Bần thần một lúc, Quý Hiểu Âu mới rút chiếc điện thoại đang liên tục đổ chuông trong túi sau của quần jean ra xem.
Một cái nhìn lướt qua khiến mặt cô lập tức biến sắc.
Tin nhắn đến từ một khách hàng của spa cũng chính là hàng xóm của Phương Ny Á gửi tới: Tiểu Quý, Ny Á nhảy lầu rồi.
16 tầng.
Trước mắt Quý Hiểu Âu bỗng tối sầm lại, tay đánh rơi điện thoại xuống đất.
Phục vụ đi qua nhặt lên trả lại vào tay cô, Quý Hiểu Âu chỉ biết đờ đẫn nắm chặt điện thoại, quên cả tiếng cảm ơn, vội đứng phắt dậy chạy ra ngoài.
Trên đường cao tốc, một Quý Hiểu Âu luôn lái xe cẩn thận lần đầu tiên đi với tốc độ 120km/h.
Nhớ lại tình cảnh lần cuối cùng gặp Phương Ny Á, mắt cô bắt đầu ươn ướt.
Cô lái xe đến tiểu khu nhà Phương Ny Á, từ xa đã thấy cổng nhà chị mở toang, xe đỗ đầy trước cửa, trong số đó có cả hai chiếc xe cảnh sát rất bắt mắt.
Quý Hiểu Âu dừng xe bước xuống, rồi ngập ngừng dừng bước trước cửa nhà họ Phương.
Cách một cái sân, cô vẫn nghe được tiếng khóc đứt cả tâm can từ phòng khách vọng ra.
Cô đặt tay lên ngực, không dám bước tiếp vào trong, chỉ có cảm giác từng cơn buồn nôn dâng lên trong lòng, lưng đổ mồ hôi lạnh, Thái Dương giật giật như bị một cây búa gõ vào…
Cô nhắm mắt lại, một nỗi sợ và chán ghét chẳng biết đến từ đâu.
Mãi đến khi bị ai đó vỗ nhẹ lên vai.
“Tiểu Quý sao vậy?” Quý Hiểu Âu ngoảnh lại, thì ra là người hàng xóm đã nhắn tin cho cô.
“Sao sắc mặt em xám xịt thế kia? Vào nhà chị uống nước đã.” Người đó khoác tay Quý Hiểu Âu.
“Sao lại xảy ra chuyện này được chứ? Chẳng phải luôn có người giúp việc canh chừng chị Ny Á sao? Chị ấy đi đâu mà nhảy xuống từ tầng 16 được chứ!” Ôm trên tay một tách trà nóng nhưng toàn thân Quý Hiểu Âu vẫn lạnh như người mắc sốt rét.
“Ny Á có một căn nhà khác mà, giờ chỗ đó để không.” Hàng xóm thở dài, “Nửa đêm, nhân lúc chồng và người giúp việc đều ngủ rồi, nó tự lái xe đến chỗ đó rồi nhảy… nhảy xuống.
Không để lại lời nào.
Nghe nói vì bệnh tự kỷ nặng quá rồi.
Cảnh sát điều tra rồi, cuối cùng cũng kết luận nó tự sát.”
Rời khỏi nhà người hàng xóm nọ, Quý Hiểu Âu quay lại ngồi lên xe, một mình thảng thốt thật lâu, cô cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong lần gặp gỡ cuối cùng với Phương Ny Á.
Cuối cùng cô mở ngăn chứa đồ lấy mảnh giấy ăn đó ra, đặt trên đầu gối nhìn thật kỹ.
Dãy số Phương Ny Á để lại cho cô rốt cuộc có ý nghĩa gì? Mười số, không thể là số điện thoại di động hay cố định được.
Số tài khoản ngân hàng? Cô với Phương Ny Á không phải người thân hay họ hàng, chị ấy để lại số tài khoản cho mình làm gì?
Quý Hiểu Âu ngẩng mặt chau mày suy nghĩ, muốn hòa mình vào cuộc sống của Phương Ny Á, suy cho cùng trong cuộc sống thường ngày của chị có gì liên quan đến con số nhỉ? Số chứng minh thư? Số sổ bảo hiểm xã hội? Mật khẩu tài khoản mạng xã hội? Số weibo? Số QQ? QQ… Gượm đã, cô để mảnh giấy ăn ngang mặt, nhìn kỹ hai vòng tròn vẽ bên ngoài dãy số, tuy méo mó, hai nét móc cũng không rõ ràng nhưng nếu nhìn từ khoảng cách các chữ thì đúng như thế thật!
Bên tai Quý Hiểu Âu như có tiếng sầm rền vang, cô bỗng quên mất bản thân đang ở đâu.
Đến khi định thần lại, cô buông mảnh giấy xuống, vặn khóa, nhấn ga, chiếc Volswagen brừm brừm một tiếng rồi lao đi vun vút.
