Tư Dư nghe vậy nắm tay khẽ kê bên môi, họ nhẹ một tiếng, bày ra vẻ mặt vô tội với Cố Tây Châu: "Vậy em muốn xử lý tên lừa đảo này trước hay là đi tìm bọn họ?"
Tư Dư nhoẻn miệng cười: "Tôi thế nào cũng được."
Cố Tây Châu đang xoa tay hầm hè, nghe Tư Dư nói xong nắm tay chuẩn bị vươn ra lại thu về, nói: "Thôi, vẫn là đi tìm bọn họ trước."
"Tôi biết ngay là em muốn quản chuyện bọn họ," Tư Dư nói: "Có điều không biết bọn họ có cảm kích em hay không đâu đấy, nói không chừng đến giờ bọn họ vẫn coi chúng ta là quỷ."
Cố Tây Châu rũ mắt nhìn anh, suy nghĩ rồi nói: "Dù sao cũng phải thử xem, rốt cuộc tấm card màu vàng là tôi nhặtvào nhà, tuy rằng nơi này là thế giới nhiệm vụ, sống chết cũng là số trời, nhưng nếu bọn họ thật sự chết vì tấm card nhỏ đó, lương tâm tôi sẽ day dứt bất an."
Tư Dư làm như lơ đãng gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Cố Tây Châu thở ra một hơi dàu, sở dĩ hắn muốn đi ngăn cản đối phương, chủ yếu vẫn là bởi vì Chi Chi..
Tình huống mà Tư Dư vừa nói, hẳn cũng là một loại quy tắc, mà quy tắc này giống như những gì xảy ra với Chi Chi, Cố Tây Châu chỉ có thể dựa vào những tác động lên đồ đạc trong nhà mới biết được Chi Chi đang ở chỗ nào, một khi Cố Chi Chi không thèm để ý tới hắn, hoàn toàn không phát ra bất cứ tiếng động nào, không động vào đồ đạc trong nhà, hắn liền không tìm nổi Chi Chi.
Kỳ thật Cố Tây Châu cùng Tư Dư trải qua nhiều thế giới như vậy, hắn cảm thấy mình cũng coi như khá hiểu Tư Dư.
Tư Dư người này nhìn qua có vẻ dễ nói chuyện, kỳ thật chính là không buồn phản ứng với người khác, đối với chuyện sống chết của người khác không quá để ý, thế giới nhiệm vụ trước đây chỉ cần có người nguyện ý dẫn đầu, Tư Dư tuyệt đối sẽ không nhiều lời, chỉ yên lặng tham dự.
"Vậy giờ qua luôn đi." Tư Dư nhàn nhạt nói.
Cố Tây Châu suy nghĩ, nói: "Từ từ, tôi đi lấy cái này đã."
Cố Tây Châu đi vào phòng một lần nữa, dựa vào ký ức tìm được giấy bút trong phòng, đem giấy bút mang theo bên người.
Chỉ có đồ đạc trong phòng mới dùng được, muốn giao tiếp với đối phương thì đâu thể cứ thế gõ một chuỗi mã Morse lên cửa là được đâu? Cho nên cầm giấy bút theo vẫn là hợp lý nhất.
Nếu đối phương thật sự không muốn tin tưởng hắn, hắn cũng không có biện pháp, vậy không thể trách hắn, tấm card nhỏ là do đối phương tự mình lấy đi, hắn làm như vậy cũng coi như là đủ rồi.
Cố Tây Châu rời khỏi phòng, tiến thẳng đến phòng 510 tòa số 2, Cố Tây Châu gõ cửa trước, không có ai mở cửa, nghĩ rồi Cố Tây Châu xé một tờ giấy, viết lên:
Chào các cậu, các cậu cũng là người chơi nhỉ? Chúng tôi là người chơi sống ở phòng 611, các cậu có cầm tấm card màu vàng từ phòng của chúng tôi đi, tấm card đó là tôi nhặt được trên hành lang, hẳn là không có tác dụng gì, bạn đồng hành của tôi nói rằng không nên gọi điện đến số đó đâu, nếu không không biết sẽ xuất hiện tình huống gì. Chúng tôi đến đây chỉ là muốn nhắc nhở các cậu một chút thôi.
Cố Tây Châu viết rất nhiều thứ lên tờ giấy, sau đó ngồi xổm xuống, gấp tờ giấy trong tay lại, định nhét tờ giấy vào trong qua khe cửa, kết quả Cố Tây Châu phát hiện bên dưới cửa phòng trộm căn bản không có khe cửa.
"Bọn họ không mở cửa, vậy tờ giấy này ném ở bên ngoài được không?" Đợi một lát, Cố Tây Châu nhíu mày hỏi Tư Dư đứng bên cạnh.
Tư Dư: "Không được."
Nghe vậy, Cố Tây Châu thấy có chút phiền, người trong phòng không nhìn thấy bọn họ, lại lầm tưởng bọn họ là quỷ, khẳng định sẽ không mở cửa, nói như vậy, việc giao lưu sẽ tương đối khó khăn!
Tư Dư bên cạnh nhấc tay móc kẹp tóc trong túi quần qua, động tác thuần thục tra kẹp tóc vào ổ khóa.
Cách cách cách.
Răng rắc!
Cùng với tiếng răng rắc, cửa nháy mắt mở ra!
"Thế này không phải được rồi sao." Tư Dư nhàn nhạt nói, "Bỏ tờ giấy vào đi thôi, bọn họ có tin hay không là chuyện của bọn họ."
Cố Tây Châu: "Anh khẳng định bọn họ sẽ không bị anh dọa chạy mất tiêu đấy chứ?"
Tư Dư: "Hẳn là không đâu."
————————
"Cốc cốc cốc!"
Trong phòng 510 tòa 2, ba người đàn ông nghe thấy tiếng đập cửa, tức khắc siết chặt cơ bắp phía sau lưng, bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm cửa sắt.
Người tóc vàng trong số họ hỏi: "Các cậu nói xem có khi nào là NPC gõ cửa không?"
"Không biết...... Không thì mình xem thử xem?"
"Vậy xem thử đi."
Tóc vàng chống cả người lên chặn cửa, hiển nhiên là vô cùng lo lắng thứ bên ngoài đột nhiên xông tới.
Cầm theo dao phay dường như làm cho lá gan tóc vàng lớn hơn, bàn tay nắm dao phay thật chặt, hắn đẩy miếng chắn mắt mèo sang một bên, nén nỗi sợ trong lòng xuống, thật cẩn thận nhìn ra ngoài hành lang, hắn cho rằng sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện, nhưng là trên hành lang lại không hề có người, không có một bóng người nào, đèn cảm biến âm thanh cũng hoàn toàn không sáng lên.
Tóc vàng cảm thấy như có thứ gì đó lạnh lẽo trườn lên lưng, như thế này nghĩa là bên ngoài không có người, chính là "nó" gõ cửa!
"Ngô Du, là npc sao?" Một người bạn hỏi.
Người tóc vàng tên Ngô Du nuốt nước miếng, khẽ cắn môi nói: "Không phải, bên ngoài không có một cái gì hết, không phải npc, hẳn là...... Nó."
"Cốc cốc cốc!"
Nghe tóc vàng trả lời, hai đồng đội đều hít sâu một hơi, một người đàn ông trung niên hãy còn có thể coi là khá bình tĩnh, hắn hạ giọng hỏi: "Cái gì cũng không thấy sao?"
Tóc vàng nuốt nước miếng, lắc đầu nói: "Ừm, tôi không thấy bất cứ cái gì hểt, hay là, Hải Tuấn, anh đến nhìn thử xem?"
"Cốc cốc cốc."
