Cố Tây Châu xem lịch sử trò chuyện xong thì trả lại điện thoại cho Ngụy Minh, cũng hiểu đại khái tình hình, Cố Tây Châu bảo bên nhà trường thông báo cho phụ huynh rồi mới cùng Phương Chấp rời khỏi trường học.
Khám nghiệm hiện trường xong xuôi, Cố Tây Châu vừa quay về cục cảnh sát liền thấy một người phụ nữ trung niên mặc váy đen liền thân, hai mắt sưng húp, đang ngồi khóc ở đại sảnh, lão Quách trong đội đang thấp giọng an ủi.
"Đừng khóc, cha của cô ấy đi đâu rồi?" Lão Quách nhẫn nại nhỏ nhẹ hỏi, lúc nói chuyện luôn duy trì tông giọng nhẹ nhàng, như thể sợ kích thích đến dây thần kinh yếu ớt nào đó của người phụ nữ này.
Người phụ nữ trung niên khóc đến đáng thương, cúi đầu nhỏ giọng nức nở, "Tôi, tôi không biết."
Người phụ nữ vừa dứt lời thì Cố Tây Châu nhận được điện thoại của Phương Chấp.
"Làm sao vậy?" Cố Tây Châu nhướng mày hỏi.
"Cố ca, cha Tôn Phỉ Phỉ đến trường học rồi, đang làm náo loạn cả trường lên."
"Không phải thông báo gọi ông ta đến cục cảnh sát sao? Thi thể ở cục cảnh sát chứ đâu có ở trường học, ông ta tới trường học làm cái gì?" Cố Tây Châu bĩu môi.
Trên trán Phương Chấp rịn một tầng mồ hôi mỏng, "Ông, ông ta đưa cả thân thích trong nhà tới, cầm biểu ngữ chẳng biết từ đâu ra, đang làm loạn ở cổng trường."
Trong lúc Phương Chấp nói, Cố Tây Châu cũng nghe được tiếng nói chuyện đứt quãng của những người khác truyền đến từ đầu dây bên kia ——
"Cái gì mà trường học không có liên can đến chuyện này? Tôi giao con gái cho trường các người, trường học các người phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nó, một người lớn như vậy, nói mất là mất sao, các người bảo bậc cha mẹ chúng tôi về sau làm sao yên tâm cho con đến trường các người học tập!
"Các người đừng mơ trốn tránh trách nhiệm, chuyện này các người phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
"Bạn học Tôn thuê nhà bên ngoài là trái với quy định của trường học, em ấy không thuê nhà ở ngoài thì sẽ không phải chết, anh làm như thế này là gây rối vô cớ."
"Nó không ở kí túc, không ở trong trường học, cũng là vì giám thị vô dụng mà nên!"
"Vậy anh muốn xử lý như thế nào?" Giáo viên phụ trách lớp Tôn Phỉ Phỉ đứng ra giải quyết chuyện này, cau mày trầm giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên nói thẳng: "Đền tiền, phải đền tiền!"
Giáo viên phụ trách liếc nhìn ông ta một cái, nói: "Chuyện này tôi không thể quyết định được, tôi phải thương lượng với lãnh đạo nhà trường mới có thể trả lời ông. Hiệu trưởng đã đi rồi, ông làm loạn ở đây cũng vô dụng, nếu như ông chưa qua cục cảnh sát, vậy thì tôi đây cũng cần phải đi, chúng ta đi cùng nhau."
"Các người đừng có giở trò!" Người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ nói, "Tôi không đi, hôm nay các người phải cho tôi một lời giải thích."
Giáo viên phụ trách nghe những lời này, sắc mặt cũng không tốt lắm, lúc này bạn cùng lớp của nạn nhân cũng đều tới, thấy biểu ngữ giăng kín cửa, mấy sinh viên thấp giọng nghị luận đôi câu.
"Người nhà Tôn Phỉ Phỉ bị sao thế nhỉ? Không đến cục cảnh sát lại đến trường làm loạn."
Giáo viên phụ trách nghe thấy các sinh viên nói chuyện, vẻ mặt cũng cô cùng bất đắc dĩ, trong trường đại học có rất nhiều sinh viên không thể hiểu nổi, năm ngoái có một sinh viên vì không tốt nghiệp được mà tự sát. Nghĩ mà xem, không tốt nghiệp được thì học lại một năm là qua thôi, lại cứ nhất định phải tự sát.
Phụ huynh của sinh viên năm 4 kia vẫn tốt hơn một chút, sau khi an táng xong cũng yêu cầu bồi thường, lãnh đạo nhà trường cũng thấy bớt một chuyện chẳng bằng thêm một tấm lòng, làm rõ sự việc rồi bồi thường 30 vạn cho gia đình.
Chuyện năm trước cũng là hắn xử lý, chỉ là mỗi lần nhìn thấy phụ huynh làm loạn như vậy, trong lòng ngược lại cũng có thể thấu hiểu những phụ huynh đó, con đã không còn, bồi thường chút tiền có thể đỡ đần một chút.
Nhưng vấn đề là cha Tôn Phỉ Phỉ còn không thèm đến cục cảnh sát mà trực tiếp đến trường học bù lu bù loa, hắn không nhịn được mà cảm thấy trái tim băng giá, người làm cha mẹ như vậy thà đừng có làm.
Người đàn ông trung niên cầm loa phóng thanh, cứ như sợ người khác không biết ông ta đang nói gì, không ngừng yêu cầu giáo viên phụ trách.
Cố Tây Châu: "Con gái mình chết, không tới cục cảnh sát nhận thi thể lại chạy đến trường học náo loạn, bạn cùng phòng của Tôn Phỉ Phỉ nói đúng, quan hệ của Tôn Phỉ Phỉ với người nhà đúng là không tốt."
"Tôi nói thật, anh đừng làm loạn nữa, cảnh sát cũng đang ở bên kia, nếu anh còn tiếp tục như vậy tôi cũng chỉ có thể báo án thôi." Giáo viên phụ trách cau mày, trầm giọng nói.
Có lẽ là do tiếng bàn luận của các sinh viên xung quanh, người đàn ông trung niên cảm thấy mất mặt nên mới thu liễm một chút, thấy Phương Chấp đi tới mới hậm hực tắt loa.
Cố Tây Châu ngắt điện thoại, nhíu mày không vui, tầm mắt dừng lại trên người mẹ Tôn Phỉ Phỉ, da dẻ của mẹ Tôn Phỉ Phỉ ngăm đen, đôi gò má lại đánh hai mảng đỏ hồng.
"Lão Quách, cậu đi làm việc đi, bên này để tôi." Cố Tây Châu tiến lên phía trước một bước, nói xong hắn rũ mắt nhìn về phía người phụ nữ, nói: "Xin mời đi theo tôi."
"Vâng."
Mẹ Tôn Phỉ Phỉ gật đầu với Cố Tây Châu, đứng dậy đi theo hắn đến nhà xác, trong khoảnh khắc vải trắng lật ra, nhìn thấy con gái thảm thương đến mức không nỡ nhìn, nước mắt bà tuôn rơi, che miệng khóc nấc, phải nhờ Cố Tây Châu đỡ mới có thể đi ra khỏi nhà xác.
Mẹ Tôn Phỉ Phỉ ngồi xuống ghế, khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa nói: "Con bé giống tôi, số khổ......"
Bà vừa khóc vừa kể hết với Cố Tây Châu đang ngồi đối diện: "Chuyện tình cảm của tôi với ba Phỉ Phỉ không tốt lắm, lúc con bé học tiểu học, ba nó cặp bồ bị tôi bắt được nên ly hôn, tôi với ông ta ly hôn xong, người nhà không muốn tôi đưa đứa nhỏ theo, là tôi làm con bé bị liên lụy....
"Con người luôn có những lúc ích kỷ. Khi ấy quả thực tôi không nuôi nổi con bé nên để nó lại với ba nó. Con tiểu tam kia không muốn nhìn thấy Phỉ Phỉ trong nhà nên sau đó Phỉ Phỉ về lại trong trấn, là bà nội chăm con bé từ nhỏ tới lớn.
"Hồi học trung học con bé còn từng bị giáo viên trong trường quấy rối. Đến cả chuyện đó mà con bé cũng chưa bao giờ nói với tôi, phải đến khi một người đồng hương kể tôi mới biết."
Nghe người phụ nữ nói, Cố Tây Châu thấp giọng hỏi: "Vậy có báo cảnh sát không?"
Người phụ nữ lắc đầu, "Không. Sau khi sự việc bại lộ, thầy giáo kia đã nhảy lầu tự sát."
Cố Tây Châu nghe người phụ nữ trả lời, khẽ gật đầu an ủi đôi câu. Không ngờ Tôn Phỉ Phỉ này khi còn nhỏ lại từng phải trải qua chuyện như vậy.
"Xin lỗi, để anh phải nghe tôi than vãn rồi, đồng chí cảnh sát, sẽ bắt được hung thủ đúng không?" Người phụ nữ trung niên để tay trước ngực, một tay vươn tới túm lấy tay Cố Tây Châu, hỏi.
Cố Tây Châu không biết nói gì, chỉ gật đầu với bà.
Cha mẹ Tôn Phỉ Phỉ ly hôn năm cô học lớp 5, sau đó hai bên đều lần lượt tái hôn, đứa nhỏ bị cha ném về quê cho bà nội chăm sóc, tình cảm với cha mẹ không sâu sắc.
So với đi tra án, làm việc với gia đình nạn nhân quá mệt mỏi, Cố Tây Châu vò đầu, nhìn về phía hai người vừa đến cục cảnh sát là chỉ trích, chì chiết lẫn nhau, hắn lắc đầu, trực tiếp xoay người rời khỏi nơi đầy thị phi này.
Vừa ra khỏi cục cảnh sát liền thấy Cố Kình đang chờ hắn ngoài cửa, Cố Kình đứng ở nơi xa, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt ông.
"Ta chờ con lâu rồi, hẳn là con có chuyện muốn nói với ta đi?" Cố Kình mỉm cười nói với Cố Tây Châu.
- ---------
Vịt: Tui đi làm rùi, nên lại quay về với lịch 1 tuần 1 chương vào chủ nhật nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...