"6 thì sống, 1 thì chết? Này là có ý gì?" Cố Tây Châu nhìn hàng chữ trên tờ giấy, chữ viết này như chữ của trẻ con tiểu học, giống chữ viết trên tấm hoành phi như đúc, vừa nhìn liền biết là do cái tên giả gái Phục Dịch Nhiên kia viết.
Cố Tây Châu chép miệng, nhét lại mẩu giấy vào túi quần, đi vào phòng vệ sinh, hắn ra tới nơi thì thấy Tư Dư đang ngồi trước máy tính, uống cafe, màn hình notebook để trên bàn hiển thị một cái bảng biểu.
Cố Tây Châu thăm dò đi qua, Tư Dư cũng không để ý, nhàn nhạt nói: "Báo cáo quý của công ty."
Một.... Mười... Trăm... Ngàn vạn....
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua khóe mắt, sơ bộ thấy được chín số không, phía trước con số hắn không thấy rõ, Tư Dư liếc mắt nhìn hắn, phát hiện ra hắn đang âm thầm nhìn lén.
Cố Tây Châu rời tầm mắt, cảm giác như phải chịu bạo kích, sự ghét bỏ với kẻ lắm tiền lại dâng lên thêm một chút, hắn vừa định cằn nhằn vài câu kẻ có tiền đáng chết, khẽ cắn môi, lại không nói nữa.
Kẻ có tiền không phải rồi cũng phải cầu sinh ở thế giới nhiệm vụ giống hắn sao, bất luận thời điểm nào cũng đều có thể thấy sinh mệnh của mình đang dần dần đếm ngược.
Nếu không biết cái chết sẽ đến lúc nào, ngươi sẽ không thấy sợ hãi, khi mà thời gian còn lại cứ ở ngay trước mặt ngươi đếm ngược từng giây một, ngươi sẽ run rẩy vì sợ hãi.
Tùy tiện liếc qua bảng biểu trên màn hình hai lần, Tư Dư liền đóng chúng lại, đối với hành động nhìn lén mới nãy của Cố Tây Châu, hắn phản ứng khá là bình đạm: "Không có gì hay cả, cũng chỉ là mấy con số mà thôi."
"Con số mang theo kí hiệu sừng dê*." Cố Tây Châu nhìn bộ dạng bâng quơ nhẹ nhàng của hắn, tức giận.
*Kí hiệu sừng dê: Biểu tượng của đồng nhân dân tệ - ¥ - trông giống cái sừng dê, và kí hiệu này cũng trùng với kí hiệu của đồng yên Nhật.
Cố Chi Chi ơi, sao cậu lại không phải là thổ hào chứ!
"Ánh mắt của cậu có ý gì đấy?"
"Ánh mắt ghen ghét." Cố Tây Châu trợn trắng mắt, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, nói: "Đúng rồi, trong túi quần tôi có thêm một tờ giấy, hình như là Phục Dịch Nhiên đưa cho tôi."
Cố Tây Châu nói rồi lấy mẩu giấy ra, đưa cho Tư Dư, Tư Dư cầm mẩu giấy trong tay, mở ra đọc một chút.
"Đây là chữ của cậu ta, không khác lắm so với chữ trên hoành phi," Cố Tây Châu kỳ quái hỏi, "Anh nói cậu ta đưa tờ giấy này cho tôi là có ý gì?"
"Cái gì mà 6 thì sống, 1 thì chết?"
"Lại nói, Phục Dịch Nhiên này là dính cái tất xấu gì chứ, tối nào cũng chỉ gọi mỗi tôi dậy để xé giấy báo với cậu ta, cũng không có gọi anh, hai người chết ngày đầu tiên khi hẳn là xuất phát từ tò mò xé mở giấy báo, bị mấy vô diện nữ tử đó phát hiện, cụ đi chân lạnh toát."
"Cậu không hỏi cậu ta nguyên nhân sao" Tư Dư nói.
Nhắc tới cái này, Cố Tây Châu lại càng sôi máu, tuy rằng hắn không sợ gì mấy nữ nhân đó, nhưng không đại biểu hắn dễ bị lợi dụng, hắn cao giọng: "Hỏi rồi, cậu ta nói 'Không phải ai cũng có chân to để ôm'."
Tư Dư trầm mặc một lát: "Có thể hắn là bệnh nhân tâm thần đi."
"Chắc chắn."