Ngô Du còn chưa nói xong đã lại nghe thấy tiếng ' cốc cốc cốc ' truyền đến từ cửa chính, nhất thời hô hấp trở nên dồn dập, hắn hít sâu một hơi, không dám đi mở cửa.
Giọt mồ hôi to như hạt đậu nành theo gương mặt chảy xuống, trong tay tóc vàng vẫn cầm dao phay, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa bị gõ rung lên ruỳnh ruỳnh ruỳnh, trong lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ sớm như vậy đã phải đi rồi?
Người đàn ông tên Hải Tuấn nghe vậy, cũng hít một hơi thật sâu, đưa mắt gần về phía mắt mèo trên cửa, theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó đột ngột mở mắt, bên ngoài vẫn không có gì như cũ, thở ra một hơi thật dài, cũng may là không có gì cả, nếu như đột nhiên xuất hiện một con mắt khác, người già cả như hắn thật sự chịu không nổi!
Lần này người tham gia thế giới nhiệm vụ ngoại trừ mấy người bạn cùng nhau tổ đội ra, bọn họ không gặp được người thứ tư, vừa tiến vào nơi này, tâm trạng khi không thấy bất cứ ai khác, thật sự quá mức quỷ dị.
Hắn chưa từng phải trải qua thế giới kì quái quá mức như vậy, thêm vào đó thế giới này còn làm hắn nghĩ tới một thế giới nhiệm vụ trước kia có người bạn đã nhắc đến.
Khoảng thời gian trước có người cứ úp úp mở mở nói về một thế giới không có lời giải, trùng hợp là hắn có quen biết người may mắn thành công thoát khỏi thế giới nhiệm vụ.
Lúc ấy hắn vì chuyện này mà đặc biệt đi qua hỏi, đối phương nói một cách vô cùng mơ hồ, thế giới nhiệm vụ kia đến tận ngày cuối cùng cũng không có ai phải chết, nhìn qua thực nhân từ, nhưng trên thực tế cuối cùng quy tắc tử vong hoàn toàn không giải nổi.
Người bạn kia của hắn mỗi lần nhắc tới thế giới tử vong không có lời giải sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy, nói chuyện cũng nói không rõ, không biết đã gặp phải chuyện kinh khủng rợn người gì trong thế giới đó.
Lúc ấy hắn có ý dò hỏi nội dung trong thế giới đó, đối phương trầm mặc hồi lâu, chỉ nói một câu: Nếu cậu tiến vào thế giới nhiệm vụ mãi mà không có người tử vong, vậy hãy quý trọng khoảng thời gian đó đi, đó là quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời cậu đấy.
Nói cho hắn tin tức này xong, chẳng được bao lâu người may mắn này liền tử vong, bạn hắn bị một kẻ điên đâm chết ở đầu đường, người thân hắn nói hắn xui xẻo gặp phải kẻ điên, còn những người quen biết có liên quan đến thế giới nhiệm vụ đều cảm thấy tiếc hận, đều cảm thấy đáng lẽ hắn không nên chết bởi một thế giới đơn giản như vậy!
Nhưng Hải Tuấn biết, có lẽ bởi vì thế giới không có lời giải làm cho bạn hắn mất đi dũng khí sống tiếp, cho nên...... Mới có thể tử vong trong một thế giới đơn giản như vậy.
Cho nên hiện giờ Hải Tuấn không sợ xảy ra chuyện, ngược lại càng hy vọng có chuyện xảy ra!
Có người xảy ra chuyện ít nhất còn thể hiện rằng thế giới nhiệm vụ này không phải thế giới buộc phải chết trong truyền thuyết kia.
"Làm sao bây giờ? Nó, nó đang gõ cửa!" Ngô Du hít thở một hơi thật sâu, thật sự không tài nào bình tĩnh nổi, cảm giác sợ hãi bóp nghẹt trái tim hắn, vốn dĩ không thấy bất cứ đồng đội nào khác, hắn cũng đã sợ hãi lắm rồi.
Đương nhiên chỉ có ba người bọn họ thì sẽ có hai tình huống có thể xảy ra, một là thế giới nhiệm vụ này chỉ cần tối đa ba người tham gia, nếu là loại này thì đương nhiên sẽ là tốt nhất, nó cũng thể hiện thế giới nhiệm vụ này rất đơn giản, còn cái thứ hai chính là bọn họ vẫn chưa tìm thấy những đội khác...... Nếu là loại này, vậy khẳng định là có nhiệm vụ khống chế nhất định.
Ví dụ như hoàn thành nhiệm vụ tới một mức độ nào đó mới có thể nhìn thấy lẫn nhau, còn người không hoàn thành nhiệm vụ...... vào ngày cuối cùng ở thế giới nhiệm vụ, sẽ bị phán tử vong.
Người có tính cách tương đối cục súc trong ba người - Vương Mục - tức giận mắng một tiếng, "Cái thế giới quỷ quái này làm thế nào đây, một bóng người cũng không có, chúng ta đã đi đến sáu căn phòng đối diện rồi, nhưng mà mấy chỗ đó cũng chẳng có một ai, chúng ta vẫn không thể xác định còn có những đồng đội khác hay không!"
Từ tòa nhà của bọn họ nhìn ra, hai tòa nhà đối diện lần lượt có hai và bốn căn hộ sáng đèn, bọn họ đã đi xem xét một vòng 6 căn hộ đó, nhưng mà bên trong không có một bóng người, không có những đồng đội mà bọn họ cần tìm.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa ngừng lại.
Ba người thở phào một hơi, họ đều nhìn thấy một tia hy vọng sống sót sau tai họa trong mắt nhau.
Ngô Du đặt dao phay trong tay sang một bên, ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, hắn dựng lỗ tai nghe ngóng một chút, thứ đó hình như đã từ bỏ, mấy người phun ra một ngụm trọc khí, nói: "Xem ra nó bỏ đi rồi."
Vương Mục ừ một tiếng, đồng thời ngồi xuống bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, giả bộ trấn định, nhưng mà bàn tay còn hơi run run đã bán đứng hắn, bậc lửa châm thuốc sau, hắn hung hăng hút một hơi, trầm giọng nói: "Thế giới này không có những người khác, cũng không có npc, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này."
"Đến tối lại xem xét tình hình xem sao, tạm thời đừng đi ra ngoài, nếu tối nay cũng có âm thanh kì lạ thế này, chúng ta liền mở rèm quan sát tình huống." Hải Tuấn đang ghé vào cánh cửa, vừa dứt lời, rời tay toan bước chân trở về, đột nhiên làm động tác im lặng, nói: "Suỵt! Các cậu nghe xem!"
"Tiếng gì vậy?" Hải Tuấn cau mày, tìm kiếm xem âm thanh lách cách mỏng manh này đến từ đâu.
Ngô Du đột nhiên phản ứng lại, "Là từ cửa!"
Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị một thế lực vô hình mở ra, ba người tức khắc lạnh sống lưng, da đầu tê dại, nhưng mà vẫn không thấy nó đâu, hô hấp của cả ba người đều trở nên nặng nề!
Má nó chứ, cái thứ đó còn biết cạy khóa luôn!
"Nó, nó rốt cuộc muốn làm gì?" Vương Mục hoảng sợ, đến cả ngón chân cũng quắp chặt lại!
Ba người nơm nớp lo sợ hồi lâu, có điều "quỷ" cũng không làm ra hành động gì tổn thương đến bọn họ, Ngô Du nuốt nước miếng, vô tình liếc thấy trên mặt đất có thêm một tờ giấy!
Hắn nhìn thoáng qua tờ giấy kia, chỉ cho hai người bạn còn lại, tiến đến nhặt tờ giấy lên trong chớp nhoáng, sau đó như bị rắn cắn, nhanh chóng lui về phía sau, đợi một lát mới cúi đầu xem nội dung trên tờ giấy.
Tờ giấy viết: Chào các cậu, các cậu cũng là người chơi nhỉ? Chúng tôi là người chơi sống ở phòng 611, các cậu có cầm tấm card màu vàng từ phòng của chúng tôi đi, tấm card đó là tôi nhặt được trên hành lang, hẳn là không có tác dụng gì, bạn đồng hành của tôi nói rằng không nên gọi điện đến số đó đâu, nếu không không biết sẽ xuất hiện tình huống gì. Chúng tôi đến đây chỉ là muốn nhắc nhở các cậu một chút thôi.
"Trên đó viết gì thế?" Vương Mục gấp giọng hỏi.
Ngô Du trầm giọng nói: "Hình như không phải là quỷ gõ cửa, là người."
Nói xong câu đó, Ngô Du đưa tờ giấy trong tay cho hai người còn lại, hai người xem xong, Vương Mục chần chừ một chút, nói: "Thật sự là người chơi sao? Hay là mấy con quỷ đó cố ý không cho chúng ta gọi điện thoại?"
Tấm card nhỏ màu vàng chính là do Vương Mục lấy từ phòng Cố Tây Châu và Tư Dư.
Hải Tuấn bên cạnh suy nghĩ, nói: "Ngô Du, đi tìm một cái bút, hỏi bọn họ làm sao biết được chúng ta là người chơi! Xem bọn họ trả lời thế nào rồi tính!"
Ngô Du vội vàng cầm một cây bút viết lên tờ giấy Cố Tây Châu đưa qua: Sao các người biết chúng tôi là người chơi?
Thấy tờ giấy xuất hiện thêm chữ, Cố Tây Châu nghĩ rồi viết: Chúng tôi cũng giống các cậu, đi đến các nhà có sáng đèn, trong phòng có bát cơm ăn xong chưa rửa, cho nên chúng tôi suy đoán ngoại trừ chúng tôi thì hẳn còn những người chơi khác nữa.
Ngô Du: Sao tôi có thể tin được anh đây?
Cố Tây Châu đang chuẩn bị trả lời, Tư Dư nhếch miệng, lấy bút trong tay Cố Tây Châu viết lên: Tin hay không thì tùy.
"Anh làm gì thế? Vừa mới dọa người ta nhảy dựng, giờ lại nói một câu như vậy," Cố Tây Châu bất đắc dĩ nói, "Nhỡ đâu vốn dĩ bọn họ không định gọi điện thoại, kết quả ngược lại bởi vì anh mà gọi thì hỏng bét rồi! Không phải sẽ thành chính anh cảm thấy không ổn sao?"
Tư Dư đột nhiên trầm giọng, cực kỳ nghiêm túc nói với Cố Tây Châu: "Mặc kệ bọn họ làm thế nào, đều là do chính bọn họ lựa chọn, lấy tấm card đi cũng là chính quyết định bọn họ đưa ra, theo một nghĩa nào đó mà nói, tất cả đều là do bọn họ tự mình suy xét phán đoán rồi mới quyết định làm."
Đối với lời Tư Dư nói, Cố Tây Châu không tỏ ý kiến gì: "Ừm."
"Cho nên lấy được tấm card xong, bọn họ gọi hay không gọi điện thoại là do bọn họ lựa chọn, hiện tại chúng ta đến đây tìm bọn họ, bọn họ có tin hay không cũng là chính bọn họ lựa chọn."
"Anh đã nói đến như vậy, ắt hẳn là hợp tình hợp lý!" Cố Tây Châu bất đắc dĩ, logic của người này ăn full điểm, mình thật sự không phải đối thủ!
"Ừm, vốn dĩ là hợp lý mà." Tư Dư cong khóe môi, cười với Cố Tây Châu.
Mấy người thấy nét chữ đột nhiên thay đổi, ý thức được lần này là một người khác viết.
Ngô Du do dự một chút, liền đưa ra quyết định, viết: Tôi tin! Chúng ta có thể trao đổi tin tức một chút không?
Tư Dư thấy ba chữ kia, hơi rũ mắt, dường như phản ứng của đối phương nằm ngoài dự tính của anh, anh cầm lấy bút, viết một dòng chữ: Buổi tối các anh thấy đèn sáng ở những đâu?
Ngô Du: Tòa nhà của các cậu chỉ có hai căn......
Hai bên trao đổi tin tức xong, phát hiện tổng cộng chỉ có chín nhà sáng đèn, tòa nhà bọn họ ngoại trừ phòng của hai người còn có phòng 306 cũng sáng đèn.
Ngô Du: Chúng tôi vào phòng 306 không tìm được thứ gì hữu dụng, các cậu có tìm được manh mối nào không?
Tư Dư: Tạm thời không có.
Ngô Du: Ồ, được...... Nếu có manh mối, chúng tôi sẽ nói cho các cậu, mong các cậu cũng nói cho chúng tôi biết!
Tư Dư: Được, giữ liên lạc.
Ngô Du: Tốt
Tư Dư: Chúng tôi đi về trước đây.
Ngô Du: Được.
Giải quyết xong chuyện này, Cố Tây Châu thoáng liếc qua sắc trời bên ngoài, lúc này mới là giữa trưa, Cố Tây Châu vừa đi vừa nhìn Tư Dư, nói: "Lát nữa tiện đường qua 306 xem xem?"
"Được." Tư Dư tùy ý gật đầu.
Lúc Cố Tây Châu và Tư Dư trở về, tiện đường ghé qua phòng 306 xem, trong phòng không có ai, phỏng chừng là bị Ngô Du bọn họ dọa chạy, hiện tại không biết trốn ở nơi nào, Cố Tây Châu cùng Tư Dư đi vào xem xét, là căn một phòng ngủ giống nhà bọn họ, nhân số hẳn là không nhiều lắm, chỉ có 1-2 người.
Cố Tây Châu để lại một tờ note cho đối phương xong mới cùng Tư Dư trở về nhà của bọn họ.
Qua cuộc giao lưu vừa rồi, Cố Tây Châu cũng biết được tên đối phương, người viết chữ giao tiếp với bọn họ tên là Ngô Du, còn hai người khác bọn họ cũng không hỏi.
Tin tức Ngô Du nói cho bọn họ ít nhiều cũng có tác dụng, hiện tại hắn xác định được có 9 hoặc 8 đội tham gia nhiệm vụ, một phòng trong số đó có khả năng có quỷ, Cố Tây Châu bọn họ vẫn chưa thể xác định.
Hai người ăn cơm trưa xong, không phát sinh bất kì dị trạng gì, Cố Tây Châu thật sự cảm thấy nhàm chán đến cực điểm, dứt khoát viết sáu tờ note, lôi kéo Tư – không tình nguyện – Dư đi nhét vào từng căn hộ mở cửa, nếu mà không chịu mở cửa thì bắt Tư Dư cạy khóa.
Làm xong hết thảy, Cố Tây Châu phát hiện vậy mà không một người nào tin hắn!
Xem ra có vẻ không có nhiều người ngay ngày đầu tiên đã đi ra ngoài tìm kiếm manh mối như bọn họ, đa số đều cố thủ trong nhà chờ npc, hơn nữa cũng không phải đội ngũ nào cũng có một tên yêu quái như Tư Dư!
Tư Dư cong khoé miệng, cười nói: "Tôi đã nói với em rồi, nỗ lực chưa chắc sẽ được đền đáp, bọn họ sẽ không tin em đâu."
Cố Tây Châu nhún nhún vai, không quan tâm, nói: "Dù sao tôi đã cố hết sức rồi, hơn nữa những lời lúc trước anh nói tôi cảm thấy rất có lý."
Tư Dư nhướng mày: "Nói cái gì cơ?"
