Tư Dư nói câu đó xong, mọi người vốn đang hoảng loạn từ từ bình tĩnh lại.
"Giờ là ban ngày, chúng ta quay lại căn hộ kia một chuyến xem có manh mối nào xuất hiện không." Một cô gái mặt tròn đeo kính đề nghị.
"Ừm, vậy đi xem thôi."
Cố Tây Châu thấy các đồng đội khác lục tục lên lầu, nghiêng đầu nhìn Tư Dư bên cạnh, hỏi: "Chúng ta cũng đi chứ?"
"Nghe em." Tư Dư nhìn Cố Tây Châu, nhẹ nhàng nói.
Cố Tây Châu vừa lên lầu liền thấy sắc mặt đám người Ngô Du, Hải Tuấn trắng bệch.
Hai chân Hải Tuấn khẽ run, quả nhiên bất luận nhìn cái đầu quái vật dữ tợn trong phòng bao nhiêu lần cũng đều cảm thấy rợn người khủng khiếp, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc sao Cố Nhiễm với Tư Diêu Tinh có thể không sợ hãi!
Hai cái người biến thái này! Không biết đã phải đã trải qua bao nhiêu thế giới nhiệm vụ mới có thể bình tĩnh được như vậy!
Ba người Hải Tuấn xem ra vẫn còn có thể coi là ổn, dù sao đêm qua bọn họ đã vào đây một lần rồi, những người khác thì không được như vậy, có người bị dọa cho bất tỉnh luôn.
Tìm kiếm một vòng căn hộ, không có đầu mối nào mới,
Hải Tuấn không cam lòng hỏi ngược lại: "Giờ phải làm sao? Chúng ta cứ như vậy ăn không ngồi rồi, chờ đến ngày cuối cùng ư?
"Tư Diêu Tinh, Cố Nhiễm, hai người là người phát hiện đầu tiên, chắc chắn là chúng ta cứ chờ như vậy ư?"
Tư Dư căn bản không để ý hắn, nhàn nhạt nói: "Mọi người đều đã lật tung căn hộ này lên rồi, có manh mối hay không, tự các người cũng biết, còn hỏi bọn tôi làm gì?"
Hải Tuấn ngậm miệng, đồng thời nhìn những đồng đội xung quanh, ý bảo bọn họ nói gì đi chứ.
Không đợi Hải Tuấn nói tiếp, cô gái mặt tròn nhỏ giọng nói: "Tư Diêu Tinh nói đâu có sai, quả thực là không có manh mối, chúng ta đợi đến tối rồi xem lại xem? Biết đâu đến tối lại có chuyện gì thì sao?"
Mọi người tụ tập trong phòng khách nhà Cố Tây Châu bọn họ, nhỏ giọng thảo luận, nhận thấy không có quỷ cũng không có âm thanh kì quái, mọi người cũng không có cách nào, chỉ là hiển nhiên có một vài người không tin tưởng vào những ngày tiếp theo cho lắm.
Mãi cho đến giờ cơm chiều, mợi người mới đành rã đám, ai về nhà nấy nấu cơm.
"Cạch."
Cố Tây Châu đóng cửa lại, nghe thấy Tư Dư có chút bực bội nói: "Cuối cùng cũng đi."
Ăn cơm xong, Cố Tây Châu rửa mặt, vừa đi ra liền thấy Tư Dư ngồi ở phòng khách xem TV, "Anh lại xem TV....Nó có gì đáng xem à?"
Tư Dư nhìn sâu vào măt Cố Tây Châu, chớp mắt, "Đúng là không có gì đáng xem, không đẹp bằng em."
Cố Tây Châu uống một ngụm nước, nói: "Em thấy đầu anh chập mạch thật rồi."
Cố Tây Châu không thèm nói đề tài này với Tư Dư nữa, lặng lẽ nói một câu, "Em nói này, chúng ta cứ chờ như vậy đến ngày cuối cùng thật sao? Không làm gì hết ư?"
"Vậy em muốn làm gì?"