Quý Hiểu Âu đỗ xe dưới sân nhà trọ, chạy thẳng lên thang máy rồi đi một mạch từ thang máy vào nhà, vừa thở hổn hển vừa bật máy tính, kích chuột vào ứng dụng QQ, nhập đầy đủ mười chữ số đó rồi ấn tìm kiếm.
Mạng kết nối chậm khiến Quý Hiểu Âu thêm sốt ruột, thực ra thời gian tìm kiếm chưa tới mười giây nhưng cô lại cảm thấy lâu không khác gì vài năm đã trôi qua.
Cuối cùng cửa sổ QQ cũng hiện ra kết quả tìm kiếm.
Cô nhìn chằm chằm màn hình, trái tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
Tên tài khoản của số QQ này là “Con rơi của Thượng đế”.
Con rơi của Thượng đế? Một năm trước đúng ngày sinh nhật Quý Hiểu Âu, cô đi ăn với Trạm Vũ ở một nhà hàng Thái Lan, còn nhớ chính miệng cậu nói mình là con rơi của Thượng đế.
Trời ơi! Quý Hiểu Âu bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi.
Lẽ nào số QQ này là của Trạm Vũ?
Tư duy đơn giản của cô chưa thể tiếp nhận thực tế lạ lùng và phức tạp đến thế.
Quý Hiểu Âu phải cẩn thận suy nghĩ một chút mới hiểu được tại sao trước khi qua đời Phương Ny Á lại cố tình đưa cho cô số QQ của Trạm Vũ? Chẳng lẽ Phương Ny Á muốn nói với cô rằng bên trong dãy số này ẩn chứa một bí mật quan trọng? Nếu dãy số này thực sự có ý nghĩa, vậy chứng tỏ lúc đó đầu óc Phương Ny Á hoàn toàn tỉnh táo, rất có thể tất cả hành động điên dại của chị chỉ là giả, mục đích là để đánh lạc hướng sự chú ý của người giúp việc, nhét tờ giấy đó vào tay cô.
Nếu thế, hà tất chị phải giả vờ điên?
Quý Hiểu Âu bình tĩnh lại.
Cô thoát tài khoản QQ của mình, trở lại trang đăng nhập, nhập lại số QQ kỳ lạ của Trạm Vũ rồi thử đánh mật khẩu bằng ngày sinh của cậu, hệ thống liền báo sai mật khẩu.
Điều này Quý Hiểu Âu cô quá bất ngờ.
Vắt tay lên trán ngẫm nghĩ một lúc, cô chuyển hướng tiến vào blog của ID này.
Không ngờ blog không set password, còn lưu lại một vài dòng trạng thái, tuy không nhiều lắm.
Cô thử bấm vào bài đăng cũ nhất.
Ngày 16 tháng 3, trời trong,
Thì ra trên đời vẫn còn những cô gái tốt bụng.
Tiếng gọi “chị” ấy nghe hay thật!
Ngày 8 tháng 4, mưa phùn,
Bẩn thỉu.
Mắc ói.
Lúc cầm số tiền ấy, chỉ hận không thể cho một mồi lửa thiêu rụi chúng, rồi tự thiêu luôn chính mình, thế giới liền trong sạch.
Chị là tia sáng cuối cùng trên đời đó.
Ngày 14 tháng 5, trời trong,
Chị ấy không biết.
May mà chị vẫn chưa biết, gã kia không nói với chị.
Chị, em bắt đầu thấy ghét chị, vì em ghét bản thân, càng ngày em càng ghét bản thân lúc ở trước mặt chị.
Ngày 5 tháng 6, nhiều mây,
Chị ơi, em sợ lắm, em không biết liệu bản thân có thoát được khỏi kiếp nạn này không, em có cảm giác bản thân sắp chết rồi.
Trước đây em không sợ chết, vì chết là giải thoát.
Nhưng mỗi lần gặp chị, em lại sợ chết.
Vì thế giới mà em bị đưa đi chắc chắn sẽ không có chị.
Ngày 19 tháng 6, mưa to,
Kẻ mình hận nhất không ngờ lại ra tay giúp mình.
Hận gã vì biết gã có ý đồ với chị ấy, những người như họ sinh ra đã có tất cả, còn mình chỉ có hai bàn tay trắng.
Ngày 25 tháng 9, trời trong,
Mai là sinh nhật chị.
Em muốn đích thân nói với chị một câu, rằng em yêu chị.
Em muốn dành cho chị tất cả, nhưng em chỉ có hai bàn tay trắng, em muốn buông bỏ tất cả vì chị nhưng em lại chẳng có gì để buông bỏ hết.
Ngày 26 tháng 9, nhiều mây,
Hóa ra là vậy.
Tất cả chỉ là giả dối.
Đối với chị ấy, mình vừa bẩn thỉu, đê tiện, lại thối tha, chẳng là gì hết.
Từng là tấm áo giáp đáng tin tưởng nhất trên đời lại trở thành lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
Tỉnh mộng rồi.
Cứ để mọi chuyện như vậy đi.
Blog chỉ được cập nhật đến đây, không còn bất kỳ bài đăng nào khác.
Quý Hiểu Âu phát hiện xương cột sống chống đỡ khối lượng cả cơ thể đã mềm nhũn tự bao giờ.
Giờ đây cả người cô vùi cả vào chiếc ghế đang ngồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của số QQ và blog này chính là Trạm Vũ.
Quý Hiểu Âu đau khổ vì sự ngốc nghếch của mình, vài dòng trạng thái ngắn ngủi kia, từng câu chữ đều mang theo nỗi đau sâu sắc làm trái tim cô đau đớn như bị ngàn mũi tên xuyên qua.
Trước ngày sinh cô năm ngoái, trước khi thân phận thật của Trạm Vũ bị bại lộ, cô cho rằng cậu là một chàng trai bảnh bao, yếu đuối, trong sạch, cần được che chở và yêu thương.
Sau ngày đó, cô nghĩ cậu đã tự hủy hoại chính mình, tự sa chân xuống bùn, không đáng được thông cảm và giúp đỡ.
Cô nghĩ rất nhiều điều nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra cậu bé này lại đem lòng yêu mình.
Nếu có thể sớm nhận ra tâm ý của cậu, nếu tối hôm đó cô không thốt ra những câu nói gây tổn thương người khác như vậy, nếu cô quan tâm và kiên nhẫn hơn, liệu số phận Trạm Vũ có sáng sủa hơn không?
Cô ôm lấy khuôn mặt, ngón tay lạnh toát nhưng đôi má nóng hôi hổi.
Mọi chuyện đã qua như một cơn lũ phá tan giới hạn của trí nhớ, dần trở nên rõ ràng.
Bản thân Quý Hiểu Âu giờ đây tựa như con thuyền nhỏ giữa sóng to gió lớn, bị dòng chảy của số phận vùi dập đến tan nát.
Cô không đủ sức đứng dậy, càng không thể rơi nước mắt.
Lúc này chỉ có một suy nghĩ quanh quẩn trong tâm trí cô: Liệu sự ra đi của Phương Ny Á có liên quan đến việc Trạm Vũ bị sát hại không?
Cô nhất định phải tìm ra sự thực.
Giờ không chỉ vì Nghiêm Cẩn, mà còn vì Trạm Vũ nữa.
Quý Hiểu Âu lên mạng tìm kiếm ứng dụng phá mật khẩu mạnh nhất rồi cài đặt vào máy tính.
Nhưng không phải ai cũng làm được công việc của hacker, cô miệt mài suốt hai tiếng, cuối cùng đành thừa nhận bản thân không có thiên phú ở mặt này.
Muốn phá được mật khẩu, nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của dân chuyên.
Mà trong số những người quen của cô, chỉ có một mình Trình Duệ Mẫn là dân IT.
Lúc nhận được điện thoại của Quý Hiểu Âu, Trình Duệ Mẫn vẫn đang làm việc, khi bấm nút nhận cuộc gọi anh liếc qua phía góc phải màn hình theo bản năng, đã 22h40 rồi.
Vợ anh mang thai nên đi ngủ sớm, Trình Duệ Mẫn vừa nói vừa đứng dậy, nhẹ tay khép cửa phòng làm việc lại.
“Hiểu Âu, em chắc chắn đó là số QQ có liên quan đến nạn nhân chứ?”
“Vâng, anh Duệ Mẫn.” Quý Hiểu Âu trả lời chắc nịch, “Em chắc chắn 100%.”
Trình Duệ Mẫn ngẫm nghĩ rồi nói: “Khoan đã, anh gọi một cuộc điện thoại trước đã, rồi sẽ gọi lại cho em ngay.”
Quý Hiểu Âu vâng lời gác máy, ngoan ngoãn đợi anh gọi lại.
Chưa tới mười phút sau Trình Duệ Mẫn đã gọi tới.
“Hiểu Âu, cho anh biết địa chỉ của em đi, bây giờ anh tới đó.”
Quý Hiểu Âu vội đáp, “Không cần đâu, anh hướng dẫn em làm thế nào là được.
Chị nhà anh bầu bí cần có người ở cạnh, muộn lắm rồi anh không cần đến đâu.”
Trình Duệ Mẫn trước nay luôn bình tĩnh và thận trọng giờ đây vô cùng ngoan cố: “Việc nhà anh tự sắp xếp được, em nhắn địa chỉ của em rồi chờ anh tới.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...