Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Cố Tây Châu lấy lại tinh thần, không kịp để ý tới cửa chính của cục cảnh sát rối thành một đống, có hai người cảnh sát đang hỏi thăm bọn họ có bị thương không, Phương Chấp theo bản năng đem kính tròn cầm trong tay giấu trong túi quần áo.

Cố Tây Châu vừa nghe vừa khoát tay nói: "Chúng tôi không sao, đem cô ta mang đi."

" Cố đội, không kiện cô ta?" Cảnh sát nhỏ bên kia nhỏ giọng hỏi một câu, ánh mắt của Cố Tây Châu rơi thẳng lên người của Phương Chấp, sắc mặt Phương Chấp tái nhợt, cuối cùng cậu khó khăn lắc đầu.

Cố Tây Châu trả lời, "Khỏi cần, trực tiếp đưa cô ta đi viện kiểm sát."

"Được, Cố đội."

Cảnh sát ở cửa áp giải Nghiêm Lệ rời đi, ánh mắt của Cố Tây Châu lại lần nữa rơi vào trên người của Phương Chấp.

"Thứ này còn có thể mang ra tới?" Chờ người chung quanh đều tản đi, Phương Chấp nắm tấm gương trong tay, hỏi, "Vậy nếu là không cẩn thận làm rơi..."

Tư Dư hỏi, "Là Lâm Mộng đưa cho ngươi?"

Phương Chấp gật đầu, đem quá trình chuyện đã xảy ra trước khi hắn và Lỗi ca đến căn phòng nói cho Tư Dư.

"Yên tâm, sẽ không chết," Tư Dư phát cáu cười, "Không nghĩ tới cuối cùng để cho cậu nhặt được hời."

"Trong thế giới nhiệm vụ có xác suất rất nhỏ xảy ra loại tình huống nhận được quà tặng của nhân vật trong thế giới nhiệm vụ, những thứ này là có thể mang ra thế giới hiện thực, ở thế giới hiện thực không có bất kỳ tác dụng đặc biệt nào, thế nhưng ở trong thế giới linh dị lại đều sẽ có tác dụng đặc biệt, quà tặng là thuộc về dạng một loại đạo cụ." Tư Dư cảm thán một tiếng, "Loại tình huống này tôi cũng chỉ nghe nói chứ chưa thấy qua."

"Cái tôi nghe nói qua kia cùng với gương của cậu không giống nhau, người kia lấy được một cái máy ảnh, cái máy ảnh này có thể ở trong thế giới nhiệm vụ chụp ảnh hai lần, ảnh chụp có thể hiện ra nguyên hình của tất cả mọi người, tác dụng tương tự như bức tranh của Lâm Mộng."

"Về phần cái gương này của cậu, tuy tôi không biết nó có tác dụng gì nhưng tôi đoán nó liên quan tới thế giới trong kính, sau này cậu nhớ kỹ phải luôn mang theo nó bên người, thứ này ở trình độ rất lớn sẽ cho cậu nhiều hơn một cái ưu thế so với những người khác, nhưng tuyệt đối không phải là vạn năng."

"Này..." Phương Chấp có chút sững sờ, vội vã gật đầu cảm ơn Tư Dư.

Ánh mắt của Cố Tây Châu ở bên cạnh rơi vào trên người Tư Dư, trái tim của tiểu bạch kiểm đều đang rỉ máu đi? Lúc đó là Tư Dư đầu tiên nghĩ thông suốt ra tất cả, hắn cũng là ở thời gian Tư Dư làm Phương Chấp đi tìm Lâm Mộng mới thoáng cái suy nghĩ cẩn thận ra toàn bộ, không thể không nói IQ của tên tiểu bạch kiểm này thực sự rất cao.

"Có người luôn nói là vận may của mình tốt, cuối cùng còn không bằng tiểu Phương của chúng ta." Cố Tây Châu trêu chọc nói.

Tư Dư: "Đây cũng là phải xem người..."

Cố Tây Châu: "?"

"Không phải là mỗi người tặng gương cho Lâm Mộng đều sẽ có quà đáp lễ," Tư Dư dùng quật cường cuối cùng nói, "Lâm Mộng có hảo cảm với cậu ta cho nên mới phải đưa lại quà đáp lễ cho cậu ta."