Cố Tây Châu ngẫm lại, thế giới lần này thật ra cũng không tính là quá khủng bố.... Đương nhiên đây là bởi vì ngay từ đầu Tư Dư đã luôn nhắc nhở hắn không được giẫm vào đá cẩm thạch đen, nếu hắn không nghe lời Tư Dư mà giẫm một chân vào thôi, bây giờ có lẽ đã bị kéo vào trong lòng đất rồi.
Giẫm vào ô có khắc mặt Phật sẽ làm tượng Phật mất đi khả năng trấn thủ, mấy vô diện nữ tử đó sẽ từ trong tường chui ra, giẫm vào ô có mặt người sẽ trực tiếp bị kéo vào lòng đất, nhiều ô vuông như vật, quỷ mới biết cái nào có mặt người, cái nào không có mặt người ở dưới.
Cố Tây Châu cảm thấy tư duy của mình có chút lạc đề, xua tay nói: "Không đề cập đến cậu ta nữa, đúng rồi, anh biết tờ giấy này có ý nghĩa gì sao?"
Tay Tư Dư hơi sững lại, sau đó trả lại tờ giấy cho Cố Tây Châu, lắc đầu nói: "Không biết."
Cố Tây Châu nghe thấy những lời này, tỏ vẻ không có gì, nhún vai: "Khả năng là cậu ta đang bày trò đùa dai, cảm ơn nhá, tôi không ăn cơm trưa nữa, cảm ơn bữa sáng của anh, còn có cả cafe nữa."
Cố Tây Châu một ngụm cạn sạch ly cafe trên bàn, "Cafe này hương vị không tệ lắm, mua ở đâu vậy?"
"........" Tư Dư trầm mặc nhìn hắn, "Cậu mua không nổi."
Cố Tây Châu: "......"
Kẻ có tiền độc ác!
"Đi đây." Cố Tây Châu thả lỏng nắm tay, nhín xuống xúc động muốn đánh Tư Dư tơi bời, nghênh ngang rời đi.
Cố Tây Châu lái xe, hơi nhíu mày, lấy tờ giấy Phục Dịch Nhiên Đưa cho hắn từ trong túi ra xem.
Phục Dịch Nhiên rất kỳ quái, lúc ấy hắn nói ở trong đội có ít nhất hai người có thể dẫn hắn rời khỏi nơi này.
Một người trong đó là Cố Tây Châu, một người khác tuy rằng Phục Dịch Nhiên chưa nói tên, nhưng trực giác nói cho Cố Tây Châu người kia chính là Tư Dư.
Nếu nói đều có thể dẫn hắn ra ngoài, vì sao Phục Dịch Nhiên lại không muốn Tư Dư dẫn hắn ra ngoài? Hai cái này có gì khác biệt?
Đợi Cố Tây Châu về đến nhà đã sắp giữa trưa.
6 thì sống, 1 thì chết? Vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu.
Cố Tây Châu vừa mở cửa nhà, liền thấy TV trong nhà đang phát tin tức.
Nghe thấy tiếng mở cửa, điều khiển từ xa đang lững lờ trong không trung giảm nhỏ tiếng TV, sau đó hạ xuống bàn trà phòng khách, Cố Chi Chi ngồi trên sofa vội vàng đứng lên, cầm giấy bút trong tay.
Cố Chi Chi: "Cậu trở về rồi."
Cố Tây Châu không nhìn thấy người, thế nhưng hắn vẫn tươi cười với không khí, "Ừm."
"Tôi đói bụng." Cố Tây Châu nói, "Vừa mới trải qua một hồi tàn phá tinh thần, tôi muốn nằm một chút."
Trong giọng hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, cả người ngã nhoài ra sofa, hắm bám vào trên người cô gái kia, có thể cảm nhận rõ ràng tuyệt vọng và thống khổ của các nàng.
Ở trong thế giới nhiện vụ, thời thời khắc khắc thần kinh đều trong trạng thái căng thẳng, được cái hắn tự tin mình có thực lực, chỉ cần không gặp mấy quy tắc tử vọng quái lạ, hắn cũng không sẽ không sợ hãi.
Chỉ là trong nháy mắt bước qua cánh cửa kia, thể nghiệm câu chuyện của người đã khuất, loại cảm giác bám vào người khác này, quá khó tiếp thu rồi. Giống như bị nhốt trong ngăn tủ là hắn, bị vùi vào trong đất cũng chính là hắn.
