"Đmm, thằng khốn nạn này!"
Vừa mới an tĩnh lại đôt nhiên trong từ đường tuôn ra một trận mắng chửi.
Nhờ Phục Dịch Nhiên nhắc nhở, biết bản thân được Phục Dịch Nhiên cùng Tư Dư kéo vào từ đường, Lưu Khải tức giận đến mức cả người phát run, căn bản không nghe thấy Tư Dư nói, hắn giơ tay túm lấy Văn Văn chửi cha chửi mẹ.
"Mấy thế giới trước có lần nào tao không giúp mày? Nếu không có tao, mày đã chết từ lâu rồi!" Hai mắt Lưu Khải chảy máu, lúc này lại bừng bừng phẫn nộ, thập phần khủng bố.
Đối mặt với Lưu Khải đang phẫn nỗ, Văn Văn tỏ vẻ xấu hổ, nhỏ giọng giải thích, muốn rút cánh tay đang bị Lưu Khải túm ra, "Vừa nãy em chỉ là nhất thời không phản ứng kịp, anh đừng náo loạn, bây giờ chúng ta đang ở trong từ đường."
"Vừa nãy mày trực tiếp chạy luôn!" Lưu Khải hằm hằm nói, "Họ Văn kia, tao giúp mày bao nhiêu lần rồi? Mày lại cmn đối xử với tao như thế à?"
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu khuyên hắn đừng ầm ĩ, nhỏ giọng một chút, dù sao bây giờ hắn cũng bị thương rồi, chỉ có thể dựa vào người cùng hắn đến, chính là Văn Văn.
Lưu Khải vẫn không chịu buông tha, Văn Văn bên cạnh thẹn quá hóa giận, siết chặt tay, Lưu Khải tựa như trúng tà vậy, một mực chửi bới Văn Văn.
"Họ Lưu, anh đủ chưa!!!" Văn Văn cả giận nói, "Anh nói anh giúp tôi, thế trước kia ông đây chưa từng giúp anh sao? Ông đây chính là bị dọa sợ nên chạy vào, thì làm sao? Anh mù cmnr à, không thấy châm rơi ngoài kia à? Ông đây quản anh, quản thế đ nào được?
Nghe thấy Văn Văn bùng nổ vặc lại, Lưu Khải hoàn toàn bị chọc giận, hắn cảm thấy mình bị người ta phản bội, hắn mù rồi, đợi chút nữa nguy hiểm xuất hiện, những người này sẽ trực tiếp quẳng hắn đi! Trải qua thế giới nhiệm vụ, hắn sống mỗi ngày đều như một năm, thời thời khắc khắc run sợ, lúc này sợ hãi trong lòng hoàn toàn bùng nổ.
Mọi người xung quanh cũng không ngờ tới Lưu Khải thế mà lại vung nắm đấm về phía Văn Văn, nhưng Văn Văn phản ứng cũng mau lẹ, né tránh nắm đấm của Lưu Khải, còn thuận tay đẩy Lưu Khải khiến hắn lảo đảo ngã phịch xuống, ngồi lên mặt đất chỗ khắc tượng Phật!
"Ôi đệch, này thì có mà tàn cả cúc chứ còn gì nữa!"
Cố Tây Châu nghe Phục Dịch Nhiên cảm thán một câu, "......."
Tượng Phật bị ngồi lên chậm rãi nhấc khóe miệng, đôi mắt cũng cong cong, cười như Phật Di Lặc, nhưng so với nụ cười phúc hậu của Phật Di Lặc thì lại chẳng giống chút nào.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, trong nháy mắt, tiếng khóc tấm tức bên tai kia dần dần bị thay thế bởi tiếng cười.
Cố Tây Châu chú ý thấy lúc tiếng cười xuất hiện, đồng thời bầu trời cũng còn đổ mưa châm nữa!
"Ha ha ha ha........ Ha ha ha ha........"
Tiếng phụ nữ cười như gần như xa, như thể chậm rãi tiến gần đến chỗ bọn họ, tiếng cười chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, phảng phất ngay kề bên tai.
Lưu Khải ngồi dưới đất nuốt nước miếng, chậm chạp bò dậy, tuy rằng hắn không thấy gì, thế nhưng vẫn làm động tác quan sát xung quanh.
"Ha ha ha, ha ha ha......"
"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha......"
Bên trong từ đường vang lên tiếng phụ nữ bén nhọn, đúng lúc này Phục Dịch Nhiên tóm lấy áo Tư Dư, hắn hoảng sợ chỉ vào tường hô lớn: "Đó là cái gì!"