Cố Tây Châu đi qua ngồi xuống bên cạnh Tư Dư, suy nghĩ, nói: "Lời nữ quỷ kia nói cứ kì cà kì cục, xong lại trực tiếp biến mất chẳng thấy tăm hơi, em cứ cảm thấy có gì đó quái quái, nếu là thế giới nhiệm vụ khác hẳn là lập tức đưa chúng ta vào trò chơi may rủi mà nó nói, sao thế giới này lại nhất định bắt chúng ta chờ đến ngày cuối cùng?"
"Em nghi ngờ nữ quỷ đó lừa chúng ta." Cố Tây Châu trầm giọng nói ra phán đoán của mình.
Tư Dư liếc nhìn Cố Tây Châu thật lâu, nói: "Thật ra còn một khả năng nữa, không phải nó đánh lừa chúng ta, mà là..."
Cố Tây Châu nhướng mày, môi mím thành một đường thẳng, ý bảo Tư Dư tiếp tục nói.
Tư Dư nhìn thẳng vào mắt Cố Tây Châu, nói: "Nó cho mọi người một chút nhân từ cuối cùng, cho chúng ta sống thêm mấy ngày, bởi vì ván cược cuối cùng ấy, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ thua."
"Anh nghĩ như vậy sao?" Cố Tây Châu sửng sốt, hỏi, hắn chưa bao giờ thấy Tư Dư nói ra những lời như vậy.
"Ừm, không khác biệt lắm, chỉ là suy đoán thôi," Tư Dư bỗng nhiên nói tiếp: "Cố Tây Châu, nếu như những ngày còn lại này thật sự là những ngày cuối cùng chúng ta còn có thể tồn tại thì em muốn làm gì?"
"Những ngày cuối cùng?"
"Ừ," Tư Dư cười, ánh mắt anh trở nên thâm trầm, chất chứa những cảm xúc Cố Tây Châu không tài nào thấy rõ hết được, "Nếu hiện tại là quãng thời gian cuối cùng của chúng ta, em muốn làm gì?"
"Không có nếu như nào hết, em không tin là có thứ gọi là kết cục buộc phải chết." Cố Tây Châu nhướng mày nói.
".....Thôi được rồi." Tư Dư nói với Cố Tây Châu, cũng không ép buộc, nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Nói rồi Tư Dư đột nhiên nghiêng người, hơi do dự một chút, vươn cánh tay ra ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Những gì chúng ta phải làm đều đã làm xong cả rồi, chỉ còn chờ đến ngày cuối cùng là được thôi, tin tôi đi."
"So với việc chạy đông chạy tây tìm kiếm khắp nơi như con ruồi không đầu, tôi tình nguyện ngây người ở đây với em những ngày cuối cùng."
"Này." Cố Tây Châu đột nhiên nói: "Chờ sau khi rời khỏi đây, em sẽ hộ tống anh đi bệnh viện, kiểm tra đầu óc."
"Kiểm tra đầu óc?"
"Dạo này anh không bình thường lắm." Tư Dư đảo mắt nhìn Cố Tây Châu, ánh mắt tối dần, nghiêng người ôm lấy Cố Tây Châu, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể hắn, hạ giọng nói: "Từ khi thích em, đối với tôi mỗi một ngày đều như ngày cuối cùng, không biết ngày nào sẽ phải chết."
Cố Tây Châu nghe Tư Dư nói, hắn cảm thấy Tư Dư có chút không giống trước kia, "Sao bỗng nhiên anh lại trở nên bi quan như vậy? Không phải lúc nào anh cũng luôn ngạo nghễ tiến về phía trước sao?"
"Hơn nữa em tin tưởng anh có thể sống tốt, sống còn lâu hơn cả em, không phải anh luôn nói vận khí của mình tốt lắm đấy sao?"
Tư Dư đặt cằm lên vai Cố Tây Châu, rũ đầu, không nói gì.
Mấy ngày sau nữ quỷ giống như đã mai danh ẩn tích, không hề xuất hiện thêm một lần nào.
Sáng sớm, Cố Tây Châu bị ánh mắt trời chiếu cho tỉnh, thấy Tư Dư đang làm bữa sáng.
"Sắp xong rồi đây." Tư Dư nghe thấy tiếng động thì ra khỏi phòng bếp, vẫy vẫy tay với Cố Tây Châu, nhẹ giọng nói.
Cố Tây Châu thấy thế, gật đầu, nhưng trái tim lại không khống chế được mà trầm xuống một chút.
