Cố Tây Châu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hắn mơ mơ màng màng nhấc chân đạp Tư Dư, "Mau nghe điện thoại."
Tư Dư bị đạp tỉnh dụi dụi đôi mắt, theo thói quen ôm Cố Tây Châu chốc lát mới duỗi tay lấy chiếc di động đặt ở đầu giường kê bên tai, ngữ điệu có chút ngái ngủ, không hiểu giờ này mà ai còn gọi cho mình.
"Ai?"
"Tư ca... Cố ca có đang ở cùng anh không?" Phương Chấp cầm điện thoại đi vào một góc, hạ giọng hỏi.
"Có."
"Vậy, vậy anh có thể đưa điện thoại cho Cố ca không ạ? Bọn em bên này nhận được báo án... Nhưng em gọi mãi cho Cố ca không được, di động của anh ấy tắt máy mất rồi."
"À, Tây Châu, tìm em này." Tư Dư xoa xoa giữa chân mày, đưa điện thoại của mình cho Cố Tây Châu, nhẹ nhàng nói.
Cố Tây Châu khẽ nhếch mày, gắng gượng khó chịu trên người, cầm điện thoại Tư Dư đưa, nhận điện thoại xong liền nghe thấy tiếng Phương Chấp truyền vào tai: "Cố ca, có án mạng xảy ra ở khu chung cư gần đại học Ninh Khánh, có một nữ sinh bị người ta bóp chết ở nhà thuê, thi thể đã bốc mùi mới được phát hiện!"
Cố Tây Châu dụi mắt, "Ừ......Được, ừ ừ, anh biết rồi......Được, anh tới ngay đây."
Phương Chấp đang chạy từ cục cảnh sát đến hiện trường, sau khi buông di động xong thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Hình như Cố ca và Tư ca ngủ cùng một phòng?
Phương Chấp cảm giác cằm mình sắp rơi xuống đất đến nơi: Càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Cả người Cố Tây Châu đau nhức, đột nhiên xoay người đứng lên khỏi giường, Tư Dư nhìn hắn, "Giờ đi luôn?"
"Ừm," Cố Tây Châu nói, "Án mạng cấp bách, anh cứ ngủ đi."
Cố Tây Châu nói xong thì đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi biệt thự, Tư Dư theo hắn đi ra, "Đi theo em làm gì? Về ngủ đi."
"Tôi lái xe đưa em đi." Ánh mắt Tư Dư dừng trên người Cố Tây Châu, nói.
"Không cần đâu, tự em đi được." Cố Tây Châu mở cửa xe, nhàn nhạt nói.
Tư Dư do dự một chút, hỏi: "Không phải em nói là đau sao?"
Cố Tây Châu nghe câu hỏi này, cằm cũng rớt xuống đất.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt Tư Dư vô cùng nghiêm trang, nghiêm túc nói chuyện, nếu không phải hắn thấy chính miệng Tư Dư nói, Cố Tây Châu cũng không tài nào tưởng tượng ra được người này thực sự cùng hắn thảo luận vấn đề kia.
"Tôi chỉ hỏi một chút thôi......Em......"
Cố Tây Châu ngồi vào xe, cứng nhắc liếc nhìn Tư Dư một cái, lắc đầu, ngữ điệu hơi máy móc, nói: "Em có thể tự đi, anh trở về ngủ đi."
Lái xe rời đi, Cố Tây Châu lái xe trên con đường trống trải, hắn liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 7h rưỡi, trên đường chẳng có một ai, đôi tay Cố Tây Châu đặt trên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Xe nhanh chóng chạy đến hiện trường vụ án, đèn xe cảnh sát lóe sáng dưới chân khu chung cư, đám người Phương Chấp đến hiện trường trước Cố Tây Châu, hắn lái xe từ nhà Tư Dư đến đây quả thực có hơi xa.
Cố Tây Châu dừng xe lại xong, không nói một lời, lúc này Phương Chấp vội vàng chạy tới, thấy Cố Tây Châu thì sửng sốt một chút.
Cố Tây Châu nhíu mày, "Nhìn anh làm gì?"
"Cố ca, quần áo trên người anh, lần trước em thấy Tư ca mặc rồi."
Nói xong câu đó, Phương Chấp le lưỡi.
