Đường Tiểu Thi bị dọa đến ngu cả người, cô điên cuồng gào thét chói tai, "Aaaaaaaaaaaaaa!"
Cố Tây Châu nhướng mày lườm cô một cái, nói: "Câm miệng, quỷ thì sao, không phải cô nói muốn có nhân chứng sao?"
"....." Đường Tiểu Thi bị nữ quỷ nhìn chằm chằm, da đầu nháy mắt tê dại, chân mềm nhũn, cả người sụp xuống, cô cảm thấy chỉ cần thêm một giây nữa thôi là trái tim mình sẽ nhảy ra ngoài, nó sắp nhảy ra ngoài thật rồi ấy.
Một bàn tay cô bám víu lấy bờ tường muốn bỏ chạy, nhưng lại không dám chạy, bởi vì nữ quỷ kia đang ngay bên cạnh cô, hai mắt chảy máu, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn cô.
Lúc này cô như chim sẻ sợ cành cong, cái gì cũng không dám làm, run run rẩy rẩy đứng dựa lưng vào tường, hoảng hồn nhìn về phía những người đồng đội khác, cô phát hiện tuy rằng sắc mặt Lý Yên trắng bệch, nhưng lại không hề có ý định bỏ chạy.
"Thịch thịch thịch."
Lý Yên nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, cơ bắp phía sau lưng siết chặt, hắn vừa mới nói chuyện điện thoại với chính mình ngày mai, hắn của ngày mai nói ' nhìn thấy nữ quỷ đừng bỏ chạy', nhưng mà hắn vẫn rất muốn chạy ngay và luôn đây!
Hai mắt nữ quỷ này đổ máu, đôi mắt tựa như ác quỷ đến từ địa ngục, kể cả vừa mới nãy nó còn làm nũng với Cố Nhiễm, nói ' người ta yêu anh mà '...... thì nhìn dáng vẻ của nó cũng quá là dọa người đi!
Như này thì cmn ai mà chịu được!
Trong lòng Lý Yên đã loạn đến sắp sụp đổ, nhưng mà chính mình ở bên kia đầu dây điện thoại đã dặn hắn đừng bỏ chạy, hắn thật sự không dám chạy, hắn lo lắng nhỡ đâu nữ quỷ này cứ thấy ai chạy là dí theo người đấy! Nghĩ thôi đã thấy rùng cả mình!
Thẩm Ba bên cạnh Đường Tiểu Thi đã sợ tới mức xoay người bỏ chạy, tốc độ còn nhanh hơn cả quán quân chạy nước rút 100m.
Nữ sắc quỷ nhìn bóng dáng Thẩm Ba, mê mang nhìn về phía Cố Tây Châu: "Hắn chạy kìa!"
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không nhanh ngăn anh ta lại!" Cố Tây Châu nhướng mày, một chút cũng không khách khí, nói.
Nữ sắc quỷ ngọt ngào ngốc nghếch, ngoan ngoãn trả lời một tiếng: "Ưm."
Sau đó Thẩm Ba chưa chạy được bao xa trong nháy mắt liền phát điên.
"A a a a!!" Thẩm Ba vừa chạy vừa gào thét hoảng sợ, nữ quỷ xuất hiện trước mặt hắn, nháy mắt hai chân hắn mềm nhũn ngồi bệt xuống đất phát ra tiếng kêu cứu thê lương thảm thiết, hắn quờ quạng tứ chi bò về phía trước, "Cứu tôi với...... Cứu tôi với!"
Giọng nói khẽ run, là sự run rẩy truyền đến từ linh hồn, Thẩm Ba run rẩy tuyệt vọng bò về phía trước, nhưng nữ quỷ vẫn cứ ở sát bên cạnh hắn, "Đừng giết tôi, đừng giết tôi!!!!"
Thẩm Ba nước mắt nước mũi giàn giụa, cả người phát run, bất lực tuyệt vọng, nhỏ bé đáng thương, hắn cứ như vậy bị nữ quỷ xách tới trước mặt Cố Tây Châu như xách gà con.
Thẩm Ba chắp tay trước ngực, làm động tác xin tha với Cố Tây Châu, khóc nức nở, nước mắt nước mũi lem nhem, điên cuồng nói: "Cầu xin anh, thả tôi đi đi, cứ xem tôi như là rắm mà thả đi đi!......"
