Cố Tây Châu chỉ bàn tay còn đang nắm lấy cổ tay hắn, hạ giọng: “Buông tay, em vội lắm.”
“Ừm.” Tư Dư buông bàn tay đang nắm cổ tay Cố Tây Châu ra, lùi về phía sau một bước cho hắn đứng dậy.
“Án gì vậy?” Tư Dư hỏi, “Gấp thế sao?”
Cố Tây Châu nhún vai, “Một đứa trẻ tử vong, ừm……”
Tư Dư buông Cố Tây Châu ra, đồng thời thấp giọng hỏi: “Rắc rối lắm à?”
“Cái chết của đứa trẻ có chút kỳ quái, em cũng không biết nên nói như thế nào, đồng nghiệp gọi điện thoại đến cứ ấp a ấp úng, cũng chưa nói rõ ràng.” Cố Tây Châu yên lặng nhét điện thoại vào túi quần, hắn nghe ngữ khí của cậu đồng nghiệp kia liền biết hẳn là kẻ gây ra án tử này ra tay vô cùng độc ác.
Cố Tây Châu đứng dậy rời đi, Tư Dư vậy mà lại đi theo hắn, Cố Tây Châu ngẩn ra một chút, hôm nay có việc, khẳng định không thể một chốc một lát mà xong được, hắn thoáng liếc nhìn Tư Dư đi theo hắn xuống lầu, vừa đi vừa hỏi: “Anh đi theo em làm cái gì?”
Tư Dư nói: “Đưa em đi, em không lái xe, xung quanh khu này không dễ gọi xe đâu.”
“Chậc……” Cố Tây Châu quay đầu nhìn bên ngoài, khu này quả thực không dễ gọi xe, “Vậy đành phiền anh rồi.”
“Không phiền.”
Nói xong Tư Dư mở gara, Cố Tây Châu nhìn lướt qua, liếc mắt một cái liền thấy một rừng siêu xe, Tư Dư đi đến bên chiếc Land Rover không hay lái lắm kia, đang định đánh xe ra, Cố Tây Châu đột nhiên gọi giật lại: “Đổi chiếc khác đi.”
Tư Dư liếc nhìn Cố Tây Châu một cái, bật cười thành tiếng, “Em sợ đồng nghiệp của em thấy chiếc xe này à? Hay là cái gì?”
Cố Tây Châu nói: “Chỉ là nhìn anh lái chiếc xe này, cảm giác cứ quái quái, không quen mà thôi, với cả đừng đi chiếc xe thể thao màu xanh của anh, quá nổi bật.”
Tư Dư lại tìm chìa khóa xe một lần nữa, ấn một cái, lái một chiếc Bentley ra khỏi gara, dừng bên cạnh Cố Tây Châu, ngồi xong xe vẫy tay với hắn, nói: “Đi lên đi.”
“Được,” Cố Tây Châu lên xe xong, thắt dây an toàn cẩn thận, ngồi dựa vào ghế phụ duỗi người, kéo dài giọng cảm thán, “Xe này ngồi thoải mái ghê.”
Tư Dư nói: “Em thích thì cứ lấy mà lái.”
“Không không không,” Cố Tây Châu nói, “Em mà lái nó, e là quay đi quay lại liền bị quần chúng nhân dân đấu tố mất.
“Em không muốn bị điều tra đâu, xe này của anh có cho em cũng không dám lái, cái xe kia của em thôi mà Vương Ngạo thúc thúc đã nói rồi, nếu mà lái xe này của anh, chú ấy khẳng định sẽ tìm em bàn chuyện nhân sinh.”
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ.
“Lại nói, suýt nữa thì quên mất, thế giới nhiệm vụ này hẳn chính là cái được nhắc đến trong tờ giấy nói ‘6 thì sống, 1 thì chết’, có điều tại sao cuối cùng nó lại đổ ra 1? Nó hẳn là có thể thao túng xúc xắc mới đúng chứ. Cố Tây Châu nghiêm túc tự hỏi chuyện xảy ra trong thế giới nhiệm vụ, nói với Tư Dư bên cạnh.
“Là vận may của em tốt hơn cô ta.” Tư Dư nói.
“Phụt,” Cố Tây Châu liếc mắt trừng anh một cái, nói: “Anh nói thế có khác gì không nói không?”
Tư Dư không trả lời.
Cố Tây Châu ôm cánh tay nghi hoặc, nói: “Sao Phục Dịch Nhiên lại biết chúng ta sẽ tiến vào thế giới này, lại còn cho em tờ giấy trước nữa? Gần đây em đổ xúc xắc vẫn luôn ra 6, nên vẫn đề không phải ở em.”
Tư Dư rũ mắt nhìn Cố Tây Châu không tỏ ý kiến gì.
Có lẽ do ghế dựa này ngồi quá thoải mái, Cố Tây Châu dựa vào ghế phụ ngủ gật mất.