"Hiện giờ tôi chỉ đang đưa cho bọn họ một khả năng, còn bọn họ có chọn tin tưởng tôi hay không, đó là chuyện của bọn họ," Cố Tây Châu trầm giọng nói, "Thế giới nhiệm vụ, sống chết có số."
"Tôi còn tưởng rằng em kiên quyết không cứu bọn họ thì không chịu được." Tư Dư khẽ cười nói.
Cố Tây Châu lắc đầu: "Chẳng ai cứu được ai cả, tôi cũng không vĩ đại đến thế.
"Anh biết vì sao hôm đó tôi hôn anh không?"
Tư Dư suy nghĩ, trầm giọng nói: "Uống say."
"Không, tôi không say."
Tư Dư nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tây Châu, dựa cằm lên đầu vai Cố Tây Châu, ở bên tai hắn dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn, hỏi: "Vậy thì vì cái gì?"
Hai mắt Cố Tây Châu hơi cong, ngậm cười: "Thích anh đó, trước khi chết, nghĩ thế nào cũng phải đem anh......"
Cố Tây Châu đột nhiên dừng lại không nói, Tư Dư bám vào người hắn, hạ giọng hỏi: "Đem tôi lên giường?"
Cố Tây Châu liếc mắt lườm một cái, người này sao cứ như có thuật đọc tâm vậy, Cố Tây Châu cắn răng, trầm giọng nói: "Đúng vậy."
Đôi đồng tử đen nhánh không thấy đáy dừng trên người Cố Tây Châu, giọng Tư Dư có chút nặng nề, nhìn chằm chằm Cố Tây Châu nghiêm túc nói, "Vốn dĩ em có thể.
"Vậy, vì sao lúc ấy lại ngăn tôi lại? Hửm?"
Tư Dư hạ giọng, giọng nói trêu chọc xuyên qua màng nhĩ, lộ ra một chút cảm xúc đè nén đã lâu.
Cố Tây Châu dời tầm mắt đi, hiển nhiên không muốn tiếp tục cùng Tư Dư nói về đề tài này nữa, rốt cuộc chuyện về Chi Chi hắn vẫn chưa nghĩ kĩ nên nói thế nào với Tư Dư, cũng chưa nghĩ ra nên nói thế nào về việc hắn trùng sinh......
"Tôi đi nấu cơm chiều." Cố Tây Châu chuyển chủ đề, nói, "Lát nữa anh rửa bát, chúng ta không thể không rửa bát, nếu không sẽ không còn bát mà ăn đâu!"
Tư Dư nhìn chằm chằm gương mặt Cố Tây Châu, một lát sau bất đắc dĩ nói: "Được."
Cơm chiều xong xuôi, Cố Tây Châu đi vào trong phòng, tầm mắt dừng lại ở bên trong tiểu khu, lúc này ngoài đó không có bất kì âm thanh nào, cũng không có bất kì động tĩnh nào, xem ra vẫn phải chờ tới nửa đêm mới được.
Rửa mặt xong, Tư Dư vỗ vỗ vị trí cạnh mình, điềm nhiên nói với Cố Tây Châu: "Chúng ta đi ngủ trước đi, đến tối chắc chắn sẽ bị đánh thức."
Cố Tây Châu nghe vậy, cảm thấy có chút đạo lý, rửa mặt qua loa xong liền quay lại nằm lên giường.
Ban đêm, trong lúc mơ màng Cố Tây Châu cảm thấy thực nóng, mê mang một hồi rốt cuộc cũng mở được mắt ra.
Người đàn ông anh tuấn đang ôm hắn dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn thấp giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Cố Tây Châu xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, rũ mắt nhìn về phía Tư Dư, "Anh không ngủ sao?"
Bỗng nhiên Tư Dư nói: "Không, tôi muốn nhìn em nhiều thêm một chút, dù gì em toàn có việc mới tìm đến tôi, không có việc gì lại quẳng tôi vào xó."
