùng Điềm, Phùng Điềm liền đi tìm cha mẹ mình!
Có khả năng Phùng Điềm nói sự thật, nhưng cũng khó khả năng đây là kết quả hôm đó Phùng Điềm cùng cha mẹ bàn bạc, cần phải xác nhận xem có phải tìm người gánh tội thay hay không.
"Vậy con cô đâu?" Cố Tây Châu hỏi.
Nhắc tới con, thân thể Phùng Điềm run lên rõ ràng, "Con? Con nào cơ?"
"Chồng tôi có chứng chết t*ng trùng, tôi và anh ta không có con."
"Có, ngày đó món đồ chơi bằng nhung tôi cầm lên có vết nước miếng lưu lại." Cố Tây Châu lạnh nhạt nói, ý bảo chúng tôi ra biết hết rồi.
Phùng Điềm lại kiên quyết lắc đầu nói: "Tôi thực sự không có con, mấy năm nay cũng muốn sinh một đứa."
Phát hiện không tìm thấy tin tức gì hữu dụng từ Phùng Điềm, khoảng một giờ sau, bọn họ gặp được cha Phùng Điềm - Phùng Thắng.
Phùng Thắng 1m85, thể trạng cường tráng, thân hình này của ông nếu đánh lén giết người quả thực có thể trực tiếp giết chết Triệu Quốc, so với Phùng Điềm, trạng thái tinh thần của Phùng Thắng rất tốt, nói chuyện cũng rất có trật tự.
"Bác nói là bác giết người, phiền bác kể lại kĩ càng tỉ mỉ quá trình giết người." Cố Tây Châu lạnh nhạt nói.
"Hắn đánh con gái tôi, bởi vì tức giận nên tôi vọt tới nhà hắn, phát sinh tranh chấp với hắn, bởi vì tôi quá tức giận, dùng rìu nên vào đầu hắn, hắn không kịp phát ra tiếng nào đã chết rồi.... Sau đó tôi dùng cưa phanh thây, cho hắn vào túi rác để lên xe, lái xe đến núi Phượng Hoàng chôn."
"Lái xe nào?" Cố Tây Châu hỏi.
Phùng Thắng suy nghĩ một chút, nói: "Xe của con gái tôi."
"Vì sao không lái xe của chính mình?"
"Không vì sao cả." Phùng Thắng diện vô biểu tình lạnh nhạt nói.
"Hung khí đâu, hung khí ở đâu rồi?"
Phùng Thắng liếc mắt coi chừng Cố Tây Châu, nói: "Vứt rồi."
"Vứt ở đâu?"
Ông lắc đầu: "Quên rồi."
Cố Tây Châu bọn họ đi ra, hai người cau mày thành chữ xuyên (川), Tống Càn nhướng mày nói: "Này cũng quá mâu thuẫn rồi, cha giết người vì con gái, rồi lại dùng xe của con gái đi vứt xác, không hợp logic!"
"Sao lại không hợp logic?" Một cậu cảnh sát Cố Tây Châu không quen biết hỏi.
"Bởi vì một người muốn bảo hộ đối phương, sau khi giết người khẳng định sẽ tránh làm cho sự tình dính líu đến đối phương, ông ta lái xe đến nhà Phùng Điềm, lúc vứt xác sao lại không dùng xe của mình?" Phương Chấp giải thích, lúc này cậu cảnh sát còn mịt mờ lúc nãy mới như từ trong mộng tỉnh lại, "à" một tiếng.
Cố Tây Châu đột nhiên vỗ trán, xoay người đi vào phòng thẩm vấn, hai tay chống xuống mặt bàn, hỏi Phùng Thắng: "Tôi còn một vấn đề."
Phùng Thắng: "?"
"Cháu bác đâu rồi?"
"Nó..." Phùng Thắng mở miệng, tựa hồ ý thức được cái gì, tức giận nói: "Tôi làm gì có cháu? Thàng súc sinh kia không thể sinh!"