Mấy ngày này Tư Dư vẫn giống như trước, chỉ là thỉnh thoảng lộ ra một chút cảm xúc bi thương, làm Cố Tây Châu không thể không hoài nghi chẳng lẽ thế giới nhiệm vụ này thật sự là thế giới buộc phải chết, có lẽ Tư Dư biết cái gì đó.
"Xoẹt."
Cố Tây Châu xé tờ lịch của ngày cuối cùng xuống, hôm nay chính là ngày cuối cùng trong thế giới nhiệm vụ, giống như những gì nữ quỷ bảo đảm, mấy ngày nay không một người nào chết.
Rối cuộc đến ngày cuối cùng, vẫn không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ăn bữa sáng xong, bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng, mọi người tự tụ tập lại trong phòng khách nhà Cố Tây Châu và Tư Dư.
Hải Tuấn nhẹ giọng nói: "Những giờ phút cuối cùng này, chúng ta liền ở bên nhau đi."
"Được." Những người khác đều đồng ý.
Thời gian, sắp tới rồi.
Còn 3 giây nữa là đến 3h chiều, cũng chính là thời gian ghi trên hai tấm vé xe lửa trong phòng Cố Tây Châu bọn họ.
3!
2!
1!
Mọi người mặc niệm, đếm ngược tới 1, đột nhiên bên trên mặt tường rỉ máu, máu chảy đầy đất.
"Nắm lấy tay tôi!" Tư Dư gấp giọng nói.
Cố Tây Châu nhìn anh, vươn tay nắm chặt bàn tay trắng nõn của Tư Dư, giây tiếp theo họ trải qua cảm giác choáng váng như thể tiến vào trong cánh cửa, chờ hắn mở mắt một lần nữa và những thứ trước mắt trở nên rõ ràng, Cố Tây Châu thình lình phát hiện bản thân đang ở trong một nơi u ám, ánh đèn trên đỉnh đầu hắn phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị, mặt đất trải thảm mềm mại, ngay trước mặt hắn là một cái bàn, chuẩn xác mà nói là một chiếu bạc.
Mà xung quanh chiếu bạc ấy có mười bảy chiếc ghế dựa, ghế nào cũng có người ngồi.
Cố Tây Châu thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn về phía cái bàn, trên bàn có một viên xúc xắc.
Trong đầu Cố Tây Châu như đứt dây, Phục Dịch Nhiên cho hắn tờ giấy '6 thì sống, 1 thì chết', chẳng lẽ thật sự là để chỉ ván cược này?
"Này, đây là chuyện gì vậy?"
Giọng nói vừa cất lên, một tiếng cười nhẹ truyền đến từ sâu trong bóng đen u tối, ngay sau đó liền nghe thấy một giọng nói bên nhọn cổ quái:
"Ta muốn đánh cuộc mạng sống cùng với các ngươi, các ngươi muốn cánh cửa chính là muốn ta chết, nhưng ta đã chết một lần rồi, ta không muốn chết, cho nên kẻ nào muốn mở cánh cửa thì nhất định phải đánh cuộc thắng được ta."
Mọi người sửng sốt, chìm vào một mảnh trầm mặc, cuối cùng một người dè dặt cất lời: "Đánh cuộc mạng sống?"
"Đúng vậy, đánh cuộc mạng sống," Giọng nó không nghe ra bất cứ cảm xúc nào, "Thắng thì sống, bại thì chết."
Hầu kết Hải Tuấn căng thẳng, hỏi: "Quy tắc là gì?"
"Quy tắc rất đơn giản, trên bàn có một viên xúc xắc, chúng ta so xem điểm số của ai lớn hơn, đổ ra số không lớn hơn ta thì ngươi sẽ chết đó nha."
Mọi người nhìn nhau, đây là loại quy tắc gì chứ?
Nếu điểm số nhỏ hơn nó sẽ chết, đây, đây không phải là sống - chết 50/50 sao?
Đánh cuộc với nữ quỷ...
"Tôi không cược! Tôi không chơi!"
Một đồng đột đứng bật dậy khỏi ghế, ý đồ muốn rời khỏi ván cược, hắn vừa mới đứng dậy....Đột nhiên đầu lìa khỏi cổ, máu phun ra xung quanh, bắn lên má những người đồng đội bên cạnh.