Mặt tường xuất hiện từng hàng bóng người mang theo huyết sắc, lớn dần lớn dần, Cố Tây Châu cũng tìm được tiếng cười cổ quái kia rốt cuộc phát ra từ đâu, tiếng cười truyền đến từ phía trong bức tường, như thể từng hàng từng hàng nữ nhân đồng thời há miệng bật cười.
Thấy thế Cố Tây Châu hơi nhíu mày, tầm mắt dừng ở trên mặt tường, từ mặt tường bị máu tươi nhuộm đỏ thò ra từng khuôn mặt người đầy máu, to có nhỏ có hình dạng bất đồng, điểm tương đồng duy nhất chính là chúng đều không có da mặt, đôi măt đầy máu đỏ sậm liếc qua liếc lại giữa mọi người tím kiếm một con mồi thích hợp.
"Eo, chúng nó đang nhìn ông đây!" Phục Dịch Nhiên rống lên một tiếng, "Vchg..... Không lý nào!"
Lúc này Cố Tây Châu mới chú ý tới đa số mặt quỷ lộ ra từ trên tường đều đang tập trung ánh mắt vào Phục Dịch Nhiên.
Hắn cảm thấy không phải là không có lý nào, mấy con quái vật đó hẳn đều từng là phụ nữ, cho nên Phục Dịch Nhiên giả gái rất được hoan nghênh, trở thành người được đại đa số quái vật lựa chọn.
Những con quái vật đó chậm rãi trồi cả thân thể ra khỏi mặt tường, thân thể chúng vừa to vừa rộng, tứ chi lại vừa dài vừa gầy, toàn thân trần trụi, thịt trên người rơi xuống mặt đất. Gương mặt không có da không ngừng đổ máu.
"Chạy!"
Những người xung quanh bị một màn này dọa ngây người, Tư Dư phản ứng nhanh nhất, hắn bắt lấy Cố Tây Châu, hô to một tiếng, lúc này cả đội đang lặng người khiếp sợ mới phản ứng lại.
Phục Dịch Nhiên vẫn luôn đi theo bên cạnh Tư Dư, nhìn thấy động tác của Tư Dư, đồng thời quay đầu lại nhìn thoáng qua tình hình phía sau.
Văn Văn đi cùng Lưu Khải kia không hề nghĩ ngợi trực tiếp bỏ Lưu Khải lại, chạy trốn ngay phía sau Tư Dư, máu tươi trên mặt mấy người phụ nữ kia chảy xuống, mắt đất dường như biến thành biển máu.
"A a a a!!" Lưu Khải ngồi dưới đất không biết chuyện gì xảy ra, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, tứ chay quờ quạng bò về phía trước, "Cứu, cứu tôi.... Cứu tôi với!"
Âm thanh kia khẽ run, là lời cầu cứu truyền ra từ sâu thẳm trong linh hồn, Lưu Khải tuyệt vọng bò về phía trước, nhưng hắn lại không nhìn thấy được bất cứ cái gì, "Đừng bỏ tôi lại, đừng bỏ tôi lại!!!!"
Hai mắt Lưu Khải đổ máu, hắn điên cuồng hướng về bên ngoài cầu cứu, cả người phát run.
Mọi người xung quanh chỉ lo chạy trốn, nghe thấy âm thanh thê lương kia cũng không chậm lại bước chân, mọi người đều cho rằng người nọ xong đời, đúng lúc này Cố Tây Châu hất tay Tư Dư ra, nói: "Các người chạy trước đi, tôi đi tìm anh ta!"
"Cậu đi tìm chết đấy à!" Tư Dư nhướng mày nói.
Cố Tây Châu đột nhiên chớp chớp mắt với Tư Dư: "Anh đoán tôi rốt cuộc có phải người hay không?"
Tư Dư: "........"
Tư Dư thấy Cố Tây Châu quay đầu lại, gấp giọng gọi với từ phía sau: "Đứng ở bên ngoài, đừng giẫm lên đá cẩm thạch đen!"
"Rõ!" Cố Tây Châu đưa lưng về phía Tư Dư trả lời, mấy con quái vật đầm đìa máu tươi chui ra từ trong bức tường từ đường trông vô cùng khủng bố, Cố Tây Châu vừa vào cửa, nháy mắt------
Một cái đầu với mái tóc đen thò ra từ trên tường quay lại nhìn hắn, đôi mắt đổ máu nhìn chằm chằm Cố Tây Châu lộ ra một nụ cười, duỗi tay định sờ mặt Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu hơi nghiêng đầu tránh né bàn tay quái vật, tiếp theo dùng một tay kéo nữ nhân đổi hướng kia nện xuống mặt đất!
