Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Nói rồi Vương Lập Kì lại tiếp tục khóc rống lên, người đàn ông hơn 50 tuổi, hai tay ôm đầu, khóc nấc không thành tiếng, trên mặt hằn sâu dấu vết của thời gian, cùng với đôi tay đeo còng liên tục lau nước mắt, người đàn ông này trông có vẻ thập phần đáng thương.

Trong lòng Cố Tây Châu không vì thấy hắn như vậy mà cảm thấy xót thương hắn, ngược lại cảm thấy người đàn ông này càng đáng giận.

Cố Tây Châu ra khỏi phòng thẩm vấn, nghe thấy tiếng khóc đứt quãng truyền ra từ phòng theo dõi.

"Hắn ta không phải là người!"

"Đây là cái loại người gì chứ! Nạn nhân thật là xui xẻo, gặp phải cái tên chó má như vậy. Con mẹ có chứ, trong nhà có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa à?

"Haha, loại người này còn rất nhiều, trong TV không phải cũng thấy vài lần sao? Vứt bỏ con gái, đến lúc con trai sinh bệnh lại hy vọng con gái hiến xương tủy... Đâu đâu cũng có."

"Loại người này đúng là không thiếu, lại còn có người bỏ con đi, chờ người ta nuôi lớn lại đòi đón về muốn nó chăm sóc cho mình lúc tuổi già, aizz... Nghĩ mà cũng phục loại người này."

Khó trách mọi người lòng đầy căm phẫn, sự thật như thế, người đàn ông trông có vẻ đáng thương này, so với thương hại, hắn càng làm cho người ta cảm thấy căm hận.

Vụ án đã điều tra ra manh mối, bọn họ liền thông báo cho người nhà nạn nhân.

Vợ nạn nhân Ngưu Định Lam sau khi biết được nguyên nhân, khóc ngất tại chỗ, con gái nạn nhân Vệ Hiểu Linh càng không có mặt mũi nào nhìn mẹ mình, cũng chỉ có thể khóc tê tâm phế liệt, thật may còn có chồng ở bên cạnh ôm chặt cô.

Hai ngày sau, một nhà Ngưu Định Lam lại đến cục cảnh sát một lần nữa, người phụ nữ trung niên ấy tóc cũng bạc đi nhiều so với trước.


"Cảm ơn đông chí cảnh sát đã giúp gia đình chúng tôi tìm ra hung thủ, cảm ơn các anh!" Ngưu Định Lam được chồng của Vệ Hiểu Linh đỡ, Vệ Hiểu Linh đứng bên cạnh, hốc mắt ửng đỏ, hiển nhiên cũng vừa mới khóc.

"Đây là bổn phận của chúng tôi." Phương Chấp đỡ lấy bà, nhẹ giọng nói.

Người phụ nữ hai mắt rưng rưng, cảm ơn một lần nữa.

"Bác vẫn nên nhanh nhanh quay về bệnh viện đi, những việc còn lại bên viện kiểm sát sẽ xử lý." Mấy cảnh sát đều vây quanh người phụ nữ, sợ bà ở cục cảnh sát xảy ra chuyện gì.

Vệ Hiểu Linh khàn khàn nói: "Mẹ, chúng ta về đi."

Ngưu Định Lam vỗ về bàn tay Vệ Hiểu Linh, "Về thôi, Hiểu Linh à...." Bà đột nhiên mở miệng, giơ tay vuốt ve gương mặt con gái, "Ngày trước bọn họ không cần con, chúng ta nhận nuôi con, từ ngày trở đi, con chính là con gái của chúng ta, có phải con đẻ hay không đều không quan trọng. Mấy năm nay chúng ta sống cung với nhau, ai dám nói chúng ta không phải mẹ con? Ba con cũng vậy, con biết đấy, ông ấy luôn yêu thương con."

"Đừng lấy sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình, cha con hy vọng con cả đời này đều tốt đẹp. Đừng khóc. Dạo này con phải khóc nhiều rồi, không phải lỗi của con, con là đứa con ngoan của chúng ta."

Hai mắt Vệ Hiểu Linh ầng ậng nước, đứng ở cửa cục cảnh sát ôm lấy người phụ nữ, nghẹn ngào gọi: "Mẹ-----------"

Cố Tây Châu đẩy cửa văn phòng bước ra, vừa lúc thấy hai mẹ con ôm nhau ở cửa, sau khi họ rời đi, mấy cô cậu cảnh sát trẻ vẫn còn đứng trông theo một hồi lâu.

Cố Tây Châu "chậc" một tiếng, Ngưu Định Lam phải chịu đựng mất mát như vậy còn có thể giữ được lý trí, không đem oán khí trút lên người con gái nuôi, đối lập hẳn với Vương Lập Kì.

Đúng lúc này, di động Cố Tây Châu vang lên, hắn nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dễ nghe.

"Ngày mai là cuối tuần, bảo Phương Chấp cùng cậu đến nhà tôi, chuẩn bị cho thế giới tiếp theo."

"Đột ngột như vậy sao?" Nghe đề nghị của Tư Dư, Cố Tây Châu khó hiểu.

"Ừ, tôi đến giờ rồi." Tư Dư nhàn nhạt nói.

"Cậu?" Cố Tây Châu nói, "Không phải cậu mới cùng chúng tôi trải qua hai thế giới sao? Hẳn là còn nhiều thời gian chứ!"

