Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Cố Tây Châu ở trong thang máy nghe nữ quỷ nói thế thì hơi bất ngờ, hắn nhìn nó qua khe hở cửa thang máy, giây sau đó cửa thang máy liền khép kín.

Cố Tây Châu lẩm bẩm tự nhẩm lại lời nữ quỷ vừa nói ' hiện tại tử vong không phải là kết thúc, cho nên không cần sợ hãi tử vong '.

Tử vong không phải kết thúc, trước đó nữ quỷ kia cũng đã nói như vậy một lần rồi, chỉ là nửa chừng bị Tư Dư ngắt lời, lúc ấy Cố Tây Châu không nghe được nửa câu sau, có điều chắc chắn hai câu sẽ không quá giống nhau.

' Hiện tại tử vong không phải kết thúc ' có lẽ hắn có thể lý giải là ' bây giờ có chết cũng không phải là chết thực sự, nhưng sau này mà chết thì chính là cái chết chân chính '.

Nữ quỷ này có phải là biết gì đó hay không? Cố Tây Châu ấn mở cửa thang máy, phát hiện đã không thấy nữ quỷ đâu nữa.

Cố Tây Châu khiêng tên hướng dẫn viên du lịch quái vật đã bị hắn đánh đến thương tật độ 2, đi thang máy lên tầng 7, mấy người đồng đội ngoại trừ Phục Dịch Nhiên không có cảm xúc gì lắm thì những người khác đều đặt tầm mắt lên người hắn, ánh mắt chăm chú.

Đẩy cửa phòng 8002 ra, Cố Tây Châu ném hướng dẫn viên du lịch quái vật vào.

......

Bên ngoài khách sạn, một người tuyết đứng trên nền tuyết trắng, nó nhìn hồng y nữ quỷ chậm rãi tiến về phía nó, lặng lẽ ôm cô.

Kỳ thật nữ quỷ cũng chẳng sợ lãnh, chỉ là trước khi chết cô mặc áo lông vũ đỏ, đeo khăn quàng cổ đỏ, mũ đỏ, găng tay đỏ.

Cô bỏ mũ xuống, đội lên cho người tuyết, lại đưa cả khăn quàng cổ và găng tay cho người tuyết nhỏ.

Trong khách sạn, sau khi hướng dẫn viên du lịch bị ném vào, cửa đóng lại không bao lâu sau, đột nhiên phòng 8002 nháy mắt biến thành từng bông tuyết lững lờ rơi xuống.

Một bông tuyết đáp xuống lòng bàn tay Cố Tây Châu, chậm rãi tan thành nước, hắn lại không cảm thấy lạnh, ngược lại có một chút ấm áp, tuyết trong lòng bàn tay tựa như được hòa tan dưới ánh mặt trời.

Lý Yên thở phào một hơi, tình hình giống như những gì hắn nói chuyện với mình của ngày mai, trái tim luôn treo cao cuối cùng cũng trở về trong ngực, hắn vẫn luôn lo lắng nhỡ có tình huống đột ngột phát sinh.

"Lý Yên là tên thật của tôi, số điện thoại này là phương thức liên hệ của tôi, nếu như có việc, có thể tìm tôi." Lý Yên trầm giọng nói với Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu khẽ gật đầu, nhận lấy số điện thoại đối phương đưa cho mình, có điều cũng không có ý định liên hệ với Lý Yên.

Lý Yên dứt lời, mở cửa, nhìn xoáy vào Phục Dịch Nhiên thật lâu rồi trực tiếp rời khỏi thế giới nhiệm vụ.


Chỉ để lại bốn người Cố Tây Châu, Tư Dư, Phương Chấp, Phục Dịch Nhiên, ba người còn lại đã rời đi, Cố Tây Châu quay đầu nhìn phía Phục Dịch Nhiên, mà Phục Dịch Nhiên chỉ thờ ơ nhìn hắn.

Cố Tây Châu kéo Phục Dịch Nhiên đến góc, nhíu mày hỏi: "Tờ giấy trong thế giới nhiệm vụ trước kia cậu đưa tôi có ý gì?"

Phục Dịch Nhiên rũ mắt không nhìn Cố Tây Châu, có vẻ còn đang ngẩn người.

Kỳ thật thái độ của Phục Dịch Nhiên chuyển biến rất kỳ quái, lần đầu tiên gặp, người này cho hắn một tờ giấy, tuy rằng tính cách rất hay giở trò, nhưng là xét tổng thể mà nói thì vẫn tính là tốt......

Vì sao lần thứ hai gặp này lại có sự tương phản lớn như vậy?

"Rốt cuộc vì sao?" Cố Tây Châu trầm giọng hỏi.

Phục Dịch Nhiên đột nhiên ngước mắt nhìn Cố Tây Châu, đáy mắt hắn hiện lên một tia mê mang, như thể đang rối rắm không biết có nên nói hay không.

Phục Dịch Nhiên nhìn hắn, đôi con ngươi đen như mực nhìn Cố Tây Châu, hắn cắn môi, nói: "Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng một 'thanh đao giết người' sao?"

"Thanh đao giết người?" Cố Tây Châu theo bản năng mà cảm giác được 'đao' mà Phục Dịch Nhiên nói chính là hắn, "Cậu đây là có ý gì?"

"Cố Nhiễm, tất cả những gì xảy ra sau khi anh sống lại, đều chỉ là đang ' mài đao', tôi không tin 'đao', tôi chỉ tin tưởng chính mình."

Cố Tây Châu nghe thấy hai chữ ' sống lại ', đưa tay túm chặt lấy cổ tay Phục Dịch Nhiên, đôi mắt hơi khép, đáy mắt hiện lên một tia băng lạnh, ra lệnh: "Cậu biết cái gì? Nói cho tôi!"

Phục Dịch Nhiên lắc đầu kiên định nói, "Tôi không tin đao."

Sau đó, mặc kệ Cố Tây Châu hỏi thế nào, Phục Dịch Nhiên cũng không chịu nói thêm một chữ nào nữa.

......

Cố Tây Châu tiến vào bên trong cánh cửa, hắn nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua, kỳ quái là hắn không cảm thấy lạnh, Cố Tây Châu nhắm mắt tự hỏi có phải bởi vì lần này hắn đang trải qua chuyện sau khi nữ quỷ chết, cho nên hắn mới không cảm giác được cái lạnh, đột nhiên hắn cảm giác bụng rất khó chịu, như có một bàn tay cào xé ruột gan.

Cố Tây Châu mở mắt ra, xung quanh gió lạnh thấu xương, núi tuyết trắng xóa, hắn đang đứng ở giữa cơn bão tuyết, cách hắn không xa là khách sạn.

Đau.


Đau quá.

Chủ nhân thân thể này không ngừng hiện ra suy nghĩ như vậy, sau khi Cố Tây Châu phát hiện chủ nhân thân thể này không khỏe, hắn thu hồi suy nghĩ, đặt sự chú ý lên thân thể, toàn thân tuyết trắng không có một chút tạp chất, quàng một chiếc khăn len màu đỏ, trên khăn quàng còn dùng len trắng thêu những bông tuyết lục giác.

Cố Tây Châu muốn xem tay của thân thể này một chút, đúng lúc này chủ nhân thân thể đã không thể chịu đựng đau đớn thêm được nữa, đặt tay lên bụng, Cố Tây Châu nhìn thấy rất rõ ràng, đây là cành cây có thể thấy ở bất cứ đâu trên mặt đất.

Hắn hiểu ra rằng mình đang nhập vào người tuyết ——

Người tuyết nhỏ dùng tay đào tuyết trên bụng mình, Cố Tây Châu nhìn theo tầm mắt nó, tầm mắt dừng lại ở một ngón tay thò ra từ cái bụng bị khoét lõm của người tuyết.

Ngón tay, ngón tay người!

Người tuyết nhỏ bị dọa nhảy dựng, nó vội vội vàng vàng đào rỗng nửa người dưới của mình, tất cả tuyết dính máu bị nó ném hết ra đất, rồi tay, chân, đầu người, thậm chí...... Còn có nội tạng...... Thật là quá ghê tởm.

Người tuyết nhỏ bị dọa rồi, thật là đáng sợ, nó chỉ là người tuyết thôi, nó làm từ tuyết, không phải máu!

Trong người nó không nên có chân tay của loài người, cả mấy thứ nội tạng kì quái này nữa!

Người tuyết nhỏ đặt một tay lên ngực mình, gió tuyết lớn đột kích, thân thể nó dần dần bị bao phủ, mãi cho đến khi bông tuyết bao trùm quá đỉnh đầu người tuyết nhỏ.

Người tuyết này đi tới điểm cuối cùng của sinh mệnh.

Trước mắt Cố Tây Châu tối sầm.

Một người tuyết, hai đứa trẻ đang ấn cái mắt lên cho nó.

Lúc có thể nhìn thấy rõ mọi thứ, Cố Tây Châu phát hiện mình lại một lần nữa biến thành người tuyết, lần này trên cổ người tuyết quàng một chiếc khăn màu vàng, trên đầu đội một cái mũ màu đen, mũi làm từ cà rốt, tay vẫn là những nhành cây như vẫn thường thấy.

Hai đứa trẻ hợp sức hoàn thành người tuyết này xong thì bắt đầu chơi ném tuyết.

Ánh mắt của người tuyết chuyển động qua lại giữa hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ này tạo ra nó, tuy rằng mua đông qua, nó sẽ biến mất, nhưng nó không bởi vì sinh mệnh ngắn ngủi mà khổ sở, bởi vì người tuyết rồi sẽ hòa tan.


Đột nhiên người tuyết nhỏ cảm giác bụng nó rất không thoải mái, bụng đau quá, đau quá, nhưng mà nó không dám tùy tiện cử động, bởi vì nó là một người tuyết, nếu nó cử động sẽ dọa hai đứa nhỏ này mất.

Quá trưa, hai đứa trẻ từng đứa bị người lớn gọi về nhà.

"Người tuyết nhỏ, ngày mai bọn tớ lại chơi với cậu!"

Hai đứa nhỏ rời đi, để lại người tuyết cô độc một mình giữa trời tuyết băng giá, cô đơn nhìn người đi đường qua lại.

Mãi cho đến ban đêm, người tuyết nhỏ mới trộm khoét bụng mình ra kiểm tra cái gì đã làm nó đau đớn, một cái đầu phụ nữ loài người ở trong bụng nó, người tuyết nhỏ bị dọa ngây người.

Nó lo rằng nếu vứt cái đầu này trên mặt đất sẽ dọa hai đứa trẻ, cho nên nó chịu đau nhét lại cái đầu kia vào trong bụng mình, bọc thành một quả cầu tuyết lớn, rắn chắc, không cho ai nhìn thấy.

Ngày hôm sau ——

Hai đứa trẻ không tới, người tuyết nhỏ có chút thất vọng, có điều như vậy cũng tốt, đầu người trong bụng sẽ không làm bọn họ sợ.

Lại một ngày nữa trôi qua, vài người đi ngang qua người tuyết đang đứng ở ven đường, những người này không hẹn mà cùng bịt mũi lại.

"Sao chỗ này mùi kinh thế nhỉ?!"

"Đúng vậy, tởm thật ý, như mùi chuột chết ấy."

"Ọe...... Kinh quá, chúng ta đi nhanh lên đi!"

Người tuyết nhỏ quàng khăn vàng nghe thấy những lời người qua đường nói, nó biết đó là mùi tỏa ra từ người nó, mùi tanh tưởi này bay thật xa, nó cũng tự cho rằng chính mình thật ghê tởm, cũng vì thế mà cảm thấy sợ hãi, tự ti.

Tới buổi tối, người tuyết nhỏ lặng lẽ chuyển động thân thể, nó đi đến góc tường, đứng ở góc, chịu đựng quái vật trong bụng...... Cuối cùng sinh mệnh nó tiêu tan, người tuyết hòa tan thành vệt nước, so với tuyết còn lạnh lẽo hơn.

......

Không biết qua bao lâu, Cố Tây Châu lại mở mắt một lần nữa, vẫn là một bầu trời tuyết như cũ, vẫn là người tuyết như cũ.

Hắn vừa mới mở mắt, liền thấy một người phụ nữ tầm 30 tuổi nổi giận đùng đùng cho đứa trẻ đang đắp người tuyết một cái bạt tai, "Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, không được đắp người tuyết! Mày lại đi đắp người tuyết, người tuyết sẽ tìm được mày, ăn thịt mày luôn!"

"A a a ——" Đứa trẻ kia nghe mẹ nói, ngoạc mồm khóc lớn, sau đó người phụ nữ nắm tay nó cùng nhau rời đi.

Người tuyết đeo khăn quàng cổ kẻ ô vuông vàng nhạt mở to mắt nhìn hai mẹ con rời đi, ánh mắt lộ ra sự cô đơn, ngay sau đó nó chậm rãi cúi đầu, đặt tay lên ngực......

"Thịch, thịch, thịch!"


Tiếng tim đập vững chãi hữu lực, người tuyết nhỏ sắp điên rồi, trong thân thể nó có một trái tim thuộc về con người, quá ghê tởm!

Nó chỉ là một người tuyết thôi!

Người tuyết nhỏ lại càng thêm cô đơn, nó chăm chú nghe mọi người xung quanh nói chuyện ——

"Cậu nghe kể về truyền thuyết người tuyết chưa? Chính là cái khách sạn trên núi kia kìa, nghe nói người tuyết ăn thịt người đấy!"

"Cứ một khoảng thời gian lại có một người mất tích, đồng thời sẽ xuất hiện một người tuyết."

Người tuyết nhỏ dựng lỗ tai nghe ngóng lời người ta nói, nó cảm thấy tất thảy chắc chắn đều tại cái khách sạn trên núi kia.

Nó không phải là người tuyết ăn thịt người, thân thể nó không vùi giấu thi thể.

Máu thịt nó là bông tuyết.

Cố Tây Châu nghe thấy xiềng xích chuyển động vang lên, xiềng xích dừng ở trên nền tuyết lạnh giá..

Ngay sau đó, trước mắt đột nhiên trở nên sáng bừng, Cố Tây Châu mở to mắt, đưa tay ngăn trở ánh sáng rọi vào phòng, hắn quay đầu nhìn về phía Tư Dư cũng vừa thoát ra, vừa rồi lúc hắn rời khỏi thế giới nhiệm vụ, Phục Dịch Nhiên chưa rời đi.

Cố Tây Châu hỏi: "Phục Dịch Nhiên nói gì với anh đó?"

Tư Dư nghe vậy, đôi mắt bình lặng phản chiếu ánh sáng, lông mày hơi nhướng.

Cố Tây Châu cho rằng Tư Dư không muốn nói, có chút khó chịu, bĩu môi, trong lòng thầm tặng Tư Dư hai chứ 'haha'.

Bỗng nhiên lại nghe thấy Tư Dư thản nhiên nói: "Cậu ta nói với tôi, bảo tôi đừng có yêu em."

Cố Tây Châu trợn trắng mắt, nói: "Xí, dựa vào cái gì mà phải nghe hắn?"

Lời vừa nói ra, Cố Tây Châu liền phát hiện hình như có chút không thích hợp ha...... Sao cứ cảm giác quái quái......

Tư Dư ừ một tiếng, đôi mắt cong cong, đồng tử đen như mực ngậm cười, khóe môi hơi cong lên, "Uhm, yên tâm, tôi không định nghe hắn đâu."

Cố Tây Châu:......

Phương Chấp mơ mơ màng màng, "???" Em thấy hai anh như này không đúng lắm nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui