Trong bóng đêm...
Một đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Cố Tây Châu, Cố Tây Châu cảm giác mình đang nằm trên mặt đất lạnh thấu xương.
Tí tách.
Tí tách.
Là tiếng máu theo từng bậc cầu thang nhỏ xuống.
Cố Tây Châu nằm trên mặt đất, hai mắt mở trừng trừng gắt gao nhìn chằm chằm chủ nhân đôi mắt kia, chủ nhân đôi mắt xoay người mở ra một cánh cửa, đi vào.
Không.....
Cố Tây Châu thở gấp, cố hít từng ngụm không khí, bỗng nhiên choàng tỉnh dậy, dù đã tỉnh lại nhưng hắn vẫn thấy thân thể lạnh lẽo như cũ, theo bản năng sờ soạng thắt lưng, trên người hắn không có máu.
Ánh mặt trời theo khe ở trên bức rèm chiếu vào, ngoài hắn ra thì trong phòng không có một ai, chỉ có một cánh cửa phòng đóng kín. Đột nhiên cánh cửa bị người ta thô bạo đẩy ra, có điều sau cánh cửa không thấy có người.
Quan sát hoàn cảnh xung quanh, Cố Tây Châu thở phào một hơi, nói với quỷ: "Tôi không sao."
.....
Cố Tây Châu xoa xoa đầu, cầm di động nhìn thời gian, giờ đã là hơn 7h40 sáng, Cố Tây Châu vốn định quay trở lại nằm, nhưng do dự nửa giây xong vẫn lại thay một bộ quần áo rồi rời giường.
Hắn vừa chợt nhớ ra đèn pha xe mình hỏng rồi, đang sửa ở xưởng, hôm nay không có xe mà đi, phải yêu cầu cục cảnh sát cấp cho một cái xe mới được, hôm nay còn phải đi đến nhà Liêu Song và công ty lấy lời khai.
Cố Tây Châu rửa mặt xong, đi đến phòng khách ăn sáng, phát hiện trên bàn có thêm một chùm chìa khóa xe.
Hắn nhíu mày, cầm tờ giấy Tư Dư để lại trên bàn: Tôi để xe dưới lầu, đợi xe em sửa xong thì trả lại cho tôi.
Cố Tây Châu tưởng tượng cảnh lái chiếc Maybach kia của Tư Dư đi phá án, chỉ sợ hắn chưa kịp tra án thì đã bị bế đi điều tra.
"Tôi đi đây." Cố Tây Châu nhìn chìa khóa xe trên bàn, do dự một lát, cuối cũng vẫn thuận tay cất vào túi, tuy rằng không thể lái Maybach đi phá án, nhưng mà vẫn có thể lái Maybach đi làm mà.
Cố Tây Châu ngắm nhìn đồng chí Maybach thành thục ổn trọng, ngồi vào ghế lái, thuận lợi lái xe đến cục cảnh sát, đỗ xe tử tế xong liền thấy Phương Chấp đang đứng chờ cạnh chiếc xe cảnh sát được sắp xếp theo lệnh hắn.
"Xe Tư ca à?" Phương Chấp nhỏ giọng hỏi.
Cố Tây Châu gật đầu, sau đó hai người đi thẳng đến căn nhà nạn nhân Liêu Song sống, dưới sự trợ giúp của người anh Liêu Tuấn, hai người dễ dàng vào được trong nhà ----
Phòng bếp không có dấu hiệu gì có vẻ là được sử dụng thường xuyên, trong tủ lạnh cũng không có đồ ăn, tất cả chỉ có mấy chai nước khoáng, chứng tỏ nạn nhân rất ít ăn ở nhà.
Cố Tây Châu trở lại phòng khách, Liêu Tuấn chuẩn bị hai ly nước, đặt trên bàn.
Cố Tây Châu liếc qua ly nước trên bàn, thuận miệng nói: "Anh rất quen thuộc nhà của em trai mình đấy nhỉ?"
Liêu Tuấn thoải mái đáp lời: "Cơ bản là cuối tuần nào tôi cũng tới, sau khi nó ly hôn xong thì chẳng tìm hiểu thêm ai cả, cha mẹ cũng dặn tôi quan tâm đến nó nhiều một chút, cho nên tôi đến đây nhiều lắm, đồ đạc ở đây tôi đều rất quen thuộc."