Cố Tây Châu kê nắm tay bên môi, giải thích: "Em chỉ...... Ờm...... Phá án không có thời gian rảnh, anh hiểu mà.....nhỉ?"
Tư Dư nhếch miệng cười một chút, đặt ngón tay thon dài lên môi Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu: Đây là bảo mình đừng giải thích sao? Hở......
Ngón cái Tư Dư quệt lên môi Cố Tây Châu, bất ngờ xáp đến hôn hắn, dường như có ý đồ làm tới, Cố Tây Châu ngẩn người một chút, tiếp theo đè tay Tư Dư lại, "Anh đừng làm loạn, trong thế giới nhiệm vụ đừng có tự nhiên hứng lên thế!"
"Được," Tư Dư cong môi cười, rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, nhẹ giọng hỏi, "Hôm đó nữ quỷ kia sờ mó em, em tưởng là tôi, đúng không?"
Cố Tây Châu cả giận: "Đúng!...... Về sau có thể đừng đề cập tới chuyện này nữa được không?"
"Được," Tư Dư buồn bã nói, "Sao em có thể dụ dỗ cả thứ kia như vậy chứ?"
Cố Tây Châu đang muốn mở miệng phản bác, đột nhiên trong tiểu khu yên tĩnh vang lên tiếng ' ken két ken két ken két'! Cố Tây Châu không nói hai lời, nhảy xuống giường, tầng 7 tòa đối diện không sáng đèn, chỉ có một mảnh đen như mực, Cố Tây Châu có thể mơ hồ nhìn thấy bóng đen hình người liên tục tông vào lan can sắt.
Tư Dư đứng lên khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, đặt cằm trên vai Cố Tây Châu, ghé vào bên tai hắn một cách buông thả, hỏi: "Tình hình sao rồi?"
"Tầng 7 đối diện có gì đó." Cố Tây Châu nói.
Hai người đứng một lát, Cố Tây Châu ước lượng thời gian, hẳn là sắp đến lúc rồi!
"Rầm!"
Cố Tây Châu mơ hồ thấy bóng đen cùng với lan can phòng hộ ở tầng 7 tòa đối diện đồng thời rơi xuống phía dưới, ngó ra ngoài cửa sổ xem tình hình, lúc này mới thấy rõ bên ngoài, người rơi xuống là một phụ nữ mặc váy hai dây màu đỏ.
Thân thể người phụ nữ cùng với lan can sắt đập thẳng vào trần chiếc Minibus màu bạc trong sân khu chung cư.
Tay cô bị trói bằng dây thép, một vòng rồi lại một vòng, đôi mắt bị giấy che lại, trên đầu quấn một vòng băng dính trong suốt, trông có chút bất lực đáng thương.
"Chúng ta đi xuống nhìn xem?!" Cố Tây Châu nhíu mày hỏi.
Tư Dư ngăn cản hắn, lắc đầu nói: "Chờ một chút."
Cố Tây Châu do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nghe Tư Dư.
Khoảng chừng năm phút sau, hai con quái vật đột nhiên bước ra từ bóng đêm.
Thân thể chúng nó to vật vã, tứ chi chấm đất, gân mạch quằn ngoèo kì quái nổi lên, lưng đối diện với mặt đất, mặt và thân thể hướng lên trời, cái đầu trên cổ có thể xoay tròn 360 độ tùy ý, hai con quái vật tựa như ăn trộm, nhấc thân thể người phụ nữ xuống khỏi chiếc Minibus màu bạc, kéo về phía hành lang.
Cùng lúc đó cái đầu có thể xoay tròn 360 độ kia nhìn về phía cửa sổ phòng Cố Tây Châu và Tư Dư, hé miệng cười quỷ dị lại âm lãnh, như thể đang nói ' ta thấy ngươi '.
Cố Tây Châu: Ta cũng thấy mi nè ^_^
Không nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ trong tưởng tượng, con quái vật nghiêng nghiêng đầu có chút mông lung rồi biến mất trong bóng đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...