"Bíp bíp!"
Tiếng còi ô tô chói tai đột nhiên vang lên.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, Cố Tây Châu bừng tỉnh, mở to mắt, nhà cấp 4 thấp bé, đường xi măng đầy ổ gà.
"Bíp bíp ——"
Cố Tây Châu nghe thấy tiếng còi ô tô từ phía sau, theo bản năng quay đầu lại, người đàn ông lái chiếc Alto nổi giận đùng đùng, nói: "Đứng giữa đường tìm chết đấy phỏng?
"Đồ tâm thần!"
Hắn đang đứng giữa đường, Cố Tây Châu nhìn xung quanh, lập tức né sang một bên, người đàn ông điều khiển xe lướt vèo qua.
"Chi Chi?" Cố Tây Châu gọi.
Cố Tây Châu quan sát tứ phía, hắn chắc chắn vừa rồi người nắm tay hắn là Chi Chi, Cố Tây Châu gọi hai câu, nói: "Chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Nơi này là thế giới nhiệm vụ? Thế giới của cậu?"
Cố Tây Châu rũ mắt nhìn vào đồng hồ điếm ngược trong hư không, hắn chắc chắn đây là thế giới thần quái, vì thời gian của hắn đã ngừng lại!
"Nè! Cậu nói chuyện đi chứ!" Cố Tây Châu hét lên với khoảng không, "Rốt cuộc sao lại thế này! Sao cậu chặt đứt được xiềng xích vậy?"
Người đi qua đường tránh hắn như rắn rết, quay đầu nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, giống như nhìn thấy một kẻ điên ở giữa đường, kể cả kẻ điên này trông không đến nỗi nào thì cũng vẫn là người điên, tốt nhất là cách xa một chút.
Không có ai trả lời Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu thầm mắng một câu: "Đệch!"
Giờ có lẽ là đầu xuân, Cố Tây Châu liếc nhìn cây liễu vừa mới đâm chồi ở ven đường.
Hắn cứ bước đi, lông mày cau lại thành chữ xuyên 川, NPC không xuất hiện, hơn nữa thế giới nhiệm vụ này rộng đến kinh người, màn sương đen cho hắn một phạm vi rất lớn, nơi này như thể không phải là thế giới thần quái, mà là một thành phố chân chính.
Rẽ một cái, Cố Tây Châu đi vào đường cái, một màn hình TV không lớn lắm đang phát tin , đôi mắt hơn hơi nheo lại, trái tim không kiềm chế được mà thắt lại.
Đó là của một hãng đồ điện nổi tiếng trong nước, mà cái này cũng không quan trọng, quan trọng là thông tin trên .
Năm 2004, Ninh Khánh.
Đây là lần đầu tiên hắn có thể biết rõ được thời gian và địa điểm ở thế giới thần quái!
Cố Tây Châu rùng mình, nếu thế giới này là thế giới của Cố Chi Chi, Ninh Khánh năm 2004, vậy ở đó —— nhất định có thể tìm thấy Chi Chi.
Cố Tây Châu vừa đi vừa hỏi đường đến mục tiêu, Ninh Khánh năm 2004 chưa xây dựng nhiều, xung quanh thành thị đều là đồng ruộng với đất hoang, hơn nữa Cố Tây Châu phát hiện nơi mình xuất hiện cách nơi hắn muốn đến không xa.
"Reng reng reng ——"
Chuông báo tan học vang lên, học sinh trong trường tựa như cá diếc qua sông, nối liền không dứt.
Cố Tây Châu nhìn về phía bảng led chạy chữ ở cổng trường, được chế từ đèn lồng cũ, chỉ có thể hiển thị những văn bản đơn giản, chữ đỏ nền đen, đang phát thời gian: Thứ năm, 17:30 chiều.
Học sinh tan học lướt qua hai bên Cố Tây Châu, hắn đi về phía trước hai vước, đứng dựa vào cổng trường, cẩn thận quan sát từng học sinh đi ra khỏi cổng.
"Vương Thư, sao cậu chậm thế!"
Cố Tây Châu đang nhìn quanh khuôn viên trường, đột nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại, một cô bé "cõng" một chiếc cặp sách còn to hơn cả người, nhích từng bước về phía trước, oán giận nói với cô bé vóc dáng cao ráo đang đi từ phía trong ra.