.....
"Ừm.... Ừm...." Cố Tây Châu cảm giác có thứ gì ướt dầm dề liếm lên mặt hắn, hắn bất mãn mở to mắt, thấy một chú cún con đang đạp lên ngực mình.
Trong bếp có tiếng xào rau, một lát sau, Cố Tây Châu thấy bát đũa nhà hắn đươc "quỷ" đặt lên bàn cơm, rất thơm, tuy rằng chỉ là một đĩa cơm chiên trứng.
"Ông giời của tôi ơi......" Cố Tây Châu ngồi dậy, tay vuốt ve đầu cún con, hai ba bước đã phóng tới, "Đây là chính là vợ dại con thơ sưởi ấm đầu giường trong truyền thuyết sao? Không nghĩ tới Cố Chi Chi còn chiên cơm cho ta ăn! Tôi đột nhiên không chê cậu nghèo nữa."
Cố Chi Chi: "......."
Cố Chi Chi viết chữ: Nghèo?
"À, hôm nay tôi lén liếc máy tính của Tư Dư..... Ờm.... Chính là Tư Diêu Tinh trong thế giới đầu tiên ấy, công ty anh ta quý này kiếm được chín số không trở lên!" Cố Tây Châu làm bộ cực kì hâm mộ, "Cậu nói xem cậu so với anh ta có phải là rất nghèo không, nếu như tôi sống lên trên thân xác anh ta, liền không cần làm việc, nằm nhà đếm tiền là được."
Cố Chi Chi: ".........."
Cố Chi Chi không để ý tới Cố Tây Châu ba hoa, dứt khoát không thèm động tĩnh gì, Cố Tây Châu lại không nhìn thấy "quỷ", nói thêm vào câu thấy không ai để ý hắn liền hết hứng.
"Không thèm để ý tới tôi à, được, nói chính sự." Cố Tây Châu ăn hai miếng cơm, nói: "Lần này tôi tiến vào thế giới kia, có người nhét cho tôi một tời giấy."
"Cậu xem, là cái này."
Cố Tây Châu móc mẩu giấy trong túi quần ra, đặt trên bàn, đồng thời bên cạnh giống như có người thò tay lấy tờ giấy qua.
Cố Chi Chi: 6 thì sống, 1 thì chết, chúc cậu may mắn?
"Cậu hiểu nó có ý gì không?"
Cây bút đặt trên giấy giật giật, viết xuống: Không biết.
"Móa, cậu ta không phải thực sự là chọc tôi chơi thôi chứ?" Cố Tây Châu nhấc khóe miệng, đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, hắn nhấc điện thoại vừa định nghe đã bị người ta đánh vào tay.
Cố Tây Châu: "........."
"Được được được, mở loa." Cố Tây Châu trợn trắng mắt, ấn mở loa.
"Lão Cố, đến Phượng Hoàng Sơn một chuyến."
Là pháp y Hướng Nguyên, cũng chính là bạn tốt của Cố Chi Chi, Cố Tây Châu sửng sốt, tiếp theo bên kia giống như có người đoạt lấy điện thoại.
"Cố ca, anh không sao chứ!" Giọng của Phương Chấp truyền đến.
"Không sao." Cố Tây Châu biết Phương Chấp muốn hỏi gì, "Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chính là.... án băm thây." Phương Chấp trả lời.
Cố Tây Châu: ".........."
Hắn còn chưa ngắt điện thoại đã thấy cửa nhà mình bị mở ra.
Cố Tây Châu: "........"
Sau đó một chùm chìa khóa xe bị ấn vào trong tay Cố Tây Châu, người bị đẩy ra cửa, cửa lớn "ầm" một cái đóng lại thật mạnh, Cố Tây Châu đứng ở cửa cầm chìa khóa, nhìn cửa rồi lại nhìn dép lê trên chân mình, điên cuồng gõ cửa --------
"Này, Cố Chi Chi, tốt xấu gì cậu cũng phải để tôi đi giày tử tế chứ!"
Cửa không tiếng động mở ra, một đôi giày bị ném ra ngoài cửa, rất có ý bảo "Cầm đi, lăn ngay."
Cố Tây Châu: ".........."
"Cố Chi Chi, xem như cậu lợi hại!" Cố Tây Châu tức mà không làm gì được, đứng ở cửa đổi giày rồi bỏ chạy lấy người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...