Ăn bữa sáng xong, đoàn người nhanh chóng gặp được người đàn ông trung niên hôm qua đã chỉ dẫn bọn họ, ông khẽ đẩy kính, thuật lại qua loa chuyện người chết đêm qua, nói đến là nhẹ nhàng bâng quơ, sau đó lại yêu cầu mọi người hôm nay phải tiếp tục trực đêm.
Vì đều đã trải qua nhiều thế giới thần quái, thế nên bọn họ cũng chẳng lạ gì NPC có thái độ lạnh nhạt như vậy.
Dặn dò xong, cô gái nói chuyện với Cố Tây Châu sáng nay đưa mọi người đến tòa nhà cho bệnh nhân tâm thần, Cố Tây Châu cẩn thận đánh giá xung quanh, cấu trúc bên trong tòa nhà này giống hệt tòa bên bọn họ, có điều chẳng thấy một bệnh nhân nào.
Mấy người đi vào phòng trực, hỏi điều dưỡng trực chuyện người bệnh tử vong ngày hôm qua.
Lúc bọn họ đi vào, điều dưỡng đang nói chuyện với hai người đàn ông trung niên mặc quần áo lao động, "Thi thể ở trong tủ đông tầng hầm."
"Được." Người đàn ông cao hơn gật đầu.
Điều dưỡng kia nhìn thấy đám người Cố Tây Châu thì nhướng một bên mày, hỏi: "Các cô cậu có chuyện gì?"
"Không có gì." Cô gái dẫn bọn họ tới đây rõ ràng là biết vị điều dưỡng này, cười gượng xua tay, xoay người đưa mọi người ta ngoài.
"Thi thể để trong tủ đông số mấy?" Nhân viên nhà tang lễ hỏi.
"Chẳng phải các người cứ xuống nhà xác tầng hầm xem một cái là biết ngay sao." Điều dưỡng đưa cho mấy người một chùm chìa khóa, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Chùm chìa khóa này có đến mười mấy cái, hẳn là bao gồm cả chìa khóa hành lang.
Hai nhân viên của nhà tang lễ đi ra khỏi phòng, một người nhún vai, nhỏ giọng nói: "Anh, đây là vụ thứ mấy trong tháng này rồi?"
"Viện điều dưỡng này ngày nào chả có người chết, quen rồi thì sẽ thấy bình thường thôi."
"Anh gì ơi, chúng tôi đi cùng các anh nhé," Phương Chấp lên tiếng nói, "Chúng tôi có thể hỗ trợ."
Nghe Phương Chấp nói, hai người đàn ông quay đầu, nhìn thấy nhóm người Cố Tây Châu thì sửng sốt một chút, cổ quái hỏi: "Các vị là nhân viên ở đây à?"
Phương Chấp: "Chúng tôi đến đây thực tập."
"À, tôi nói chứ......cái viện điều dưỡng này đúng là nên tuyển thêm người thật," Người đàn ông cao hơn cười cười, "Vậy phiền các cô cậu nhé."
Mọi người cùng nhau xuống lầu, trong nhà xác ngầm có bốn tủ trữ xác, bọn họ cũng không biết bệnh nhân tử vong ngày hôm qua đặt trong cái tủ nào, đành phải mở tất cả ra.
Mở cả bốn tủ ra xong, hai nhân viên nhà tang lễ đều lập tức cảm thấy một cảm giác lạnh toát từ dưới chân truyền lên. Cả bốn tủ đông đều rỗng tuếch, căn bản không hề có một thi thể nào.
"Làm gì có thi thể, thi thể đi đâu rồi?"
Một nhân viên buột miệng hỏi, còn người tham gia nhiệm vụ lần này thì nhìn nhau, vẻ mặt 'quả nhiên là như thế'.
Hai người kia trực tiếp quay lại tìm điều dưỡng trực, một nữ điều dưỡng đi xuống thấy không có thi thể xong thì vẻ mặt ngơ ngác, "Tại sao lại như vậy được nhỉ, ngày hôm qua chính tôi đẩy thi thể xuống mà."