"A a a a!!!" Quái vật trên mặt đất gào rú thảm thiết, Cố Tây Châu đá một cước vào ngực quái vật, tức khắc con quái vật lại lần nữa phát ra tiếng kêu.
Cố Tây Châu một quyền đánh ngã năm con quái vật đang bắt lấy Lưu Khải, hắn thấy trên má Lưu Khải có một loạt lỗ kim, Cố Tây Châu nâng anh ta dậy.
Lưu Khải dường như đã bị dọa điên rồi, hắn điên cuồng giãy dụa, mãi cho đến khi kiệt sức, "A a a a......"
"Câm miệng, tôi là Cố Nhiễm." Cố Tây Châu nói với Lưu Khải, "Đừng lộn xộn, tôi mang anh ra ngoài."
"Tôi.... Tôi....." Lưu Khải khóc đến sắp hỏng mất, hai tay gắp gao bám lấy Cố Tây Châu, nước mắt nước mũi ròng ròng khóc lớn.
Cố Tây Chây giống như bắt gà con, quẳng tất cả những thứ vọt tới trước mặt hắn ra ngoài, đem toàn bộ những thứ thò ra từ mặt tường từ đường đập rơi rớt tan tác.
Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!
Lưu Khải không thấy gì lúc này như chim sẻ sợ cành cong, hắn sợ hãi túm lấy tay áo Cố Tây Châu, hoảng hốt hỏi: "Là, là tiếng gì thế, cậu đang làm cái gì vậy?"
Cố Tây Châu nhàn nhạt nói: "Không có gì, mấy con quái vật đó đều đi ra ngoài cả rồi, anh đi theo tôi, chậm rãi."
Lưu Khải chậm rãi duỗi tay ra ngoài sờ soạng, bời vì nhìn không thấy nên hắn căn bản không có cảm giác an toàn, cả người phát run.
Kỳ thật Cố Tây Châu không lừa hắn, chỉ có điều mấy con quái vật đó không đi ra ngoài mà là bị quẳng ra ngoài.
Cố Tây Châu không phải chưa từng thử giết mất con quái vật đó, chỉ là hắn vừa động sát tâm liền bị một thế lực vô hình trói buộc, giống như Cố Tây Châu trong mộng, có một cỗ xiềng xích vô hình trói buộc hắn.
"Đi thôi."
Cố Tây Châu mang theo Lưu Khải ra khỏi từ đường, quái vật mới nãy còn ùn ùn tủa ra như nấm mọc sau mưa, lúc này tựa hồ từ bỏ công kích Cố Tây Châu cùng Lưu Khải, vì vật xuất hiện một màn kì quái ------ trên đường lớn bên ngoài tứ đường vô số quái vật bò lổm ngổm, bọn quái vật sợ hãi mà nhìn về phía hai người đang đi, nóng lòng muốn lao tới lại do dự không dám.
"Chúng ta không sao ư?" Lưu Khải nhỏ giọng lặp lại, hỏi: "Chúng ta không sao có đúng không?"
Cố Tây Châu nói: "Hắn là vậy, về thôn trước đã."
"Cậu, cậu, sao cậu lại quay lại cứu tôi? Chúng ta..... Cũng chả nói chuyện được mấy câu." Lưu Khải nhỏ giọng hỏi.
Cố Tây Châu nói: "Không vì cái gì cả, tôi thích thế."
Lưu Khải: "..... Cảm ơn."
Lưu Khải nghe vậy cũng không hỏi nhiều, khẩn trương hề hề đi theo bên người Cố Tây Châu, không ngừng hỏi: "Mấy con quái vật đó không đuổi theo chứ?"
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua quái vật rục rịch không dám tiến lên đang vây quanh, hờ hừng nói: "Không có."
"Phù--------" Nghe vậy Lưu Khải thở dài nhẹ nhõm một hơi.
.........
Những người khác tan tác chạy tứ phía, phía sau Phục Dịch Nhiên nhiều quái vật đuổi theo nhất, mà hắn lại gắt gao đuổi theo Tư Dư, Tư Dư chạy đâu hắn liền đi theo đó.
"Vl, đại ca....... Cứu mạng với! Vl, sao chúng nó đều đuổi theo tôi thế!" Gương mặt so với con gái còn xinh đẹp hơn kia lộ ra tia hoảng sợ, Phục Dịch Nhiên gấp giọng hô.
Tư Dư quay đầu lại nhìn hắn một cái, "Cậu không thể không đi theo tôi sao?"
"Là anh gọi tôi, tôi không đi theo anh thì đi theo ai? Người ta chỉ là một cô nương bé nhỏ yếu ớt thui!" Phục Dịch Nhiên giả giọng nức nở.
Tư Dư: "Ai gọi cậu?"
Phục Dịch Nhiên chớp chớp mắt với hắn, "Chính là anh nha, anh gọi tôi đến."
Trong lúc nói chuyện --------
Quái vật vô diện bao vây Tư Dư cùng Phục Dịch Nhiên, Tư Dư mắng một câu: "Giờ thì hay rồi, bị cậu liên lụy, đệch!"
Phục Dịch Nhiên chớp chớp mắt với hắn, đột nhiên dài giọng hô to: "Cứu mạng! Cứu mạng! Ai tới cứu tôi với Tư Diêu Tinh vứi!"
Tư Dư mắng: "Kêu cứu có ích sao? Giờ này cmn ai có thể cứu cậu?"
Phục Dịch Nhiên: "Thì tôi cứ kêu thử, biết đâu đấy?"
Tư Dư: "Cậu... Đồ điên!"
Cố Tây Châu đang kéo Lưu Khải nghe thấy phía trước có tiếng kêu cứu, âm thanh có chút quen tai, đến lúc nghe thấy ba chữ Tư Diêu Tinh, hắn thầm mắng một câu, mang theo Lưu Khải chạy như điên.
Phía trước có hai người bị quái vật vô diện bao vây, Cố Tây Châu thấy gương mặt anh tuấn của Tư Dư nhăn lại thành một chữ xuyên 川.
Cố Tây Châu tiến lên, một chân tung cước đá bay hai nữ quỷ che trước mặt hắn.
Bên kia, Phục Dịch Nhiên thấy Cố Tây Châu đến, nháy mắt lại kêu lớn: "Cố Nhiễm, cứu mạng! A a a a!"
Tư Dư: "..........."
"Cố Nhiễm, cứu với, tôi sợ lắm, hức hức hức!" Sau khi Phục Dịch Nhiên thấy Cố Tây Châu thì vô cùng đáng thương mà bắt lấy góc áo hắn, lau nước mắt.
Cố Tây Châu đẩy Lưu Khải trong tay sang cho Phục Dịch Nhiên, giật lại góc áo bị Phục Dịch Nhiên nắm, đang định làm một vố lớn nhưng đám quái vật sau khi đuổi đến lại phát ra những tiếng kêu cổ quái, nghe như thể một kiểu bàn tán khe khẽ.
"Chậc chậc chậc chậc ——"
Cố Tây Châu thấy đám quái vật vẫn luôn đuổi theo kia chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, cùng mấy con khác huyên thuyên nói cái gì đó, ngay sau đó mấy con quái vật vây quanh bọn họ giương hai mắt nhìn hắn, đột nhiên thay đổi phương hướng, vòng qua bọn họ, đuổi theo những người khác.
Hắn quay đầu lại xem, quả nhiên, Tư Dư chính là đang nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi.
Cố Tây Châu giải thích: "........Kỳ thật chúng nó yếu lắm ý."
Lưu Khải không thấy bất cứ thứ gì, thập phần bất an, gấp giọng nói, "Tôi nghe thấy tiếng gì đó, có phải mấy con quái vật đó lại đuổi theo không?"
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua bóng lưng các nữ nhân rời đi, nói: "Không có."
"Ai nói kêu cứu mạng không có tác dụng nào." Phục Dịch Nhiên vừa khóc vừa nói với Tư Dư, "Anh xem, không phải là dùng khá tốt sao."
Tư Dư: "..........."
Lúc mấy người quay trở về, Phục Dịch Nhiên dẫn theo Lưu Khải đi ở phía trước, Cố Tây Châu cố ý thả chậm bước chân tiến đến bên cạnh Tư Dư, chớp chớp mắt với hắn: "Tiểu Tư, có cần tôi đọc lại một lần nữa cốt lõi giá trị quan chủ nghĩa xã hội không?"
Tư Dư: "Không cần."
Cố Tây Châu nhẹ giọng nói: "Kỳ thật chúng nó yếu thật mà, anh tẩn chúng nó một trận, chúng nó liền không dám đi theo anh nữa."
"Cậu cho rằng ai cũng như một tên mãng phu giống cậu sao?" Tư Dư trợn trắng mắt lườm Cố Tây Châu một cái, hỏi ngược lại: "Cậu có giẫm vào......"
Cố Tây Châu kiên định lắc đầu: "Không có, không có giẫm lên đá cẩm thạch đen!"
"Ừm.... Vậy là tốt rồi." Tư Dư nói, "Một mảng đá cẩm thạch đen kia cho ta cảm giác không tốt lắm, cậu chú ý đừng giẫm vào."
Cố Tây Châu gật đầu như gà mổ thóc.
Mọi người chật vật chạy trốn, trở lại nơi ở tạm trong thôn, đợi khoảng chừng một giờ, người trong đội cũng lục tục trở về, Cố Tây Châu đếm đếm, tổng cộng có sáu người trở về, không thấy Văn Văn.
Trong đó hai người thấy Lưu Khải còn sống trở về, há hốc mồm, "Anh, anh không chết?"
Lúc này Lưu Khải đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nói: "Đúng vậy, không chết, được người cứu."
Hai người đồng thời nhìn về ba người Cố Tây Châu đã trở về từ lâu, một người trong đó nói tránh đi: "Vừa rồi hình như là Lưu Khải ngồi trúng tượng Phật, mấy con quái vật đó mới chui ra."
Tư Dư nghe vật gật đầu: "Đúng, mấy hình tượng Phật đó hẳn là dùng để trấn thủ quái vật nọ kia, không biết các cậu có chú ý không ------- sau khi Lưu Khải ngồi vào tượng Phật, biểu cảm trên mặt Phật liền thay đổi."
Cố Tây Châu nối tiếp câu chuyện: "Tôi có thấy, tượng Phật bị Lưu Khải ngồi vào lúc ấy cười."
"Xem ra không thể giẫm lên chỗ đá cẩm thạch có tượng phật, tượng Phật ở đó hẳn là có nguyên nhân." Phục Dịch Nhiên lại sôi nổi nói.
Tư Dư liếc hắn một cái, gật đầu.
"Vậy chiều nay chúng ta có lại đi từ đường không?" Một đồng đội hạ giọng hỏi.
"Tạm thời không đi nữa." Tư Dư đưa ra quyết định, "Hôm nay mặt tượng Phật trong từ đường bị đụng qua, chờ ngày mai tình hình bên trong từ đường hẳn là sẽ được bài trí lại nguyên trạng, đến lúc cho chúng ra lại đi."
"Được."
Ăn xong cơm trưa, bọn họ đều ở nhà nghỉ ngơi, cùng lúc đó, Phục Dịch Nhiên tựa như một cái đuôi, nhằng nhẵng đi theo Cố Tây Châu cùng Tư Dư.
Ban đêm, Cố Tây Châu rửa mặt xong, chui vào trong ổ chăn.
Tư Dư tựa vào gối đầu, hai mắt nhìn về phía hắn, trong mắt dường như phản chiếu sao trời nhật nguyệt, hạ giọng: "Sao hôm nay cậu lại quay lại cứu anh ta?"
Cố Tây Châu sửng sốt, hắn biết "anh ta" mà Tư Dư nhắc đến là Lưu Khải, Cố Tây Châu nhẹ giọng nói: "Mấy ngày vừa qua anh ta là người xông xáo làm việc nhiều nhất, con người anh ta cũng không tệ lắm."
"Chỉ thế?" Tư Dư hỏi.
"Chỉ thế thôi." Ma tu cứu người còn cần lý do sao? Hắn thấy thuận mắt, chỉ cần lý do này là đủ rồi!
"Được thôi." Tư Dư nói: "Mấy con quái vật sáng nay thực sự rất yếu?" Trong giọng nói mang theo một chút hoài nghi, sáng nay Cố Tây Châu đúng là giải thích với hắn như vậy, mấy con quái vật đó miệng cọp gan thỏ, đều là gối thêu hoa, tùy tiện đánh hai cái liền thấy hắn lập tức đi đường vòng.
"Với tôi mà nói thì rất yếu." Cố Tây Châu ngẫm lại, dùng cách nói lấp lửng.
Tư Dư: ".........."
Tư Dư đưa tay sờ sờ cơ bắp trên cánh tay Cố Tây Châu. tựa hồ muốn ước lượng một chút xem mình với Cố Tây Châu ai biết đánh đấm hơn.
Cố Tây Châu: "Tiểu bạch kiểm như anh dùng đầu óc là được rồi, lúc nào gặp nguy hiểm anh có thể học Phục Dịch Nhiên kêu cứu mạng. Hôm nay nếu không nhờ lúc kêu cứu mạng hắn kêu cả tên của anh thì thiếu chút nữa tôi đã không đuổi đến kịp thời rồi."
"...." Tư Dư vươn tay bắt lấy Cố Tây Châu nói: "Đừng đề cập cái vấn đề thần kinh đấy với tôi."
Phục Dịch Nhiên vốn nằm ở giường đối diện bọn họ hiện giờ đã ngủ say, chỉ có thể nghe tiếng hắn hít thở đều đều.
Một đêu không mộng mị.
