Sau khi cô gái trả lời Cố Tây Châu, liền bỏ lại mấy người ở trong phòng khách trố mắt nhìn nhau.
Thấy cô gái bình tĩnh rời đi, Lỗi ca hiển nhiên thở phào một hơi, hắn nhìn về phía Cố Tây Châu không nhịn được hỏi, "Cậu rốt cuộc là như thế nào còn sống mà đi ra từ những thế giới nhiệm vụ trước đây vậy?"
Kỳ thực phía trước hắn còn có một câu chưa nói -- cậu sao có thể tìm đường chết như vậy.
Cố Tây Châu sờ cằm một cái, trầm ngâm trong chốc lát, hết sức nghiêm túc mà nói: "Tôi nghĩ có lẽ là bởi vì bộ dạng tôi đẹp trai đi."
Lỗi ca: "..." Không, tôi thấy cậu là muốn vò đã mẻ lại còn sứt thì có!
(*Vò đã mẻ lại sứt: vò đã vỡ, lại còn ném cho nó nát. Ví dụ là sau khi phạm phải khuyết điểm, sai lầm hoặc là thất bại liền bucông xuôi mặc kệ, không đi sửa chữa, hoặc trái lại còn cố ý phát triển theo chiều hướng xấu hơn.)
" Không biết xấu hổ. " Đổng Siêu hừ một tiếng nói.
Không khí một trận rất xấu hổ, may mà Lỗi ca đánh cái vòng vo nói, " Được rồi, chúng ta vừa rồi đi ra ngoài..."
Sau khi Lỗi ca đem từng cái chuyện tình phát sinh buổi sáng nói cho bảy người không hề rời đi căn phòng, lại nhìn ba người Cố Tây Châu, đáy mắt thoáng qua một tia đồng tình, cho rằng bọn họ không còn sống bao lâu nữa, ở trong nhận thức của hắn, cho dù phải có người chết, chết cũng nhất định là ba người bọn hắn trước tiên!
Hơn nữa cái Cố Nhiễm có thể làm quái này khẳng định là người chết thứ nhất.
Ánh mắt Lỗi ca sau khi nói xong rơi vào trên người Cố Tây Châu, có vài phần đồng tình, lấy tay vỗ vỗ bả vai hắn, toàn bộ đều không nói gì ở bên trong.
Cố Tây Châu: "..."
Lúc này trong phòng khách chỉ có bọn họ, trên lầu hồi lâu cũng không có một chút động tĩnh gì, Cố Tây Châu không nhìn ánh mắt đồng tình của Lỗi ca, đem suy đoán của bọn họ nói cho đám người Lỗi ca: "Trước đây thời điểm ở hồ chứa nước Lâm Mộng vẽ cho bọn tôi, bọn tôi suy đoán hẳn là chỉ có ba người trong một phòng thì ban đêm mới có thể nghe được tiếng động trên lầu."
Những thứ này cũng không cần phải giấu diếm, dù sao vẫn là cần mọi người cùng nhau thu thập thông tin.
" Đồng thời chủ nhân chuẩn bị cho chúng ta bốn căn phòng, mỗi căn phòng có ba cái giường, vừa vặn tương ứng mười hai người, bọn tôi đoán chỉ có thời điểm trong phòng có ba người mới có thể nghe tiếng động trong căn phòng trên lầu. Nhiều một người hay thiếu một người cũng không được."
" A, ai biết là thật hay giả, nói không chừng ba người ngủ một phòng sẽ phát động điều kiện tử vong thì sao?"
" Đúng rồi, cái này ai nói rõ được? Sao biết phán đoán các ngươi nói là thật hay giả?"
Cô bé nhẹ nhàng nói, cô bé này chính là Tiểu Vũ hôm qua muôn ôm bắp đùi to của Phương Chấp, cô ta vừa dứt tiếng, nam nữ vốn là không quyết định chắc chắn được nhất thời lại trở nên càng do dự, sắc mặt cũng không tốt.
Mọi người trong phòng im lặng không ai lên tiếng, ai cũng không có nắm chắc, dưới bất đắc dĩ Lỗi ca nhìn về phía hai nam nhân trong đó mở miệng: "Vậy để tôi đến phòng ngủ của các cậu ở một đêm, các cậu thấy thế nào?"