Phương Chấp: "???" Anh đừng làm tôi sợ! Tôi không có ý kia.

Tư Dư bất đắc dĩ nói: "Còn nhớ ngày đầu tiên không? Lâm Mộng lộ váy ra, Phương Chấp căn dặn cô ta mặc quần dài để phòng ngừa lại lộ váy, hơn nữa ngày đầu tiên đi hồ chứa nước vẽ tranh cũng là Phương Chấp giúp Lâm Mộng vận chuyển đồ vẽ tranh."

"Đổi lại làm tôi với cậu đem gương đưa cho cô ta, cô ta cũng sẽ không đưa quà đáp lễ cho chúng ta."

Cố Tây Châu: "... Vậy lần sau tôi đi vào cũng học tiểu Phương Chấp quét hảo cảm của NPC."

"Tôi thấy cậu là muốn chết đấy." Tư Dư chỉ chỉ Phương Chấp, "Thằng nhóc này hoàn toàn là chó ngáp phải ruồi."


Tầm mắt của hắn lại rơi vào trên người của Cố Tây Châu, thản nhiên nói: "Cẩn thận quét hảo cảm lung tung ngược lại càng bị chết mau."

Cố Tây Châu cười cười với Tư Dư nói: "Vậy không quét, dù sao quét hay không đều giống nhau, tiểu Tư, trao đổi số liên lạc với nhau một chút đi."

Tư Dư nghe tiếng xưng hô này cảm thấy da đầu tê dại, có loại dự cảm xấu: "Cậu muốn làm gì?"

Cố Tây Châu nhìn hắn nháy mắt một cái: "Tôi với Phương chấp đều bắt đầu là tân thủ, chuyện muốn xin anh chỉ bảo rất nhiều, có điện thoại dễ liên lạc hơn."

"Dựa vào cái gì?" Tư Dư hỏi.

Mặt Cố Tây Châu oan ức: "Nếu như không phải tấm thủy tinh của công ty anh rớt ra, tôi làm sao lại tiến vào thế giới nhiệm vụ? Chuyện này anh có trách nhiệm!"

Phương Chấp nghe vậy, như gà con mổ thóc gật đầu, "Đúng đúng đúng! Đúng vậy, hôm đó Cố ca thiếu chút nữa sẽ không còn!"

Tư Dư: "Không phải tôi đã kéo cậu một phen rồi sao?"

"Không, lần trước anh nói với tôi chỉ cần tôi thành công thoát khỏi thế giới nhiệm vụ thì dù anh không kéo tôi, tôi cũng có thể sống sót rời đi!" Cố Tây Châu nhếch miệng cười.

Tư Dư: "..." Tôi đúng là không nên nói cho cậu biết!

Cố Tây Châu: "Chuyện tôi tiến vào thế giới nhiệm vụ này anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!"

Tư Dư: "..." Cậu thật không biết xấu hổ a!

Cuối cùng Tư Dư ở dưới sự kẻ xướng người hoạ của hai người đau đầu đồng ý, cùng Cố Tây Châu và Phương Chấp trao đổi số điện thoại.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng rời đi của Tư Dư, Phương Chấp vừa đi vừa hỏi Cố Tây Châu: "Cố ca, sau này chúng ta thật sự muốn hành động cùng với Tư ca à?"

"Tất nhiên." Cố Tây Châu nói.

"Thế nhưng..." Phương Chấp có chút chần chờ.

Cố Tây Châu vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: "Con người không có khả năng dựa vào người khác cả đời, tôi nói làm hắn dẫn theo chúng ta là bởi vì thế giới chúng ta trải qua thật sự quá ít, kinh nghiệm không đủ, hắn người này mặt khác không thế nào, nhưng đầu óc dùng rất tốt."

Phương Chấp gật đầu, vừa rồi lúc cậu nghe Tư Dư giải thích quy tắc của thế giới nhiệm vụ trước đều có chút sững sờ, có rất nhiều thứ hắn chỉ bắt được một ít góc ngoài, thế nhưng nếu như không có một câu kia đánh thức hắn, hắn vẫn sẽ duy trì trạng thái người trong cuộc mơ hồ.