Sáng sớm, Cố Tây Châu có chút kì quái, nhân lúc Tư Dư ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, hắn nhướng mày hỏi Phục Dịch Nhiên đang ngồi bên kia: "Sao đêm qua cậu không đánh thức tôi nữa?"
"À?" Phục Dịch Nhiên nói: "Đều biết bộ dạng của chúng nó cả rồi, tôi còn muốn xé báo làm gì nữa? Máu chảy đầm đìa, khủng bố chết đi được, tôi chả thèm xem đâu!"
Cố Tây Châu: "........."
Ăn xong cơm sáng, qua cả đêm hôm qua Văn Văn cũng không trở về, hẳn là đã chết, mọi người thu dọn đồ đạc, để lại Lưu Khải đã mù lòa ở nhà, những người khác lại lần nữa lên đường đi đến từ đường.
Cũng giống như ngày hôm qua. ngay lúc Cố Tây Châu bọn họ treo tấm hoành phi mới lên, trời đột nhiên đổ mưa châm. Có kinh nghiệm ngày hôm qua, mấy người Cố Tây Châm trước tiên tiến vào từ đường tránh châm.
Cố Tây Châu ngẩng đầu quan sát kỹ càng mưa châm bên ngoài.
Bên ngoài từ đường, ngân châm trút xuống đất như mưa rào, phát ra âm thanh chói tai, thế nhưng cùng với tiếng khóc của phụ nữ trong từ đường dần dần dừng lại, số lượng ngân châm rơi xuống cũng giảm mạnh.
Mọi người trong đội cũng đều chú ý tới số lượng ngân châm rơi bên ngoài đã giảm bớt, trong đó một đồng đội nuốt nước miếng, nói: "Châm rơi này xuất hiện cùng tiếng khóc...."
Nói xong, tiếng khóc phụ nữ bên trong từ đường biến mất, tình hình châm rơi bên ngoài có vẻ cũng dừng lại, Cố Tây Châu thoáng thăm dò, dùng bàn tay che mắt, từ khe hở nhìn lên bầu trời, quả nhiên, mưa châm đã tạnh.
"Ngừng rồi." Cố Tây Châu nói.
"Chúng ta lại đi ra ngoài sao?" Một người đàn ông trong đội thấp giọng hỏi, hắn chỉ chỉ bên ngoài.
"Thử xem."
Sau khi bọn họ thử vài lần liền phát hiện quả nhiên mỗi lần đưa hoành phi lên, nữ nhân vô diện trong từ đường sẽ khóc thút thít, đồng thời trên trời liền đổ mưa châm. Có người đề nghị dùng hoành phi che đầu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đặt lên.
Ý kiến thì tốt, chỉ có điều lúc bọn hắn làm vậy đã xảy ra một chuyện không ngờ tới ------- hoành phi bị kim đâm xuyên!
Lại một lần nữa phải đi vào từ đường -------
Cố Tây Châu nói: "Sợ là chúng ta phải giải quyết mấy cái thứ khóc lóc kia trước mới được."
Tư Dư gật gật đầu, "Hôm trước mọi người đều để ý hai người đã chết kia đúng không, thứ mà chúng muốn là mặt."
"Ừm, tôi biết, hôm qua Lưu Khải suýt chút nữa bị lột da mặt." Cố Tây Châu nhớ lại hình ảnh lúc hắn tìm được Lưu Khải ngày hôm qua, mặt Lưu Khải bị vài "người phụ nữ" dùng châm đâm một loạt lỗ nhỏ.....
"Nhưng mặt của chúng ở đâu? Không phải là ở trong nước chứ?" Bởi vì ngay ngày đầu tiên nhìn thấy hai khuôn mặt trong thùng nước của ông bác kia, Phục Dịch Nhiên thắc mắc.
Cố Tây Châu: "Mấy người gặp nạn ngày đầu tiên chúng ta nhìn thấy cũng là bị lột da mặt giống chúng, chúng nó muốn hẳn là da mặt."
Nói rồi Cố Tây Châu chỉ mặt chính mình.
"Thế nhưng mặt chúng nó ở nơi nào chứ?" Một người run giọng hỏi.
Cố Tây Châu xua tay: "Không biết."
"Vậy thì làm sao bậy giờ? Trước mắt chỉ còn hai ngày rưỡi nữa! Hoành phi làm xong ổn thỏa lại không đặt lên được, chúng ta.... Chúng ta đều sẽ chết!" Đồng đội có một người chịu không nổi sợ hãi, bất lực nhìn về phía lão làng trải qua mười tám thế giới là Tư Dư, mang theo một chút khẩn cầu.
Phục Dịch Nhiên: "Đừng kích động."
"Đừng kích động? Sao có thể không kích động?!"