"Tớ dọn vệ sinh!" Cô bé có vóc dáng cao ráo giải thích.
Cố Tây Châu bị cuộc đối thoại của hai người hấp dẫn, nhìn về phía cô bé có vóc dáng cao ráo, cô bé này không giống Vương Thư lúc trưởng thành một chút nào, nhưng Cố Tây Châu lại có thể chắc chắn cô bé chính là Vương Thư!
Trong số những tấm ảnh cũ trong nhà Cố Chi Chi có rất nhiều ảnh chụp chung của Vương Thư và Cố Chi Chi khi còn nhỏ, giống y như đúc khuôn mặt non nớt đó, hơn nữa con gái dậy thì sớm, Vương Thư trong ảnh chụp luôn cao hơn Cố Chi Chi một cái đầu.
"Cậu dọn nhanh chút, Tiếu Tiếu nói muốn đánh cậu! Tớ nghe nói nó còn bảo chị gái tìm vài nam sinh nữa cơ!
Vương Thư nghe vậy, khinh bỉ nói: "Bố tớ là cảnh sát! Bọn họ mà dám đánh tớ, tớ sẽ bảo bố đi bắt bọn họ!"
Bạn nữ kia sốt ruột, "Bố cậu bận đến độ không có thời gian đi đón cậu, cứ cho là bố cậu bắt bọn họ đi, thì cậu cũng vẫn bị đánh mà!"
Vương Thư nói tiếp: "Hình như là vậy thật... Nhưng mà cậu đi về cùng tớ, không sợ cũng bị đánh sao?"
"Sợ lắm chứ..." Bạn học gãi đầu, bối rối nói, "Nhưng mà tớ đâu thể bỏ lại cậu một mình được! Chúng ta là bạn tốt mà!"
"Nếu như bọn họ đánh cậu, tớ có thể giúp!"
Vương Thư liếc nhìn cô bạn một cái, vẻ mặt cảm động, "Tiểu Nguyệt, cậu thật tốt!"
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con non nớt vang lên từ xa: "Này, họ Vương, chờ tôi về nhà với!"
Vương Thư quay đầu lại thấy nam sinh còn lùn hơn mình một cái đầu, trợn trắng mắt nói: "Cố Tây Châu, tôi có tên, tôi không phải là 'họ Vương', tôi tên là Vương Thư!"
Vác theo chiếc cặp sách to đùng không hợp với chiều cao, cậu bé chạy một mạch đến, một chân đá văng chai nhựa trên mặt đất, làm mặt quỷ với Vương Thư, dỗi: "Bà có phải Vương thúc thúc quái đâu, cái tên rách nát kia của bà, còn muốn tôi gọi bà là 'Vương thúc*' á, nằm mơ!"
*Vương Thư (王书) và Vương thúc (王叔) đồng âm, đều là 'wáng shū'
"Đồ trẻ con!"
"Lêu lêu lêu, bà mới trẻ con ấy! Con nít quỷ! Vương Thư con nít quỷ!"
Cố Tây Châu nhìn thằng nhóc con trước mặt, tinh tế đánh giá, đây đúng thật là Chi Chi, Cố Tây Châu thấy Vương Thư trợn trắng mắt, khinh bỉ lườm quả bóng cao su Chi Chi.
"Vương Thư, chết rồi, hình như tớ thấy chị gái Tiếu Tiếu! Chị ấy đi cùng với hai anh lớp trên! Làm sao bây giờ?! Chúng ta đi nhanh đi, đợi lát nữa thể nào bọn họ cũng đòi đánh cậu!" Bạn học của Vương Thư chỉ vào ba người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau ở xa xa, nói.
Hiển nhiên Cố Chi Chi không hiểu chuyện gì xảy ra, có điều cũng rất quen thuộc với bạn gái kia, hỏi: "Tiếu Tiếu gì cơ? Là bạn nữ trong lớp các cậu à?"
Bạn cùng lớp của Vương Thư gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay Vương Thư xích mích với nó."
Cố Chi Chi quay đầu nhìn về phía Vương Thư ở bên cạnh, nói: "Họ Vương, sao bà lại cãi nhau với người ta thế?"
"Hừ, nó thích lớp phó kỉ luật, nhưng lớp phó kỉ luật lại thích lớp trưởng."
Cố Chi Chi: "Chả phải bà là lớp trưởng à?"
Vương Thư trừng mắt lườm hắn một cái, làm Cố Chi Chi ngậm miệng, sau đó căm giận bất bình nói, "Thì bởi thế đấy, nó mới muốn đánh tôi! Chả liên quan quái gì đến tôi cả, cái đồ điên!"
"Ha ha ha, họ Vương, bà làm tôi cười chết mất!" Cố Chi Chi chỉ vào Vương Thư, nói.
Vương Thư khinh bỉ liếc hắn một cái, uy hiếp: "Cố Tây Châu, ông còn dám cười tôi, về nhà tôi sẽ mách Cố thúc thúc hôm qua ông làm bạn gái lớp ông khóc! Hừ!"
Những lời này vừa dứt, Cố Tây Châu phát hiện Cố Chi Chi gãi gãi quai hàm như con khỉ nhỏ, đáy mắt lộ ra vẻ không cam chịu, "Chỉ biết mách lẻo, quỷ mách lẻo!
"Họ Vương, sao Vương thúc thúc không sửa tên cho bà thành Vương mách lẻo đi nhỉ?!"
Cố Chi Chi vừa dứt lời, Vương Thư tiến về phía trước một bước, một bàn tay trực tiếp chộp vào bụng Cố Chi Chi, cái tên giống như con khỉ quậy phá này nháy mắt mất đi sức chống cự.
Vương Thư: "Biết sai chưa? Hử?"
Cố Chi Chi: "Sai rồi... Bà bỏ tay ra!"
Vương Thư: "Ha hả."
Cố Chi Chi: "Ha ha ha, buồn quá, bà buông tay mau! Vương mách lẻo! Bà bỏ tay....Ha...."
Động tác của Vương Thư vô cùng thành thạo, rõ ràng không phải là lần đầu làm như vậy, Cố Tây Châu sửng sốt một chút, hóa ra nhược điểm của Chi Chi là ở bụng, Cố Tây Châu theo bản năng sờ bụng một chút.
Ế, buồn ghê!
Trước đó hắn không hề chú ý tới bụng của Chi Chi lại mẫn cảm đến vậy.
"Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!" Một người đàn ông đi chiếc xe đạp phượng hoàng dừng ở ven đường, gọi cô bé đi cùng với Vương Thư bọn họ.
"Ấy, là bố tớ!" Tiểu Nguyệt ngạc nhiên hô lên, sau đó vội vàng chạy đi.
Một lát sau bạn cùng lớp của Vương Thư quay lại, có chút ngại ngùng xin lỗi: "Vương Thư, tớ không thể đi cùng cậu về nhà rồi, hôm nay bố tớ đón đến nhà bà nội ăn cơm."
"Cậu đi đi!" Vương Thư trả lời, sau đó lễ phép nói với bố của bạn học, "Cháu chào chú ạ."
Bạn của Vương Thư vừa đi, Cố Chi Chi bĩu môi nhìn về phía mấy người vừa rồi mà Tiểu Nguyệt chỉ cho hắn, nhấc cặp sách vứt trên mặt đất, nói với Vương Thư: "Đi, chúng ta cùng nhau về nhà."
Vương Thư do dự một chút, chần chừ nói: "Nhưng mà bọn họ muốn đánh tôi, ông đi cùng tôi cũng sẽ bị đánh mất..."
"Xí, bọn họ đánh bà thì tôi giúp bà đánh lại bọn họ!" Cố Chi Chi ra vẻ khinh thường, nói.
"Nhưng mà..."
Vương Thư có chút chần chừ, Cố Chi Chi không kiên nhẫn, nói: "Nhưng cái gì mà nhưng, nhanh lên, tôi còn phải về nhà xem phim hoạt hình nữa, có đi không?"
"Cũng được vậy."
Hai đứa trẻ sóng vai đi trên đường, Cố Tây Châu thấy một nữ hai nam kia bám đuôi ở phía sau, hắn bước nhanh.
"Bọn họ theo sau chúng ta." Vương Thư có chút lo lắng nói.
Cố Chi Chi bên cạnh dứt khoát túm lấy cổ tay Vương Thư, hạ giọng hô một câu: "Chuẩn bị! Chạy!"
Hai người giống như mũi tên rời cung, lao đi như bay, ba người lớp 9 bám đuôi bọn họ thấy thế cũng vội vàng đuổi theo!
Hai bóng dáng nho nhỏ nắm tay nhau chạy, mắt thấy sắp vào đến tiểu khu, chỉ còn băng qua con ngõ ——
Vì lượng vận động càng lúc càng tăng, cuối cùng thể lực của Vương Thư chống đỡ hết nổi, dựa vào tường há miệng thở hổn hển, ra sức hô hấp, "Tôi, tôi chạy không nổi nữa! Bọn họ đuổi tôi, ông đi gọi mẹ tôi đến đây đi!"
Cố Chi Chi trừng mắt lườm cô bạn, cặp sách vừa đeo lên lại ném xuống, thở gấp nói: "Bà về gọi dì Khổng đi, tôi ngăn bọn họ!"
"Ông lùn hơn tôi, ông về." Vương Thư nói.
Cố Chi Chi: "Họ Vương, muốn đánh nhau có phải không?"
"Không phải, vậy chúng ta đây đều không đi. Đánh bọn họ!" Vương Thư đè giọng, bỏ cặp sách trên vai xuống, cận thận để một bên.
"Chúng mày chạy giỏi đấy!" Ba học sinh lớp 9 chạy tới, cũng thở hổn hển.
Nữ sinh kia tiến lên một bước, phất tay một cái muốn tát Vương Thư, có điều Vương Thư cũng không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, lúc cô bé đó động thủ thì đồng thời đưa tay trái bắt lấy tay nữ sinh kia, tay phải trực tiếp kéo tóc, không khéo một điều nữa, nữ sinh đó còn để tóc dài!
Hai nữ sinh trực tiếp lao vào nhau!
Hai nam sinh ngày càng đến gần, Cố Tây Châu phát hiện Cố Chi Chi đột nhiên ra tay trước, còn ném ra một cục đá, dương đông kích tây, dọa hai người kia nhảy dựng, ngay sau đó Cố Chi Chi xông đến đấm thẳng vào mặt một nam sinh.
Tuy rằng vóc dáng Cố Chi Chi không cao, nhưng lúc đánh người khí thế cũng rất ác liệt, hai nam sinh khóa trên không ngờ thằng bé nhỏ thó mới học xong cấp 1 này lại mạnh thế, trở tay không kịp hứng trọn cú đấm.
Một nam sinh lớp 9 khác thấy bạn bị đánh, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhặt cục đá Cố Chi Chi vừa mới ném ra, khum tay bê cục đá lên, định đập vào đầu Cố Chi Chi!
"Phía sau ông kìa!" Vương Thư đang giật tóc nữ sinh, thấy có người muốn đánh lén Cố Chi Chi, gấp đến độ hô to một tiếng.
Cố Chi Chi theo bản năng quay đầu lại, mắt thấy chỉ tích tắc nữa thôi cục đá sẽ đập vào đầu mình, đột nhiên một bàn tay to lớn không biết từ đâu vươn tới, bắt được cục đá kia, ném nó ra ngoài.
Cũng không biết sức lực của chủ nhân đôi tay kia lớn đến nhường nào, chỉ thấy nam sinh định đánh lén kia bị xách lên như một con gà trống, hay chân lơ lửng trên không, không ngừng giãy giụa.
"Đứa nào! Xen vào chuyện của người khác!"
Cố Tây Châu không nhịn được ra tay xách nam sinh muốn đánh lén Cố Chi Chi để sang một bên, nam sinh kia đang mạnh miệng, nhìn thấy Cố Tây Châu cao 1m8 giống như bức tường thì bẹt miệng, những câu thô tục mắng chửi người ở phía sau đều nghẹn lại.
Bởi vì Cố Tây Châu xuất hiện, năm người cũng không đánh nhau nữa.
"Đứng hết lên cho tôi, tất cả dựa vào tường đứng ngay ngắn," Cố Tây Châu nghiêm khắc nói.
Vốn dĩ nữ sinh cầm đầu còn muốn nói gì đó, những đối diện với khí thế áp đảo của Cố Tây Châu liền lựa chọn ngậm miệng, năm đứa học sinh đứng thành hàng.
Cố Tây Châu răn dạy ba đứa lớp 9 một hồi.
"Xin lỗi." Cố Tây Châu nói.
Ba đứa đồng thanh hét về phía Cố Chi Chi và Vương Thư: "Xin lỗi!"
Nói xong ba đứa chạy trốn, so với thỏ còn nhanh hơn, Cố Chi Chi thè lưỡi, làm mặt quỷ với bóng lưng của ba người!
Vương Thư ngọt ngào nói với Cố Tây Châu một tiếng "Cảm ơn chú ạ", sau đó lập tức kiểm tra xem Cố Chi Chi có bị thương hay không.
Cố Chi Chi rõ ràng có chút mất kiên nhẫn, đẩy Vương Thư ra: "Tôi không bị thương!"
Cố Tây Châu thấy có Vương Thư ở đó, không biết nên mở miệng với Cố Chi Chi như thế nào.
Vương Thư bật dậy đi đến trước mặt Cố Tây Châu, rõ ràng là tâm trạng rất tốt, cô bé cười với Cố Tây Châu đến ngọt ngào, nói: "Chú ơi, cháu cứ cảm thấy như cháu đã từng trải qua chuyện vừa nãy rồi... có cảm giác rất quen thuộc, chú, có phải chú biết cháu không?"
Cố Tây Châu nghe Vương Thư nói, trái tim đột nhiên thắt lại, hắn nhớ lại hôm đó lúc đi thăm Vương Thư, Vương Thư đã từng nói ——
"Năm ấy lúc chúng ta học cấp 2, lúc một bạn nữ trong lớp gọi người đánh tôi, ông đi cùng tôi về nhà.... Lúc ấy tôi sợ lắm, tôi thấy trên đầu ông đổ máu, tôi nghĩ là ông sắp chết rồi! Tôi thật sự sợ lắm.
"Sau khi đưa ông đến bệnh viện xong, xác định chỉ là rách một vết, ông sẽ không chết....
"Thật ra hôm đó tôi về nhà xong đã mơ một giấc mơ, mơ thấy có người đã cứu tôi với ông, ông không bị đánh, cũng không vỡ đầu."
————————
Cố Tây Châu phát ngốc, cười haha tùy tiện lừa cô bé cho qua chuyện.
Cố Chi Chi 13 tuổi bên cạnh không nói gì, mà lại như nhìn thấy thứ gì đó kì quái, đi về phía trước vài bước, nhặt một thứ rơi trên mặt đất, giơ lên nói với Cố Tây Châu: "Ấy, chú ơi, đây là chú sao?"
"Thẻ cảnh sát? Chú cũng là cảnh sát ạ?"
Cố Chi Chi liếc nhìn bìa bên ngoài, đang định lật xem nội dung thẻ thì Cố Tây Châu gộp ba bước làm hai tiến đến đoạt thẻ cảnh sát trong tay Cố Chi Chi.
Cố Chi Chi thè lưỡi với Cố Tây Châu, nói: "Xí, không cho xem thì thôi! Bố cháu, mẹ cháu cũng có, cháu thấy từ lâu rồi!"
Cố Tây Châu nắm tay lại, ho nhẹ một tiếng, nói tránh đi: "Trước tiên chú đưa các cháu về."
Đưa hai đứa trẻ đến cửa tiểu khu, Vương Thư nhìn thấy mẹ mình, vèo một cái chạy qua.
Thấy Vương Thư đi xa, Cố Tây Châu túm Cố Chi Chi đi đến một góc yên lặng trong tiểu khu, hạ giọng nói: "Chi Chi, chuyện này rốt cuộc là sao? Sao cậu chặt đứt được xiềng xích thế?"
"?" Cố Chi Chi bị Cố Tây Châu hỏi, vẻ mặt mờ mịt, "Chú à, chú đang nói gì vậy? Cháu tên là Tây Châu, không phải là Chi Chi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...