"Đi theo hắn chúng ta có thể mau chóng thích ứng quy tắc của thế giới nhiệm vụ, chờ sau khi sinh ra kinh nghiệm thì không có hắn cũng không thành vấn đề." Cố Tây Châu thản nhiên nói, nguyên nhân hắn muốn ỷ lại vào Tư Dư hoàn toàn là bởi vì quy tắc "Gương vỡ người chết" trong thế giới nhiệm vụ trước, hắn chỉ sợ nhất thời không nghĩ rõ mà gây ra loại điều kiện tử vong kỳ quái này, hắn liền thật sự sẽ nguội lạnh.

Bản thân quỷ quái trong thế giới nhiệm vụ với hắn mà nói không có bất kỳ nguy hiểm nào, thế nhưng quy tắc trong thế giới nhiệm vụ là vô hình, hơn nữa ở trong thế giới nhiệm vụ có một cỗ lực lượng càng mạnh so với quỷ quái, hắn nhiều lần bị cỗ lực lượng kia ngăn cản, làm hắn không thể trực tiếp giết chết con quái vật kia.

Hai người đi lên thang lầu, Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía Phương Chấp đột nhiên nghĩ đến một việc, hỏi: "Lúc cửa mở cậu có nghe thấy rõ có thanh âm gì kỳ quái không?"

Gương mặt Phương Chấp mờ mịt luống cuống: "Không có a, Cố ca anh nghe thấy gì à?"

"Bỏ đi, đến giờ đi làm." Cố Tây Châu phát hiện không ai có thể nghe thấy thanh âm kỳ quái kia, ở trên thế giới nhiệm vụ lần trước hắn cũng hỏi qua mọi người, tất cả mọi người nói không có nghe thấy.


Đúng lúc này điện thoại di động của Phương Chấp vang lên một tiếng, cậu móc điện thoại di động lỗi thời của mình ra từ trong túi, nhấn nhấn một lúc trả lời tin tức của đối phương, lại quay đầu nhìn về phía Cố Tây Châu: "Cố ca anh còn nhớ rõ chuyện tuần trước anh đồng ý với em đi!"

Cố Tây Châu: "..." Không, tôi không nhớ rõ, tôi thậm chí không biết là đồng ý cái gì!

Nguyên chủ đồng ý cậu cái gì, hắn thật sự không biết!

Cố Tây Châu đang chuẩn bị lí do giải thích, lúc tự hỏi muốn giả vờ lơ đãng nói mình đã quên thế nào để Phương Chấp nói lại một lần nữa, Phương Chấp cười cười.

"Gần đây trong cục cảnh sát bận quá, Cố ca quên cũng là bình thường," Phương Chấp nói tiếp, "Dạo này anh cũng rất mệt mỏi, để em tự đưa em gái em đến trường học đi!"

Cố Tây Châu nghe Phương Chấp nhắc tới em gái của hắn, lại hỏi thăm vài câu, thì ra em gái Phương Chấp nghỉ dài hạn xong, lần này trở lại trường học mang theo gì đó khá nhiều, đi xe đường dài không tiện lắm cho nên tuần trước Phương Chấp nhờ nguyên chủ lái xe đưa em gái hắn đi trường học.

Cố Tây Châu nghe vậy, xoa xoa cái trán nói với Phương Chấp: "Mấy ngày nay bận quá quên mất chuyện này, không thành vấn đề, ngày mai mấy giờ xuất phát?"

Phương Chấp nhìn điện thoại di động một chút, "Chín giờ sáng, đi đến trường học của em ấy đại khái là mười một mười hai giờ, buổi trưa em mời anh ăn cơm."

"Được." Cố Tây Châu vỗ vỗ bả vai hắn nói.

"Cảm ơn Cố ca." Phương Chấp ngượng ngùng gãi gãi đầu, hắn một người mới tiến đến vốn là làm việc vặt cho đội trưởng, nếu như hắn biết lái xe tìm Cố ca mượn xe còn dễ nói, nhưng cố tình hắn lại không biết lái xa... Tìm Cố ca trợ giúp, Cố ca không chỉ cho hắn mượn xe còn đồng ý đưa hắn và em gái đi trường học.

Hôm nay trong cục cảnh sát không có việc gì, cũng không nhận được báo cảnh sát vụ án giết người kỳ quái nào, Cố Tây Châu sớm liền tan làm về nhà.

Sau khi hắn đến nhà, theo bản năng nhìn thoáng qua sau cửa có thêm cái vật gì kỳ quái hay không, quả nhiên --

Trên tấm giấy ghi nhớ kia viết: Ngày mai đưa em gái tiểu Phương đến trường học, đừng quên.

Cố Tây Châu: "..." Cậu còn nhớ thật rõ ràng...

Tiếp đó Cố Tây Châu liền nhìn thấy phía dưới còn có một câu, "Tiểu Phương không khá giả, hắn mời khách đừng ăn gì đó quá đắt."

Cố Tây Châu bĩu môi: "..." Cậu còn thật nhớ thương cấp dưới nhỏ của cậu ha, đã chết còn không quên.

"Cậu chỉ nhớ kỹ người khác không khá giả, thế nào không cảm thấy tôi cũng không khá giả a..." Cố Tây Châu móc ví tiền của mình ra, nói, "Cậu xem một chút ví tiền đều trống rỗng."

Cố Tây Châu: "Đến giờ tôi còn không biết thẻ ngân hàng, WeChat, mật khẩu Alipay, tiền lương khổ cực đi làm còn đánh vào trong thẻ, cậu trái lại đáng thương đáng thương tôi một chút đi!"

"..."

"Còn có, cậu nói cho tôi biết cậu rốt cuộc từ đâu làm ra trận pháp đem tôi gọi qua đây?"

"Này, cậu đừng có giả chết!"

"..."

Cố Tây Châu đều phải nói khô cổ chính là không ai để ý đến hắn, bất đắc dĩ nói: "Anh em, cậu thật ra chi một tiếng a!"


"..."

Cố Tây Châu ở trong phòng trống cằn nhằn lẩm bẩm nửa ngày, đáng tiếc chính là không có ai để ý đến hắn, cuối cùng hắn rơi vào mất mặt.

Ngày thứ hai Cố Tây Châu dậy sớm, vọt tới cửa chính vừa nhìn, khóe miệng giật một cái.

Phía sau cửa thay một tấm giấy ghi nhớ khác, mặt trên có một chuỗi chữ số, sau chữ số ghi chú: Tất cả thẻ mật mã đều là cái này, đừng quên lời của tôi, còn có -- "Chi"!

Cố Tây Châu: "..."

Cố Tây Châu xuống lầu lái xe dựa vào địa chỉ Phương Chấp cho chạy tới cửa tiểu khu Phương Chấp ở, đây là một tiểu khu vừa nhỏ vừa cũ, không có thang máy, nằm ở khu ngoại ô thành phố Ninh Khánh, từ chỗ này tới cục cảnh sát Kim La ít nhất phải đi xe nửa giờ, rất xa.

Sau khi Cố Tây Châu đem xe dừng hẳn liền gọi điện kêu Phương Chấp xuống lầu.

"Tôi đến dưới lầu rồi, đồ vật nhiều không? Tôi lên giúp cậu mang xuống."

Phương Chấp ở đầu khác của điện thoại nói: "Không cần, Cố ca anh ở trong xe chờ bọn em là được rồi, bọn em lập tức đi xuống!"

Cố Tây Châu chờ không bao lâu chợt nghe thấy có người gõ cửa sổ một cái, Phương Chấp nửa khom người, trong tay dẫn theo túi lớn gì đó, phía sau của hắn còn đi theo một cô gái, cô bé mặc một bộ quần jean giặt tới trắng bệch, không đánh phấn trang điểm nhưng rất xinh đẹp, cô bé có chút xấu hổ trốn phía sau anh trai của mình.

Cố Tây Châu trực tiếp mở cửa ra, nói: "Mở cốp sau ra đem đồ vật để vào trong xe đi."

"Được, cảm ơn Cố ca!" Sau khi Phương Chấp đem đồ vật để xuống, hướng Cố Tây Châu giới thiệu em gái Phương Tri của mình.

Cố Tây Châu nghe tên của hai anh em này, nở nụ cười một chút: "Tên này thú vị."

Phương Chấp cũng bất đắc dĩ nói: "Bởi vì tên này nên hai anh em bọn em cãi nhau không ít, đồng âm không đồng chữ, âm điệu hơi chút khác nhau liền không biết rốt cuộc đang gọi người nào."

Sau khi Phương Tri lên xe ngồi ở phía sau, rất lễ phép nói cảm ơn với Cố Tây Châu, "Cảm ơn Cố ca."

Cố Tây Châu xua tay: "Đừng khách sáo, thắt chặt dây an toàn."

Nói xong, Cố Tây Châu lái xe mang ba người nhanh như chớp trực tiếp lên đường cao tốc đi hướng trường học Phương Tri học.

Đại học Tây Kinh.

Cố Tây Châu lái xe tính là nhanh, đi hai tiếng rưỡi liền tới trường học, hắn giúp hai anh em Phương chấp đem hành lý chuyển đến ký túc xá.

...

"Phương Tri, anh trai vừa rồi đưa cậu tới là ai vậy?" Một nữ sinh tỏng túc xá nhỏ giọng hỏi.

"Man thật nha!"

Không biết là người nào nhỏ giọng nói một câu.

Phương Tri cùng mấy người bạn cùng phòng đùa giỡn, cuối cùng mới nói cho các cô biết đây là lãnh đạo của anh trai cô, "Cố ca là đội trưởng cảnh sát."

"Wow, cảnh sát!" Mấy nữ sinh kêu một tiếng, "Ảnh lớn lên cũng đẹp mắt."

"Man đến bạo!"

Đại khái là có chức nghiệp gia tăng, mấy nữ sinh nhìn thoáng qua Cố Tây Châu dưới lầu, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng.


Chờ Phương Tri xuống tới, mang Cố Tây Châu cùng Phương Chấp cùng đi đến một phố nhỏ phía sau trường học, trên con đường này tất cả đều bán đồ ăn, ăn ngon lại không đắt, học sinh bọn họ đều là khách quen của noi này.

Phương Tri nhìn hai cửa hàng một chút, mùi vị của hai nhà đều không khác nhau lắm, trong đó một nhà đắt hơn một chút thế nhưng hoàn cảnh tốt, cô do dự sờ sờ ví tiền của mình, đang chuẩn bị vào nhà đắt tiền hơn đã thấy Cố Tây Châu quay đầu trực tiếp ngồi vào nhà bên cạnh, nói: "Liền ăn ở nhà này đi, bên kia rất nhiều người, lười chờ."

"Được." Phương Tri cười cười, đi qua ngồi theo.

Tùy tiện gọi vài món thức ăn, Cố Tây Châu sau khi ăn cơm xong không giống bình thường tranh trả tiền với Phương Chấp, mà là lẳng lặng nhìn hai anh em Phương Chấp tranh nhau trả tiền, cuối cùng vẫn là Phương Chấp thuyệt phục em gái ruột của mình.

Hai anh em này khẳng định còn có chuyện cần nói, Cố Tây Châu cũng không có thúc dục đi ở phía sau, chậm rãi thưởng thức phong cảnh xung quanh đại học Tây Kinh, đúng lúc này xa xa phía trước truyền đến một trận ồn ào, xung quanh vây một vòng lại một vòng người, những người này đều đang thấp giọng nói.

Đẩy đoàn người qua vừa nhìn:

"Theo tôi về nhà!" Một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi tức giận hò hết nói.

Trên mặt đất một cô gái đồng dạng trẻ tuổi ôm chặt lấy cột đèn bên đường nói với người vây xem xung quanh: "Cứu tôi với, tôi không biết hắn, tôi không phải là vợ của hắn!"

Người đàn ông trẻ tuổi kia nghe vậy, vô cùng tức giận tát cô gái một cái: "Đứa nhỏ mới không được nửa tuổi, sao cô độc ác như thế? Dã nam nhân kia có gì tốt?"

Cô gái bị đánh khóc không muốn làm cho gã đàn ông đem cô bắt đi, một bên khóc một bên nói: "Anh không phải, tôi căn bản chưa kết hôn, tôi là Ngô Tiểu Tú, tôi là sinh viên Đại học Tây Kinh, tôi không biết hắn, hắn là bọn buôn người, hắn muốn lừa bán tôi!"

Người vây xem xung quanh đều nghị luận ầm ĩ.

"Em gái a, đứa trẻ còn nhỏ như vậy bỏ rơi thật đáng thương a, vẫn là về nhà đi."

"Ôi chao... Không thể nói như vậy, nói không chừng gã đàn ông này đúng là bọn buôn người thì sao? Trên tin tức đều đã nói như vậy, những thứ này chính là chiêu trò lừa bịp thường dùng!"

Nghe nói như thế, gã đàn ông kia rõ ràng luống cuống ——

"Cô nói cái gì vậy? Cô nói xấu tôi!" Gã đàn ông trẻ tuổi hai mắt đỏ bừng, tức giận nắm tóc Ngô Tiểu Tú muốn đánh cô, đúng lúc này trong đám người một nam một nữ đi ra ngăn trở gã đàn ông.

Trong đó người phụ nữ trung niên kia đem Ngô Tiểu Tú bảo vệ ở trong lòng, còn gã đàn ông cao lớn trung niên thì nắm lấy tay người tuổi trẻ, nói: "Cậu muốn làm gì?"

"Mặc kệ cô ấy là vợ cậu, vẫn là học sinh đại học, cậu cũng không thể đánh người." Gã đàn ông cao lớn đi ra ngăn cản nói.

Gã đàn ông trẻ tuổi túc giận nói: "Tôi đánh vợ tôi liên quan gì tới ông! Ông bỏ ra, tôi cảnh cáo ông đừng xen vào chuyện của người khác!"

"Đại ca, tôi thật sự không phải là vợ của hắn, tôi là học sinh đại học!" Ngô Tiểu Tú bị phụ nữ trung niên đỡ dậy, cầm lấy tay của gã đàn ông cao lớn gấp giọng nói, chỉ sợ bọn họ tin tưởng đối phương.

Phụ nữ trung niên nói với gã đàn ông: "Chồng à, chuyện này không nói rõ được, chúng ta liền dẫn hai bọn họ đi cục cảnh sát đi, cục cảnh sát luôn có thể nói rõ ràng!"

Gã đàn ông trung niên cũng gật đầu, "Đi!"

Hắn mới vừa nói xong, gã đàn ông trẻ tuổi vừa rồi còn rất không nói lý xoay người liền muốn chạy trốn, người vây xem lúc này sao còn để hắn chạy mất, gã đàn ông trung niên liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ha, biết sợ? Xem ra cô gái nhỏ này nói là sự thật, đi một chút đem kẻ buôn lậu người này đưa đến cục cảnh sát đi!"

Gã đàn ông trung niên đem gã đàn ông trẻ tuổi túm vào trong xe của mình, sau đó dùng tiếng địa phương nói với Ngô Tiểu Tú, "Em gái, em đi theo anh đi, chúng ta đưa hắn đi cục cảnh sát!"

"Được!"Ngô Tiểu Tú hai mắt đều là nước mắt, kích động đến nói đều nói không rõ, "Ngày hôm nay em gặp được người tốt, cảm ơn đại ca đại tỷ!"

Rất nhanh Ngô Tiểu Tú liền theo một đôi vợ chồng trung niên lên xe, Phương Tri bên cạnh nhìn thấy một màn này, có chút nghĩ mà sợ nói: "Thật là đáng sợ, lại dám ở trước cửa đại học bắt người! May mà cô gái kia gặp phải người tốt."

Cố Tây Châu nghe vậy vi lăng, nhìn về phía chiếc xe đã khởi động đi ra một khoảng cách, hắn chú ý tới chiếc xe màu xám kia có dấu vết bị xóa mất biển số xe, có một số căn bản không thấy rõ, hắn và Phương Chấp liếc nhau, thầm nghĩ không tốt, trong miệng mắng một câu đệt.

"Đuổi theo! Đừng để cho bọn họ chạy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui