Editor: Minh Minh
Chương 5
Mắt Mai Nhiễm từ từ rũ xuống, lẳng lặng tránh đi ánh nhìn như muốn đâm thủng người khác kia, âm thanh của cô lạnh nhạt như cốc nước chưa kịp uống để trên bàn, “Vị phu nhân này, hình như bà nhận nhầm người thì phải.”
Mũi Ngô Ngọc Uyển phát ra một tiếng “hừ” khinh thường, cười lạnh nói, “Không dám nhìn thẳng ánh mắt ta, con chột dạ sao?”
Bà ta hất nhẹ tóc ra sau tai,màu sơn đỏ trên móng tay trở nên sống động, ánh dương chiếu lên vài sợi tóc mai hai bên thái dương phủ lớp phấn dày, nhìn mà giật cả mình.
“Nhiên Nhiên, con làm tiểu thư nhà họ Mai sung sướng rồi, không lẽ không chịu nhận người mẹ ruột này sao? Làm người không thể vong ân phụ nghĩa, đừng quên, con là do ta sinh ra, trên người con còn chảy một nửa dòng máu của ta…”
Nghe đến đây ánh mắt Mai Nhiễm trở nên lạnh lẽo, “Bà thật sự biết tôi là ai không?”
“Con là miếng thịt từ người ta rơi ra, có hóa thành tro ta cũng nhận ra.” Khóe miệng Ngô Ngọc Uyển dương lên đầy giễu cợt, “Ngược lại là con, không chỉ đổi họ, còn sửa lại tên, không phải nói ông nội con thích kêu con là Nhiên Nhiên sao? Con làm vậy…. ông ấy dưới suối vàng yên tâm được sao?”
“Vậy bà có biết Mai gia còn có đứa con gái khác…”
“Tất nhiên! Vị kia là Mai tiểu thư Mai gia chân chính, cha cô ta là người giàu nhất thành phố Mai Hồng Viễn, chủ tịch tập đoàn, mẹ là chuyên gia âm nhạc cổ phong nổi tiếng…” Ngô Ngọc Uyển nói một lúc nhất thời không nhớ tên là gì.
Mai Nhiễm từ tốn tiếp lời, “Mộc Dung”
“Người ta mới đúng là thiên kim tiểu thư hưởng đầy phú quý, sinh ra đã ngậm thìa vàng, nghe nói cô ta tiếp nối con đường âm nhạc của mẹ cô ta, đây là mẹ truyền con nối…Cái gì, con nói cái gì?”
Mai Nhiễm: “Mẹ tôi là Mộc Dung”
Ngô Ngọc Uyển giống như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian này, châm chọc, gần như làm hư khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, “Nhiên Nhiên, con đần à? Ta mới là mẹ con!”
Nhưng mà, lần nữa nhìn lại người trước mặt này, dáng người thẳng thắn, vẻ mặt thanh tao, ánh mắt dửng dưng, khí chất đầy mình, Ngô Ngọc Uyển hơi hoang mang, nụ cười cũng cứng đờ, tầm mắt lần nữa rơi trên đôi bàn tay mềm mại không xương kia.
Bà trợn tròn hai mắt, không đúng, từ nhỏ Nhiên Nhiên đã làm việc nặng, đốt ngón tay thô to, hơn nữa, trong trí nhớ của bà, hình thư thân hình con gái mình lớn hơn một chút.
Lại nói, ngày đó Ngô Ngọc Uyển thấy hình Mai Nhiễm dán ở bệnh viện, bà có chút nghi ngờ, nhưng ngày nay các cô gái trẻ thích ăn diện, trở nên xinh đẹp cũng là chuyện thường,bà bất ngờ thấy người thật thì không còn giữ bình tĩnh nữa, nhưng khí chất đầy mình như thế này… không thể lừa bà được.
Lúc đi ra cửa bệnh viện Cổ truyền, Ngô Ngọc Uyển còn thấy choáng váng, chẳng lẽ bà nghĩ sai? Cái người làm ca sĩ kia mới là con gái mình?
Mai Nhiễm đi rót thêm nước nóng vào ly, cầm lên uống mấy hớp, nghĩ đến chuyện gì đó, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Đại sư huynh, cần tiếp viện.
“Chu sư huynh, em muốn hỏi một chút, bênh nhân mắc HIV xuất hiện triệu chứng đổ mồ hôi trộm, da nổi mẩn đỏ là biểu hiện của thời kỳ nào?”
Tin nhắn trả lời rất nhanh.
Chu Nhất Miểu: HIV chia làm nhiều thời kỳ, triệu chứng gần giống bệnh AIDS. Dựa theo kinh nghiệm lâm sàng và biểu hiện em nói, có thể là ở giai đoạn đầu, là thời kỳ mà người bệnh chỉ biểu hiện một số triệu chứng nhẹ, cần xét nghiệm máu, xem xem có phải là kháng nguyên p24 của HIV-RNA hay không.
Chu Nhất Miểu: Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?
Mai Nhiễm: em vừa gặp một bệnh nhân có triệu chứng tương tự, nhưng cũng không chắc chắn có phải hay không.
Chu Nhất Miểu: cần chú ý an toàn
Mai Nhiễm đặt điện thoại di động xuống, nhớ lại trong đầu từng biểu hiện nhỏ nhặt: váy đầm xanh lá cây dài, lớp phấn dày dưới làn da nứt nẻ khô cằn như vỏ cây, còn có… từ cổ áo đi xuống một chút có vài bọc mủ nhỏ.
Trong hoạ, phúc thường mọc sẵn. Trong phúc, hoạ thường chờ sẵn.*
*福兮祸之所伏,祸兮福之所倚。
(Danh ngôn họa phúc – Lão Tử)
Lần này Mai Mộng Nhiên gặp phiền phức lớn rồi.
Người đàn bà tên Ngô Ngọc Uyển này là mẹ ruột cô ta, xương gò má cao gầy, bộ dạng có vẻ chua ngoa, cay nghiệt, thoạt nhìn không dễ đối phó.
Vài ngày sau, fan của Mai Mộng Nhiên tăng hơn mười triệu người, danh tiếng lên như diều gặp gió, các hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện thi nhau đưa tới tay cô, hàng loạt bài phỏng vấn, bài báo liên quan ra đời, người quản lý tiếp nhận hợp đồng mỏi cả tay.
Đồng thời, tiết mục thất bại của cô lại bị đào lên một lần nữa, có đều có danh tiếng nữ thần MR sau đuôi, bình luận tiêu cực hầu như rất ít, gần như không có, thậm chí có người còn chạy đến trang chủ chương trình “Giọng hát hay Trung Quốc” chỉ trích ban giám khảo “có mắt không tròng”, nghi ngờ có gian lận phiếu bầu…rất nhiều việc xảy ra.
Việc này cho thấy, cái tên MR này cho cô không chỉ một mà là mười điều lợi ích.
Trong phong thu âm, Mai Mộng Nhiên đang tập luyện cho ca khúc mới.
“Được rồi, tiếp đến là bộ phận thử âm, trước tiên chúng ta tới thử coi âm thu được thế nào.”
Những tiếng cười vui đã khiến tôi nhớ về những đóa hoa ấy
Trong mỗi góc của cuộc đời tôi, lặng lẽ vì tôi mà nở rộ
Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi ở bên cạnh người ấy…
*Bài Những bông hoa ấy – Christine Fan
Nghe đến đây, Phó Thì Cẩn tháo tai nghe xuống, “Cô ta không phải MR.”
Diệp Khởi Hàn: “Ông khẳng định? Tôi nghe mà vẫn không phân biệt được, hay để cô ấy hát lại “Gặp anh là điều tuyệt vời nhất” của MR xem thử?”
Phó Thì Cẩn lạnh nhạt, “Không cần.”
“Làm sao ông nghe ra được.”
“Giọng hát.” Giọng của Phó Thì Cẩm trầm ấm rõ ràng, “Nói chính xác là âm sắc, giọng của một người có thể thay đổi theo từng năm tháng trưởng thành, ngoài ra còn phụ thuộc một số nhân tố khách quan bên ngoài giốn như mặt đối mặt nói chuyện khác với nói qua điện thoại, tín hiệu truyền đi sẽ không giống nhau, âm thanh sẽ bị ảnh hưởng đôi chút.”
Diệp Khởi Hàn tò mò, “Nếu như MR xuất hiện trước mặt ông, ông có thể nhận ra âm thanh của cô ấy không?”
“Không chắc chắn lắm.”
Dù sao với người có mức độ lĩnh ngộ âm thanh trời cho như MR thì việc thay đổi chất giọng đối với cô ấy không phải vấn đề khó.
“Hả, không phải chứ?” Diệp Khởi Hàn không thể tin nổi, “Không phải ông nghe bài hát của cô ấy suốt bảy năm sao?”
Phó Thì Cẩn lạnh lùng nhìn anh ta, người đó vội vàng lấy tay che mặt, “Vậy tại sao ông khẳng định Mai Mộng Nhiên không phải MR?”
“Không phải cô ấy.”
Mặc dù bắt chước rất giống, nhưng lại không có âm điệu giống MR, điều này không thoát khỏi tai của Phó Thì Cẩn.
Nhưng nói tới nói lui, mơ hồ anh cảm nhận được một người phụ nữ khác có giọng nói giống như cô…
“Dù sao đã tới rồi, ông cũng nói có thể bị một vài nhân tố khách quan làm ảnh hưởng, không bằng chúng ta đi gặp “Mai Mộng Nhiên MR” trong truyền thuyết thử xem, tìm hiểu đôi chút.”
“Đây là Diệp tổng của công ty giải trí Thiên Hành, còn đây là bạn tốt của anh ấy, Phó Thì Cẩn tiên sinh, vừa khéo gặp đúng lúc hai người họ đang nghe bài mới của cô.” Người quản lý bên cạnh Mai Mộng Nhiên nhẹ giọng nhắc nhở.
Ansel! Sao anh ấy lại ở đây?
“Xin chào, Phó…Phó tiên sinh!” giọng Mai Mộng Nhiên hơi run run, ở sau lưng người quản lý khẽ đẩy cô một cái, lúc này cô mới vội vàng cúi đầu chào, “Chào Diệp tổng!”
Diệp Khởi Hàn thâm thúy nhìn bằng hữu mình một cái, “Mai tiểu thư, ngưỡng mộ cô đã lâu.”
Mặt Mai Mộng Nhiên ửng hồng, bắt tay anh ta, “Diệp tổng quá khen.” Nhưng ánh mắt lại lẳng lặng nhìn qua người đàn ông ngọc thụ lâm phong* đứng bên cạnh, đáng tiếc, ánh mắt anh ta luôn nhìn về phía trước, giống như không có ý muốn chào hỏi.
*Nói chung là cao, đẹp:’)
Lần gặp mặt này kết thúc rất nhanh, người quản lý Mai Mộng Nhiên dành được cơ hội hợp tác béo bở với công ty giải trí hàng đầu, miệng cười rộng như mở gần đến mang tai, quay đầu lại thấy Mai Mộng Nhiên ngơ ngác đứng chôn chân, dáng vẻ buồn bã tủi thân, cô vội hỏi, “Mai Mộng Nhiên, cô sao vậy?”
“Ansel,” Mai Mộng Nhiên cắn môi dưới, nhẹ giọng nói, “Phó Thì Cẩn…. anh ấy là Ansel!!!”
“Ý cô vị Phó tiên sinh kia chính là Ansel? Ý cô là nhà soạn nhạc thần bí nổi tiếng Ansel?”
Mai Mộng Nhiên cúi đầu, “Đúng vậy, là anh ấy.”
Ánh mắt quản lý sâu lắng, dường như đang tính toán gì đó.
***
Ban đêm ý tá đi kiểm tra phòng phát hiện bà lão giường số mười hai đã tắt thở, một chút sự sống cũng không có, đành thông báo cho cô cháu gái tới bệnh viện lo hậu sự.
Sáng sớm, trong phòng bệnh ồn ào như ong vỡ tổ, cô bé kia quỳ trước giường khóc tê tâm liệt phế*, nếu là người qua đường không biết có lẽ còn thấy thương xót cô bé kia.
*cắn xé, đau lòng, khóc lớn
Nhưng dần dần lại nghe ra, hình như có gì đó sai sai: “Bà à, sao bà chết đột ngột vậy? Tối hôm qua con mới tìm được sổ tiết kiệm của bà ở hộp bánh kê dưới giường, nhưng bà vẫn chưa nói mật khẩu mà…”
“Chắc chắn có người hại chết bà!” Cô ta dữ tợn chỉ vào người đứng bên cạnh, “Nhất định là cô!”
Người hộ lý mới tới làm bị cô ta dọa dẫm lên án cực kỳ hoảng sợ, vội vàng phẩy tay nói, “Cô gái à, việc này không thể nói bậy được!”
“Chắc chắn là do bệnh viện mấy người độc chết bà tôi!” Ánh mắt cô ta đỏ lên, “Ngày hôm qua tôi tới thăm bà, bà vẫn còn rất tốt, làm thế nào mà chưa nói gì đã đi…”
Cô ta vừa dứt lời, hộ lý cho bà lão kia vừa nhớ ra, “Đúng rồi! Hôm qua cô tới thăm bà ấy, tôi nghe được cô cứ gặng hỏi sổ đỏ nhà với giấy tờ tiết kiệm, bà không chịu nói, cô liền mắng bà, còn nguyền rủa bà chết sớm…”
Cô gái nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không có nói, bà ngậm máu phun người!”
Nghe được tin dữ, trời chưa sáng Mai Nhiễm đã vội vàng chạy tới, ý tá nhẹ giọng nói với cô, “Chuyện này thật đấy, chúng tôi đều có thể làm chứng. Tối hôm qua tôi đi kiểm tra phòng bà lão còn khỏe, bà còn hỏi tôi về cô, bà nói bà rất cảm kích tấm lòng của bác sĩ Mai…” y tá nghẹn ngào, “Bây giờ nghĩ lại giống như bà ấy giao phó trước lúc lâm chung.”
Bên kia mới yên tĩnh một lúc lại bắt đầu ồn ào, cuối cùng bị bảo vệ bệnh viện cưỡng chế đem đi.
Trong video, mọi người thấy rõ ràng, nửa đêm gần sáng, bà lão lấy ra một lọ thuốc ngủ dưới gối, đổ ra hơn nửa bàn tay, lấy nước uống, bà yên lặng nằm xuống, trên gương mặt già nua hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm…
Lần này cô gái không thể cãi lại, trận ồn ào cuối cùng cũng kết thúc.
“Bà lão chết tiệt, bà nói đi, lúc còn sống thì làm tôi xấu hổ bẽ mặt trước bạn bè, làm tôi bị bạn học xem thường, chết đi còn làm phiền tôi, ngày mai là sinh nhật tôi rồi, vậy mà phải mặt đồ đen…” Cô gái không phát hiện bên ngoài phòng bệnh còn có người đứng xem, âm thanh càng ngày càng lớn, “Mẹ nó thật xui xẻo, bà chết cũng không chọn ngày, thật là, muốn lừa bệnh viện một khoản, không nghĩ tới…”
Y tá đứng ở cửa nghe không nổi nữa, “Bà khi còn sống dù có móc tim móc phổi cũng đối xử với cô ta không tệ, vậy mà lại rơi vào kết quả này, bà là bị cô bức đến chết!”
“Cô ta mới mấy tuổi đầu mà lòng dạ đã ác như vậy, nếu như, nếu như không phải là… tôi thật muốn tặng cô ta vài tát thật đau!”
Mai Nhiễm trầm mặc nãy giờ lên tiếng, nhẹ gióng nói với cô ấy, “Chị không cần làm thế.”
Nói xong, cô buôn tay y tá, từ từ đi đến gần cô ta.
Một tiếng “bốp” vang dội truyền khắp bệnh viện.
“Cô đánh tôi!? Cô dám đánh tôi! Cô là ai, dựa vào cái gì mà đánh tôi!?”
Mai Nhiễm nhìn cô gái đang điên cuồng hét trước mặt mình, ánh mắt toát ra vẻ lạnh rét, giọng cô còn lạnh hơn: “Dựa vào việc cô.không.có.lương.tâm.”
Người bên ngoài thấy tụ tập tới xem càng nhiều, từ trong khiếp sợ một màn vừa rồi, y tá lấy lại tinh thần, nhìn Mai Nhiễm đi ra, ngơ ngác kêu lên một tiếng, “Bác sĩ Mai”
Mai Nhiễm không nhìn cô, nhanh chóng vượt qua mọi người, tới khúc cua, không thể kiên cường được nữa, hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống.
Dựa vào cái gì!?
Dựa vào cái gì tôi phí công sức tâm huyết cực khổ mới cứu được bệnh nhân, thế mà bị cô lăng nhục?
Dựa vào cái gì mà tôi cố gắng như vậy mà vẫn không níu giữ sinh mệnh lại được.
Tin “Bác sĩ đánh người” nhanh chóng lan truyền khắp bệnh viện, hôm đó là một ngày đầu mùa mưa, giống như nước mắt của cô, ngắt quãng, rơi vào bóng tối.
Phó Thì Cẩn lái xe trong màn mưa, lúc đi ngang qua bênh viện nhân dân phụ cận lại bị kẹt xe, anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người ngồi trong trạm xe buýt bên canh bậc thang của tòa cao ốc, mấy ngày trước người đó còn dặn dò anh không thể uống rượu, bác sĩ Mai, giờ đang ôm chai rượu say xỉn trước phố.
Hết chương 5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...