Thi thể người đồng đội không còn đầu kia lăc lư ngồi ngay ngắn về chỗ, cái đầu vừa hay dừng ngay giữa chiếu bạc, Hải Tuấn hãi hùng, đôi tay run rẩy quệt lên má, máu vương trên má nóng rực như thể dung nham bỏng rát, hắn giật mình một cái.
Đây không phải là do nữ quỷ giết người, mà là quy tắc đã giết người.
"Vừa nãy quên nói, người không tham gia đánh cuộc cũng sẽ chết." Thanh âm âm trầm quỷ dị mang chút trào phúng, nó cười khẩy nói, "Nào, giờ bắt đầu thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, người nào rời khỏi chiếu bạc sẽ chết, người nào sau 30s không đổ xúc xắc cũng sẽ chết, đổ ra con số không lớn hơn ta đương nhiên chết."
Tuy rằng nói ra quy tắc có vẻ đơn giản đến thô bạo, sống chết là 50/50, nhưng quan sắc tất cả các mặt của viên xúc xắc liền không nhịn được mà phát run, có mấy người sắc mặt trắng bệch như sắp ngất, có mấy người còn nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt khóc ầm lên.
Đánh cược mạng sống, ai dám bước lên đầu tiên đây?
Cô gái đeo kính đột nhiên giật nảy mình, trên vai cô bị một bàn tay tím ngắt sơn móng đỏ đặt lên, chỉ nghe thấy một giọng nói âm u bên tai: "Rồi, quy tắc cuối cùng, bắt đầu từ ngươi đi, đổ xúc xắc lần lượt theo chiều kim đồng hồ."
Giọng nó đầy sự châm biếm, cả người Hải Tuấn run lên.
Cố Tây Châu nhận ra cô gái ngồi ở bên trái Tư Dư, như vậy thì theo chiều kim đồng hồ, hắn là người thứ 16 đổ xúc xắc, Tư Dư là người cuối cùng.
Nữ quỷ này nói lời giữ lấy lời, sắp xếp hai người bọn họ ở cuối cùng, bàn tay Cố Tây Châu nắm chặt, trong lời nói của nữ quỷ có một cái bẫy, người đổ ra con số không lớn hơn nó sẽ chết, chính là muốn nói người nào trong số bọn họ đổ ra số điểm bằng nó, cũng sẽ chết.
Cứ cho là hắn đổ được 6, nữ quỷ này chỉ cần cũng đổ ra 6, vậy thì theo quy tắc, hắn vẫn phải chết! Mẹ nó chứ!
Cô gái mặt tròn bị dọa nhảy dựng, tay chân đều run bần bật, tim đập vang như sấm, thế giới nhiệm vụ này không giống những cái cô đã từng trải qua, vượt qua được cửa ải thứ nhất xong thì không có thêm bất kì nguy hiểm gì, chỉ có quy tắc đánh cược mạng sống chờ đợi ở cuối con đường.
Đặt mạng sống lên chiếu bạc, quá mức hoang đường.
Nhìn chằm chằm xúc xắc trong lòng bàn tay, cô gái mặt tròn phát run.
Nó tốt bụng nhắc nhở: "Còn 5 giây, không đổ xúc xắc sẽ chết đấy."
Hít thật sâu một hơi, cô gái nắm viên xúc xắc, nghiêng đầu liếc nhìn thi thể nam nhân không đầu - người vừa định bỏ chạy khỏi chiếu bạc - mặc dù đã chết nhưng cũng không thể rời đi, nước mắt cô không tài nào kiềm lại được nữa, cô liều mạng cắn môi, không để chính mình phát ra tiếng nức nở, nhằm mắt ném xúc xắc trong tay ra.
"Lạch cạch."
"Là 1..." Không biết là ai lầm bầm nói nhỏ, nói ra số điểm.
Cô gái che hai mắt lại, nước mắt đua nhau lăn dài.
"Chậc chậc chậc." Một tiếng cười cổ quái vang lên trong không gian u ám, như là tiếng cười nhạo.
Mắt thấy xúc xắc trên bàn bỗng nhiên tự bay lên, nhanh chóng xoay tròn, đến cuối cùng, khi nó dừng lại.
2 điểm.
Giây tiếp theo, máu phun lên mặt bàn, một người lại nhìn về phía cô gái mặt tròn một lần nữa, đầu cô nháy mắt lăn từ trên người xuống, lộp bộp một tiếng, dừng lại trên chiếu bạc, hai mắt cô nhắm nghiền, trên mặt chỉ còn chút sợ hãi còn sót lại, ngoài ra không còn gì khác.
"Tiếp theo."
Cái đầu đầy máu tiếp theo rơi xuống chiếu bạc, người thì mở mắt, người thì nhắm mắt, nhưng không có ngoại lệ, đầu bọn họ đều nằm ngay ngắn trên bàn, giống như đang chờ đợi kết quả cuối cùng, nhìn xem ai là người có thể thắng được ván cược này.
"A!" Sau một tiếng kêu thảm thiết, Hải Tuấn theo bản năng nhắm mắt lại, đã đến người bạn đồng hành của hắn – Vương Mục, Vương Mục đổ được 5 điểm, mà nó lại đổ ra được 6, luôn luôn nhiều hơn người chơi chỉ một chút!
Nó đang thao túng xúc xắc!
Hải Tuấn tuyệt vọng, không ngăn nổi nước mắt, thế giới này buộc phải chết....là buộc phải chết!
"Đến lượt ngươi rồi." Một bàn tay mềm mại vuốt ve gò má Ngô Du, ngữ khí ôn nhu, giọng nói sát gần bên tai kia thỏ thẻ, nhỏ nhẹ nhưng lại làm người ta không rét mà run, sau lưng Ngô Du căng cứng, đôi tay run rẩy cầm viên xúc xắc nhuốm máu ở trên bàn lên.
Ngô Du đổ xúc xắc xong, theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ thấy cả người không còn một chút sức lực nào, hắn ngồi ngay đơ trên ghế, cắn chặt môi, bờ môi bị hắn cắn đến bật máu, nhưng hắn chẳng hề thấy đau, chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đến tột cùng.
"Là 6! Là 6!" Hải Tuấn ngồi bên cạnh Ngô Du thấy số chấm trên mặt viên xúc xắc dừng trên mặt bàn, kích động bắt lấy tay Ngô Du, run rẩy hô lên!
Nghe Hải Tuấn nói, Ngô Du chậm rãi mở to hai mắt, thấy số chấm trên xúc xắc thì nhìn tay mình không thể nào tin nổi, hắn nghẹn ngào, "Là...là 6! Tôi, tôi không phải chết rồi!"
"Ừm, xem ra trong số các ngươi cũng có người khá là may mắn đấy, có điều ——--" Nó tặc lưỡi cười lạnh một tiếng.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm viên xúc xắc xoay tròn trên bàn, không ngoài dự đoán, xúc xắc dừng lại, mặt trên cũng là "6".
Dòng máu nóng hổi phun ra, Ngô Du vừa cảm nhận được cảm giác sống sót sau tai nạn nháy mắt đã tử vong, trên mặt ngập tràn kinh ngạc.
Hải Tuấn mất bình tĩnh, hắn không còn tự chủ nổi nữa, cất giọng run rẩy chất vấn: "Vì sao, sao cậu ấy lại chết? Là 6 điểm! Vì sao!"
"Bởi vì ta cũng là 6, điểm số của hắn không cao hơn ta."
Âm thanh lạnh lẽo truyền ra từ bóng đêm, đôi tay kia đáp lên vai Hải Tuấn, hạ giọng nói: "Kẻ rời khỏi chiếu bạc sẽ chết, sau 30s không đổ xúc xắc cũng sẽ chết, đổ ra con số không lớn hơn ta đương nhiên chết."
Hải Tuấn thẫn thờ lặp lại những lời này, đột nhiên cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, cảm giác tuyệt vọng hóa thành phẫn nộ cực độ, đây là muốn dồn tất cả bọn họ vào chỗ chết!
Một lát sau, Hải Tuấn mới run rẩy nhặt xúc xắc trên bàn lên, tùy tiện quăng ra, cũng không ôm chút hy vọng lớn lao nào, nhìn thấy điểm số của mình xong, hắn cười khổ nói với mọi người: "Đây là.... thế giới buộc phải chết, chẳng trách nó lại để cho chúng ta ở đây mãi đến ngày cuối cùng mới bắt tham gia đánh cược."
Nói xong, điểm số trên xúc xắc của nó cũng xuất hiện, quả nhiên vẫn như cũ, điểm số lớn hơn con số "4" của Hải Tuấn một chấm, là 5.
Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía Tư Dư, hô hấp dần trở nên nặng nề, tim hắn đập nhanh hơn, cứ thình thịch thình thịch, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tư Dư, hỏi: "Có phải anh đã biết từ lâu rồi không? Cho nên anh mới hỏi em như vậy?"
"Ừm, mơ hồ đoán được, đối với nó mà nói, việc phá lan can phòng hộ nhảy xuống chính là đánh cược, nó đã thua, nên chết, còn đánh cược với chúng ta, nó sẽ tự mình khống chế điểm số, nó không định thua, thế giới này....buộc phải chết."
Đôi mắt đen nhánh của Tư Dư đảo qua năm người phía trước Cố Tây Châu, đưa tay nắm chặt tay hắn, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi.... Đáng lẽ tôi không nên để em tiến vào cùng tôi.... Em như vậy sợ rằng...."
Cả người Cố Tây Châu thẳng tắp, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tư Dư, thấy Tư Dư áp lực như vậy, trái tim hắn hẫng một cái, cười mắng một câu, "Xin lỗi cái gì? Chỉ là chết sớm một chút thôi mà, hơn nữa không phải nữ sắc quỷ trước kia đã nói rồi đó sao? Hiện tại tử vong không phải là kết thúc, thật ra nếu nghĩ như vậy....cũng không sợ đến thế."
"Này," Cố Tây Châu đột nhiên gọi Tư Dư, nói, "Trước đó anh có hỏi nếu như đây là quãng thời gian cuối cùng thì em muốn làm gì, đúng không?"
Tư Dư rũ mắt thấp giọng ừ một tiếng, bất ngờ bị túm lấy vạt áo, Cố Tây Châu tàn nhẫn cắn môi Tư Dư, mắng: "Anh con mẹ nó đáng ra phải nói ra chuyện thế giới này buộc phải chết sớm một chút, ông đây không làm anh đến không xuống giường nổi thì không thôi!"
"Cố Tây Châu, anh cũng muốn."
Nghe Cố Tây Châu nói, trong mắt Tư Dư như thắp lên một ngọn lửa, vô cùng nghiêm túc, lúc nói những lời này, giọng anh ngày một nặng, ngày một trầm thấp.
"Tí tách."
"Tí tách."
Mười bốn cái đầu bày ở trên bàn, máu tươi chảy đầy đất, ngoài Cố Tây Châu và Tư Dư thì còn một người đàn ông, người đàn ông này đã hoàn toàn sụp đổ, trực tiếp từ bỏ việc cầm xúc xắc, nước mắt vỡ bờ ào ào tuôn ra, 30 giây không đổ xúc xắc, đầu lìa khỏi cổ, cái đầu kia dừng ngay trong tầm tay Cố Tây Châu, nước mắt còn chưa rơi xuống hết, đọng lại trên khuôn mặt hoảng sợ.
Một bàn tay chậm rãi vuốt ve gò má Cố Tây Châu, giọng nói như có như không vang lên bên tai hắn, "Đến ngươi."
"Răng rắc!"
Cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong không gian đen kịt.
Cố Tây Châu trở tay bắt lấy bàn tay vươn tới từ trong bóng đên, sau khi tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Cố Tây Châu lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào ta."
Tư Dư ngắm nhìn Cố Tây Châu thật lâu, lại không hỏi lấy một lời.
"Đến ngươi.... Đến ngươi...." Bàn tay vốn dĩ đặt trên mặt Cố Tây Châu bị bẻ gãy trong nháy mắt, nó khẽ run run thu tay lại, lui về trong bóng đêm.
Cố Tây Châu hằm hằm nói: "Đến mẹ mi, còn có mười giây, đòi mạng à?"
Nó: "....."
Nghe thấy Cố Tây Châu mắng chửi thô tục mất kiềm chế, Tư Dư không khách khí hung hăng cướp lấy đôi môi người đang hùng hùng hổ hổ ấy.
Hai người hôn, Cố Tây Châu đẩy Tư Dư ra, mắng: "Buông tay, anh không sợ em chết rồi, đến lúc đó trên tay anh chỉ còn ôm mỗi cái đầu, sẽ ám ảnh tâm lý sao?"
"Cố Tây Châu, anh thích em," sau đó Tư Dư nắm lấy tay Cố Tây Châu, đặt lên vị trí trái tim, nói: "Anh đem tất cả vận may đời này trao hết cho em, cho nên chắc chắn em sẽ không chết!"
Cố Tây Châu liếc nhìn Tư Dư, buồn cười, người này vậy mà cũng có lúc ấu trĩ như vậy, con quỷ này rõ ràng có thể thao túng con số xúc xắc, hắn ném xúc xắc nhuốm máu trong tay, không ngoài dự đoán, "6".
"Ha ha ha." Tiếng cười cổ quái vang lên, xúc xắc trên bàn chậm rãi xoay tròn.
Cố Tây Châu dùng sức đẩy Tư Dư ra, hắn không muốn đợi đến lúc mình chết, máu sẽ bắn lên mặt Tư Dư, sau đó Tư Dư ôm đầu hắn, hình ảnh kia cũng quá kinh hãi thế tục.
Đẩy Tư Dư ra xong, xúc xắc trên bàn cũng ngừng lại.
Tim Cố Tây Châu đập rất nhanh, sẽ là 1 chứ? Phục Dịch Nhiên đã cho hắn tờ giấy '6 thì sống, 1 thì chết' kia, không đúng, rốt cuộc hắn hy vọng hão huyền gì chứ, rõ ràng nó có thể thao túng xúc xắc, lần nào nó cũng đổ ra số điểm lớn hơn người khác một chút, Ngô Du đổ ra 6, nó cũng là 6.
Thế giới này đã định trước là phải chết, chỉ có người cuối cùng có lẽ sẽ được ý chí của thế giới bảo hộ để sống sót rời khỏi thế giới nhiệm vụ này.
Nghĩ đến Tư Dư chính là người cuối cùng kia, bỗng nhiên Cố Tây Châu lại có chút vui vẻ, ít nhất Tư Dư còn có thể sống sót.
"1......?"
Âm thanh trong bóng đêm khẽ run, tràn đầy nghi hoặc.
Cố Tây Châu không dám tin mà nhìn xúc xắc trên bàn, nó đổ ra "1"! Không, không thể, nó có thể thao tác điểm số mới đúng! Sao lại đổ ra "1"!
Cố Tây Châu còn chưa suy nghĩ kĩ liền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ trong bóng tối, nó thua cuộc, cho nên.... Bị chính quy tắc mình định ra giết chết?
Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía sau, mơ hồ thấy được nơi sâu nhất trong bóng tối có một cánh cửa.
Một cánh cửa đen nhánh.
Cố Tây Châu do dự vặn tay nắm cửa, bên trong cánh cửa là một mảnh đen kịt, Tư Dư tiến lên một bước, ôm chặt Cố Tây Châu, vùi đầu nơi đầu vai hắn, Cố Tây Châu vừa định mở lời, một đôi môi đã ập tới.
"A...." Tư Dư khẽ cười, mạnh bạo hôn lấy Cố Tây Châu, không ngừng tiến sâu hơn nữa, đến khi Cố Tây Châu hô hấp khó khăn Tư Dư mới buông hắn ra, nắm tay hắn, hạ giọng, liếm môi như thể còn có chút chưa đã thèm, "Cho nên, em muốn làm tôi không thể xuống giường được ngay ở đây sao?"
"Anh....." Cố Tây Châu đẩy Tư Dư ra, dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn Tư Dư, cái nơi quỷ tha ma bắt này còn đang trưng mười lăm cái đầu người, thế mà anh còn phát rồ được!
Cố Tây Châu vì né tránh Tư Dư mà tiến vào cửa, trước khi mất đi ý thức, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng cười cưng chiều truyền đến từ phía sau.
Cố Tây Châu rời đi xong.
Trong không gian u ám.
Người đàn ông anh tuấn quay đầu trở lại bên chiếu bạc, anh liếc xéo viên xúc xắc nhuốm máu trên đó, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...