Tư Dư lắc đầu nhìn về phía đối phương, hờ hững nói: "Bình tĩnh một chút."
Từ chuyện ngày hôm qua, Tư Dư thời thời khắc khắc nhắc nhở mọi người xung quanh: "Đừng hướng vào bên trong."
"Nếu như vào trong thì làm thế nào?" Một người trong đó hỏi.
Lúc này Phục Dịch Nhiên tiếp lời chặn lại vấn đề kia, nói: "Cậu có thể thử xem."
Cậu trai bị chặn họng mặt đỏ tía tai, có xúc động muốn lao đến đập chết Phục Dịch Nhiên.
"Đi về trước đi, tôi đói." Cố Tây Châu thoáng nhìn qua thời gian trong di động.
Tư Dư gật đầu với Cố Tây Châu, "Tôi cũng đói, đi thôi." Hai người sóng vai đi ra ngoài, phía sau truyền đến giọng Phục Dịch Nhiên.
"Từ từ, đợi tôi với!"
Bọn họ vừa về đến chỗ ở liền thấy Lưu Khải ngồi ở cửa đợi bọn họ trở về, Lưu Khải nghe thấy tiếng bước chân xoạt một cái từ trên ghế đứng lên, run giọng hỏi: "Là, là ai?"
"Là chúng tôi." Cố Tây Châu đáp lại hắn.
"Tình hình thế nào? Đặt lên được rồi sao?" Lưu Khải gấp giọng hỏi.
"Vẫn chưa."
Nghe thấy câu trả lời, cả người Lưu Khải phát run, bước chân dừng lại một chút, tựa hồ dựa vào âm thanh của Cố Tây Châu để xác định vị trí của hắn, lắc đầu, ngữ khí run rẩy, đôi mắt mù lòa không nhìn thấy người, hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì?"
Lúc ăn cơm trưa, Cố Tây Châu bọn họ thuật lại tình hình buổi sáng cho Lưu Khải, Lưu Khải nhất thời trầm mặc, nhưng không oán giận một lời, dù sao bây giờ hắn chỉ là một người mù, không thể hỗ trợ, ngược lại còn liên lụy bọn họ.
Buổi chiều cũng không khác gì buổi sáng, trong đội không ít người đã suy sụp.
Sáng sớm ngày thứ tư ------
Vừa mới cơm nước xong, Tư Dư vốn vẫn luôn suy nghĩ đột nhiên đứng bật dây khỏi ghế, nói: "Có lẽ tôi biết mặt chúng nó ở chỗ nào!"
"Hả?" Lời vừa nói ra, năm đôi mắt xung quanh đồng thời nhìn về phía hắn.
Khoảng chừng một tiếng sau, đoàn người bọn họ xuất hiện trong từ đường, Tư Dư chỉ những khối đá cẩm thạch vuông vức, nói: "Mặt hẳn là ở phía dưới kia."
Cố Tây Châu nghe vậy nhìn về phía Tư Dư.
Mặt ở trên mặt đật...
Thế chẳng phải là ngàn người giẫm vạn người đạp lên mặt chúng nó ư?
Chẳng trách đám quái vật đó khóc đến thảm như vậy, là ta, ta cũng khóc to lắm đó có được không!
"Ồ?!" Nghe vậy, hai người đàn ông vốn dĩ đang suy sụp đột nhiên phấn khích lên, hai người đi qua phần đá cẩm thạch đỏ, đi đến chỗ không có tượng Phật, nóng lòng muốn thử, "Chỉ cần không đụng tới tượng Phật là không có việc gì!"
Lúc này Cố Tây Châu thấy hai người cầm theo cây dũa gỗ lấy được lúc chế tác hoành phi, đào một lỗ trước khe hở của khối đá cẩm thạch, định từ bên ngoài nạy khối đá lên.
Đá cẩm thạch phiến nào phiến nấy đều rất lớn, không thể tay không đào rỗng toàn bộ xung quanh nó, hai người dùng hết sức từ thời bú mẹ nhưng dường như chẳng có chút ăn thua gì.
"Đệch, căn bản là không di chuyển nổi!"
Cố Tây Châu: "Tôi thử xem."
Năm người thử nửa ngày, ngay cả Cố Tây Châu cũng thất bại, thế nhưng Cố Tây Châu cũng càng thêm chắc chắn Tư Dư nói đúng, mặt của mấy thứ kia rất có khả năng ở bên dưới chỗ này!
Nhìn sắc trời dần ngả tối, hai người đàn ông cùng nhau tới kia có chút nóng nảy, chỉ còn ngày mai nữa thôi! Vậy mà không tìm được mặt của thứ kia, kỳ hạn tế tổ sắp tới đến nơi rồi, biển gỗ vẫn còn chưa đặt được lên.
