Edit: Minh Minh
Vừa rửa sạch cà chua bi, dì Chu đã hùng hùng hổ hổ chạy vào, “Cô Mộng Nhiên về đến rồi.”
Mai Nhiễm vẫn chuyên tâm gọt hoa quả, cười khẽ, “Về thì về thôi.”
Ngực dì Chu lên xuống phập phồng, có vẻ hơi bực bội, “Lần này cô ta về lại ăn mặc như yêu tinh lẳng lơ, lúc mới bước vào xém chút nữa tôi bị dọa cho sợ đấy, thế mà bà Mai thấy cô ta còn vui vẻ nữa chứ, ngay cả bộ ngực lộ ra hơn nửa cũng chẳng nói gì, phải biết là trước kia cô mặc…”
Mai Nhiễm tắt vòi nước đang chảy, lau khô tay, bấy giờ mới ung dung nói, “Dì nói lúc cháu mặc quần đùi bà đã nói gì sau lưng cháu ạ?”
Dì Chu nuốt nước miếng, “Nói cô… Đồi phong bại tục.”
Mai Nhiễm: “…”
“Bà già rồi nên đôi lúc hơi lẫn, cùi chỏ chĩa ra ngoài, rõ ràng cô mới là con gái nhà họ Mai cơ mà, cô ta…”
“Dì Chu,” Mai Nhiễm nhẹ ngắt lời dì, “Chỉ cần cô ấy còn thì vẫn là người nhà họ Mai này.”
Dì Chu sống hơn nửa đời người nhưng nào có được cái tâm trong sáng như người con gái trước mắt này, không khỏi thở dài, “Cô Nhiễm, tôi chỉ cảm thấy không đáng thay cô. Trước kia cô Mộng Nhiên đi đâu cũng so sánh mình với cô, miệng lại quay ra nói ngon ngọt với cô, biết dỗ bà Mai hơn cô, bây giờ lại trở thành minh tinh lớn, tôi đây thực sự không quen nhìn con người kia cao cao tại thượng, thật sự cho rằng chim sẻ nhỏ trong khe suối đổi họ thì sẽ trở thành phượng hoàng chắc?”
“Không có gì không đáng cả,” Mai Nhiễm nói, “Cháu là cháu, cô ấy là cô ấy, cô ấy không quá quan trọng trong cuộc sống sau này của cháu.”
“Được rồi, chúng ta bưng hoa quả ra ngoài đi.”
“Chờ chút đã!”
Mai Nhiễm nghi hoặc, “Vâng?”
Chỉ thấy dì Chu khoác một tay trên lưng cô, kéo gấu váy lên cao một chút, “Đôi chân dài thẳng tắp thế này giấu đi có phải phí của trời ban không cơ chứ?”
Mai Nhiễm nhịn không được bật cười.
Trong phòng khách, bà nội Mai cười lớn nói, “Cậu Phó, tôi không có ý khoe khoang gì Nhiên Nhiên nhà tôi đâu, từ nhỏ nó đã là đứa hiểu chuyện, dễ được lòng người, bây giờ lại trở thành một minh tinh lớn trên thảm đỏ, giọng hát thật dễ nghe làm sao!”
Mai Mộng Nhiên ngồi bên cạnh xấu hổ đỏ mặt, hờn dỗi đáp, “Bà à, con nào có tốt như bà nói?”
Lúc còn trẻ bà Mai cao to chắc khỏe, giờ tuy già nhưng phong thái năm đó vẫn không hề kém cạnh, cười lên nốt ruồi khóe miệng xém nhảy lên khóe mắt, “Trong lòng bà, con là tốt nhất!”
“Anh Phó,” Mai Mộng Nhiên vẻ xấu hổ, “Chúng ta có gặp nhau mấy lần trước đó, anh có còn nhớ?”
Bà nội Mai vui mừng hỏi, “Có duyên đến vậy à?” Bà vỗ vỗ tay Mai Mộng Nhiên, “Con làm ngôi sao lớn, bây giờ cũng xem như là người nổi tiếng, sau này bà già này đành nhờ vào chút hào quang của con!”
Phó Thì Cẩn nghĩ ngợi, “Không mấy ấn tượng…”
Bà nội đang cười bỗng cứng khóe miệng.
“Sao lại thế được?” Mai Mộng Nhiên hoảng đến sắp khóc, “Lần trước rõ ràng…”
Mai Lương Chi vội đứng ra giải vây, “Nhiên Nhiên, có phải em nhớ nhầm rồi không, anh nghe nói anh Phó đây mới về nước không lâu mà.”
Lúc này, Mai Nhiễm bước ra từ phòng bếp, bà nội thấy cô hai mắt lập tức sáng lên, “Cậu Phó, đây là cô cháu gái khác của nhà họ Mai chúng tôi.”
Ngữ khí của bà có vẻ rất đắc ý, nhưng lại mang thêm vẻ trào phúng, “Không làm một tiểu thư đàng hoàng, lại muốn chạy ra ngoài làm cái gì mà bác sĩ, chẳng có chút danh tiếng nào, chắc là cậu chưa từng nghe tên con bé đâu nhỉ.”
Mai Nhiễm đặt trước mặt mỗi người một chén trà vừa pha, đến phiên Phó Thì Cẩn, cô đưa cho anh một ly nước sôi, “Anh chỉ có thể uống cái này.”
Anh nhận lấy, nhìn về bà, “Khéo quá, cô ấy là bác sĩ chính của cháu.”
Đáy mắt người đàn ông đã tỏa ra khí lạnh cộng với vẻ mặt không mấy vui vẻ, nhưng bởi vì là người đã từng được tu dưỡng bài bản, anh không bộc lộ gì nhiều.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi một cách vi diệu, Mai Thanh Viễn bật cười không đúng lúc, “Thật khéo!”
Tiếng cười còn chưa dứt đã bị bà nội Mai trừng mắt, đành sờ mũi ngậm miệng lại.
May mà dì Chu đến kịp thời, “Cậu Phó, lão gia mời cậu đến thư phòng một chuyến.”
Mai Nhiễm đọc được tâm tư từ trong mắt bà, biết nghe lời đi theo sau ra ngoài.
Mai Lương Chi cũng cảm thấy chán, lại thực sự mệt mỏi, nên về phòng trước.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người, bà nội Mai phát ra tiếng “hừ hừ” trong mũi, “Người trẻ kia tâm quá kiêu ngạo, Nhiên Nhiên, cậu ta có cái gì để con coi trọng đến vậy?”
Mai Mộng Nhiên không để ý, chỉ đáp qua loa.
Mai Thanh Viễn sờ sờ mũi, “Cậu ta có vốn liếng để kiêu ngạo đấy chứ, con nghe được mấy tin, rằng bản thân cậu ta là người sưu tầm đồ cổ lẫn là một người giám định đồ cổ có tiếng, triển lãm đồ cổ ở bảo tàng Thượng Hải là lấy danh nghĩa của anh ta…”
Bà nội Mai cười lạnh, “Ta đường đường là … Con nói cái gì?” Đang nói bà bỗng hít ngụm hơi lạnh, “Hơn mười vạn cứ vậy mà quyên góp?”
Đáy lòng bà đổ rầm rầm, ngạc nhiên và phấn khích từ từ lộ ra trong đôi mắt già nua kia, “Nhiên Nhiên, người đàn ông này rất hiếm gặp, nếu gả cho cậu ta, đời này hay kiếp sau con không phải buồn rầu gì nữa!”
Nghe vậy, Mai Mộng Nhiên như cây khô bước vào xuân, cả người nảy lộc đâm chồi, “Bà nội, bà cũng cảm thấy con có thể gả cho anh ấy ư?”
“Rất không có khả năng.”
Mai Thanh Viễn sờ sờ cằm, nhìn con gái như có điều suy nghĩ, “Giữa các con có sự chênh lệch quá xa, bố nói, luận về gia thế, thì Nhiễm Nhiễm có vẻ thích hợp hơn một chút.”
“Cái tên khốn này!” Bà nội gắt lên, “Mồm chó không nhả được ngà voi, cùi chỏ chỉa ra bên ngoài, con nói ta nghe, Nhiên Nhiên kém Mai Nhiễm kia ở chỗ nào hả!?”
Mai Thanh Viễn co lại ngồi một bên không mở miệng.
Bà Mai có tâm tư này cũng là có lý do cả, hai anh em nhà họ Mai, chỉ có một đứa là do bà sinh ra, chính là cái người ngồi ngốc không tranh chút lợi lộc gì ở đằng kia!
Cả đời này của bà, đây chính là điều làm bà tức giận nhất, từ vùng núi nhỏ ra ngoài, ý trời đã định bà làm thuê trong nhà ông Mai hầu hạ ông, về sau thuận lợi bò lên giường rồi làm vợ kế nhà họ Mai, cuối cùng sinh một cậu con trai mập mạp.
Nửa đời trước nghèo khó bần hàn tựa như một giấc chiêm bao, tưởng rằng mình có thể an ổn đến cuối đời, nào ngờ ông Mai đột nhiên bị bệnh nặng, thấy rằng mình không còn sống được bao lâu trên đời, bà khóc đến động trời xanh, đập sàn nhà “rầm rầm” liên hồi, khóc cha khóc mẹ số khổ.
Ông bị bà làm cho trợn tròn mắt, chỉ có thể lấy chút hơi tàn, dặn dò con trai quỳ bên gối, “Tài sản hai anh em mỗi người một nửa, sau này hãy đối xử tốt với mẹ con…”
Sau khi ông qua đời, bà dựa vào một câu nói này của ông mà an ổn ngồi ở vị trí nữ chủ nhân trong nhà, cũng luôn nghĩ cách hạ bệ con trai trưởng nhà họ Mai, ông là cái gai trong mắt bà đã lâu.
Mai Hồng Viễn lúc trẻ nóng tính, khinh thường việc tranh đua với một người phụ nữ, dứt khoát một thân một mình ra nước ngoài tung hoành bốn phương.
Mấy năm sau, khi ông có được toàn bộ tập đoàn, dẫn theo vợ con về, như thể quan trạng áo gấm về quê, toàn bộ nhà họ Mai cung phụng ông như trụ cột gia đình, hào quang vô hạn.
Mà từ nhỏ bà đã làm hư Mai Thanh Viễn, sau khi tiêu xài hơn phân nửa gia sản thừa kế, cuối cùng đi cửa sau được một chức quan nhàn hạ trong cơ quan hành chính, không nóng không lạnh.
Trong lòng bà Mai đã sinh sôi không biết bao nhiêu cái gai, ghen ghét đến mức không hề kiên kị mà lộ ra ngoài, đáng tiếc, đại cục đã định không thể vãn hồi.
Bây giờ, trên người người đàn ông trẻ tuổi này, bà tựa như thấy được tia hy vọng cuối cùng, rửa sạch nhục nhã.
Trong thư phòng, ánh đèn sáng tỏ.
Thân hình người đàn ông cao ráo đứng trước một bức tranh, đôi mắt cụp xuống, “Đây là bức “Dòng suối phẳng lặng” lấy màu nhạt làm chủ đạo, mực đậm tùy ý vẽ, màu mực sinh động, ý cảnh nhạt xa, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là bút tích của Đường Dần.”
Thế nhân ai cũng biết, bút pháp phái Đường Dần thời Minh Ngô, với phong cách “kín đáo nhưng tinh tế” nổi tiếng, tác phẩm của ông là đỉnh cao của văn nhân Trung Quốc, lưu giữ giá trị cực kỳ cao, thế nên trên thị trường không hề thiếu hàng nhái.
Phó Thì Cẩn là chuyên gia giám định đồ cổ, anh đã nói là đồ thật thì không thể nào giả được, Mai Hồng Viễn cười vang nói, “Vậy có thể nói là tôi đây không phí công sức.”
“Giám định tranh, bình thường sẽ bắt đầu từ con dấu, giấy lụa, lời đề, ấn giữ, ghi chép rồi đến cách trình bày,” giọng Phó Thì Cẩn ép xuống hơi thấp, trầm ấm, nghe rất từ tính, “Cháu vừa xem qua, không có vấn đề gì, trừ những thứ đó ra, còn có một bằng chứng khác.”
“Ồ?” Mai Hồng Viễn rất có hứng thú, Mai Nhiễm cũng nhìn sang, bên môi treo nụ cười nhẹ.
“Trực giác.” Phó Thì Cẩn cười khẽ, ánh đèn dịu hắt lên người anh tỏa ra ánh sáng nhạt, “Cháu rất may mắn, có một bức của Đường Dần là “Bát cảnh đồ” trong tay một thương nhân người Singapore, hàng đêm đều quan sát thưởng thức, nên trong lòng rất rõ.”
Anh quay lại, ánh mắt thâm sâu đầy ý cười rơi xuống người đối diện, “Giống như mỗi người đều có giọng nói của riêng mình, nghe xong câu nói là có thể đoán được người ta là ai, đây cũng là cách phân biệt giọng nói, cũng cùng một đạo lý với giám định tranh chữ.”
Thấy Mai Nhiễm gục đầu, lúc này anh mới thu lại ánh mắt mình.
“Không sai không sai.” Mai Hồng Viễn liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn anh mang theo vài phần thưởng thức, “Có phong phạm của ông ngoại cậu năm đó.”
Ông với ông Phó là bạn cũ, ông bạn già năm đó là nhân vật sưu tầm đồ cổ có tiếng, không ngờ cháu ngoại ông ta là trò giỏi hơn thầy.
Nghe người ta nhắc đến ông ngoại, sắc mặt Phó Thì Cẩn hơi ảm đạm, từ nhỏ anh không có chỗ dựa, đi theo sống cạnh ông ngoại từ nhỏ, trong nhà đâu đâu cũng có thể thấy đồ cổ, nào ngọc thạch nào bức danh họa, ông ngoại đứng bên từ từ dạy cho anh phân biệt. Bây giờ nghĩ lại, anh đi trên con đường này, có ảnh hưởng không nhỏ từ ông.
Không để ý một lúc mà đêm đã khuya, ba người cùng đi ra thư phòng, phòng của Mai Hồng Viễn ở phía đông nam, không cùng đường với hai người họ, thế là chia nhau rẽ ở cửa.
Mai Nhiễm như có tâm sự, ngay cả cái bóng cũng trở nên nặng nề, Phó Thì Cẩn không nói chuyện, lẳng lặng đi bên cạnh cô.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ không khí kìm nén, “Lúc tôi đẹp nhất, may mắn thay gặp được người…”
Đây là nhạc chuông cài riêng cho điện thoại, cú điện thoại này của cô đến không đúng lúc lắm. Mai Nhiễm có chút buồn phiền, bắt máy nói hai câu thì cúp.
Sau lưng truyền đến âm thanh của người đàn ông, giọng không gợn sóng, ngữ khí nhàn nhạt không nghe ra được cảm xúc gì, “Đây là bài “gặp lại” của MR?”
“À…đúng vậy.” Mai Nhiễm cố gắng để giọng mình nghe sao cho bình tĩnh, “Khéo thật… Anh Phó cũng biết MR? Tôi rất thích cô ấy.”
Anh không tiếp lời mà nghiêng người đi đến đối diện cô, lòng Mai Nhiễm rối như tơ vò, tim đập loạn xạ, ánh mắt người đàn ông kia tĩnh lặng, giống nhưu là đỉnh đầu sáng sủa trong bầu trời đêm, thần bí lại xa xôi, không, khi thì lại rất gần, gần đến mức cô có thể thấy hình bóng nhỏ bé của mình trong đôi mắt ấy.
“Vậy ư?” Hơi thở người đàn ông phả ra hâm nóng hai gò má cô, “Anh cũng rất thích cô ấy.”
Hết chương 14
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...