Phía hiện trường vụ án bên kia, người xem bu lại đông nghịt, lôi kéo dải dây cảnh giới xung quanh, tiếng kêu hoảng sợ vang lên liên hồi, có người còn bò hẳn lên trên mái nhà lén nhìn chuyện xảy ra dưới lầu.
Một nam cảnh sát hình sự trẻ tuổi ngắt điện thoại, nói với mấy đồng nghiệp xung quanh mấy câu xong thì đi đến trước mặt đôi nam nữ phát hiện thi thể kia.
Cô gái trẻ tuổi co rúm rúc vào lồng ngực người yêu, cô cứ khóc miết, cảm xúc vô cùng kích động, có thể thấy cô thật sự sợ hãi. Người đàn ông cũng không khác lắm, chỉ là so với cô gái đang khóc thút thít thì ổn hơn một chút, có điều sắc mặt hắn tái nhợt, như thể chuẩn bị ngất đi bất cứ lúc nào.
“Tên hai người là gì?” Cậu cảnh sát hình sự không dám nhìn thi thể máu chảy đầm đìa kia, cố nén khó chịu lấy notebook ra ghi chép lời khai.
Thân thể người đàn ông hơi phát run, nhỏ giọng nói: “Tôi tên là Vương Trường Viễn, bạn gái tôi tên Bành Tiểu Nguyệt….”
Cậu cảnh sát hình sự vỗ vai hắn, nói: “Đừng khẩn trương, kể lại cụ thể một chút hai người phát hiện thi thể như thế nào.”
Vương Triều Viễn hít thật sâu một hơi, nói: “Hôm nay là ngày lễ, tôi và bạn gái đều không đi làm, sáng nay mới đột nhiên nảy ra ý tưởng, cô ấy nói muốn đi ra ngoài một chút, tôi liền cùng cô ấy dắt mèo đi dạo quanh, vừa đi đến cái thùng rác này thì bé mèo nhà chúng tôi có chút không ổn lắm, có điều tôi với bạn gái cũng không để ý, ôm mèo đi.
“Đi xa khỏi thùng rác thì mèo nhà chúng tôi cũng không làm loạn nữa, lúc ấy tôi ôm mèo một lúc, nhưng mà người nó toàn là lông, ôm nó nóng chết đi được, tôi liền bỏ xuống, đại khái khoảng nửa giờ, lúc trở về cũng quên luôn chuyện thùng rác, lúc quay về mèo nhà tôi nhảy vào thùng rác nhanh như chớp.
“Tôi thấy thùng rác bẩn như vậy liền muốn túm nó ra khỏi đó, kết quả tôi vừa thò tay vào liền sờ thấy thứ lạnh như băng kia, con mèo vẫn mãi không chịu ra, tôi liền thò vào sâu hơn nữa xem rốt cuộc là chuyện gì, kết quả vừa nhìn thấy liền sợ đến mức nhũn cả chân, vậy mà bên trong thùng rác này lại có thi thể một đứa trẻ.
“Sau khi lấy lại tinh thần liền lập tức báo cảnh sát.”
Vương Trường Viễn nói xong, sắc mặt trắng bệch vừa liếc nhìn đứa trẻ đã được phủ vải trắng nằm trên mặt đất vừa nói với Phương Chấp bên cạnh: “Các anh nhất định phải bắt được hung thủ, đứa trẻ này quá thảm….”
Cậu cảnh sát hình sự gật đầu nói: “Đây là trách nhiệm của chúng tôi cậu còn nhớ được thời gian cụ thể không?”
“Tầm 10:20 gì đó, tôi phát hiện xong thực sự sợ hãi, sau khi lấy lại tinh thần liền báo cảnh sát ngay!”
……
Tư Dư lái xe thẳng đến nơi phát sinh sự việc.
Bởi vì có người chết, xung quanh đông nghẹt người quây lại, cảm xúc của mọi người kích động bất thường, cả trai lẫn gái nhỏ giọng thì thầm nói qua nói lại không ngừng, đội cảnh sát hình sự đứng chặn đường cau mày ngăn mọi người bên ngoài giới tuyến.
Khu vực xung quanh ngày càng nhiều người kéo đến Tư Dư nhíu mày thoáng liếc nhìn đường phố đông đúc, một đống người chen chúc với nhau, toàn thân đều không thoải mái, những người này đều đang xem náo nhiệt. Anh dừng xe bên vệ đường.
Cố Tây Châu bị Tư Dư đánh thức, vừa mới xoa xoa đôi mắt liền thấy ánh đèn xanh đỏ lập lòe không ngừng, nghe thấy cả tiếng người thấp giọng bàn luận.
“Tên hung thủ này đúng là loại súc sinh, loại người này mà bắt được phải bắn chết!”
Cố Tây Châu nghe thấy tiếng mắng mỏ bên ngoài, trong lòng không khỏi trầm xuống, mở cửa xe bước ra, cùng lúc đó Tư Dư cũng xuống xe, Cố Tây Châu đóng cửa lại, hỏi: “Anh xuống xe làm gì?”
“Đi cùng với em.” Tư Dư đương nhiên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...