Nói xong liền mắng người chết không ngừng, hiển nhiên cũng canh cánh chuyện này trong lòng.
Một lát sau Phùng Thắng đột nhiên nhìn về phía Cố Tây Châu hỏi: "Khi nào tôi có thể gặp con gái, tôi nhận tội rồi, tôi muốn gặp con bé."
"Không vội, chờ án này có kêt quả, tự nhiên có thể gặp mặt." Cố Tây Châu nói.
Cố Tây Châu lại rời khỏi phòng thẩm vấn, nhòn về phía mất người, nói: "Phùng Điềm quả thực có một đứa con, vì sao bọn họ đều không thừa nhận?"
"Đứa bé kia bây giờ ở đâu?"
Điều này rất có khả năng liên quan đến án này! Hiện tại hai cha con Phùng Điềm nhất trí khẩu cung, Phùng Thắng ôm hết mọi trách nhiệm lên người, hiển nhiên hy vọng con gái được tha bổng!
"Đến biệt thự của Phùng Điềm xem có manh mối nào không." Cố Tây Châu nói.
Bọn họ rời khỏi cục cảnh sát, tùy tiện ăn một bát mì rồi lập tức đến nhà Phùng Điềm, vượt qua giới tuyến niêm phong màu vàng, sau khi khám nghiệm, trong phòng còn một ít vết máu còn lưu lại.
Lần nữa tiến vào biệt thự, Cố Tây Châu tiến vào căn phòng toàn đồ chơi, đúng lúc này Phương Chấp gọi hắn một tiếng: "Cố ca, anh xem này!"
Nhìn theo hướng ngón tay Phương Chấp chỉ, Cố Tây Châu thấy một cái trống bỏi hình dáng độc đáo, chính là loại mà trẻ con hay chơi, trên đó còn có mấy dấu răng nho nhỏ.
"Có trẻ con!" Tống Càn nhìn thoáng qua, nhíu mày nói.
Mang theo trống bỏi cùng một vài thứ khác, Cố Tây Châu bọn họ lại một lần nữa quay về cục cảnh sát, lúc này Phùng Điềm đang ăn cái gì đó, thấy Cố Tây Châu ném trống bỏi lên bàn, sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy?"
"Đây là cái gì? Con của cô đâu?" Cố Tây Châu hỏi.
"Tôi nói rồi, tôi không có con." Phùng Điềm nghĩ rồi nói.
"Món đồ chơi trong nhà cô có một phần có dấu vết đã dùng qua."
"Cái này là đồ chơi cũ."
"Cô có tiền như vậy, lại mua đồ chơi cũ?"
Phùng Điềm lạnh lùng liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: "Không được sao?"
"Không có gì không được, chỉ là cô thật sự muốn cha mình nhận tôi thay ư? Cha cô vì yêu thương cô nên mới làm như vậy, cô thì sao? Cô thật sự muốn ích kỉ như vậy sao?"
"Cô có nghĩ tới cha cô ngồi tù sẽ phải sống cuộc sống như nào không? Ông ấy đã nhiều tuổi rồi, cô có từng suy xét qua sao?"
Phùng Điềm không để ý đến hắn, tiếp tục ăn cơm.
Cố Tây Châu cùng Tống Càn bất lực trở về, Tống Càn lắc đầu, "Mẹ nó, cô ta cũng lợi hại ghê, mới hơn 30, ngồi tù cũng chả mấy năm! Một hai nhất định để cha gánh tội thay! Tuy rằng người chết là xứng đáng, nhưng mà như vậy cũng không phải là biện pháp nha!"
"Cậu vẫn luôn hỏi cô ta chuyện đứa con, cậu cảm thấy hai chuyện này có liên quan đến nhau à?" Tống Càn hỏi.
"Triệu Quốc không thể sinh con, đứa bé khẳng định không phải của hắn," Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, "Đúng rồi, tra Phùng Điềm, xem có ghi chép gì về việc cô ta sinh con hay không, lại đi thăm dò một chút mấy người làm công chỗ cô ta."
Sáng sớm hôm sau, Cố Tây Châu nhận được tin nhắn của Tống Càn, Phùng Điềm chưa hề sinh con, nhân viên của cô ta có thể chứng minh, mỗi thứ sáu Phùng Điềm đề sẽ kiểm tra cửa hàng, cho nên bọn họ đều rất chắc chắn Phùng Điềm không mang thai.
Cố Tây Châu lấy chìa khóa, nói với Phương Chấp bên cạnh: "Nếu không cậu đi thăm em gái đi? Hôm nay tôi đi một mình."
"Con bé ở trường học, em đến cũng khong hay lắm, công việc quan trọng, hôm nay cũng đến nhà Phùng Điềm à?" Phương Chấp nói.
"Được thôi."
Hai người Cố Tây Châu cùng Phương Chấp lại lái xe đến trước biệt thự nhà Phùng Điềm, lần này bọn họ hỏi thăm hàng xóm xung quanh.
"Xin chào," Phương Chấp lễ phép chào hỏi, "Chúng tôi là...."
Người phụ nữ mặc đồ ngủ màu đỏ xua xua tay, khẽ cười nói: "Tôi biết, cảnh sát ư, hôm qua tôi nghe bảo mẫu nói, nhà cách vách kia có người chết."
"Nhưng mà giá trị nhan sắc của cảnh sát các anh bây giờ đều cao như vậy sao?" Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười, hữu ý vô tình nhìn về phía Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu: "..........."
Phương Chấp còn chưa hỏi, người phụ nữ lại làm động tác xua đi, nói: "Tôi biết các anh muốn hỏi cái gì, hôm qua bảo mẫu nhà tôi đã trả lời các anh rồi, người phụ nữ nhà bên cạnh thật sự không có hành động đặc biệt gì."
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, nói: "Cô đã từng thấy dáng vẻ bị thương của Phùng Điềm chưa?"
Người phụ nữ xua tay: "Chưa hề, cô ấy vẫn luôn chú ý ăn mặc, rất xinh đẹp, mỗi tội không đẹp bằng tôi."
Cố Tây Châu: "......"
Phương Chấp: "........"
Người phụ nữ thấy Cố Tây Châu và Phương Chấp nửa ngày không nói ra lời, bật cười vui vẻ.
Cười xong, cô chỉ chỉ bồn hoa cảnh trong sân nhà Phùng Điềm, nói: "Không đùa các anh nữa, điều duy nhất tôi thấy kì quái là gần đây cô ấy mua mấy cái bồn cảnh đó."
Cố Tây Châu nhướng mày: "?"
Người phụ nữ nhìn Cố Tây Châu một cái rồi nói tiếp: "Tôi có một người bạn, lần trước tới nhà tôi có liếc qua sân nhà cô ấy, cậu ấy nói mấy bồn hoa kia không đúng lắm."
"Sao lại không đúng?" Cố Tây Châu hỏi.
Người phụ nữ nhẹ giọng nói: "Cái này tôi cũng không biết, cậu ấy chỉ mơ hồ nói bày biện như vậy không hợp phong thủy."
"Cảm ơn." Cố Tây Châu cảm tạ người phụ nữ xong lại kêu Tống Càn dẫn người lại đây.
.........
Dùng xẻng nhỏ đào tất cả chậu họa ra, không đến 10 phút, xẻng của Phương Chấp đào đến một vật cứng.
"Cố ca! Là đầu người!" Phương Chấp cả người rét run, đồng thười ở trong hai bồn hoa cảnh khác tìm được một hộp tro cốt với một chiếc rìu dính máu.
"Đi, trở về."
Cố Tây Châu rời đi trước, thấy hồng y nữ nhân nhà bên cạnh.