Đúng lúc này, một tiếng thét lớn vang lên ở hành lang tầng 1.
Mọi người chạy lên lầu, lông mày nữ điều dưỡng nhíu chặt, không thấy vị điều dưỡng bụng phệ trong phòng trực đâu.
"Sao lại không thấy người đâu?" Nữ điều dưỡng nhíu mày, lấy di động ra gọi điện cho đối phương, mấy người Cố Tây Châu nhanh chóng nghe thấy tiếng chuông, cuối cùng bọn họ tìm được người đó ở chỗ rẽ hành lang.
Vị điều dưỡng viên kia quỳ trên mặt đất, động tác như đang dập đầu nhận sai, có một người lớn gan đẩy điều dưỡng viên kia một cái, người đàn ông trung niên bụng phệ nghiêng người ngã ra đất, biểu cảm cuối cùng cùng lưu lại trước khi chết lộ ra.
Trên người điều dưỡng viên này không có vết thương nào, rõ ràng là bị hù chết, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, không biết trước khi chết đã thấy cái gì mà mặt trắng bệch đến như vậy.
Xác chết cứng đờ vẫn duy trì tư thế quỳ dưới đất, cứng còng một cách bất thường.
"A!!!!!" Nữ điều dưỡng ban nãy còn bình tĩnh hét lên, chạy ra ngoài, rơi vào một trạng thái điên cuồng quỷ dị, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại mãi 'lại chết người, lại chết người rồi'.
"Móa, cô ta có ý gì, có vẻ không phải là lần đầu tiên có người chết thế này?"
Người trong đội vừa dứt lời thì hai nhân viên nhà tang lễ vẫn chưa rời đi nhún vai nói: "Hồi trước viện điều dưỡng này ngày nào cũng có người chết, nghe nói tất cả đều chết quỳ như vậy. Giờ ban ngày ban mặt cũng có người chết, các cô cậu mới tới nơi này thực tập nên không biết đó thôi, tôi khuyên các cô cậu rời khỏi nỏi này càng sớm càng tốt."
Người đàn ông nói xong còn cười thâm sâu, nhưng đến lúc có người hỏi hắn lần nữa thì hắn lại không chịu nói thêm bất cứ câu nào.
"Chết quỳ, ý là những nhân viên đó đang nhận sai, chắc chắn bọn họ đã làm cái gì đó......" Phương Chấp vừa đi vừa nói.
"Ầy, tất cả bệnh nhân tâm thần đều bị dùng đai buộc vào giường, phát điên hay không phát điên cũng đều buộc hết vào giường. Còn có thể là cái gì nữa, hẳn là bắt nạt người già neo đơn với bệnh nhân tâm thần, ngại phiền nên mới cột người ta vào giường như thế!" Người đàn ông nhỏ gầy bĩu môi lại nhải một câu, hùng hổ nói.
Thật tình, mọi người xung quanh đều hiểu tình huống, chỉ là không nói thẳng ra như người đàn ông nhỏ gầy mà thôi.
Mọi người đã trực một đêm, từng người quay trở về phòng mình ngủ bù, Cố Tây Châu rửa mặt qua loa rồi vật ra giường nằm ngủ, chờ Cố Tây Châu ngủ đẫy giấc xong, ba người mới rời khỏi phòng nghỉ.
Rời khỏi phòng ngủ, đang định đi đến tòa trực ngày hôm qua thì gặp được một người quen thuộc trên đường.
"Kia không phải là người đàn ông trước đó hướng dẫn chúng ta sao?" Cố Tây Châu xuống lầu xong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người quản lý sinh viên thực tập, chỉ vào ông ta, nói.
"Đi, theo sau." Tư Dư túm lấy Cố Tây Châu, Phương Chấp cũng nhanh chân đuổi kịp, ba người đi theo người đàn ông, văn phòng của ông ta không ở trong hai tòa nhà này mà ở dãy nhà một tầng phía bên trái viện điều dưỡng.
Người đàn ông đi vào văn phòng xong, nhàm chán uống trà, xem TV, ba người Cố Tây Châu đợi một hồi lâu ông ta mới buông đồ trong tay, cầm giấy tờ đi ra khỏi văn phòng, trước khi rời đi còn tiện tay đóng cửa lại.
Chờ ông ta rời đi, Cố Tây Châu đi tới cửa chính, đang cân nhắc việc dỡ cửa sổ thì thấy Tư Dư lấy ra hai chiếc kẹp tóc, lạch cạch vài cái, cửa liền mở ra.
"Giờ chúng ta phải làm gì ạ?" Vẻ mặt Phương Chấp mông lung, hỏi.
"Xem hồ sơ bệnh án." Tư Dư ngồi trước chiếc máy tính, tìm một chút liền thấy được folder lưu bệnh án.
Tìm kiếm thêm một chút nữa, động tác ấn phím của Tư Dư đột nhiên ngừng lại, trầm giọng nói: "Người phụ nữ này, có chút giống với người gõ cửa ngày hôm qua."
"Là cô ấy."
"Nhưng trên người cô ấy không có tiếng xiềng xích," Cố Tây Châu nghĩ rồi nói với Tư Dư và Phương Chấp, "Em không nghe thấy."
Ý tứ chính là: Cô ấy là quỷ thật, nhưng cửa ra không nằm trên người cô ấy.
Trước đó Cố Tây Châu từng kể qua chuyện tiếng xiềng xích, đương nhiên Tư Dư hiểu ý Cố Tây Châu, ừ một tiếng, đi xem những bệnh án khác.
"Có vẻ cũng không có gì đặc biệt, người nhà bọn họ tựa hồ đều hầu như không đến bệnh viện." Phương Chấp có chút thất vọng, nói.
Tư Dư ừ một tiếng, mãi cho đến buổi trực tối, bởi vì thiếu hai người, cho nên lần này phải chia lại nhóm.
"Gì thì gì, tôi vẫn sẽ tiếp tục trông ở tòa 2, tôi không muốn sang chỗ các người!"
"Tôi cũng không muốn......"
Thấy người bên tòa 2 sống chết cũng không chịu rút thăm lại, 7 người tòa 1 bất đắc dĩ phải tự chia nhau.
Nhìn thấy Tư Dư rút được chiếc thăm đỏ thắm duy nhất, Cố Tây Châu bất đắc dĩ nhìn anh, đây là cái mà anh gọi là may mắn đấy hả?
"Em đổi với anh, anh đi với Phương Chấp đi."
"Không cần, mình tôi là đủ rồi." Tư Dư nâng tay khẽ nhéo mặt Cố Tây Châu, cong môi nói.
Cố Tây Châu và Phương Chấp vẫn trực tầng 3, Tư Dư đi đến tầng 4 - nơi có người chết đêm qua.
Lần này lúc giao ban, Cố Tây Châu hỏi hai điều dưỡng viên muốn xin chìa khóa cửa sắt ra hành lang, hai điều dưỡng giao ban xong vừa đi khỏi, quả nhiên bà Tống liền tới.
"Bác sĩ, bà có thể......"
Bà Tống còn chưa nói hết câu, Cố Tây Châu đã chỉ máy điện thoại trên bàn, nói: "Bà cứ dùng thoải mái, gọi cháy máy cũng được."
Bà Tống: "Hở?"
Bà Tống đi vào phòng trực, nhấc máy bàn lên gọi điện, Cố Tây Châu nhanh chóng nghe thấy tiếng tút chờ quen thuộc, đầu dây bên kia nhận được điện thoại từ mẹ mình lại một lần nữa khuyên nhủ, trấn an bà.
Cố Tây Châu kéo Phương Chấp, "Nằm xuống!"
"Làm gì thế ạ?"
"Nằm xuống ngủ, không thì lát nữa bà lão sẽ gọi cậu bảo nghe máy đi đấy."
Vẻ mặt Phương Chấp ngơ ngác, nhìn thấy Cố Tây Châu ghé vào bàn giả vờ ngủ thì cũng học theo.
"Mẹ, mẹ đưa điện thoại cho bác sĩ đi, con có lời muốn nó với bọn họ." Con trai bà Tống phải nén một bụng tức giận mới nói ra được những lời này.
"Được." Một tay bà Tống che ống nghe, đang định gọi Cố Tây Châu và Phương Chấp, kết quả thấy cả hai đều ngủ rồi, đành phải nói với con trai ở đầu dây bên kia, "Con trai à, bác sĩ ngủ rồi.
"Con muốn nói gì với bác sĩ thì nói cho mẹ đi, lát nữa mẹ nói với họ."
Bà Tống nói rất chân thành, người đàn ông phía bên kia chép miệng, "Vậy thôi đi, mẹ, mẹ đi ngủ đi, đừng muộn quá, ngày mai con tới đón mẹ."
"Ừ, mai mẹ chờ con."
"Ừm." Giọng nói của người đàn ông dừng lại một chút, rồi đột nhiên nói với bà Tống, "Mẹ, ngủ ngon."
"Con trai, ngủ ngon nhé."
Bà Tống tươi cười hạnh phúc, buông điện thoại trong tay xuống rồi rời khỏi phòng trực ban, chờ bà Tống rời đi xong, Cố Tây Châu mới ngồi thẳng người dậy.
"Phương Chấp, cậu cứ ngủ trước một lát đi, có việc gì anh sẽ gọi cậu." Cố Tây Châu liếc nhìn đôi mắt thâm quầng của Phương Chấp.
"Vậy......Được ạ. Cố ca, anh trông trước nửa đêm, em trông lúc nửa đêm về sáng." Phương Chấp nói một tiếng rồi nhắm mắt nằm sấp xuống ngủ.
Mấy giờ sau, Phương Chấp mơ mơ màng màng nghe thấy Cố Tây Châu gọi mình.
"Phương Chấp, dậy, dậy, có người gõ cửa, anh đi xem, cậu trông ở đây, có mang theo gương chứ?" Cố Tây Châu trầm giọng nói.
Phương Chấp mơ mơ màng màng dụi mắt, gật đầu nói. "Có mang, để ở trong túi quần ạ."
"Ừ, anh đi một lát, tự mình chú ý an toàn." Cố Tây Châu dặn dò, sau khi hắn rời khỏi phòng liền thấy ngay người phụ nữ hôm qua đi từ tầng 4 xuống, cong khóe miệng cười cười với hắn.
Cố Tây Châu nhíu mày, người phụ nữ đi tới gõ cửa, phát hiện cửa không mở liền nghĩ gì đó rồi đi xuống lầu, Cố Tây Châu cứ tưởng rằng dưới lầu sẽ truyền đến tiếng kêu la hoảng sợ, kết quả không hề có âm thanh nào.
Cố Tây Châu thấy đối phương rời đi, trực tiếp mở cửa vọt lên lầu, người phụ nữ này rõ ràng là đi từ trên tầng xuống, đêm qua sau khi xảy ra chuyện thì vẫn luôn ở riệt trên đó.
Tư Dư......
Cố Tây Châu chạy lên đến phòng trực tầng trên, Tư Dư không ở trong phòng, Cố Tây Châu hoảng sợ, đúng lúc hắn chuẩn bị chạy ra ngoài thì gặp được Tư Dư đang đi vào, thấy vẻ mặt Cố Tây Châu thì ngạc nhiên ôm chặt lấy hắn.
"Sao em lại lên đây?"
"Em thấy thứ kia đi từ tầng trên xuống, cửa hành lang chỗ anh lại mở, anh không có chuyện gì thì tốt rồi, thứ kia......"
Tư Dư trầm giọng nói: "Tôi đi kiểm tra phòng, không gặp thứ kia."
Cố Tây Châu cong môi: "Ồ, vậy em xuống đây, anh cẩn thận đấy."
"Từ từ, cho anh ôm một chút." Tư Dư dựa cằm vào đầu vai Cố Tây Châu, dùng tông giọng trầm thấp nói, đôi tay vòng quanh eo Cố Tây Châu, ôm hắn từ phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...