Cố Tây Châu nghe Phương Chấp nói, rũ mắt nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, mở miệng nói: "Hôm nay anh ở bên đó, hôm ấy ra ngoài cũng đâu có mang theo quần áo nên mới mặc của anh ấy."
Vóc dáng hai người bọn họ không chênh nhau lắm, mặc quần áo của nhau cũng không đến nỗi kệch cỡm.
Cố Tây Châu chuyển đề tài, hỏi: "Thi thể được phát hiện như thế nào?"
"À..." Phương Chấp lập tức trả lời: "Là nhà bên cạnh phát hiện, cũng là sinh viên trong trường, nói rằng mấy ngày nay đi qua cửa nhà nạn nhân luôn ngửi thấy mùi hôi thối, không hiểu sao hôm nay mùi cực kì nồng nhưng gõ mãi chẳng thấy ai ra mở cửa, vừa hay chủ nhà cũng ở trong khu chung cư này, cô ấy thực sự không chịu nổi mùi này nữa liền đi tìm chủ nhà.
"Trước khi vào chủ nhà cũng gọi điện cho sinh viên thuê ở đó, điện thoại của người này luôn trong trạng thái tắt máy. Cuối cùng chủ nhà mở cửa, ai ngờ đâu cửa vừa mở liền bị dọa nhảy dựng... Vừa rồi Hướng ca đã xem qua, nói ít nhất đã chết một tuần."
Cố Tây Châu nhíu mày, "Không phải sinh viên đều phải ở trong trường sao? Sao lại có thể thuê nhà sống ở bên ngoài?"
Phương Chấp gãi đầu, nói: "Sinh viên nào dư dả một chút thì đều không muốn ở trong trường. Trường học không có điều hòa, mùa hè quá nóng nực, chịu không nổi nên dọn ra ngoài ở."
Cố Tây Châu à một tiếng, đi vào hiện trường vụ án, hắn quan sát thi thể, trên thi thể có những đốm ban xanh tím và một vài thứ khác, Cố Tây Châu nói không nên lời, kì quái chính là trong phòng còn một mùi hương bột giặt nhàn nhạt.
"Tình trạng thế nào?" Cố Tây Châu hỏi Hướng Nguyên đang kiểm tra thi thể.
Hướng Nguyên mở miệng nói: 'Tôi vừa cẩn thận kiểm tra một lượt, bước đầu phán đoán thời gian tử vong là một tuần, bị người ta bóp cổ, hít thở không thông mà chết."
Cố Tây Châu nhìn cổ thi thể, cả người đều đã đổi màu, bốc mùi khó ngửi.
"Đã chết lâu như vậy, đáng ra đã bốc mùi từ lâu, vậy mà bây giờ mới phát hiện." Cố Tây Châu hơi nhướng mày, đồng thời xem xét hiện trường.
Kéo rèn cửa sổ ra, trên cửa sổ có một lớp phản quang rõ ràng, Cố Tây Châu nhìn kĩ, vậy mà lại là băng keo trong suốt, toàn bộ khe hở cửa sổ đều bị dán vào.
Các phòng khác cũng đều như vậy, cửa sổ đóng chặt, đồng thời toàn bộ đều dán băng keo trong suốt lên, hiển nhiên là không muốn để những người khác ngửi thấy mùi thối rữa, phát hiện ra thi thể.
Cố Tây Châu liếc nhìn điều hòa, nhíu mày, điều khiển từ xa hiển thị nhiệt độ chỉ có 8 độ.
Trước đó không ai phát hiện ra thi thể, là bởi vì điều hòa giữ lạnh.
Cố Tây Châu quay đầu hỏi: "Có phải mấy ngày trước khu này bị mất điện không?"
Cảnh sát khu vực bị hỏi thì sững sờ một chút, lập tức tìm một hộ gia đình gần đó hỏi thăm.
"Cố đội, ba ngày trước khu này bị mất điện một lần."
"À." Vậy thì không kì quái.
Sau đó Cố Tây Châu lại đi hai bước, xem xét khóa trong phòng, khóa vẫn tốt, hiển nhiên không phải là hung thủ cạy cửa đi vào, vậy chỉ có hai loại khả năng, hoặc là cô sinh viên này quen biết hung thủ, hoặc là hung thủ là kẻ bám đuôi giết người.
"Đậu má, chuyện này rốt cuộc là sao nhỉ? Chết người luôn mà, dọa chết tớ rồi!"
"Nghe nói là sinh viên trường mình đấy."
Cố Tây Châu nghe thấy tiếng nói truyền tới từ bên ngoài, nhíu mày, lúc này mới xoay người thu thập ổn thỏa, đi ra cửa hỏi tình hình cụ thể.
Người báo án chính là chủ nhà và nữ sinh viên nhà bên cạnh. Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, chải mái bằng, trông rất bình thường, lúc này thân thể cô có chút run rẩy, ngồi trên giường phòng mình, vòng tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn lại.
"Chào các vị, tôi là cảnh sát phụ trách án lần này, tôi muốn hỏi các vị một vài chi tiết để làm rõ tình hình." Cố Tây Châu hỏi, "Các vị có biết cô ấy tên gì không?"
Chủ nhà không chút do dự trả lời: "Cô ấy tên là Tôn Phỉ Phỉ, sinh viên đại học Ninh Khánh, hẳn là học năm nhất."
Cố Tây Châu nhíu mày, chủ nhà thấy thế lập tức giải thích: "Không phải tôi có ý xấu đâu!"
"Lúc cô ấy đến thuê nhà tôi có yêu cầu bản photo thẻ sinh viên. Trước đó tôi đã gặp phải sinh viên không có tiền, thuê nhà xong rồi trốn, sau đấy tôi khôn ra, đến thuê nhà đều cần để lại một bản sao thẻ sinh viên, nếu như khách quỵt tiền thuê thì tôi sẽ đến trường bọn họ tìm giáo viên phụ trách.
Tôn Phỉ Phỉ, đại học Ninh Khánh, sinh viên lớp ba – năm nhất, chuyên ngành quản trị kinh doanh.
Có được thông tin cơ bản xong, hắn nhận ra chủ nhà rõ ràng có vẻ cũng không quen thân với Tôn Phỉ Phỉ lắm, hơn nữa cô còn ở một tòa nhà khác, cũng không hay qua đây. Mục tiêu cốt yếu của Cố Tây Châu là sinh viên ở cạnh nhà Tôn Phỉ Phỉ.
Tầm mắt Cố Tây Châu dừng trên người cô sinh viên, hỏi: "Đừng sợ, có thể kể cụ thể quá trình cô phát hiện sự việc không?"
Nữ sinh nhìn Cố Tây Châu, co rụt vai lại, cắn chặt môi dưới, dưới ánh mắt cổ vũ của Cố Tây Châu mới hé miệng: "Hôm qua tôi chạy đồ án tốt nghiệp tới tận bình minh, đến sáng sớm tôi thật sự không tài nào chịu nổi nữa, mùi bốc ra từ phòng bên cạnh quá kinh khủng nên mới đi tìm chủ nhà....."
Nữ sinh miêu tả không khác biệt lắm so với những gì Phương Chấp nói với hắn, Cố Tây Châu trầm mặc một chút, lại hỏi: "Trước khi nạn nhân chuyển đến đây, cô đã ở nơi này rồi sao?"
Nữ sinh gật đầu: "Tôi ở đây 2 năm rồi, còn cô ấy khai giảng học kì này xong mới dọn đến nhà bên cạnh."
"Ồ," Cố Tây Châu do dự một chút, hỏi, "Lần cuối cùng cô nhìn thấy nạn nhân là khi nào?"
Nữ sinh nhíu mày, có vẻ đang nghiêm túc suy xét câu hỏi của Cố Tây Châu, cuối cùng lắc đầu, "Chuyện này tôi thật sự không nhớ được, đợt này ngày nào tôi cũng lên trường làm đề cương luận án, cũng không chú ý lắm."
"À, thì......Tôi nhớ rõ nửa tháng trước tôi có gặp cô ấy, hôm đó tôi cũng đi làm đề cương luận án, dù gì làm cũng phiền mà, buổi tối gọi cơm hộp, lúc tôi xuống lầu lấy cơm hộp có thấy cô ấy!"
Cố Tây Châu rũ mắt, đánh giá cô sinh viên, nói: "Cô nhớ rõ ràng phết nhỉ."
Nữ sinh do dự một chút, dứt khoát nói: "Chậc.....Nếu tôi nhớ không nhầm, hẳn là cô ấy có bạn trai, người kia hình như cũng là sinh viên trường chúng tôi, tôi có nhìn thấy người kia vài lần.
"Có một hôm cô ấy đi cùng một người đàn ông về nhà......Tôi tưởng là bạn trai cô ấy, kết quả tôi phát hiện không phải là nam sinh mà tôi đã thấy trước đó, hai người cực kì thân mật, lúc ấy tôi tưởng rằng cô ấy đã chia tay với bạn nam kia, cũng không để ý nhiều.
"Nhưng ngay ngày hôm sau tôi lại nhìn thấy nam sinh kia đến đây, hai người bọn họ còn vừa nói vừa cười, nam sinh kia còn tặng quà cho cô ấy, tôi shock lắm, cho nên nhớ rất rõ ràng."
Cố Tây Châu nghe vậy, trầm mặc một chút, quan hệ có chút phức tạp, còn cô nương này shock ở đâu chứ, xem ra chính là cảm thấy đầu bạn trai Tôn Phỉ Phỉ xanh tươi mơn mởn thôi.
Cố Tây Châu hỏi: "Vậy trước đó có nghe thấy phòng bên cạnh có âm thanh nào kì quái không? Ví dụ như cãi cọ linh tinh chẳng hạn?"
Nữ sinh lại suy nghĩ, nói: "Ờm, không có."
"Ừm, được rồi, cảm ơn cô." Cố Tây Châu tóm tắt sơ lược tình hình xong, lưu lại phương thức liên hệ của nữ sinh này, khám nghiệm hiện trường xong thì cho người đến thông báo về trường học.
Cố Tây Châu liếc nhìn đồng hồ, hơn 9h, theo chân Phương Chấp tùy tiện ăn chút gì đó bên ngoài rồi mới đến trường học.
Hiệu trưởng bụng phệ, đeo cái kính gọng vàng, nghe tin sinh viên trong trường ra ngoài thuê nhà ở bị người ta bóp cổ chết thì mồ hôi đầy đầu. Chuyện này mà xử lý không tốt thì sẽ trở thành phiền toái lớn.
Cố Tây Châu vừa thấy người đến liền vào thẳng vấn đề: "Trường học có cho phép sinh viên sống ở bên ngoài không?"
Hiệu trưởng bất đắc dĩ nói: "Sao có thể chứ, trường học không cho phép, nhưng mà mấy sinh viên đó không nghe. Chúng tôi cũng không có cách nào, không thể bắt giáo viên phụ trách ngày nào cũng đi kiểm tra được, nếu thế thì khỏi phải làm các việc khác nữa."
"Ừm, đã gọi bạn cùng phòng của nạn nhân đến chưa?"
"Rồi, tôi đã cho giáo viên phụ trách bí mật gọi tới rồi." Hiệu trưởng đau khổ lau mồ hôi trên trán, đưa mắt ra hiệu cho một giáo viên, người kia lập tức ra ngoài dẫn mấy sinh viên vào.
Ba nữ sinh nhìn nhau, một cô gái có vẻ lớn gan hơn, trông cũng vô cùng xinh đẹp, cất giọng trong trẻo hỏi: "Phỉ Phỉ chết thật rồi sao?"
Thấy sắc mặt cô lo lắng, Cố Tây Châu gật đầu.
Nữ sinh xinh đẹp nghe những lời này xong thì đưa tay che miệng, cúi đầu, mái tóc xoăn đẹp đẽ nháy mắt rũ xuống che hết mặt cô lại, đồng thời tiếng khóc rưng rức bật ra.
"Đều do tôi, nếu không phải tại tôi, cô ấy cũng sẽ không dọn ra ngoài, sẽ không phải chết......"
Trái lại, hai người bạn cùng phòng khác của nạn nhân run rẩy gật đầu với Cố Tây Châu theo bản năng rồi lập tức đi an ủi nữ sinh kia.
"Cậu đó, Thư Nhạc, khóc vì cậu ấy không đáng đâu!"
"Đúng vậy, với người như cậu ấy thì chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi!"
Cố Tây Châu nghe vậy thì nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"
Một nữ sinh mặt tròn đeo kính không do dự nói thẳng: "Tôn Phỉ Phỉ cướp bạn trai của Thư Nhạc, Thư Nhạc đối xử với cô ta tốt vậy cơ mà, cô ta thật là không biết xấu hổ.
"Vẫn là tính tình Thư Nhạc lành quá, vốn dĩ bọn tôi đều tính sẽ làm lớn lên để mọi người trong lớp đều biết việc Tôn Phỉ Phỉ đã làm, có điều Thư Nhạc không đồng ý, nói bỏ qua đi. Có điều thằng tồi kia cũng chỉ chơi bời với Tôn Phỉ Phỉ, chơi chán thì vứt cô ta đi. Việc Tôn Phỉ Phỉ qua lại mờ ám với rất nhiều người thì chúng tôi đã biết từ lâu rồi, chỉ là không ngờ tới đến cả bạn trai của bạn cùng phòng cô ta cũng không buông tha."
Cố Tây Châu nghe xong, lúc này mới hiểu hóa ra Tôn Phỉ Phỉ dọn ra khỏi phòng là vì ve vãn bạn trai của cô gái tên Thư Nhạc này, kết quả bị cả phòng biết, mỗi ngày phải đối mặt với mặt nặng mày nhẹ nên cuối cùng Tôn Phỉ Phỉ không chịu nổi phải dọn ra khỏi phòng, hơn nửa năm nay ba người chưa từng nói chuyện với Tôn Phỉ Phỉ.
"Vậy vì sao cô lại nói cô ấy gặp chuyện không may là sớm hay muộn thôi?" Cố Tây Châu hỏi cô gái mặt tròn.
"Chuyện đó à....." Cô gái xoa đầu nói, "Anh biết váy lolita không?"
"Cái gì cơ?"
"Chính là váy theo phong cách lolita ấy, hiện tại rất nhiều cô gái mặc kiểu đó." Nữ sinh giải thích.
"Ồ, tôi biết rồi." Trong đầu Cố Tây Châu hiện lên một vài lần ngẫu nhiên nhìn thấy ngoài người mặc Hán phục ra đường thì còn có một vài người mặc quần áo kiểu Âu, "Sau đó thì sao?"
Cô gái mặt tròn có chút khinh bỉ nói, "Tôn Phỉ Phỉ có rất nhiều bộ váy như vậy, một cái ít nhất cũng phải mấy ngàn.
"Cha mẹ cô ta ly hôn, chỉ cho cô ta sinh hoạt phí cơ bản, năm nào cô ta cũng nhận học bổng khuyến học cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, không phải là tôi soi mói, nhưng tiền mua váy của cô ta từ đâu mà ra, chỉ có chính cô ta biết."
Trong câu chữ có giấu kim, ý tứ gì không cần nói cũng biết.
"Không phải tôi khinh thường người mặc váy lolita, nhưng phải biết được mức chi tiêu của mình đến đâu chứ?" Cô gái mặt tròn nói xong còn liếc mắt nhìn Thư Nhạc một cái, cười mỉa bổ sung.
Cố Tây Châu hỏi: "Sao lại nhìn cô ấy?"
"À, Thư Nhạc cũng là người mặc lolita*."
*Raw ghi là 'lo nương (lo娘)', là ngôn ngữ mạng Trung Quốc dùng để chỉ người mặc đồ lolita như đồ hằng ngày.
Cố Tây Châu không thèm để ý, nói: "Lần cuối cùng nhìn thấy Tôn Phỉ Phỉ là lúc nào?"
Nữ sinh trầm ngâm một chút, trả lời: "Thứ ba tuần trước, hôm đó có tiết của Diệt Tuyệt sư thái, cô ta có tới."
Thứ ba tuần trước, hôm nay là thứ tư, phạm vi thời gian tử vong rút ngắn được thêm một bước nhỏ.
"Vậy các cô biết bạn trai hiện tại của Tôn Phỉ Phỉ là ai không?"
"Chậc......Là bạn cùng lớp của chúng tôi, tên Ngụy Minh." Nói đến nam sinh kia, đáy mắt các cô gái đều đồng thời toát ra vẻ thương tiếc, "Cậu ấy thích Tôn Phỉ Phỉ lắm, hồi trước còn từng tự sát vì Tôn Phỉ Phỉ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...