"Tin rồi? Mới nãy rõ ràng cậu còn không tin cơ mà, tôi còn phải đặc biệt bỏ công sức đi tìm nhân chứng, à không, quỷ chứng đến đây này." Cố Tây Châu nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.
Nữ quỷ ở bên cạnh một tay giữ Thẩm Ba, một tay lau huyết lệ trên mắt mình, hỏi Cố Tây Châu: "Đúng rồi, rốt cuộc anh muốn em làm chứng cho anh cái gì?"
"Nói cho bọn họ biết rốt cuộc là ai lấy biển số tầng." Ánh mắt Cố Tây Châu đảo qua gương mặt đã trắng bệch của Phục Dịch Nhiên, nói.
Nữ sắc quỷ tươi cười với Cố Tây Châu, lập tức chỉ vào Phục Dịch Nhiên, nói: "Chính là cô ta, người trông xinh đẹp nhất trong số các anh, em tận mắt nhìn thấy cô ta cầm biển tầng đi."
Phục Dịch Nhiên nhìn nữ sắc quỷ, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, nhỏ bé đáng thương bất lực, cả người đồng thời phát run: "Cố Nhiễm, có phải anh đã bị nữ quỷ này hại chết từ lâu rồi không? Hu hu hu......"
Ngoại trừ Cố Tây Châu ra, sắc mặt những người khác đều dại ra, Phương Chấp đã hóa đá tại chỗ, cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì!
Vừa nãy cậu nghe thấy con quỷ kia thổ lộ với Cố ca, cậu còn nghe thấy Cố ca ra lệnh nữ quỷ bắt Thẩm Ba lại, cậu cảm giác hết thảy quá mức hoang đường, nhưng lại chân chân thực thực phát sinh ở trước mắt cậu.
"Từ từ, ta là quỷ thì làm sao? Ta là quỷ, nhưng ta là một con quỷ tốt tính nha!" Nữ sắc quỷ bất mãn chống nạnh nói, "Ta không hại anh ấy!"
Phục Dịch Nhiên không để ý tới nữ quỷ, lại tiếp tục hic hic hic, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, khóc thút thít nói: "Hức hức hức, hóa ra là mình phải chết như thế này sao? Hức hức hức......"
Nữ sắc quỷ tức đến chả buồn giải thích, nói: "Ta không giết người có được không! Mi tự dưng muốn chết hả?"
"À, cô không giết người à." Phục Dịch Nhiên mới nãy còn ngồi bệt dưới đất khóc rưng rức đột nhiên ngẩng đầu, mắt long lanh nước, nói: "Cô không nói sớm, dọa người ta sợ chết, hức hức hức."
Nữ sắc quỷ: "???"
Phục Dịch Nhiên như thể ngay lập tức không còn sợ hãi nữa, hắn phủi bụi trên người, nhìn về phía Cố Tây Châu, quay đầu chớp chớp mắt nói với Tư Dư: "Tư Diêu Tinh, anh nói Cố Nhiễm rốt cuộc là người hay quỷ? Hay là cái thứ kì quái gì?"
Từ nãy đến giờ Tư Dư vẫn luôn không nói gì, nhàn nhạt nhướng mày nhìn về phía Phục Dịch Nhiên, cũng không thèm để ý tới hắn, mà lại quay đầu nhìn về phía Cố Tây Châu, nhướng mày, hiển nhiên là đang hỏi ý Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu chớp chớp mắt với Tư Dư, ngâm nga đọc cốt lõi giá trị quan xã hội chủ nghĩa như thường lệ: "Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị......"
Tư Dư nghe thấy Cố Tây Châu đọc giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa liền biết người này lại lôi cái này ra cho có lệ với anh, nhưng anh vẫn nói như chém đinh chặt sắt: "Người."
Phục Dịch Nhiên nghe thấy Tư Dư trả lời, nháy mắt tức giận đến thất khiếu bốc khói, hắn trừng mắt phẫn nộ nhìn Tư Dư.
"Cậu trừng tôi làm cái gì? Tôi tổ đội với em ấy lâu như vậy, không tin em ấy chẳng lẽ tin tưởng cậu chắc?" Tư Dư nhịn không được, trào phúng hắn, "Nhiều nhất cũng chỉ là nữ quỷ này thích em ấy, giúp em ấy mà thôi."
"Tôi đang giúp anh đấy." Phục Dịch Nhiên quên cả giả giọng.
Tư Dư nhàn nhạt liếc hắn một cái, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, anh đạm mạc nói: "Tôi với cậu không thân, cũng chẳng cần cậu hỗ trợ."
Nữ quỷ bên cạnh nối tiếp câu chuyện, nói: "Cố Nhiễm thật sự là người, anh đẹp trai này nói không sai, ta chính là thích Cố Nhiễm nên mới giúp anh ấy, anh ấy còn lâu mới chết nhé! Muốn chết cũng là cô chết ý! Lêu lêu lêu!"
Lý Yên nghe mấy người nói chuyện, trong đầu không phải là Phục Dịch Nhiên đột nhiên thốt ra giọng nam mà là thầm 'Đậu móe' trong lòng một tiếng:...... Cố Nhiễm xịn vvvvv, để có thể rời khỏi thế giới nhiệm vụ, đến cả nữ quỷ cũng dám cua! Quả là tấm gương mẫu mực.
Phục Dịch Nhiên cắn răng trừng mắt lườm nữ quỷ liếc, hung hăng cắn môi, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Cố Tây Châu, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, là tôi lấy biển tầng đi, thuận tiện nói cho anh, cửa là tôi đóng, ngay cả ghế cũng là do tôi chặn."
Trên gương mặt tinh xảo lộ ra tia điên cuồng tuyệt vọng, "Thế thì sao nào? Anh cũng chả giết được tôi, lợi dụng quy tắc, không có ai hiểu quy tắc hơn tôi đâu, tôi luôn luôn đi trước các người một bước."
"Ha? Không thể giết cậu, tôi đây đánh cậu thì vẫn có thể đi." Cố Tây Châu xoa tay hầm hừ, tẩn cho Phục Dịch Nhiên một trận.
Trong thế giới nhiệm vụ có thể lợi dụng quy tắc giết người, nhưng tuyệt đối không được phép tự mình giết người, kết cục sẽ rất thảm, Phục Dịch Nhiên hiển nhiên là đã làm rõ nữ sắc quỷ sẽ không giết người, mà Cố Tây Châu thì không dám giết hắn, cho nên mới dám không biết sợ hãi là gì như thế.
Liếc qua Phục Dịch Nhiên bị hắn tẩn đến mặt mũi bầm dập, Cố Tây Châu trợn ngược mắt, nhưng trong lòng vẫn rất cáu tiết.
Giết chết hắn, là giúp Tư Dư?
Đây là logic gì? Đồ tâm thần!
Chẳng lẽ Tư Dư ở cùng hắn, hắn lại có thể ăn thịt anh ấy chắc?
Kể cả là có ở bên nhau đi chăng nữa, bị ăn chắc chắn cũng là hắn á! Bộ não kia của Tư Dư, cứ như là yêu quái ấy....
Cố Tây Châu nghĩ rồi lại bồi thêm cho Phục Dịch Nhiên một đấm, đấm thẳng vào gương mặt như hoa như ngọc kia, vẽ cho hắn ta hai con mắt gấu trúc.
Nữ quỷ đứng ở bên cạnh đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt nhìn vào nó chòng chọc từ phía sau, tức khắc có dị cảm, quay đầu lại liền thấy người đàn ông đẹp trai tên 'Tư Diêu Tinh' kia thì sáp lại gần.
Sắc mặt nó âm trầm hỏi: "Hình như vừa rồi mi đang trừng ta."
Tư Dư thờ ơ liếc nhìn nó một cái, hơi nhíu mày, tưởng tượng đến vừa rồi con quỷ này nói với Cố Tây Châu 'người ta yêu anh mà', ánh mắt lại dừng trên người đang tẩn Phục Dịch Nhiên kia, cái người này vào thế giới nhiệm vụ rồi mà còn có thể câu kết với quỷ làm bậy!
Mái tóc đen bóng, ngũ quan anh tuấn, người đàn ông này ngước mắt lườm nó một cái, đáy mắt trầm như nước.
Nó nhe răng nanh ra: "......" Ta, ta rất là ác luôn nhé! Mi đừng tưởng rằng ánh mắt mi có thể dọa đến ta!
Tư Dư liếc xéo nó một cái, đáy mắt toàn là băng lạnh.
Nó: "......" Không, ta là một con quỷ có tôn nghiêm! Ta không hề bị dọa một tí ti nào hết! Ta không hề!
Ở bên kia Cố Tây Châu đánh cho Phục Dịch Nhiên một trận đòn đau, đồng thời giúp Phục Dịch Nhiên vẽ một đôi mắt gấu trúc xong, hắn nhìn vẻ mặt mông lung của mọi người, nói: "Tôi đi đóng gói cái tên hướng dẫn viên du lịch kia đến tầng 7, mọi người đến trước cửa phòng chờ tôi."
"Được, được......" Giọng Lý Yên khẽ run, tuy rằng hắn không sợ Cố Tây Châu, tự thấy 1 chọi 1 cũng không hẳn là không lại, nhưng mà cố tình bên người Cố Tây Châu lại có một nữ quỷ, đây đã không còn là chuyện so đo sức mạnh nữa.
"Anh đi một mình...... Có không an toàn quá không?" Lý Yên nuốt nước miếng, vẫn hỏi han một tiếng.
Cố Tây Châu liếc nhìn nữ quỷ, nói: "Nó cũng phải đi, yên tâm đi."
Nữ sắc quỷ nghe thấy Cố Tây Châu nói, ánh mắt sáng lên, nó đã muốn đánh tên khốn nạn kia từ lâu lắm rồi, nhưng mà nó không phải là đối thủ của tên đó, nó yên lặng dời tầm mắt đi chỗ khác, không đối diện với Tư Dư nữa, vui vẻ bay đến bên cạnh Cố Tây Châu, lén túm lấy góc áo Cố Tây Châu.
Tư Dư không nói gì, chỉ là nhìn xoáy vào nữ quỷ bên cạnh Cố Tây Châu.
Nữ quỷ buông bàn tay đang nắm góc áo Cố Tây Châu: Không phải nhìn ta, ta buông tay còn không được sao! Mi lợi hại, ánh mắt mi hung dữ!
Hai người đi thẳng đến 2001.
Tầng 2, phòng số 2001 ——
Hướng dẫn viên du lịch quá nửa đêm phải dậy gặp Cố Tây Châu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn: "Nửa đêm cậu còn đến tìm tôi làm cái gì?"
"Đi vào rồi nói." Cố Tây Châu nói.
Hướng dẫn viên du lịch nở nụ cười lạnh lẽo: "Được thôi."
Đi vào phòng xong hướng dẫn viên du lịch lập tức đóng sầm cửa lại, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Cố Tây Châu, thân thể chậm rãi biến hóa, nháy mắt đã biến thành một con quái vật cả người mọc đầy mắt, nó không chờ nổi muốn xem dáng vẻ hoảng sợ của đối phương.
Nhưng chuyện không như nó tưởng tượng, chỉ thấy người nọ nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình xong thì có chút sửng sốt, rồi chợt nở một nụ cười với mình.
Nó: Đây, đây là bị dọa đến ngu rồi hả?
Cố Tây Châu đi đến, đối mặt với con quỷ quái này chính là một nắm đấm, hóa ra kẻ giết người chân chính vẫn luôn là nó, tên này mới là quái vật chân chính.
"Cố lên, Cố Nhiễm! Tẩn hắn! Đánh hắn!" Nữ sắc quỷ vui vẻ hò hét trợ uy cho Cố Tây Châu, còn Cố Tây Châu thì thoải mái thẳng tay bạo lực đánh quỷ.
Sau đó Cố Tây Châu trực tiếp bọc con quỷ này vào khăn trải giường, hắn đang chuẩn bị rời đi thì nữ quỷ giật nhẹ góc áo hắn, nhẹ giọng nói: "Cố Nhiễm, anh ném nó vào phòng 8002 là có thể rời khỏi nơi này."
Cố Tây Châu khẽ gật đầu, kỳ quái liếc nhìn nữ quỷ đang ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lúc Cố Tây Châu đi vào thang máy, nữ quỷ ngừng lại, Cố Tây Châu liếc mắt nhìn nó một cái, "Ngươi không đi lên?"
Nữ quỷ lắc đầu với Cố Tây Châu, "Trước khi thế giới sụp đổ, em muốn ở bên cạnh người tuyết."
Cố Tây Châu ừ một tiếng, chỉ một giây khi cánh cửa thang máy đóng lại, Cố Tây Châu nghe thấy nó nói ——
"Cố Nhiễm, hiện tại tử vong không phải là kết thúc, cho nên không cần sợ hãi tử vong."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...