「Hồ ly và hoàng tử: Chúng ta thành thân đi!」
***
Thuộc hạ của Hoàng Phủ Tuyên Minh đều nhất quyết cảm thấy, chủ nhân của họ đã phải lòng nữ nhân cứu hắn.
Hai người họ cùng nhau nấu cơm, cùng nhau giặt quần áo, cùng nhau lên núi hái rau.
Nhìn, đây chính là cuộc sống của một đôi vợ chồng son!
Chủ nhân của họ bây giờ thế nào? Từ một hoàng tử được hầu hạ tận răng, bây giờ biết nấu cơm, biết bổ củi, biết cuốc đất trồng rau, biết cả chải tóc,...
Tuy là, bọn họ tiến triển có chút nhanh như ngựa phi nước đại, mới khiến cho kẻ chưa từng trải không nhận ra được.
Nhưng mà, thiên hạ thiếu gì chuyện vừa gặp đã yêu, lâm li bi đát thời nào chẳng có.
Không có chuyện gì lớn!
Một đêm nọ, Lâm trở về mang theo một tin tức quan trọng, âm thầm tìm Hoàng Phủ Tuyên Minh nói chuyện.
"Chủ nhân! Thuộc hạ tìm thấy tung tích của hoàng hậu, thuộc hạ không thể chắc chắn có đúng là bà ấy không, nhưng dựa trên bộ dáng thì rất giống..."
Hoàng Phủ Tuyên Minh vẫn luôn chờ đợi tin tức này, vội cắt lời: "Ở đâu? Mẹ ta thế nào, có khỏe không?"
"..." Ánh mắt của Lâm thay đổi, như biểu hiện sự tình không tốt: "Hoàng hậu ở trong tay Lục hoàng tử, tuy không bị hành hạ nhưng bà ấy bị giam cầm trong Thái tử phủ.
Canh phòng nơi đó nghiêm ngặt đến một con ruồi không lọt, người của chúng ta khó lòng cứu được người!"
"Trong tay ta có ngọc tỷ, ngươi nói nếu bây giờ chúng ta trở về hoàng cung đăng cơ, có mấy phần thành công?"
Lâm chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay: "Chủ nhân thứ cho thuộc hạ nói thẳng, chúng ta chỉ cần rời khỏi chỗ này là đầu liền rơi."
Còn chẳng kịp đến kinh thành, đăng cơ làm sao được!
"Giúp ta đi một chuyến đến hoàng cung..."
.
"Chủ nhân! Cửu Vương gửi đến một phong thư."
Người áo đen xuất hiện trong điện, cung kính dâng lên phong thư.
Hoàng Phủ Viên Xuyên đang đọc tấu chương, tùy ý bảo: "Đọc đi, xem hắn muốn làm gì?"
Người nọ đáp một tiếng mở ra, nhanh chóng đọc xong rồi tường thuật lại: "Cửu Vương muốn dùng ngọc tỷ đổi lấy hoàng hậu, hẹn gặp mặt ở ngoại thành phía đông."
"...ha! Cá đã cắn câu rồi!" Hoàng Phủ Viên Xuyên nghe xong bật cười, đặt tờ sớ xuống bàn, thẳng người ngồi dậy.
Ánh mắt của hắn dần trở nên tàn nhẫn: "Đi thôi, diễn cho xong màn kịch này!"
.
"Đại Lang! Ngươi thật sự phải đi sao?"
Tiểu Lam đi vào phòng, ngồi xuống bên bàn, đối mặt với Hoàng Phủ Tuyên Minh, biểu cảm trên mặt nàng lộ rõ vẻ không vui.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy bất an, nàng hỏi: "Ta có thể đi cùng chàng không?"
Hoàng Phủ Tuyên Minh ôm lấy nàng, dịu dàng dỗ dành: "Đừng lo, ta chỉ đi đón mẹ thôi, rất nhanh sẽ trở về."
Nữ tử tựa đầu vào vai hắn im lặng hồi lâu, không biết là nghĩ gì mà cứ im lặng như vậy.
Làm cho hắn cũng không biết phải làm gì, nói gì tiếp theo.
Hắn thật sự bối rối!
Chuyến này đi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhất là khi Hoàng Phủ Viên Xuyên đã ẩn giấu thực lực nhiều năm, người anh trai này của hắn ắt không từ thủ đoạn.
Mục đích quan trọng nhất của chuyến đi này là để tỏ rõ quan điểm của hắn, hắn không muốn ngôi vị kia.
Hắn muốn cứu mẹ, cũng muốn cứu chính mình.
Tốt nhất là không để tiểu Lam liên quan đến hắn, chỉ cần không liên quan đến hắn, nàng sẽ không gặp nguy hiểm.
Thì ra, có đôi lúc lựa chọn tốt nhất lại là rời xa người mình yêu.
Tiểu Lam rời khỏi vòng tay của Hoàng Phủ Tuyên Minh, nàng nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo như ánh dương, hỏi: "Đại Lang, chàng có còn nhớ chàng đã nói sẽ đáp ứng mọi mong muốn của ta?"
"...ta nhớ!" Đó là chuyện nàng tự cho là như thế, ta đâu có hứa...
"Bây giờ, ta muốn chàng thực hiện lời hứa đó!"
Hoàng Phủ Tuyên Minh gượng cười bảo: "Lam, ta không thể không đi!"
Tiểu Lam nhưng lắc đầu, nói: "Chuyện ta muốn không phải là không cho chàng đi."
"..."
"Chúng ta thành thân đi!"
Ta không cần sính lễ ba ngàn dặm, cũng không cần hồng trang cầu kì, càng chẳng cần yến tiệc long trọng.
Chỉ cần tam bái là đủ!
.
Năm ấy Hoàng Phủ Tuyên Minh chỉ mới bảy tuổi, trong chuyến đi săn mùa thu được tổ chức hằng năm, hoàng đế vui mừng khi bắt được một con cáo bảy đuôi.
Lúc ấy là thời kì thịnh vượng của con người, có vô số bảo vật trấn yêu và bắt yêu.
Con cáo kia không biết vì sao lại rời khỏi động tu luyện, ở trong rừng rơi vào bẫy nên mới bị bắt.
Bẫy là đặt để săn hổ, nhưng lại bắt được hồ yêu, hoàng đế bèn cho người mở hội ăn mừng.
Lam Mị Nhược sợ rằng sau này không tìm được đứa trẻ đã cứu nàng khi xưa, trước khi đi đã dùng một ấn kí điểm lên tay đứa trẻ ấy.
Nàng cứu Đại Lang là vì trả ơn, bởi vì nàng biết đứa trẻ năm xưa chính là hắn.
Nàng cũng biết, hắn thật ra chẳng phải quý công tử gì, lại càng không có một cái tên xấu như thế.
Nhưng nàng không muốn vạch trần.
Nhiều năm sau gặp lại, nàng muốn được ở bên cạnh hắn, và muốn hắn sống thật tốt!
Thế mà, cho đến sau cùng nàng vẫn là không bảo vệ được hắn.
Giây phút ôm lấy thân hình ngã xuống của Tuyên Minh, nghe hắn thì thào nói hai chữ xin lỗi.
Khung cảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong từng giấc ngủ khiến nàng choàng tỉnh mỗi đêm.
Đêm đã khuya, trong tẩm điện của vua, Lam Mị Nhược lần nữa tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
Đối mặt với nàng là khuôn mặt của Hoàng Phủ Viên Xuyên đang ngủ say.
Nam nhân này lúc bình thường đều mang một vẻ vô tình tàn nhẫn, nhưng lúc nhắm mắt lại sẽ giống Tuyên Minh đến chín phần.
Lúc hắn ngủ, nàng có rất nhiều cơ hội để giết hắn, nhưng khuôn mặt kia lại khiến nàng bất lực.
Nàng thật sự không xuống tay được!
Bóng đêm lẳng lặng trôi, nữ tử trên giường cựa mình đổi tư thế, nàng nhắm mắt lại tiếp tục giấc ngủ.
Một giọt lệ chảy xuống nơi khóe mắt làm ướt nhòe sợi tóc mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...