"Có vẻ cô không sợ hãi chút nào nhỉ?" Tống Càn thấy nữ chủ nhân xinh đẹp nhà bên, kinh ngạc hỏi.
Người phụ nữ kia không thèm để ý, nói: "Có cái gì mà sợ, chỉ là người chết thôi mà, không phải người sống, cũng không phải quỷ, tôi sợ làm gì?"
Cố Tây Châu có chút đánh giá người phụ nữ này, thầm nghĩ: Sợ người sống cũng lại sợ quỷ, có lẽ người này giống bọn họ, cũng lăn lộn ở thế giới nhiệm vụ.
Mấy người nhanh chóng lại xe trở về cục cảnh sát, Cố Tây Châu đi vào phong thẩm vấn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Phùng Điềm, hung khí ở chậu hoa nhà cô, sau khi xét nghiệm sẽ biết ngay trên đó có DNA của cô không, tôi khuyên cô nên thẳng thắn, xét thất đối phương có giết người lừa tiền bảo hiểm, hình phạt có lẽ sẽ nhẹ đi một chút."
Phùng Điềm nhìn ảnh chụp, nghẹn nửa ngày đột nhiên tự giễu: "Không nghĩ tới các người sẽ tìm chỗ chậu hoa."
Cười xong, cô mở miệng nói: "Lúc trước là tôi nói dối, anh ta không đánh tôi, anh ta không dám."
Phùng Điềm châm chọc nói: "Trước kia quả thực tôi có một đứa con, không phải của tôi, là tôi nhặt...."
"Triệu Quốc có chứng chết t*ng trùng, tôi với anh ta vẫn luôn không có con, đại khái chừng 3 tháng trước, đi uống cafe sau khi kiểm tra cửa hàng liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có một đứa trẻ bị người ta bỏ đi, đứa bé kia rất đáng yêu, thằng bé nắm lấy tay tôi không chịu buông, lúc ấy không biết tôi nghĩ thế nào liền đem thằng bé về nhà.
"Tôi nói với Triệu Quốc tôi muốn nuôi đứa bé này, Triệu Quốc lúc ấy tỏ vẻ phản đối, trong lúc cãi cọ tôi nói anh ta... nói anh ta không phải đàn ông, tôi nói tôi phải nuôi đứa bé này, dù sao tôi và anh ta không thể có con, nhận nuôi đứa bé này, về sau cũng có nơi nương tựa.
"Cuối cùng anh ta cũng không phản đối nữa, tôi cho rằng anh ta đồng ý. Đứa bé kia hay khóc, Triệu Quốc liền chán ghét nó, sau đó một ngày tôi tan tầm về nhà, không nghe thấy con khóc, di qua xem, thân thể thằng bé đã lạnh ngắt!"
Phùng Điềm nức nở: "Tôi chất vấn Triệu Quốc, Triệu Quốc anh ta, anh ta nói.... Anh ta thấy đứa bé kia phiền, hận không thể bóp chết nó, cho nên liền động thủ thử xem chơi, không ngờ không cẩn thân một chút liền bóp chết, lúc hắn nói còn đang cười!
Khi đó tôi liền nghĩ, nếu như không phải tôi nhặt đứa bé về, đứa bé ấy sẽ không phải chết. Tôi lại nghĩ đến em trai anh ta - Triệu Cường.... Em trai anh ta rất tốt, mấy năm nay tôi vẫn luôn áy náy! Nghĩ vậy tôi liền lên kế hoạch giết hắn."
Cố Tây Châu liếc nhìn cô, nói: "Hắn giết người, cô hoàn toàn có thể tố giác hắn, không cần tự mình...."
Phùng Điềm lạnh nhạt đánh gãy lời Cố Tây Châu, "Giết người thì sao? Đều nói giết người đền mạng, nhưng có mấy kẻ thực sự đền mạng? Tử hình sửa thành tù có kì hạn còn ít sao? Tôi muốn anh ta phải chết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...