Ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu vào phòng, ánh sáng dừng ngay trên mí mắt Cố Tây Châu, thấu quang* làm cho mí mắt hắn nhiễm màu hồng nhạt.
*Thấu quang: khả năng cho phép ánh sáng xuyên qua của chất liệu
Cố Tây Châu mơ mơ màng màng, cả người có một loại cảm giác đau nhưng không dám nói ra nháy mắt làm hắn tỉnh táo một chút.
Có một luồng hơi thở ấm áp phả lên da thịt sau gáy hắn, ngứa ngứa.
Cố Tây Châu trở mình, lần này cả người nháy mắt đều thanh tỉnh!
Hắn cảm thấy trên người dính nhớp, không phải là quá đau, chủ yếu là cảm thấy có chút không thoải mái.
Xoay người đối diện với một gương mặt say ngủ dịu dàng, đôi mắt Tư Dư nhắm lại, dường như cảm giác được người trong lồng ngực mình tỉnh dậy, vô thức vươn tay ôm lấy Cố Tây Châu, nhẹ nhàng đặt môi lên trán hắn.
Cố Tây Châu vừa định bùng nổ thì bỗng nhiên bị động tác này trấn an.
Cố Tây Châu liếc nhìn dấu vết ái muội trên người Tư Dư, rồi lại nhìn chính mình, cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, chỉ có một vấn đề duy nhất —— vì sao lại là hắn bị ngủ vậy!
Má nó!
Gọi anh tới, là vì em muốn 'ngủ' anh cơ mà!
Cố Tây Châu day day trán, trong đầu mơ hồ nhớ đến Tư Dư với vẻ mặt nghiêm túc nói 'mạng sống cũng đều cho hắn', Cố Tây Châu nghĩ xong cảm thấy có chút mặt đỏ tai hồng, sao cái người này lại buồn nôn thế chứ? Chuyện như vậy mà mở miệng cái là có thể nói ra.
"Em tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"
Giọng nói của Tư Dư khàn khàn trầm thấp, dường như đang cố đè nén cảm xúc nào đó.
Cố Tây Châu có ý định ngồi dậy, vừa mới ngồi lên.
"Shhhh."
Cố Tây Châu thở dốc vì kinh ngạc, mẹ nó đau thật chứ! Móa, mới nãy nằm cảm thấy cũng ổn, kết quả ngồi như vậy, đau đến khó chịu.
"Đau lắm sao?" Tư Dư dựa vào giường, một tay chống cằm, hỏi.
Cố Tây Châu nghe Tư Dư hỏi, cắn răng trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Đổi thành anh ở dưới thử xem."
Tư Dư lơ đãng liếc nhìn Cố Tây Châu một cái, đuôi mắt mang theo ý cười, "Ngày hôm qua thử rồi."
"Ở trên xe."
Nói rồi còn bổ sung thêm một câu.
Nhìn biểu cảm thỏa mãn của Tư Dư, Cố Tây Châu nghiêm túc tự hỏi hàm nghĩa của câu nói này, tự nhiên không muốn nhìn mặt anh nữa.
Ngồi quả thực có chút đau, Cố Tây Châu dứt khoát nằm lại xuống giường, tốt xấu gì cũng không đau như vậy.
Tư Dư hôn lên hõm vai Cố Tây Châu, kéo chăn lộ ra thân người cơ bắp săn chắc, hạ giọng hỏi Cố Tây Châu: "Muốn tắm cùng nhau không?"
"Không cần, anh đi trước đi, chút nữa em tự."
Tư Dư nhìn hắn chăm chú một hồi, hiển nhiên là có chút thất vọng vì bị cự tuyệt, "Thôi vậy."
Tư Dư rời đi rồi Cố Tây Châu mới nhìn quanh nhà, đây là biệt thự của Tư Dư. Nhìn quần áo, quần...lót vứt lung tung trên mặt đất, Cố Tây Châu không nhịn được bĩu môi.
Rốt cuộc ngày hôm qua hắn điên đến mức nào chứ? Ngủ với Tư Dư không nói, còn làm từ trên xe kéo đến trong nhà...
Điên rồi!
Cố Tây Châu thầm mắng một câu.
......
"Gâu gâu gâu!" Cún con sủa ầm ĩ đến mức Chu Tân Nguyệt đau cả đầu, bà rũ mắt nhìn con cún nhỏ mà con trai nuôi, nhíu mày, bà biết là cún con muốn ra ngoài đi dạo, có điều không hiểu tại sao trong lòng bà cứ mãi bất an, cứ cảm thấy như sắp có chuyện gì xảy ra.
Đêm qua là Tư Dư nhấc điện thoại của con trai bà, con trai quen biết đối phương vì quan hệ công việc, có mấy lấy đối phương đưa con trai về nhà, bà cũng đã gặp đối phương vài lần, là một người trẻ tuổi có giáo dục, bà có ấn tượng tốt: ôn hòa, lễ phép, tính cách cũng rất được.
"Gâu gâu gâu!"
Cún con vẫy đến sắp rụng cả đuôi.
Chu Tân Nguyệt thấy nó như vậy, bất đắc dĩ đeo dây dắt vào cho nó, ra ngoài đi dạo.
Đứng dậy khỏi giường, Cố Tây Châu đi vào phòng tắm, một lúc sau mặc quần áo của Tư Dư đi ra.
Cố Tây Châu ăn vài thứ bổ sung thể lực xong thì tinh thần mới phấn chấn lên một chút, đúng lúc này, Cố Tây Châu đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn vẫn chưa gọi điện báo cho Chu Tân Nguyệt và Cố Kình là mình không về nhà!
"Điện thoại của em đâu?" Cố Tây Châu cau mày, có chút bối rối hỏi.
Tư Dư nhẹ nhàng cười một tiếng, "Yên tâm đi, tôi đã gọi điện thoại thưa với ba mẹ em là em ở chỗ tôi rồi."
"À..." Cố Tây Châu nhẹ nhàng thở ra.
"Đây, di động của em." Tư Dư đưa điện thoại của Cố Tây Châu cho hắn.
"Sao nhiều tin nhắn thế, đều điên cả rồi ư?" Cặp lông mày sắc bén khẽ nhíu, đáy mắt lộ ra một tia nghi hoặc, đợi đến lúc hắn mở điện thoại ra đọc được tin nhắn wechat thì biểu cảm trên mặt đã cứng đờ.
Hướng Nguyên: Lão Cố, nghe nói hôm qua cậu tìm người lái thay xong bị người ta bỏ thuốc hở? Lão Cố, cậu đỉnh đấy!
Hướng Nguyên: Cậu có biết là cái tên lái thay kia chống chế bảo hắn không phải là muốn cưỡng gian cậu, chỉ là muốn để cho cậu "ngủ" hắn.
Hướng Nguyên: Ai da, tôi không chịu được nữa rồi, ê ê ê, lão Cố, cậu đâu rồi?
Hướng Nguyên: Để ý tôi đi mà!
Đọc tin nhắn của Hướng Nguyên xong, tiếp đến là những người khác.
Vương Ngạo: Tây Châu, sao ta nghe nói cháu...ờm...đó đó, đi bệnh viện kiểm tra chưa? Không bị ảnh hưởng gì chứ?
Cố Tây Châu bạnh miệng, theo hiểu biết của hắn về Hướng Nguyên, không cần phải nói nhiều, khẳng định là cái tên lắm mồm thích buôn dưa Hướng Nguyên này nghe được tin tức từ đâu đấy xong nói cho cả cục cảnh sát, thế là mọi người ai cũng biết cả.
"Đừng có thế này chứ, cái tên này còn hơn cả loa phường nữa." Vẻ mặt Cố Tây Châu tuyệt vọng.
"Ba mẹ em biết chúng ta đang ở cùng nhau, lại biết cả chuyện này nữa, có lẽ em sẽ gặp chút phiền toái."
"Chuyện nên biết thì sớm muộn cũng sẽ biết," Vẻ mặt Cố Tây Châu thản nhiên nói, dù sao hắn hầu như không có tình cảm gì với Cố Kình và Chu Tân Nguyệt, vì Chi Chi nên mới gọi điện thoại thông báo một tiếng với hai người họ, "Cùng lắm thì đến lúc đó em dọn ra ngoài ở, dù gì hiện tại em cũng không muốn ở nhà, bọn họ quá xa lạ với em."
"Vậy dọn đến ở chung với tôi đi."
"Hả?"
Cố Tây Châu sửng sốt, ở đâu với ở đâu cơ!
Nhưng Tư Dư lại thực sự nghiêm túc, biểu cảm của anh thể hiện rõ sự nghiêm túc, không phải là giỡn chơi, mà là thực sự đang nghiêm túc thương lượng với Cố Tây Châu chuyện này.
"Dọn lại đây ở cùng tôi đi." Nói rồi Tư Dư dựa cằm vào đầu vai Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu day day trán, trả lời: "Cũng được."
Nghe thấy Cố Tây Châu trả lời, đuôi mắt Tư Dư nhiễm một tầng ý cười, đôi mắt ngậm cười lúng liếng liếc mắt đưa tình với Cố Tây Châu, đáy mắt tràn ngập cảm xúc phấn khích.
Chậc ——
Cố Tây Châu đen mặt, sao cái người này càng ngày càng buồn nôn thế nhở, cứ nhìn chằm chằm hắn làm da gà da vịt nổi hết cả lên, cứ như là có một chiếc lông chim khẽ khàng lướt trên da hắn vậy.
Tư Dư tự nhiên vươn người đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nhay cắn khuyên tai Cố Tây Châu, lại khẽ liếm một chút.
"Gì......Anh thật là......làm gì vậy......"
"Làm em."
Vẻ mặt Cố Tây Châu ngây ngốc mờ mịt.
Ban nãy lúc hắn rời giường đã là giữa trưa, giờ lại hoãn đến tận lúc mặt trời lặn xuống phía tây ngọn núi...
Cố Tây Châu dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, ngủ gà ngủ gật, thật sự không muốn động đậy chút nào. Mệt mỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...