"Đệch, tôi không tin!"
Một người trong đó đứng đậy, có vẻ muốn đi vào, Tư Dư nhanh tay lẹ mắt bắt lấy hắn, nói: "Đừng đi vào!"
"Chỉ cẩn không chạm vào tượng Phật là được không phải sao." Người đàn ông do dự một giây, cuối cùng vẫn đặt một chân lên dá cẩm thạch đen.
Ngoài dự đoán chính là hắn thế mà lại không làm sao.
Người nọ cười haha, chỉ vào Tư Dư lộ ra vẻ mặt có chút châm chọc, nói: "Xem đi, tôi có làm sao đâu! Anh cũng đừng cẩn thận quá đáng thế, chỉ cần không chạm vào tượng Phật thì sẽ không xảy ra chuyện."
Vừa dứt lời, hắn đứng trên khối đá cẩm thạch kia, dùng dũa gỗ đi dũa đầu xa của phiến đá cẩm thạch, đúng lúc này.... khối đá cẩm thạch kia thế mà lại bị cây dũa gỗ trong tay hắn làm cho vỡ vụn! Toàn bộ phiến đá nháy mắt nứt ra, gạt đi mảnh cẩm thạch vỡ liền thấy bên dưới có mấy chục cái mặt người!
"Ha ha ha ha, tìm được rồi! Tìm được rồi! Tôi đã bảo là tôi nói đúng mà!" Anh ta kích động lên, nhìn về phía những người khác, "Các người đứng xa như vậy làm gì?"
Người còn lại đi cùng anh ta run rẩy chỉ chỉ chân anh ta.
Người đàn ông hoảng sợ cúi đầu nhìn chân chính mình, chân anh ta đã không còn thấy nữa: "A a a a a ——"
........
"Cậu ấy, cậu ấy bị kéo xuống...." Người bạn kia nơm nớp lo sợ nói.
Tư Dư: "Cậu ta giẫm lên mặt người ta, không lạ."
Trở lại nơi dừng chân, Cố Tây Châu nhướng mày, vừa rồi người nọ trong nháy mắt chìm vào bên trong, giống như bị phiến đá cẩm thạch đen đó ăn mất luôn, thế nhưng hôm nay cũng có thu hoạch, ít nhất bọn họ biết mặt ở đâu, chỉ có đứng ở bên trong mới có thể đập vỡ đá cẩm thạch.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Tây Châu túm lấy Phục Dịch Nhiên bên cạnh, nói: "Tối nay cậu tỉnh liền gọi tôi dậy."
Phục Dịch Nhiên kì quái hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Gọi tôi dậy là được."
Phục Dịch Nhiên cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, "Được."
Nửa đêm, Cố Tây Châu mơ mơ màng màng ngủ thì bị người ta lay tỉnh, Phục Dịch Nhiên đứng ở mép giường hắn, chớp chớp mắt, "Cậu tỉnh chưa."
"Ừm..." Cố Tây Châu xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, tầm mắt dừng bên ngoài cửa sổ.
"Sao nửa đêm cậu lại muốn tôi gọi cậu dậy chứ?" Phục Dịch Nhiên tò mò hỏi.
Cố Tây Châu: "Đi WC, không được ư?"
Phục Dịch Nhiên liếc hắn một cái, à một tiếng, hiern nhiên không tin.
Cố Tây Châu khoác thêm áo đi vào WC, quả nhiên ngoài của sổ WC cũng có một bóng người, bóng người kia dí sát mặt vào cửa sổ, chỉ là giấy báo ngăn trở gương mặt đầm đìa máu kia, bằng không hình ảnh nhất định rất đẹp.
Ma tu Cố Tây Châu đột nhiên mở cửa sổ ra, nhân tiện một tay túm "vô diện nữ nhân" từ ngoài cửa sổ kéo vào.
"....." Quái vật muốn phát ra âm thanh nhưng miệng bị bị đến gắt gao, đột nhiên bị người trước mặt gõ một cái rất mạnh.
Mãnh quỷ rơi lệ: QWQ
Cố Tây Châu ra dấu im lặng với nó, "Bây giờ ta hỏi ngươi, đúng thì ngươi gật đầu, không đúng thì lắc đầu, hiểu chưa?"
".........."
Cố Tây Châu hơi hơi mỉm cười, bàn tay tản ra ma khí nồng đậm, hỏi lại một lần: "Đã hiểu chưa?"
Mãnh quỷ thức thời gật đầu như gà con mổ thóc! Chuyện gì cũng có thể từ từ nói mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...