"Cái kia... đồng chí cảnh sát, có thể bắt được hung thủ chứ?" Liêu Tuấn quan tâm dò hỏi.
Cố Tây Châu liếc hắn, nói: "Chỉ cần là người làm, nhất định sẽ để lại dấu vết."
Cố Tây Châu đi vào phòng ngủ, có thể thấy được Liêu Tuấn là muốn làm gì đó hỗ trợ, thấy Cố Tây Châu đẩy cửa phòng ngủ, hắn lên tiếng nói: "Đó là phòng ngủ phụ, em trai tôi không ngủ ở phòng đó, nó ở phòng bên cạnh cơ."
Nói những lời này xong, Liêu Tuấn chỉ phòng bên cạnh, Cố Tây Châu ừ một tiếng, hắn đi vào phòng ngủ phụ nhìn một vòng, tìm kiếm một lát, không thấy có gì đặc biệt. Kiểm tra các thứ xong, lúc này hắn mới đi vào phòng ngủ chính.
Vừa mới vào phòng ngủ chính, Cố Tây Châu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Liêu Tuấn đi theo hắn vào, hỏi: "Anh với anh trai anh..."
Cố Tây Châu hơi ngừng lại, hắn còn chưa hỏi xong, Liêu Tuấn nhíu mày ngắt lời Cố Tây Châu, nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi là anh trai, Liêu Tuấn, người chết là em trai tôi, Liêu Song, nếu như đến cả nạn nhân anh còn không phân biệt rõ ràng, tôi thực sự phải hoài nghi năng lực của anh đấy."
"Xin lỗi," Cố Tây Châu thuận miệng nói, vừa rồi hắn chính là cố tình lừa Liêu Tuấn, có điều không ngờ Liêu Tuấn phản ứng dữ dội như vậy, "Hai người không chỉ giống nhau như đúc, ngay cả kiểu tóc cũng đều giống nhau, tôi không phân biệt được nạn nhân rốt cuộc là anh hay là em."
Nghe Cố Tây Châu nói, sắc mặt Liêu Tuấn trở nên rất khó coi, hắn run giọng nói: "Vậy phiền anh tận lực phân biệt rõ hai anh em chúng tôi."
"Anh nói xem, hai người các anh lớn lên giống nhau như vậy, có khi nào là anh đắc tội với ai, đối phương đã sát hại sai người rồi chăng?" Cố Tây Châu nói.
"Anh có ý gì?"
Cố Tây Châu liếc mắt nhìn Liêu Tuấn, nói: "Nghi ngờ có căn cứ thôi, dù sao đến cả mẹ các anh cũng không phân biệt rõ anh và em trai anh, người ngoài nhận nhầm, giết một người khác trong hai anh em song sinh cũng rất có khả năng."
Liêu Tuấn nghe Cố Tây Châu nói, dường như chịu phải đả kích, lúc nói chuyện giọng phát run, "Quả thực... Có khả năng, nhưng mà gần đây tôi không đắc tội với ai..."
"Tốt nhất anh nên nghĩ kỹ lại, điều này rất quan trọng." Cố Tây Châu nhắc nhở.
Liêu Tuấn đưa tay lau nước mắt trên má, Cố Tây Châu lấy giấy trong túi đưa cho Liêu Tuấn, Liêu Tuấn vừa khóc vừa đi ra ngoài, ngồi trên sofa có vẻ đang nghiêm túc nhớ lại xem gần đây mình có vô tình đắc tội ai không.
Cố Tây Châu và Phương Chấp cẩn thận tìm trong phòng Liêu Song một vòng, cuối cùng Cố Tây Châu phát hiện một chiếc di động trong ngăn kéo.
Cố Tây Châu cho điện thoại di động vào túi vật chứng, di động không có mật mã, mở ra rất nhẹ nhàng.
Mở wechat ra, trong đó là lịch sử trò chuyện của nạn nhân với những người xung quanh, nội dung này nọ đều rất tục tĩu, chính là kiểu trò chuyện đong đưa tán tỉnh các cô gái.
Cơ bản chính là playboy, tên này sẽ gửi cho đối phương một số tiền, yêu cầu "đối tượng nói chuyện phiếm" gửi cho hắn "ảnh chụp", ảnh chụp này nọ đó đều mang theo ý ám chỉ mãnh liệt.
Cố Tây Châu mở một cuộc trò chuyện trong số đó, lúc đầu người kia với Liêu Song còn nói chuyện bình thường, sau đó một nhiên chuyển sang voice chat.
Cố Tây Châu ấn vào tin nhắn thoại ------
"Ah ah ah..... Ah..... Uhmm..... Lão công......" Giọng nói này vừa được phát xong, ngay sau đó tự động chuyển sang tin nhắn thoại tiếp theo của Liêu Song.
"...dâm đãng...." Giọng đàn ông không đến nỗi quá thô kệch vang lên.
Cố Tây Châu nghe một chút xong, nhanh tay nút tạm dừng, vẻ mặt xấu hổ giống hệt Phương Chấp. Nạn nhân cũng biết chơi thật đấy....Voice chat còn có thể làm được trò đó ư?
Này thì đúng là dâm thật, mở mang tầm mắt.
Hai người liếc nhau, nội dung trong chiếc điện thoại này tuy rằng không phù hợp với trẻ em, nhưng nó lại cho Cố Tây Châu một hướng tra án mới, Liêu Song có khả năng bị giết vì rắc rối tình cảm.
Cùng lúc đó, Cố Tây Châu nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại truyền ra từ phòng khách.
Liêu Tuấn đang ở phòng khách tiếp điện thoại, đầu dây bên kia nói mỗi chữ đều phải run rẩy dăm ba lần, "Lão Liêu, anh mau về đi, mẹ anh té xỉu!"
Liêu Tuấn nghe vợ nói ở đầu dây bên kia, tức khắc tông cửa xông ra, Cố Tây Châu và Phương Chấp đuổi theo, nhìn nhau, vội vàng đi theo Liêu Tuấn đến nhà hai vị lão nhân gia, sau đó đưa bà lão té xỉu đến bệnh viện.
Liêu Tuấn ngồi bên ngoài lau nước mắt, Cố Tây Châu đưa một tờ giấy cho anh ta, hắn để ý thấy vợ Liêu Tuấn ngồi cách anh ta một khoảng rất xa.
Vợ Liêu Tuấn ngồi đó, đăm đăm nhìn Liêu Tuấn ở nơi xa, muốn nói lại thôi, có vẻ là muốn an ủi đối phương, nhưng cô lại cắn môi dưới, cuối cùng không ngập ngừng nữa, cô đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Liêu Tuấn, nhẹ giọng nói: "Việc kia tạm thời không đề cập tới, có điều mong anh cũng đừng quên, em đi trước."
Liêu Tuấn cầm khăn giấy lau qua loa trên mặt, "Anh...anh biết rồi, để sau rồi anh nói chuyện với em, được không?"
"Được." Người phụ nữ không nói nữa, gật đầu với Cố Tây Châu, quay đầu nói với ông lão, "Ba, công ty con còn có việc, con đi trước."
Nghe cuộc đối thoại giữa Liêu Tuấn và vợ anh ta, Cố Tây Châu cảm thấy hai người này có gì đó gạt những người khác, hắn lập tức nói với Liêu Tuấn, "Nếu bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chúng tôi cũng đi trước, còn phải đến công ty em trai anh nữa."
Liêu Tuấn uể oải ỉu xìu gật đầu, không nói gì, dường như thực mệt mỏi.
Từ biệt Liêu Tuấn xong, Cố Tây Châu và Phương Chấp theo vợ Liêu Tuấn – Hà Vân Vân – đi thang máy xuống, Cố Tây Châu nhìn về phía Hà Vân Vân nhẹ giọng hỏi: "Chuyện hai người nói vừa rồi là chuyện gì? Có tiện nói cho chúng tôi biết không?"
Hà Vân Vân nghe Cố Tây Châu nói, ngẩn ra một chút, đáp: "Không có gì bất tiện cả, tôi và anh ấy đợt này đang thương lượng chuyện ly hôn."
"Ly hôn?" Cố Tây Châu cảm thấy có chút kỳ quái nhìn Hà Vân Vân, "Vì sao lại muốn ly hôn?"
Hà Vân Vân trầm mặc một lát, ánh mắt trốn tránh, nói: "Chẳng vì nguyên nhân gì, chính là không còn tình cảm thôi."
Nghe vậy, Cố Tây Châu không tiếp tục hỏi nhiều, ngược lại chuyển chủ đề, nói chuyện phiếm với Hà Vân Vân, "Hai anh em bọn họ giống nhau quá đi, cô có phân biệt được chồng mình với cậu em không?"
"Không thể," Hà Vân Vân cười khổ lắc đầu, "Không nói tôi, ngay cả cha mẹ bọn họ cũng thường xuyên nhận nhầm hai anh em nhà này."
Cố Tây Châu hơi nhướng mày, nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa Liêu Tuấn và mẹ anh ta lúc chuẩn bị rời đi, chính là bởi cuộc nói chuyện đó hắn mới hoài nghi Liêu Tuấn, hắn tiếp tục hỏi Hà Vân Vân, "Cha mẹ họ cũng thường xuyên nhận nhầm hai người đó luôn á?"
Hà Vân Vân gật đầu: "Đúng vậy, thật ra trước kia không nhận nhầm đâu, nhưng mà hai năm trở lại đây có lẽ cha mẹ anh ấy cũng già rồi, mắt không còn tốt nữa, rất nhiều lần tôi với lão Liêu về thăm, bọn họ đều nhận nhầm lão Liêu thành tiểu Song."
Hà Vân Vân chỉ nghĩ Cố Tây Châu đang nói chuyện phiếm với mình, cũng không để ý nhiều, thang máy xuống đến nơi, Hà Vân Vân tạm biệt hai người rồi rời đi.
Phương Chấp lái xe, Cố Tây Châu ngồi ở ghế phụ, nghĩ đến tin tức vừa rồi, cha mẹ của cặp song sinh cũng không phân biệt được hai anh em, có lẽ trước đó chỉ là do hắn nghĩ nhiều.
Hai người đi thẳng đến công ty Liêu Song, tìm được trợ lý cá nhân của Liêu Song, dò hỏi tình hình.
"Liêu ca? Ừm, các vị muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ nói cho các vị." Nữ trợ lý khẽ gật đầu nói.
"Trong khoảng thời gian này, Liêu Song có đắc tội với ai không?"
"Không có đi, dạo này phòng tài vụ chúng tôi cũng không có chuyện gì lắm, không thanh tra sổ sách, các bị đương nhiên cũng biết, phòng kiểm toán tài vụ thuộc bộ phận giám sát, có vài bộ phận cơ bản là không quá thích chúng tôi."
"Cô nghĩ lại xem, thời gian xa xa một chút cũng không sao."
"Cái này... Ừm, hơn một tháng trước Liêu ca có náo loạn với Hoàng tổng một trận."
"Hoàng Ngọc Trân?" Cố Tây Châu hỏi.
Nữ trợ lý ngẩn người một chút, đương nhiên là rất kinh ngạc khi Cố Tây Châu nói ra cái tên này, cô gật đầu: "Đúng vậy, chính là Hoàng Ngọc Trân, trước đó cô ấy nhận hối lộ bị Liêu ca phát hiện, vốn dĩ Liêu ca chỉ là không duyệt khoản tiền mà cô ấy xin, không hiểu sao sau đó lại bị lãnh đạo tập đoàn biết được, liền trực tiếp khai trừ."
Cố Tây Châu gật đầu, "Ngoại trừ Hoàng Ngọc Trân này, còn có ai khác trong công ty nữa không?"
Nữ trợ lý nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Trong ấn tượng của tôi thì không có."
"Mối quan hệ của anh ta và đồng nghiệp nữ trong công ty thế nào?"
Vẻ mặt trợ lý hoang mang, hoàn toàn không hiểu Cố Tây Châu hỏi thế nghĩa là gì, "Khá ổn."
Cố Tây Châu hạ giọng hỏi: 'Vậy có ai có quan hệ bất chính với anh ta không?"
Thấy Cố Tây Châu hỏi chuyện này, nữ trợ lý tức khắc cảnh giác, nhìn về phía Cố Tây Châu, nhỏ giọng nói: "Anh hoài nghi Liêu ca có quan hệ nam nữ bừa bãi à?"
Cố Tây Châu giải thích: "Chỉ là muốn tìm hiểu càng nhiều càng tốt thôi."
Trợ lý ngẫm lại, một lát sau lắc đầu, "Không có."
"Tốt, cảm ơn." Cố Tây Châu gật đầu cảm ơn một tiếng, nữ trợ lý dẫn hắn vào phòng làm việc của nạn nhân.
Tất cả văn kiện sắp xếp chỉnh tề trên giá, Cố Tây Châu trong xem những ngăn tủ đó mà đi đến chỗ ngồi của Liêu Song tìm kiếm manh mối, đeo bao tay cẩn thận tìm kiếm nhưng vẫn không thu thêm được manh mối hữu dụng nào.
Thương lượng với người trong công ty một chút, đối phương rất nhanh đã đáp ứng yêu cầu của Cố Tây Châu, tạm thời giữ nguyên hiện trạng văn phòng của nạn nhân, không động đến đồ đạc bên trong.
Trợ lý tiễn hai người xuống lầu, đưa cho Cố Tây Châu phương thức liên hệ của Hoàng Ngọc Trân mà hắn yêu cầu: 'Cũng không biết là Hoàng tổng có đổi số điện thoại không, đây là số tôi vừa mới hỏi, các vị nghi ngờ Hoàng tổng ư?"
"Nghi ngờ có căn cứ thôi."
Vừa mới đi được hai bước, cô quay lại nói với Cố Tây Châu và Phương Chấp: "Dù sao tôi cảm thấy hẳn không phải là Hoàng tổng, tuy rằng Hoàng tổng rất mạnh bạo nhưng nhìn qua không phải là loại người này, cô ấy luôn luôn cẩn trọng..."
Cố Tây Châu ngồi vào xe cảnh sát, lấy di động ra gọi vào số kia, vận khí không tồi, đối phương không đổi số, vẫn có thể gọi được.
"Xin hỏi anh tìm ai?" Đầu bên kia điện thoại một giọng nữ bén nhọn vang lên.
"Xin chào, xin hỏi có phải là Hoàng Ngọc Trân nữ sĩ không? Đây là cục cảnh sát Kim La thành phố Ninh Khánh, có chút chuyện muốn hỏi cô."
"Là tôi, có điều tôi đã rời Ninh Khánh rồi, chuyện ở công ty không phải đã giải quyết xong rồi à? Bọn họ tố cáo tôi?" Hoàng Ngọc Trân chần chừ một chút, hỏi.
"À, không phải, là chuyện khác, cô đừng lo lắng," Cố Tây Châu kiên nhẫn giải thích, "Xin hỏi hiện tại cô đang ở nơi nào vậy?"
Hoàng Ngọc Trân trả lời, "Tôi về quê ở Du Lâm."
Cố Tây Châu: "Cô và đồng nghiệp Liêu Song quan hệ thế nào?"
"Anh ta?" Hoàng Ngọc Trân cười nhạo một tiếng: "Quan hệ giữa tôi với anh ta bình thường thôi."
"Lúc cô bị công ty sa thải, có từng nghĩ đến việc giết chết Liêu Song không?" Cố Tây Châu trực tiếp hỏi.
"Không có đâu, cái này thì liên quan gì đến anh ta? Anh ta chỉ là không phê duyệt cho tôi khoản tiền đó mà thôi, tôi bị sa thải là do trong bộ phận có người khác muốn chiếm cái ghế của tôi nên mới ton hót chuyện này đến tai lãnh đạo bên kia, không liên quan gì đến anh ta."
"Tôi giết anh ta làm cái gì đâu?" Hoàng Ngọc Trân bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Từ từ, không phải là Liêu Song đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
"Anh ta chết rồi?" Thấy Cố Tây Châu không trả lời, Hoàng Ngọc Trân tiếp tục nói, "Tôi biết ngay cái người này.... Sớm muộn gì ngày này cũng tới."
Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhau, vội vàng hỏi, "Hoàng nữ sĩ, cô biết chuyện gì sao? Phiền cô kể ra tình huống thật kĩ càng tỉ mỉ!"
"Đại khái khoảng một tháng trước, vào giữa trưa thì phải, tôi có việc tìm anh ta, lúc ấy phòng tài vụ bên kia chỉ có một mình anh ta, bên ngoài cũng không có ai, tôi vốn định đi vào tìm anh ta, kết quả lại nghe thấy tiếng anh ta cãi nhau với ai đó qua điện thoại, tôi nghe một lúc thì có vẻ như là thiếu tiền trả cho bọn vay nặng lãi.... Chậc.... Kỳ thật lúc ấy tôi cũng không nghe rõ lắm."
"Anh ta có nợ nần ở bên ngoài?" Cố Tây Châu nhướng mày hỏi.
Hoàng Ngọc Trân: "Hẳn là vậy, dù sao lúc ấy tôi chỉ nghe câu được câu chăng...cũng không rõ lắm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...