Hai người đàn ông đêm qua ngủ chung đồng thời lắc đầu, vội vàng cự tuyệt nói: Không không không, cô ấy nói đúng, đây có thể là một trong những điều kiện tử vong, các anh vừa rồi cũng nói cô gái kia còn mời ba người bọn họ vẽ tranh chân dung, tôi thấy không cần ba người ngủ cùng một phòng đâu!"
Một căn phòng khác là hai nữ sinh, Lỗi ca đương nhiên sẽ không mở lời muốn cùng hai nữ sinh ở cùng một phòng, hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng cái loại thần sắc thở phào một hơi dưới đáy mắt hắn cũng không tránh được ánh mắt của hai cảnh sát hình sự ở đây, Cố Tây Châu cùng Phương Chấp liếc mắt nhìn nhau.
Thấy những người này sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng vẫn là Tư Dư mở miệng: "Tùy các người, nếu các người không muốn thu thập thông tin, vậy nội dung nói chuyện ba người chúng tôi lấy được, chúng tôi cũng sẽ lựa chọn giữ bí mật, tôi thật ra không sao cả, chỉ cần sống đến ngày cuối cùng để rời đi nơi này là được."
"À, thuận tiện nói cho các người biết, vận khí của tôi luôn luôn rất tốt, người sống sót nhất định là tôi."
Nam nhân anh tuấn nhẹ nhàng nói một câu, khóe miệng hơi cong lên, lúc cười lên có vài phần tà tính.
" Hù doạ ai thế? Chúng tao mới không muốn mạo hiểm!" Một người nam nhân trong phòng hừ lạnh một tiếng, Cố Tây Châu quay đầu nhìn lại, hóa ra là một trong ba nam nhân cùng đi với Lỗi ca, "Độ khó của thế giới này thấp như vậy, chỉ cần không làm những chuyện dư thừa, chúng tao là có thể sống đến lúc đi ra ngoài."
Lỗi ca dường như cũng đồng ý với lời nói của nam nhân, không còn tiếp tục yêu cầu ba người ở một phòng.
" Tất cả mọi người đều cho là như thế? " Tư Dư quay đầu nhìn về phía mấy người khác, ánh mắt những người khác tất cả đều là tránh né, cũng không muốn ba người ở một gian.
Tư Dư hình như đã sớm đoán được kết quả này, con người đều là ích kỳ, không muốn lấy thân phạm hiểm, hắn gật đầu một cái, "Vậy thì liền tùy theo ý các cậu đi."
"À, quên nhắc nhở các cậu," Ánh mắt của Tư Dư dừng lại ở trên người năm cái người mới, "Nếu như các cậu không hề làm gì, cho dù còn sống đến lúc rời đi thế giới này, các cậu cũng sẽ không nhận được bất kỳ thưởng cho gì."
" Lời này là có ý tứ gì?" Một người nữ sinh kích động hỏi.
Tư Dư lạnh nhạt nói: "Ý trên mặt chữ."
Nghe lời nói của hắn, mấy cái người mới lập tức quay đầu hỏi Lỗi ca mấy người đã trải qua vài thế giới nhiệm vụ đây là có chuyện gì, Lỗi ca cũng là mặt đầy mờ mịt, hắn cũng không rõ việc này lắm, mặc dù có thế giới nhiệm vụ đúng là cũng có người tiêu cực như vậy, nhưng mà hắn không quen biết đối phương, cũng không biết sau khi đối phương rời khỏi thế giới nhiệm vụ rốt cuộc là sống hay chết.
Phương Chấp cũng không biết rõ tình huống như những người khác vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn về phía Tư Dư.
Tư Dư nhàn nhạt giải thích, "Thời gian sinh mệnh đếm ngược đều là chỉ có thời gian một giây, nếu như bọn họ ở đây không hề làm gì, cũng sẽ không có thưởng cho, đi ra ngoài liền sẽ chết."
Tiếng nói vừa dứt, người mới vừa rồi mới bình phục tâm tình đột nhiên hỏng mất mà khóc, "Không thể nào, làm sao có thể, không phải các ngươi trước đây nói là chỉ cần còn sống rời đi là được sao?"
Cố Tây Châu lạnh lùng nhìn mấy người một cái, trái lại Phương Chấp mặc dù sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng tình huống coi như là tốt hơn, Cố Tây Châu không nhịn được lên tiếng hỏi, "Tiểu Phương, cậu bây giờ hối hận sao? Nếu như cậu không đi điều tra, cũng sẽ không có những chuyện bây giờ."
Nếu như không phải là Phương Chấp quyết tâm đi điều tra quan hệ hôn nhân giữa Dương Chí, Nghiêm Lệ, cũng sẽ không có chuyện phía sau, nữ nhân điên kia cũng sẽ không lái xe đâm hắn.
Phương Chấp sững sờ một chút, ngay sau đó liền biết ý tứ của Cố Tây Châu, cậu bé lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười trong sáng nói: "Không có! Cố ca, anh thì sao?"
Cố Tây Châu liếc hắn một cái, không trả lời, hắn không biết nguyên chủ có hối hận hay không, dù sao người chết là nguyên chủ, còn sống lại chính là Ma Tu Cố Tây Châu hắn, chờ khi trở lại hắn tìm cơ hội hỏi một chút xem sao.
Trải qua thương lượng, phân phối gian phòng cuối cùng biến thành 4 / 2 / 3 / 3, 5 người mới buổi tối thay phiên ba người ngủ, Phương Chấp là tiếp tục cùng hai người Cố Tây Châu ở chung.
Trước lúc ăn cơm tối, Cố Tây Châu tìm một cơ hội chặn lại tiểu bạch kiểm Tư Dư: "Cái không hề làm gì hôm nay anh nói, đi ra ngoài sẽ chết là thật à?"
Nam nhân vừa từ phòng vệ sinh đi ra ung dung thong thả đem nước trên tay lau sạch, "Nhất định là giả, tôi lại không biết những người không hề làm gì kia rốt cuộc là sống hay chết, lừa lừa bọn họ mà thôi, nếu không chỉ dựa vào thông tin tự chúng ta thu thập, quá mất thì giờ."
Cố Tây Châu: "..."
Thấy vẻ mặt không nói gì của Cố Tây Châu, Tư Dư nói tiếp: "Có điều trước đây tôi đúng là có gặp được thế giới có độ khó thấp thế này, bởi vì những người khác không tích cực tìm đầu mối, một người tôi dù sao cũng có sự hạn chế, đến lúc hạn ngày cuối cùng cũng không tìm được phương pháp rời khỏi, cuối cùng cả đoàn bị diệt chỉ có một mình tôi sống sót."
Cố Tây Châu: "..." Vậy anh rất giỏi còn gì.
Sau bữa cơm chiều, tất cả mọi người đều tự đến phòng ngủ của mình, trên lầu của bọn Cố Tây Châu là căn phòng của nam chủ nhân cùng nữ chủ nhân, trước đó trên lầu có một ít tiếng động bước đi, sau đó là tiếng nói chuyện ngừng dần, người trên lầu hình như đã ngủ...
Ban đêm, giữa lúc Cố Tây Châu mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy một tiếng động quái lạ, sau khi hắn từ trên giường đứng dậy, xoa xoa mắt của mình, hắn phát hiện Phương Chấp cũng đã tỉnh, chỉ có Tư Dư còn nằm trên giường lù lù bất động như núi.
Phương Chấp chính đang vùi ở trên giường, thấy Cố Tây Châu tỉnh lại, chỉ chỉ phía bên ngoài.
"Hắc hắc hắc."
"Hắc hắc hắc."
Nửa đêm Phương Chấp nghe thấy thanh âm này, cảm thấy vừa khủng bố lại vừa quỷ dị, ngay cả hô hấp cũng đều đình trệ.
Lông mày của Cố Tây Châu hơi nhíu lại, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài mở cửa định tìm tòi thực hư.
" Cố..." Lời nói của Phương Chấp bị Cố Tây Châu cắt đứt, hắn chỉ nhìn thấy Cố Tây Châu làm một dấu tay chớ lên tiếng với hắn liền đi ra ngoài.
Ban đêm tối đen như mực, tiếng "Hắc hắc hắc" vang lên liên tiếp không dừng.
Bên trong phòng bếp, Lâm Mộng đôi môi đỏ thẫm như bôi máu, chính đang mài một con dao làm bếp, trừ một cái trong tay nàng kia, bên cạnh còn để hai cây dao làm bếp, nàng ta đang nhắm hai mắt, một bên mài dao một bên cười, nàng tỉ mỉ mài ba con dao trong tay, giống như là đang nhìn người yêu của mình, rất ôn nhu, hình ảnh này vô cùng quái dị.
"Hắc hắc hắc."
Ở trong đêm tối, tiếng động kỳ quái như vậy làm cho người bên trong mấy căn phòng khác đều cảm thấy sau lưng phát lạnh, nhưng là ai cũng không dám đi mở cửa ra.
Lỗi ca bóp bóp lòng bàn tay, cuối cùng vẫn là quyết định đi ra ngoài liếc nhìn. Hắn cùng Đổng Siêu cùng đi, đi tới bên trên hành lang, dè dặt cẩn thận thò đầu ra, phóng tầm mắt nhìn qua, lại bị bóng lưng một người nam nhân cản trở tầm mắt của hắn.
"Cô có phải bị bệnh hay không hả, nửa đêm mài dao làm bếp làm gì?"
Chủ nhân của âm thanh rõ ràng có chút tức giận, rất nhanh Lỗi ca lại nghe thấy chủ nhân âm thanh nói tiếp, "Cô có thể về phòng cô mài hay không? Làm ồn đến tôi ngủ!"
Lỗi ca: "..." Nghe âm thanh tui đều biết là cái tên họ Cố kia rồi!
Hắn muốn trước tiên rời đi, ngày mai có lẽ bọn họ còn có thể đến quan sát xác, nhưng khi hắn quay đầu Đổng Siêu sau lưng vẻ mặt đầy kinh hãi, hắn sững sờ một chút, liền có một bóng người từ bên cạnh hắn bay qua.
Khi thấy rõ bóng lưng rời đi của nữ nhân, Lỗi ca theo bản năng nuốt nước miếng.
Phương Chấp đi theo cùng Cố Tây Châu thấy hết toàn bộ quá trình, hầu kết chuyển động, cũng không biết nên nói cái gì, khô khan mà hỏi: "Cố ca, anh, anh không sao chứ?"
Cố Tây Châu: "Không có việc gì, cô ta thật ra còn rất biết nói đạo lý."
Lỗi ca: "..."
Phương Chấp: "..."
Đổng Siêu: "..."
Sáng ngày thứ hai, người còn chưa tới đủ Cố Tây Châu đã nghe thấy mấy người mới đang nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.
"Hôm qua các cậu có nghe thấy âm thanh kỳ quái kia không?"
"Có... Các cậu nói... có phải là có người chết rồi hay không?"
Mấy người Lỗi ca vừa tới, tất cả đều đen mặt lại, vẻ mặt người cùng phòng ngủ cũng không tốt, có điều tâm tình vẫn tính là bình tĩnh, thứ nhất bọn họ liền xác nhận số người một lần, 12 cái, một cái cũng không ít.
Lỗi ca nhìn về phía Cố Tây Châu muốn nói lại thôi, phải nói như thế nào đây?
Tối ngày hôm qua... phòng bọn họ nghe tiếng mài dao làm bếp cả một đêm!!
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, sao nữ nhân kia lại có thể thật sự đi nghe lời của Cố Tây Châu về phòng của mình mài dao, mà phòng bọn họ ngay ở phía dưới phòng Lâm Mộng, bọn họ rõ ràng nghe tiếng mài đao trên lầu cả một đêm.
Thật đúng là cút mẹ mày đi, nếu là hắn... Không, hu hu hu, hắn rất sợ, hắn không dám lên lầu trên bảo nữ nhân mài đao ở chỗ khác, ai biết nữ nhân này có thể đột nhiên nổi điên chém hắn một phát hay không.
Phòng của bọn Lỗi ca đều biết nữ nhân là bị Cố Tây Châu bảo đi về, có chút ngơ ngác, nhưng khi nhìn Cố Tây Châu lại không biết phải mở miệng thế nào, luôn cảm thấy người này có chút... quỷ quái.
Sau khi người đêm hôm qua thức dậy đem chuyện tình tối hôm qua nhìn thấy đơn giản nói một lần, Cố Tây Châu chú ý tới có không ít ánh mắt rơi ở trên người hắn.
Cố Tây Châu: "Nhìn tôi làm gì?"
Mọi người:... Cậu hẳn phải biết chứ!
"Tôi nghĩ các cậu hẳn là đoán sai rồi, nghe thấy tiếng động trên lầu và trong phòng có mấy người cũng không có quan hệ..."
Ba người mới ở một phòng khác cũng bày tỏ tối ngày hôm qua không có nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, nghi ngờ phán đoán của bọn họ là sai lầm, dưới tình huống vài người cũng tỏ vẻ nghi ngờ ——
" Có thể là tôi tính sai rồi." Tư Dư lạnh nhạt nói, vẻ mặt không thèm để ý.
Sau bữa ăn sáng, Lâm Mộng từ trên lầu đi xuống, giống như thường ngày hỏi: "Hôm nay có ai theo tôi đi vẽ vật thực không?"
Ba người Cố Tây Châu, còn có Lỗi ca và một nam một nữ khác cùng bọn họ cùng nhau đi theo nữ nhân tới vùng phụ cận hồ chứa nước, sau khi nữ nhân vẽ xong bản phác thảo giống hệt hôm qua, cũng nói ra yêu cầu giống như hôm qua, "Tôi muốn vẽ ba người vào trong tranh, các cậu có ai đồng ý không?"
Ngay tại cái thời điểm ba người Cố Tây Châu cho là nhất định lại là ba bọn hắn, nữ sinh cùng đi đột nhiên giơ tay nói: "Vẽ tôi đi!"
" Được, còn thiếu hai người." Lâm Mộng vô cùng vui vẻ nói.
Cố Tây Châu và Phương Chấp lại vào tranh lần nữa, giống như hôm qua cũng vẽ rất lâu, ba người trong hình lại không giống như hôm qua, so với bức hôm qua vẽ, Cố Tây Châu và Phương Chấp giống như là bị máy in bị in lên bức tranh lần nữa, còn cô bé màu da lại thiên về tối, biểu tình trên mặt cũng không phải là vẻ giận dữ, ngược lại nhìn qua giống như tâm tình sụp đổ, dường như đã nhìn thấy thứ gì rất kinh khủng.
Thấy mấy người nhìn đến chăm chú, Lâm Mộng ở một bên đột nhiên hỏi, "Nhìn ra bức tranh này có gì khác hôm qua không?"
"Không, có thể giúp tôi với hai người bọn họ cùng nhau vẽ một tờ không?" Tư Dư trả lời.
Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư chính đang chợt phát quang phát sáng dư, khóe miệng co quắp, tiểu bạch kiểm lại bắt đầu phát mã tảo.
(*phát mã tảo: tiểu sinh chịu không hiểu mã tảo là gì)
Lâm Mộng nghe thấy lời mời như vậy hết sức vui vẻ,, liền nói ngay: "Được a!"
Cố Tây Châu hạ thấp giọng hỏi hắn, "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Xác nhận một việc." Nói xong Tư Dư liền kéo Lỗi ca còn có một nam sinh khác đứng chung một chỗ, không để ý nguyện vọng của hai người...
Cố Tây Châu cách thật xa đều biết vào giờ phút này Lỗi ca đang tại miễn cưỡng cười vui, nói không chừng trong lòng đã hỏi thăm sức khỏe tổ tông mười tám đời nhà Tư Dư rồi.
Ước chừng sau một tiếng, liền đã vẽ xong, hai người Tư Dư và Lỗi ca trong tranh vẻ mặt giận dữ, mà người nam cùng đi trong hình trên mặt nước mắt nước mũi lem đầy mặt, màu da ảm đạm.
Sau khi Tư Dư nhìn kỹ bức tranh, khen tặng Lâm Mộng mấy câu, rõ ràng nữ nhân nghe được lời khen ngợi của hắn hết sức cao hứng, cuối cùng cho phép hắn dùng điện thoại di động chụp lại mấy bức tranh này.
Trên đường trở về, Tư Dư gọi Lỗi ca lại, bốn người bọn họ đồng thời chậm lại tốc độ đi ở phía sau ba người khác hơn mười thước.
Hai mắt Lỗi ca nhìn chằm chằm Tư Dư chứa đầy sắc lạnh, thầm nghĩ ta không tìm mi thì thôi, mi còn tới tìm ta sao?
"Lần này bị cậu hại chết rồi! Lại để cho nàng ta vẽ cho chúng ta một chút? Cậu muốn chết cũng không cần kéo tôi theo chứ! Đệt, hai người các cậu đúng là có bệnh!"
Tư Dư liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Im miệng, nếu như tôi đoán không sai thì bức tranh của Lâm Mộng không phải là điều kiện tử vong, mà là một loại nhắc nhở."
Cố Tây Châu giật mình một cái: "Nhắc nhở? "
Tư Dư gật đầu, lấy ra bức tranh vừa rồi dùng điện thoại di động chụp lại, chỉ vào cô gái trong tranh kia nói: "Hai ngày nay cũng không phải là không có người chết, chẳng qua là người chết vẫn xen lẫn trong người sống."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...