Nơi yết hầu như thắt lại, Cố Tây Châu hơi do dự, cúi đầu xem xét tình hình của Chu Tân Nguyệt, thấy Chu Tân Nguyệt cũng đang nhìn hắn, há miệng thở yếu ớt.
Hắn nghe không rõ Chu Tân Nguyệt đang rầm rì nói cái gì, có điều hắn đoán được Chu Tân Nguyệt đang xin hắn hãy đuổi theo Chi Chi, Cố Tây Châu thầm mắng một câu má nó rồi đuổi theo sau.
......
Cố Kình cẩn thận quan sát những người này, ông phát hiện thể trạng của những người đàn ông đó đều tương đối cao lớn, bọn họ chỉ có ba người, song quyền nan địch tứ thủ*, vì vậy trước hết ông rút súng ra bắn một phát chỉ thiên, một phát súng này tức khắc dọa sợ đám người.
*Hai nắm đấm khó mà đánh lại được bốn tay (双拳难敌四手): ý trên mặt chữ thì là 1 người không đánh lại được 2 người, nhưng thường được dùng với ý khó mà lấy ít đánh nhiều.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên làm kẻ cầm đầu chấn động, nhìn chằm chằm Cố Kình.
"Bỏ dao xuống." Cố Kình lạnh giọng nói.
Người đàn ông cao lớn cầm dao phay trong tay, dưới sự ra lệnh của Cố Kình cuối cùng có vẻ cũng hoàn hồn, nhưng hắn không ném con dao trong tay xuống mà lại thình lình tóm lấy đứa trẻ đi ăn trộm đang ngay trong tầm tay hắn, kề dao phay lên cổ đứa bé, "Mày nổ súng đi, xem là tao hay mày nhanh hơn!"
Cố Kình lạnh lùng trừng trừng nhìn hắn, vung tay lên, nói: "Ngươi thả đứa trẻ ra, ta sẽ không nổ súng."
"Mày cho là tao đần à?" Người đàn ông cao lớn cười lạnh, nói với Cố Kình, sau đó không biết hắn đã nói gì...
Cố Kình chỉ cẩm thấy đầu đau nhói, theo bản năng đưa tay sờ sau gáy, cả bàn tay đầy máu!
Cố Kình kinh ngạc quay đầu, bởi vì phía sau không có người trưởng thành nào nên có thể thấy rõ ràng đứa trẻ cầm viên gạch dính máu là trẻ vị thành niên, thân thể hơi lảo đảo, máu tươi nóng hổi theo mép tóc nhỏ xuống từng giọt.
Tí tách.
Tí tách.
"Cố đội!" Hai đồng đội cũng bị tập kích, nhưng người tập kích bọn họ là mấy đứa trẻ con, dưới dâm uy của người đàn ông cao lớn, cả đám trẻ đột nhiên xông lên.
Đây là một cuộc ẩu đả, hiển nhiên người đàn ông cao lớn đã đoán chắc đám người Cố Kình không dám nổ súng về phía đám nhỏ, mà những đứa trẻ này bị bọn họ ngược đãi, đánh đập trong thời gian dài, hơn nữa lại không hiểu tiếng Ninh Khánh nên cực kì dễ khống chế. Cố Kình cũng không hiểu những người này nói gì với đám nhỏ, chỉ biết đám nhóc choai choai này xông đến tay đấm chân đá với bọn họ!
Mấy người bị vây đánh, súng rơi trên mặt đất, còn có đứa trẻ nhặt lên đưa đến tay người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông cao lớn nhổ bột bãi nước bọt xuống đất, hùng hổ nói: "Đmm cảnh sát à, cảnh sát thì sao nào?"
"Lại đây!" Đứa trẻ lúc trước Cố Kình bắt bị hắn ta xách lên phía trước như gà con, sau đó hắn đặt khẩu súng vào tay cậu bé, ra lệnh: "Nổ súng bắn hắn cho tao!"
Cố Tây Châu đi theo Cố Chi Chi, xông tới đúng lúc có tiếng đánh nhau kịch liệt truyền ra, vừa hay thấy khẩu súng trong tay đứa trẻ, đôi tay nó run lẩy bẩy, chĩa súng về phía Cố Kình.
"Không!" Trong tình thế cấp bách, Cố Chi Chi gào to một tiếng!
"Đệch, lại một đứa nữa tới!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi oán hận nói, sau đó hắn đẩy đứa trẻ, mắng: "Nổ súng đi!"
Đứa trẻ bật khóc, ngón tay làm động tác bóp cò, Cố Tây Châu nhìn thấy, đang định tóm lấy Cố Chi Chi đã thấy Chi Chi đạp đấy đất lao đi lấy thân mình che chắn!
"Mẹ nó!" Thấy thế, Cố Tây Châu giận dữ, Cố Kình và Chu Tân Nguyệt xảy ra chuyện tuy rằng trong lòng hắn sẽ khó chịu nhưng không hề phẫn nộ, nhưng Chi Chi không giống vậy, ở trong lòng hắn, hai người ngày ngày ở bên cạnh nhau, cho dù không phải anh em thì cũng là bạn bè chân chính.
Cố Tây Châu hung hăng trừng mắt nhìn đứa trẻ kia, vọt qua đó đấm một cú đầy ác liệt vào mặt người đàn ông cao lớn làm hắn ngã nghiêng ra đất, lập tức vỡ đầu chảy máu. Cố Tây Châu nhặt súng trên mặt đất lên, chĩa thẳng vào đỉnh đầu hắn ta.
Ngón tay Cố Tây Châu đặt trên cò súng, cùng chưa nói lời nào đã ngửi thấy thứ mùi ghê tởm trong không khí, người đàn ông bắt đầu cầu xin khoan hồng, cầu xin Cố Tây Châu đừng nổ súng.
"Ra lệnh cho đám trẻ đó dừng lại ngay, nếu không tao lập tức cho đầu mày nở hoa!" Cố Tây Châu quát lớn.
"Được." Người đàn ông lên tiếng, sau đó nói với đám trẻ còn lại những lời Cố Tây Châu nghe không hiểu.
Người đàn ông ra lệnh cho đám trẻ, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho đồng lõa, ý đồ bảo những người khác đi lấy nốt hai khẩu súng còn lại, thế nhưng tất thảy đều rơi vào mắt Cố Tây Châu, hắn vẫn luôn quan sát đám choai choai kia, Cố Tây Châu cũng biết không có chuyện người đàn ông này sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Thấy có đứa trẻ quờ quạng phía sau, Cố Tây Châu bắn một phát súng vào bên chân nó.
"Khẩu súng, buông." Cố Tây Châu lạnh lùng nói.
Đứa trẻ kia ngã ngồi trên mặt đất, hiển nhiên là bị dọa sợ vỡ mật.
Mấy người lớn kia thấy thế liền mò mẫm lùi dần về phía sau, tính lén lút thần không biết quỷ không hay mà trốn đi, người phụ nữ nhanh nhất, mắt thấy sắp có thể men theo bờ tường rời đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo.
"Mày muốn đi đâu?"
Giọng nói vừa dứt, tiếng súng cũng đồng thời vang lên!
Đoàng!
Một phát súng trực tiếp bắn vào chân cô ta, người phụ nữ muốn lén trốn đi hét thảm một tiếng.
"Tao cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu còn ai dám giở trò mèo gì thì ở đây tao vẫn còn một viên đạn, tao khá là tin tưởng vào kỹ năng bắn súng của mình đấy, ai còn dám động nữa, lần này sẽ là đầu." Cố Tây Châu lạnh giọng nói.
Những người vốn đang muốn táy máy tức khắc đều im như ve sầu mùa đông, cái tên vừa đến này không giống như ba cảnh sát vừa rồi, hắn thật sự dám nổ súng!
Hai cảnh sát bị thương nhẹ hơn vội vàng đi kiểm tra vết thương của Cố Chi Chi, thở phào một hơi, cũng may đứa trẻ đó chẳng cao bao nhiêu, một phát súng kia bắn vào đùi Cố Chi Chi.
"Cậu ấy bị thương ở đâu?"
"Chân, ở trên đùi!" Tuy rằng hai người không biết Cố Tây Châu là ai, nhưng nếu như đã đi theo con trai Cố đội tới đây thì đều là người phe mình.
Thấy sắc mặt Cố Chi Chi trắng bệch như tờ giấy, Cố Tây Châu nhìn cậu chăm chú một hồi, há miệng thở ra, nói: "Cậu sẽ hối hận."
"Cháu sẽ không..." Cố Chi Chi che chân lại, nói tiếp: "Còn có, cảm ơn chú, ngài quỷ."
Suýt chút nữa Cố Tây Châu đã phì cười, ngài quỷ là cái xưng hô quỷ quái gì vậy, quẳng lại cho Cố Chi Chi một ánh mắt 'tự mình kiểm điểm đi'.
Người đàn ông trên mặt đất thấy Cố Tây Châu đang nói chuyện với Cố Chi Chi thì có ý đồ thoát khỏi khống chế của hắn nhưng không thành công. Cuối cùng hắn chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn trừng Cố Tây Châu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sớm biết vậy thì mới nãy tao đã tự mình ra tay!"
Hắn biết với tội danh của mình mà bị bắt thì chắc chắn sẽ bị tử hình!
Nghe người đàn ông nói, trái tim Cố Tây Châu đanh lại, hắn còn chưa động thủ thì Cố Chi Chi đã lê cái chân bị thương đi tới, một đấm rồi lại một đấm liên tiếp hạ vào mặt hắn ta.
Đầu Cố Kình vẫn đang chảy máu, có điều cũng đã đỡ đi một chút, chủ yếu là do không ngờ những đứa trẻ đó sẽ tấn công bất ngờ từ phía sau làm cho đầu váng mắt hoa, thấy con trai xuất hiện lại càng thêm khủng hoảng!
Lúc này Cố Kình suy yếu mơ mơ hồ hồ nhìn Cố Tây Châu kề súng trên đầu người đàn ông kia, thấy tất cả mọi người đều thoát khỏi hiểm cảnh xong mới ngất xỉu.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập đồng đều truyền đến từ nơi xa, tất cả đều là cảnh sát!
Những người này cầm súng trong tay, cẩn thận nép sát vào tường tiến lại gần, Vương Ngạo cũng không ngờ những kẻ này lại hung tàn như vậy, vừa rồi thấy Chu Tân Nguyệt bị thương, cả người lẫn tim đều lạnh đi một nửa, cũng may Chu Tân Nguyệt không gặp vấn đề gì lớn, đã cho người sơ cứu khẩn cấp.
Tinh thần khẩn trương cao độ, lại phát hiện trong sân an tĩnh đến bất thường, tim hắn đập bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài!
Cố Kình bọn họ không có việc gì đi?
Trong lòng không nhịn được bắt đầu tự hỏi.
Vương Ngạo ghim súng, bất ngờ ghé đầu ra quan sát, chỉ thấy tất cả mọi người trong đó đang ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu.
Lúc này hắn trực tiếp đi vào, đồng đội bị thương nhìn thấy cả đại đội tới, nước mắt tức khắc rơi xuống!
Vương Ngạo thấy tình trạng của Cố Kình, buột mồm chửi thề, "Mẹ nó chứ, lão Cố, lão Cố, tỉnh, tỉnh! Mịa!"
Bị Vương Ngạo lay tới lay lui, Cố Kình mơ hồ mở mắt ra, lắc đầu, rõ ràng là đang nói không có vấn đề gì.
Vương Ngạo thấy Cố Kình mở mắt, tức thì cả người như trút được gánh nặng, trái tim cũng xem như là trở về lồng ngực.
Nhìn thấy cảnh sát đến, Cố Tây Châu cùng mấy người còn lại thuật lại tình hình đôi câu, sau đó hắn rũ mắt nhìn về phía Cố Chi Chi cũng được đưa lên xe cấp cứu, cười mắng một câu: "Đồ ngốc."
Xử lý xong hết mọi việc, ngồi lên xe cảnh sát xong, Vương Ngạo giật mình sửng sốt, kì quái hỏi mấy đồng đội: "Vị đồng nghiệp đến trước chúng ta đâu rồi? Sao không thấy đâu nhỉ?"
Lão Quách gãi đầu, "Không, không biết luôn!"
"Hình như từ lúc về đều chưa ai thấy anh ta!"
Cố Tây Châu ở lại đó, rốt cuộc cũng nhìn thấy 'Chi Chi', quỷ của thế giới này.
Tiếng xiềng xích loảng xoảng cứ nhẹ nhàng vang lên theo từng bước chân, sát gần bên tai.
Tiễn Cố Kình và Chu Tân Nguyệt, rồi tiễn Chi Chi tuổi 18, Cố Tây Châu đang đợi quỷ xuất hiện, đối với Cố Chi Chi mà nói hai sự kiện này chính là tiếc nuối trong cuộc đời cậu ấy, muốn cứu lại tất thảy để đền bù.
Hắn đột nhiên xoay người, chỉ thấy một người đàn ông đứng phía sau hắn, đường nét góc cạnh rõ ràng phác họa nên khuôn mặt sắc sảo.
"Cứ đứng đó nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Cố Tây Châu hỏi.
"Ở thế giới này tôi mới có thể nhìn thấy diện mạo chân chính của cậu." Cố Chi Chi nhướng mày trả lời.
Cố Tây Châu nheo mắt, không quên đùa cợt, "Đẹp không?"
"Đẹp trai lắm."
Nghe Cố Chi Chi khẳng định, Cố Tây Châu cười không nổi nữa.
Sau đó Cố Chi Chi chuyển chủ đề, nói: "Thật ra tôi vẫn luôn đi theo cậu."
Cố Tây Châu trầm mặc một chút, thật ra lúc Cố Chi Chi nói với hắn 'Ma tu, giúp tôi đi.' hắn đã biết Cố Chi Chi vẫn luôn đi theo hắn, trước đó không nghe thấy âm thanh có lẽ là bởi vì...
"Linh hồn phù trợ." Cố Tây Châu cứng nhắc phun ra bốn chữ, Chi Chi có chấp niệm với linh hồn phù trợ nên sau khi tiến vào thế giới nhiệm vụ này liền biến thành linh hồn phù trợ cho hắn.
"Đúng vậy, chính là linh hồn phù trợ."
Cố Chi Chi vươn ngón trỏ và ngón giữa đặt nhẹ lên trán Cố Tây Châu, "Ma tu, thật ra tôi vẫn luôn có thể cảm giác được sự tồn tại của cậu."
"Thế giới nhiệm vụ mà cậu sống lại không phải là thế giới đầu tiên của tôi, trước đó tôi đã trải qua một thế giới nhiệm vụ, ông lão kia có một tờ danh sách di nguyện, tôi nhận được một tờ, thỏa mãn nguyện vọng của tôi, nhưng đã là di nguyện thì việc tôi tử vong và biến mất là điều kiện tất yếu, giống như có ai đó đã an bài tất thảy vận mệnh nhưng tôi lại không biết là ai.
"Trước đó tôi vẫn cứ nghĩ mãi ma tu cùi bắp như cậu thì có thể làm gì, mãi đến khi vào thế giới này tôi mới biết được cậu có thể làm gì, Cố Tây Châu, tất cả những việc cậu làm đều có ý nghĩa, cảm ơn cậu."
Cố Tây Châu thẳng người, Chi Chi bỗng nhiên nói ra lời không khác gì nữ quỷ trong thế giới trước đó: "Ma...Cố Tây Châu, hiện tại tử vong không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới. Còn cậu nữa....Cẩn thận đừng để chết đấy, vì không còn ai coi cậu như linh hồn phù trợ mà hồi sinh cậu nữa đâu."
Nghe Cố Chi Chi nói, thân thể Cố Tây Châu đột nhiên chấn động: Chi Chi chưa bao giờ gọi hắn bằng cái tên 'Cố Tây Châu' này, gọi hắn là Cố Tây Châu tương đương với việc phủ nhận bản thân 'Chi Chi'!
Nói xong câu đó, thân thể Chi Chi nháy mắt tan rã, một cánh cửa sừng sững lơ lửng giữa không trung ngay trước mặt Cố Tây Châu.
Cùng lúc đó, Cố Tây Châu thấy trên mặt đất có thêm một cục giấy bị vo tròn.
Cố Tây Châu ngồi xổm xuống nhặt cục giấy lên, hầu kết di chuyển, cục giấy nhẹ tênh lại nặng như núi Thái Sơn, hắn hít sâu một hơi, mở tờ giấy ra.
Cố Chi Chi: Tôi biết nguyên nhân tại sao cậu hỏi tôi vấn đề này. Ma tu, cậu có biết linh hồn phù trợ không? Cậu cứ coi tôi như linh hồn phù trợ đi. Làm những gì cậu muốn làm ^_^
Cố Tây Châu nhớ lại câu hỏi ngày hôm đó hắn hỏi Cố Chi Chi 'Tôi nói là nếu nhé...Dù sao thân thể của cậu giờ cũng là của tôi, nếu như sau này tôi yêu đương, kết hôn, có khi nào cậu sẽ cảm thấy không thoải mái không?', hắn thật sự không biết Chi Chi đã ôm tâm tình gì khi viết xuống lời hồi đáp này.
Cố Tây Châu siết tờ giấy, trong lòng dấy lên cảm giác không nói nên lời, không tiếng động nói: Cậu thì linh hồn phù trợ gì chứ! Linh hồn phù trợ của người khác còn biết đi theo sau để bảo vệ, cậu thì hay rồi, còn đi trước cả tôi.
Cố Tây Châu mở cửa, sau một cơn choáng váng, hắn bắt đầu trải qua thế giới trong mắt Cố Chi Chi.
Cố Tây Châu không biết đã có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ cảm thấy thân thể đang run bần bật, đứa trẻ 13 tuổi đang dùng chăn bọc kín chính mình, nó cuốn rất chặt, rất chặt.
Trong đầu Chi Chi 13 tuổi toàn là những lời Vương Ngạo nói, Đồng Giai đã nhảy lầu tự sát, phụ huynh bảo là bởi vì bị học sinh trong trường bắt nạt.
Đứa trẻ trong bọc chăn khẽ thút thít, nức nở giữa đêm khuya.
Cảm xúc tự trách bao trùm lên cậu ấy, đứa nhỏ như đang lênh đênh trên biển, không tìm thấy bến bờ, giống như sắp chết đuối đến nơi vậy.
Cố Tây Châu rất muốn vươn tay ôm lấy cậu ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng Chi Chi.
"Hức hức hức.... Đồng, Đồng Giai....Xin lỗi cậu..." Chi Chi ôm lấy chính mình, nước mắt lã chã rơi không ngăn nổi, Cố Tây Châu thật sự rất muốn vươn tay...
Trong một khoảnh khắc nào đó, tay hắn dường như thật sự động vào mặt Chi Chi.
Bị người ta đột nhiên sờ lên mặt, Chi Chi hoảng hồn đứng bật dậy trên giường, rõ ràng là bị dọa sợ, cậu nhóc cẩn thận dò hỏi: "Đồng, Đồng Giai, là cậu sao? Cậu tới tìm tớ sao?.... Hức hức hức, xin lỗi cậu, Đồng Giai, tớ không cố ý đâu, xin lỗi cậu..."
Thấy Cố Chi Chi càng khóc lớn hơn, Cố Tây Châu đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn, cầm lấy cây bút viết lên quyển vở bài tập: Tôi không phải Đồng Giai, Đồng Giai không trách cậu, cô ấy không phải tự sát vì cậu đâu.
"Thật vậy ư?"
"Thật sự."
Cố Tây Châu vỗ nhẹ lưng Cố Chi Chi, nghe Chi Chi vừa nức nở vừa nói: "Ngài quỷ, cảm ơn chú."
Cố Tây Châu: "..."
Sau đó hình ảnh lại chuyển tiếp, giống như vừa tua một đoạn băng, Cố Tây Châu thấy Cố Chi Chi vội vàng vọt vào bệnh viện.
Đôi mắt Vương Ngạo sưng húp, thấy Cố Chi Chi xong thì nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống, rơi lệ không tiếng động, trầm mặc bi thương, xung quanh toàn bộ đều là cảnh sát hình sự.
Cố Chi Chi vọt vào, đôi tay run rẩy, nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Tí tách.
Tí tách.
Trong một góc bệnh viện, bóng lưng cậu thiếu niên khẽ run, không tiếp thu bất kì sự quan tâm nào, cậu khóc thảm thiết nhưng không phát ra bất kì một âm thanh nào, sớm biết thế này, cậu nhất định sẽ không cãi nhau với bố mẹ...
Sương mù chôn thật sâu nơi đáy mắt, Cố Tây Châu nhịn không được muốn ôm lấy Chi Chi đang khóc như một đứa trẻ.
Cảm giác thân thể được nhẹ nhàng ôm lấy, thiếu niên đang cúi đầu liếc nhìn tứ phía, không có người, nhưng cậu biết thật sự là có người đang ôm mình: "Là chú à, ngài quỷ."
"Lâu rồi không gặp."
"Ngài quỷ..." Thật lâu sau, Chi Chi nói tiếp.
Cố Tây Châu viết lên ngực cậu: Tôi đây.
"Chú nói xem, bố mẹ cháu đi cứu người, ngược lại lại bị những đứa trẻ đó đánh chết, trên đời này sao lại có loại nghề nghiệp như cảnh sát chứ?"
Cố Tây Châu: Bởi vì trách nhiệm.
"Ngài quỷ, trước khi chú biến thành quỷ, có phải cũng là cảnh sát không?"
Cố Tây Châu: Đúng vậy.
"Thật ư?"
Cố Tây Châu: Đúng, tôi là cảnh sát.
"Vì sao lại muốn làm cảnh sát?"
Cố Tây Châu: Bởi vì tôi muốn giúp người cần đến tôi.
"À, chú với bố mẹ cháu đều kì quái như nhau, chết rồi cũng không hối hận sao?"
Cố Tây Châu nghĩ rồi viết: Hối hận...Hối hận không thể giúp được nhiều người hơn nữa.
"Như vậy ư, vậy thì để cháu giúp chú."
Hình ảnh lại biến hóa một lần nữa, Cố Tây Châu muốn mở to mắt lại phát hiện trước mắt là một mảnh đen kịt, một đôi tay bịt kín mắt hắn.
"Chi Chi..."
Cố Chi Chi: "Đừng nhìn, đi ra ngoài đi."
Bị người ta nhẹ nhàng đẩy một cái, đầu óc Cố Tây Châu choáng váng một trận.
Hình ảnh bên trong cánh cửa vẫn còn tiếp diễn, thiếu niên 18 tuổi sau khi cha mẹ chết thì thôi học, học lại một năm, thi đỗ trường sĩ quan, sau khi tuyên thệ trang nghiêm, hắn trở thành một người cảnh sát nhân dân.
Trở lại hiện thực, ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt, Cố Tây Châu ngồi oặt ra trên ghế, cắn chặt môi dưới, cắn đến rỉ máu.
Biến mất.
Lần này Chi Chi thực sự biến mất rồi.
Cố Tây Châu dùng mu bàn tay che đi đôi mắt, dựa vào sofa tự giễu: Không phải mày cảm thấy sự tồn tại của cậu ấy cản trở mày đấy sao? Giờ lại còn đau lòng...Thật nực cười.
Dựa vào sofa, đầu óc hắn loạn cào cào, đột nhiên Cố Tây Châu nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc, hắn choàng mở mắt, xoay người vội vàng gọi: Chi Chi!
Nhưng sau lưng hắn là một người phụ nữ trung niên với khí chất không chê vào đâu được, từ gương mặt có thể nhìn ra được một chút quen thuộc.
Chu Tân Nguyệt khẽ nhíu mày, lo lắng nói: "Chi Chi gì con? Gặp ác mộng à?"
"Hay là con từ chức đi, trước kia con cũng đâu có thích làm cảnh sát, mẹ không muốn một ngày nào đó con đột tử đâu!"
Chu Tân Nguyệt vừa dứt lời, Cố Tây Châu liền nghe thấy bên tai vang lên một giọng nam, lầm bầm nói: "Không nghiêm trọng đến thế đâu, làm cảnh sát hình sự thì làm gì có lúc nào không mệt?!"
"Anh nói to lên, em nghe không rõ." Chu Tân Nguyệt cau mày, tuy rằng đã hơn 50 tuổi về hưu, nhưng từ ngũ quan vẫn có thể nhìn ra được phong thái năm đó.
Cố Kình ngồi trên sofa bên cạnh Cố Tây Châu, ngậm miệng, cười nịnh nọt, "Anh có nói gì đâu mà!"
"Ăn cơm đi!" Cố Kình đứng dậy, vèo một cái vào bếp dọn cơm.
Cố Tây Châu mở mịt nhìn căn nhà có thêm hai người, đột nhiên tát chính mình một cái, rất đau, rất chân thực, hắn chắc chắn mình đã tời khỏi thế giới thần quái, trái tim hắn đập thình thịch mãnh liệt.
"Ăn cơm thôi, thất thần gì thế?" Chu Tân Nguyệt vỗ vai Cố Tây Châu, nói.
Đang ăn cơm, Chu Tân Nguyệt cổ quái liếc nhìn Cố Tây Châu, hỏi: "Hôm nay con sao thế, cứ mất hồn mất vía, nhìn mẹ mãi làm gì?"
"Uhm..." Cố Tây Châu trầm mặc một chút, nói: "Đồng Giai, cô ấy có khỏe không?"
"Con trai à, hôm nay con xảy ra chuyện gì sao? Không phải hôm qua con kể Đồng Giai sắp kết hôn đấy à? Tuần sau là hôn lễ đó!"
Hóa ra 'có ý nghĩa' mà Chi Chi nói chính là thay đổi những gì đã xảy ra.
Trái tim Cố Tây Châu nặng nề khó chịu, hắn cảm giác bản thân không thở nổi, nghẹn ngào một chút, hắn há miệng thở dốc, muốn nói mình không phải là 'Chi Chi', nhưng hắn nói không nên lời, chỉ có thể tông cửa lao ra ngoài như một kẻ đào ngũ, thoát khỏi nơi ép hắn đến khó thở này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...