"Trải qua ba thế giới cùng cậu..." Khóe miệng Tư Dư hơi xệ xuống, "Thời gian chỉ dài thêm có một giờ, tôi cũng không còn cách nào khác."

Cố Tây Châu ngẩn ra một chút, có điểm sững sờ, hỏi: "Khong phải cậu nói còn có người cũ mang newbie sao? Vì sao cậu chỉ tăng có một giờ, tuy rằng đi cùng Phương Chấp vào thế giới nhiệm vụ, thời gian sinh mệnh của tôi tăng cũng không nhiều lắm những cũng có hai mươi tiếng đồng hồ, cậu..."

"Đừng hỏi." Tư Dư nói, "Cuối tuần đến đây, tôi mang hai người tiến vào thế giới, nhưng mà cũng phải nhắc nhở trước, thế giới của tôi không giống của các cậu. Đến lúc đó phải hành động cẩn thận, mấy cái quy tắc tử vong cổ quái kì quặc rất nhiều."


Đừng có lỗ mãng nhưng trước kia, nếu không máy cái mạng cũng không đủ cho cậu dùng đâu, cậu mau chóng đi sắp xếp đi."

"Đáng sợ như vậy ư...." Cố Tây Châu do dự một lát, nói: "Bằng không lần này Phương Chấp không đi nữa, tôi với cậu đi cùng nhau, tôi sợ đến lúc đó có chuyện gì tôi lại không lo được cho nó, được không?"

"Cũng đúng, thế giới nhiệm vụ của tôi quả thực không hợp với Phương Chấp."

Hai người nói xong, Cố Tây Châu vừa mới ngắt điện thoại liền thấy Vương Ngạo tranh thủ lúc rảnh rỗi đến chỗ hắn hóng hớt.

Vương Ngạo ngắm ngía Cố Tây Châu một lúc lâu, nói: "Tây Châu, nghe nói nhà cậu nuôi chó?"

Cố Tây Châu nghe thấy Vương Ngạo nói, không hiểu tại sao tự dưng hắn muốn hỏi cái này, gật đầu nói, "Đúng, Golden nhà một nữ đồng nghiệp trong cục."

"Ừm..." Vương Ngạo liếc hắn một cái, ngữ khí cực cực kì bình thản, trên mặt bất động thanh sắc, "Cậu nuôi cho tốt nhé, máy hẹn giờ cho chó ăn đã mua chưa?"

Cố Tây Châu: "Vẫn chưa..."

Vương Ngạo vỗ vỗ vai Cố Tây Châu, giọng điệu nghiêm trọng, "Cún con cũng là một sinh mạng."

Nói xong, Vương Ngạo liền rời khỏi văn phòng Cố Tây Châu, để lại hắn một mình ngơ ngác.

Cố Tây Châu: "?"

.....

Đến giờ tan tầm, Cố Tây Châu đi ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy đồng sự đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, hắn vẫy vẫy tay với Phương Chấp.


"Phương Chấp, về cùng tôi đi." Cố Tây Châu nói: "Tôi có chút việc muốn nói với cậu."

Phương Chấp gật đầu, ngồi vào xe Cố Tây Châu, xung quanh không có ai, nghe thấy Cố Tây Châu nói chuyện.

"Ngày mai Tư Dư đến giờ rồi, anh ta muốn đi vào thế giới nhiệm vụ, tôi định đi cùng anh ta, xét đến tình hình độ khó thế giới nhiêm vụ của anh ta rất cao, trong đó có rất nhiều điều kiện tử vong kì quái."

"Đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một thế giới khó, cho nên tôi quyết định lần này không mang theo cậu, chờ lần sau cậu đến giờ, chúng ta cùng nhau tiến vào thế giới nhiệm vụ của cậu."

Phương Chấp nghe vậy, há miệng thở dốc, "Cố ca, em có thể..."

Phương Chấp còn chưa nói xong, Cố Tây Châu đã xua tay nói: "Tôi sẽ xem trước một chút, thế giới có độ khó cao theo lời Tư Dư là như thế nào, cậu không cần lo lắng, có hắn ở đó, những quy tắc kì lại cổ quái đó không phải vấn đề gì lớn, lần này tôi đi vào đều nghe lời anh ta, suy cho cùng, cũng là anh ta kinh nghiệm phong phú."

"Ách..." Phương Chấp do dự một chút, hắn biết Cố Tây Châu đã đưa ra quyết định, tuyệt đối sẽ không cho cậu đi cùng, liền nói: "Vậy...Cố ca, anh chú ý an toàn."

"Em chờ anh trở về." Phương Chấp nói.

Cố Tây Châu gật gật đầu, lái xe đưa cậu đến cửa nhà sau đó đánh xe về nhà mình, thông báo một tiếng với Cố Chi Chi mình chuẩn bị tiến vào thế giới nhiệm vụ cùng Tư Dư, tiếp theo dắt cún đi dạo.

Ngày hôm sau, đến giờ hẹn, Cố Tây Châu đang chuẩn bị đến biệt thự xa hoa của Tư Dư liền chú ý thấy trên cửa nhiều thêm một tờ note ----- trở về sớm một chút.

Cố Tây Châu "xì" một cái, không nghĩ tới ma tu quỷ gặp quỷ sợ như hắn cũng có ngày được quỷ quan tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui