Trong lúc Cố Tây Châu đang suy nghĩ thì một giọng nói vang lên từ phía sau, ngữ điệu mang theo vài phần nghi hoặc, hỏi: "Các anh nói âm thanh gì cơ?"
Lại Thắng Lỗi đứng lên, phủi bụi đất trên người, nhìn về phía Cố Tây Châu, trầm giọng hỏi.
Tư Dư nhàn nhạt nói: "Không liên quan gì đến cậu."
"Anh không thế nói như vậy được, mấu chốt để thoát ra được khỏi nơi này là mọi người phải hợp tác với nhau." Lại Thắng Lỗi còn chưa nói thì cô gái với diện mạo ngọt ngào ở bên cạnh đã cất giọng nũng nịu tiếp lời.
Cố Tây Châu nhướng một bên mày, chỉ thấy Tư Dư cười như có như không, nói: "Chúng tôi có thể tự ra ngoài."
"Anh không thể nói như vậy được, vẫn phải cần chúng tôi hỗ trợ chứ?" Cô gái bất mãn trừng mắt lườm Tư Dư.
"Được." Cố Tây Châu ngăn cản Tư Dư, nói với cô gái, "Quả thực chúng ta cần hợp tác mới có thể ra ngoài, nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chúng tôi không muốn nói thì chính là không tiện nói cho các vị, mong rằng cô có thể hiểu điều này."
"À..." Nghe Cố Tây Châu giải thích, cô gái bĩu môi nhưng cũng không tiếp tục hỏi dồn nữa, ngược lại, cô rời đi thảo luận cách rời khỏi nơi này với những đồng đội khác.
Đến giữa trưa, người bên ngoài lại đưa cơm hộp vào như thường lệ, Lại Thắng Lỗi lại tiến đến gần người mở cửa giống như hôm qua.
"Đại ca à, rốt cuộc thì khi nào mới cho chúng tôi ra ngoài, ở mãi ở chỗ này oải quá." Lại Thắng Lỗi nheo mắt hỏi.
Có vẻ người đưa cơm nhận ra Lại Thắng Lỗi, hắn híp mắt cổ quái liếc nhìn Lại Thắng Lỗi, không nói gì mà đẩy Lại Thắng Lỗi sang một bên, vừa đóng cửa vừa nói với kẻ bên cạnh: "Mẹ nó, đầu óc tên cảnh sát này ngấm nước rồi hả? Thế mà lại hỏi khi nào chúng ta sẽ thả hắn."
Người đàn ông ngồi bệt dưới đất hút thuốc cười đê tiện, nói "Sợ là đầu bị đánh hỏng rồi."
"Có điều gan mấy thằng kia cũng lớn thật, cớm cũng dám bắt." Người đàn ông đưa cơm bĩu môi nói.
"Cẩn thận đừng để Hổ ca nghe thấy, đại ca mà nghe thấy thì mày chờ bị xử đi!" Người đàn ông ngồi hút thuốc nói.
Tên đưa cơm nhún vai, "Mày không nói thì Hổ ca sẽ không biết, mày nói xem mấy người Hổ ca rốt cuộc được chia bao nhiêu tiền?"
"Xí, ít nhất một tháng cũng phải mấy vạn." Hắn nói với vẻ mặt hâm mộ.
.......
Trong căn phòng kín mít.
Lại Thắng Lỗi áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Nghe cuộc đối thoại của chúng xong, Lại Thắng Lỗi nheo mắt nhìn Cố Tây Châu đang nhắm mắt ngồi dưỡng thương, trên mặt tràn ngập ý 'xem ra NPC này không gạt người, thân phận của chủ nhân thân thể này thật sự là cảnh sát, có lẽ việc buôn bán nội tạng cũng là thật'.
Là một newbie, chuyện đầu tiên Lại Thắng Lỗi học được là nhất định phải cẩn thận, đây cũng là một kinh nghiệm mà một đồng đội lão làng đã chỉ cho hắn ở thế giới thứ nhất.
Trong lúc hắn suy nghĩ, thời gian trôi dần về chiều, trong lòng hắn bồn chồn, lại sắp đến tối rồi. Buổi tối luôn là lúc dễ xảy ra chuyện nhất.
Cố Tây Châu phát hiện ra năm người đồng đội đang bất an, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Lại Thắng Lỗi, dù sao hiện tại thân thể của người này là Hoằng ca, nếu có thể thuận lợi thoát ra, Hoằng Kỷ sẽ sống lại, đương nhiên Cố Tây Châu không muốn người này tử vong. Hắn tốt bụng nhắc nhở: "Các người không cần phải lo lắng vậy đâu, chúng tôi còn một đồng đội chưa tới, hiện tại vẫn chưa phải là tất cả người chơi đều đang ở trong phòng."
"Ừm." Lại Thắng Lỗi gật đầu, nhấc tay quệt mũi, lại nhìn về phía Cố Tây Châu, trong lòng thầm cân nhắc tình hình, "Cái đó, tôi nói này, rốt cuộc chúng ta phải đợi đến lúc nào mới có thể rời khỏi đây chứ?"
"Ngày mai, chờ bạn chúng tôi đến, chúng ta sẽ rời đi."
"À, mà trước đó cậu có nói thế giới này là thế giới thứ hai của cậu nhỉ?" Cố Tây Châu hỏi.
Lại Thắng Lỗi sửng sốt, không ngờ Cố Tây Châu sẽ chủ động hỏi han mình, "Đúng vậy, làm sao thế?"
Lại Thắng Lỗi suy nghĩ, trầm ngâm một chút, hỏi.
Cố Tây Châu xua tay, nhướng mày, trước thế giới này hắn đã trải qua 12 thế giới, ngay cả Phương Chấp cũng đã sắp trải qua 10 thế giới rồi. Căn cứ vào lượng thế giới đã trải qua để xác định độ khó thì lẽ ra bọn họ không nên được tiến vào một thế giới như thế này mới đúng. Tính ra mà nói, thế giới này quá mức bình tĩnh, ngay cả quỷ......
Cố Tây Châu quay đầu đánh giá Đồ Dao ngồi bên cạnh mình. Ngay cả quỷ cũng chỉ biết nói mỗi câu tôi xin lỗi, đến tối cũng chẳng làm gì, người cũng chẳng giết.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là......Thực sự quá trùng hợp. Mới vừa bắt được Liêu Xuân Hoa, hắn liền tiến vào thế giới nhiệm vụ có liên quan đến chuyện 20 năm trước, cảm giác giống như mọi thứ đã được sắp đặt, như thể có một đôi bàn tay vô hình đang thao túng tất thảy, thật giống như......đôi tay đó cố tình cho hắn cơ hội giống lại.
Không thể nắm bắt được tình hình, Cố Tây Châu quyết định tạm thời đặt vấn đề này sang một bên.
Lại Thắng Lỗi nghe thấy Cố Tây Châu trả lời thì cười haha, trong lòng lại thầm nghĩ 'Có quỷ mới tin anh, chắc chắn là anh thấy tôi ít kinh nghiệm, tính gạt tôi chứ gì."
Ban đêm, Đồ Dao vẫn y như vậy, miệng lẩm bẩm mãi. Cố Tây Châu cũng biết bất kể mình có nói thế nào thì 'cô gái' này cũng sẽ không để ý tới hắn, cho nên dứt khoát mặc kệ Đồ Dao luôn.
'Tư Diêu Tinh, anh nhớ vụ án dẫn đến việc em từ chức chứ?" Cố Tây Châu nghĩ rồi nói.
Tư Dư vừa định mở miệng thì Cố Tây Châu bổ sung, "Chính là bọn chúng đó, người đàn ông trông cửa kia chính là Quảng ca."
Tư Dư gật đầu, "Còn có cả chuyện cũ kia nữa."
Cố Tây Châu ngắm nghía nhìn Tư Dư, hiển nhiên là với chỉ số thông minh của Tư Dư, anh đã sớm đoán ra được đại khái sự tình. Cố Tây Châu ngưng trọng nói: "Đúng, có điều, em cứ cảm thấy có gì đó quái quái, án kia với mới kết thúc, chúng ta liền đến nơi này, còn có em......"
"Đừng nghĩ quá nhiều." Tư Dư đưa tay xoa đầu Cố Tây Châu, "Có anh ở đây, không sao đâu."
Cố Tây Châu: "......"
Tư Dư cười cười, "Em còn chưa tin tôi sao?"
Cố Tây Châu thấy dáng vẻ Tư Dư chắc chắn vậy thì trầm mặc trong chốc lát, gật đầu.
Cùng ngày hôm đó, Cố Tây Châu lại một lần nữa chứng mình mình không lừa gạt mấy người Lại Thắng Lỗi. Cả đêm không có chuyện gì.
Ngày hôm sau, Phương Chấp cũng bị đưa tới căn phòng này.
Phương Chấp bị người ta đẩy vào, trên mặt còn có vết bầm tím, sau khi tiến vào thì ngơ ngẩn, ngờ vực mà nói với Cố Tây Châu, "Tư ca?"
Tư Dư ở bên cạnh nhướng mày, liếc Phương Chấp một cái.
Cố Tây Châu kê nắm tay bên miệng, lắc đầu, "Anh là Cố ca của cậu."
Phương Chấp nhận sai người thì lúng túng: "Trông giống nhau quá......"
"Ừm." Cố Tây Châu trầm mặc một chút, đưa tay sờ mặt chính mình, thầm nói, "Thật sự giống như vậy sao?"
Phương Chấp gật đầu, sau đó họ liền trao đổi thông tin cơ bản. Phương Chấp còn thuận tiện liếc nhìn thẻ cảnh sát trên người Lại Thắng Lỗi, đáy mắt không giấu được kinh ngạc, nói, "Đây không phải là cái đó sao? Tên cũng trùng khớp!"
Phương Chấp nhỏ giọng nói với Cố Tây Châu một câu, miệng còn nhép thêm một cái khẩu hình, hiển nhiên là đang nói tới 'vụ án'.
Cố Tây Châu gật đầu, ba người trao đổi ánh mắt với nhau.
......
Một giờ chiều.
Nhậm Bằng Chính híp mắt cầm lấy văn kiện vừa nhận được. Hắn ngồi trên ghế, mở tài liệu ra, đáy mắt mang theo ý cười. Tiền lại tới rồi.
Bởi vì nơi này là nhà xưởng bỏ hoang, chỉ có trong phòng bọn chúng ở tầng hầm ngầm mới có đèn, còn phần phía trên thì không. Chủ yếu là sợ vô tình bị người đi ngang qua chú ý đến.
Là kết quả của cảnh sát kia. Nhậm Bằng Chính hơi nhíu mày, trong lòng hắn không thoải mái với hành vi đem hai cảnh sát về của đám người Hổ ca. Nhưng bởi vì kiêng dè khẩu súng trong tay Lý Long Hổ nên hắn không dám xen vào.
Ánh mắt Nhậm Bằng Chính nhìn chằm chằm vào một chỗ, thầm nói, dù sao những người này cũng đều không thoát được, cảnh sát thì cảnh sát thôi.
Nhậm Bằng Chính nhìn đăm chiêu một lát, Lý Long Hổ ở phía bên kia đi tới hỏi: "Thế nào? Có người tương thích sao?"
"Ừ, có một người, tên cảnh sát chúng mày mang về kia có giác mạc tương xứng, lần này làm phẫu thuật xong giết luôn hả?" Nhậm Bằng Chính hỏi, hắn thầm nghĩ bị giết trong tình trạng hôn mê vẫn còn tốt hơn bị đám Lý Long Hổ tra tấn tới chết.
Ban đầu, lúc hắn tới đây sau khi bị bệnh viện sa thải, tuy rằng cũng là phẫu thuật chui, nhưng đại đa số những người bị lừa tới từ nông thôn đều là tự nguyện. Số tiền nhận được bọn chúng sẽ cho người bán tạng một nửa, nhưng sau có một lần một người đàn ông đã lên đến bàn phẫu thuật rồi lại hối hận quay đầu bỏ chạy.
Kết quả người nọ vừa mới chạy đi liền bị Lý Long Hổ ngăn lại, sai đám tiểu đệ giết!
Lý Long Hổ giết người, Nhậm Bằng Chính hắn nào đã từng gặp phải hình ảnh này, bị dọa són đái ngay tại chỗ. Lý Long Hổ lườm hắn một cái, kêu hắn tiếp tục làm phẫu thuật, hắn chẳng dám cãi lời......
Lần đó vì bán nội tạng người đã chết, nên toàn bộ tiền đều vào tay chúng. Có một lần kinh nghiệm như vậy, Nhậm Bằng Chính cảm giác được tâm tình đám đồng bọn của mình đều biến tướng, dần biến thành như hiện tại.
"Giác mạc?" Lý Long Hổ liếm đôi môi khô khốc, tham lam nói, "Giết làm gì? Chỉ là giác mạc mà thôi, nói không chừng về sau còn có thể bán cái khác nữa."
Nhậm Bằng Chính nghe vậy thì không khỏi rùng mình, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu.
......
Căn phòng nơi Cố Tây Châu bọn họ bị nhốt tuy rằng ở dưới lòng đất nhưng lại có một phần lộ ra trên mặt đất, có một cái cửa sổ chỉ vừa bằng hai lòng bàn tay, lại bị hàn kín bằng song sắt, không thể ra ngoài được.
Trên trần treo một bóng đèn vàng công suất thấp, hai con bướm đêm cứ lượn quanh bóng đèn, trên bức tường vàng có những vết nước mốc meo đen đúa.
Cả căn phòng tỏa ra mùi ẩm mốc, có điều lúc này chẳng có ai chú ý tới những chi tiết đó, bao gồm cả Cố Tây Châu và Tư Dư. Phương Chấp đã đến, cũng có nghĩa là giờ phút này tất cả những người chơi trong thế giới nhiệm vụ lần này đều đã ở trong cùng một căn phòng. Một khi tối đến mà bọn họ vẫn còn ở trong cùng một căn phòng như thế này, thì cũng đồng nghĩa với diệt đoàn.
Đám người Lại Thắng Lỗi lại càng sốt ruột hơn ngày hôm qua, họ đã sớm không muốn ở lại trong cái nơi âm trầm tăm tối này nữa.
"Rầm rầm rầm!"
Tiếng đập cửa vang lên trên hành lang, vô cùng chói tai.
"Mở cửa ra! Có người không khỏe!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...